THỜI HẠN SĂN THÚ



“Câu chuyện kết thúc ở đây,” Thời Sơn Duyên duỗi tay che che mắt Yến Quân Tầm, “Anh bạn nhỏ, ngủ rồi.”
“Không có,” lông mi của Yến Quân Tầm quét qua lòng bàn tay của Thời Sơn Duyên, hắn nhíu mày, giống như là kháng nghị, “Trong miệng em vẫn còn mùi sữa.”
“Thật tuyệt vời a,” Thời Sơn Duyên dời bàn tay, đem tóc Yến Quân Tầm xoa loạn, liền giữ tư thế này hôn hắn, “Em thơm nhất.


Yến Quân Tầm lúc này mặt rất đỏ, không phải bởi vì thẹn thùng, mà bởi vì đang sốt.

Sau khi hôn,hắn nhỏ giọng oán giận: “Thân thể của em quá kém.”
Yến Quân Tầm đối với thân thể trong thực tế của mình rất không vừa lòng, gần đây hắn luôn đưa tay ra soi gương, tìm kiếm bắp tay mà hắn không có.
“Ừm…” Thời Sơn Duyên an ủi tiểu thiên tài, “Sau mùa đông em có thể bắt đầu rèn luyện.”
“Ở đây có năm tháng mùa đông,” Yến Quân Tầm ôm lấy cánh tay, vẻ mặt nghiêm túc, “Em sẽ là gà con trong năm tháng,” hắn càng thêm bất mãn với chính mình, “Dáng người em cũng thấp.”
“175cm là khá tốt rồi,” Thời Sơn Duyên chống đầu, xách chăn đắp trở về Yến Quân Tầm, vẫn luôn che đến cằm hắn, “Em một quyền là có thể hạ gục Phác Lận.”
“Nhưng anh có tới 189cm, anh còn có cơ bắp và nhân ngư tuyến.” Yến Quân Tầm nói xong đẩy chăn ra, nhấc áo ngủ lên bày ra, hơn nữa còn vỗ vỗ, “Em cái gì cũng không có.”
“Em rất trắng,” Thời Sơn Duyên lại lần nữa đắp chăn cho hắn đàng hoàng, “Còn rất đáng yêu.”
“Cái này không thể an ủi em,” Yến Quân Tầm phản ứng thẹn thùng trên mặt, hắn giảo biện nói, “Không phải vì em đáng yêu mà hấp dẫn anh a?!”
“Đúng vậy,” Thời Sơn Duyên bị chọc cười, “Em nói đúng, không phải vì em đáng yêu mà hấp dẫn anh ……” Anh quay sang nhìn Quân Tầm, giọng nói nhẹ nhàng, “Nếu anh nói cho em đáp án thật sự, em có hôn anh không?”
“Sẽ không,” Yến Quân Tầm ngồi dậy, hôn hôn vào trán Thời Sơn Duyên, “Em sẽ hôn anh ngay bây giờ.”
“Em đang ‘tôn vinh’ anh sao?” Thời Sơn Duyên không nhúc nhích, “Cái này không tính, là hôn môi.”
Yến Quân Tầm áp người qua, dùng chính cái trán nóng sốt của mình nhụi vào Thời Sơn Duyên.

Hắn đã học hư, biết như thế nào làm nũng.

Nhưng động tác của hắn rất vụng về, không giống tóc mai kề tóc mai của người yêu mà giống như con bê đang cụng đầu.
Thời Sơn Duyên ôm lấy Yến Quân Tầm, quay trở lại trong chăn.


Anh hôn một cái lại một cái, đến khi Yến Quân Tầm nhắm mắt lại, hô hấp đều bị anh hôn loạn.
“Đọc sách một lát.” Thời Sơn Duyên vươn tay sờ soạng trên đầu giường, va chạm làm đổ ly nước.

Anh lười quản, từ phía dưới rút ra quyển sách, “Kể thêm một câu chuyện nữa,” Thời Sơn Duyên dùng một cánh tay ôm Yến Quân Tầm, “Nghe xong chúng ta liền ngủ.”
Yến Quân Tầm bị ôm đến ra mồ hôi, hắn quá nóng, trên lưng dính dính dính.

Hắn nghiêng đầu, siết chặt mặt mình vào cổ Thời Sơn Duyên, ở đó dùng miệng thở ra.
“Trước đây có một công chúa, ở trong vương cung, nơi không có ai yêu thương cô ta.

Cô ta cảm thấy cô đơn.”
Trong phòng chỉ có thanh âm kể chuyện của Thời Sơn Duyên, anh cố nén giọng của mình rất thấp, giống như chỉ nói cho Yến Quân Tầm nghe.
“Cô ta có nuôi một con quạ trong tẩm điện, đó là người bạn duy nhất của cô ta Cô ta nghe nói rằng con gái của hoàng đế sẽ kết hôn khi cô ta trưởng thành, nhưng cô ta không muốn theo sự sắp đặt, vì vậy cô ta bắt đầu học như các anh trai của mình.”
Yến Quân Tầm dang tay ôm lấy Thời Sơn Duyên, và gật đầu trong khi lắng nghe.
“Cô ta đã đọc rất nhiều sách……” Thời Sơn Duyên nói chậm lại, “nhưng nhận ra rằng vận mệnh đã được sắp đặt không thể thay đổi bằng cách đọc sách.

Khát vọng quyền lực sinh ra trong trái tim cô, và cô muốn thoát khỏi lời nguyền của công chúa.”
“Đấu tranh…” Yến Quân Tầm ngáp một cái, còn đang cố gắng đáp lại câu chuyện của Thời Sơn Duyên.
“Không sai, đấu tranh…,” cằm Thời Sơn Duyên đè đến đỉnh tóc Yến Quân Tầm, “Làm nhân vật đấu tranh.

Để anh nhìn mặt sau.” Anh phát hiện quyển sách này không có đoạn sau, câu chuyện bị dừng ở một nửa.

Thời Sơn Duyên quyết định tự biên soạn, nói: “Về việc đọc sách, các anh em công chúa cũng rất siêng năng, tuyệt vời, cả gia đình đều học rất giỏi.

Nhưng cuộc tranh giành quyền lực rất tàn nhẫn và siêng năng là vô ích.


Cha và anh trai của cô vẫn muốn biến cô thành quân bài thương lượng chính trị để thu phục các đại thần, cô cho rằng mình nên phản kháng, nhưng vào lúc này cô đã buông tha cho anh trai mình đã đưa ra ý kiến này.

Chuyện này rất khó làm, nhưng cô làm được……”
Yến Quân Tầm tựa hồ ngủ rồi.
Thời Sơn Duyên đem quyển sách đặt ở bên gối và nghe tiếng hít thở của Yến Quân Tầm.
“Không có gì khó làm, đúng không?” Thời Sơn Duyên ôm chặt Yến Quân Tầm, đôi mắt khép hờ đầy điên cuồng.

Nhưng vẻ mặt anh rất bình thường, ngữ khí cũng rất ôn nhu.

Anh dùng tay vuốt ve mặt Yến Quân Tầm, lại sờ đến trán Yến Quân Tầm.
Không có vết bỏng ở đây, cũng không có máu.
“Anh yêu em,” Thời Sơn Duyên thì thầm, “Tiểu thiên tài.”
Anh nói bao nhiêu lần tùy thích.
“Anh yêu em,” Thời Sơn Duyên cảm nhận được nhiệt độ của Yến Quân Tầm, “Quân Tầm.”
Trong phòng rất yên tĩnh, Thời Sơn Duyên dường như có thể nghe thấy nhịp tim của Yến Quân Tầm.

Anh mỗi ngày đều gối lên âm thanh này đi vào giấc ngủ, tựa như được tiêm một liều thuốc an thần.
* * *
Thời Sơn Duyên sống ở quê quán của mình Khu Đình Trệ, nơi này đã biến thành một thị trường chợ đen lớn trong thế giới hỗn loạn.

Anh có thể tiến vào Thời Hạn Săn Thú là bởi vì anh có một bàn điều khiển kết nối với dự án thực nghiệm, thứ này còn có thể lên mạng.
“Prometheus rốt cuộc làm gì?” Yến Quân Tầm đứng trước luồng gió ấm thổi vào mình.
“Giết Chú Hề, đây là nhiệm vụ mà Artemis giao khi tìm thấy anh,” Thời Sơn Duyên đang kiểm tra những con chip lưu trữ mang về từ Khu Đình Bạc, bên trong có rất nhiều số liệu đáng giá, “Nhưng anh có một kế hoạch khác.”
“Em muốn nhìn thấy Giác,” Yến Quân Tầm xoay người, gió ấm thổi vào phía sau, “Còn có Phác Lận.”
“Miễn là dữ liệu thông tin có thể sửa chữa được,” Thời Sơn Duyên dùng ngón tay bấm vào thông tin, “Em có thể đem chúng đều nuôi trong bể nước.”

Yến Quân Tầm đã nuôi một con rùa ảo trong bể nước trên ban công, đặt tên là Gấu Trúc.
“Khương Liễm khẳng định không nghĩ tới ‘mỹ vị mỹ vị siêu mỹ vị’ đã đóng cửa,” Yến Quân Tầm được gió ấm thổi đến cả người thoải mái, “Vợ là giả thuyết.”
Thời Sơn Duyên bổ sung nói: “Chính hắn cũng là giả thuyết.”
“Xe của em,” Yến Quân Tầm mang dép lê đi dạo trong phòng khách, “Còn có phòng ở của em, hoàn toàn không có.”
Thời Sơn Duyên xoay lưng ghế, nhìn hắn đi tới đi lui.
Trong nhà độ ấm rất cao, Yến Quân Tầm không thích mặc hai kiện quần áo ngủ, chỉ mặc mỗi áo thun rộng màu trắng của Thời Sơn Duyên.

Hắn đi đến giữa phòng khách, duỗi thân vận động trước gương, để lộ các góc của quần lót màu xanh đậm.
Chân rất dài.
Thời Sơn Duyên đặt cánh tay của mình trên tay cầm ghế và quyết định bước vào thời gian nghỉ ngơi sớm.
“Em muốn đi ra ngoài ném tuyết.” Yến Quân Tầm vẫn tự nói.
“Em chỉ muốn làm người tuyết thôi.” Ánh mắt Thời Sơn Duyên rất trực tiếp, anh hỏi, “Em có thể khom lưng sờ đến mũi chân của mình không?”
“Đương nhiên có thể,” Yến Quân Tầm cong lưng, duỗi thẳng cánh tay, dùng ngón tay nắm tai thỏ trên dép lê, “Em còn muốn đổi con thỏ này đi!” khăn quàng cổ, mũ, tạp dề, áo hoodie của hắn…… tất cả đồ vật qua tay Thời Sơn Duyên đều là con thỏ, hắn gần như bị chôn vùi bởi con thỏ, “Em hình như nghe được tiếng nước sôi.”
Thời Sơn Duyên không trả lời.
Yến Quân Tầm từ trong gương nhìn về phía Thời Sơn Duyên, phát hiện Thời Sơn Duyên đang nhìn mình.

Hắn thường xuyên bị Thời Sơn Duyên nhìn chăm chú, nhưng những ánh mắt như lúc này lại khác, ví dụ như hiện tại, ánh mắt Thời Sơn Duyên giống như mang theo lực lượng, có thể vén áo thun của hắn lên.
Yến Quân Tầm đứng thẳng dậy, hắn cảm thấy tim mình đập quá nhanh.

Mẹ nó, trên mặt hắn rất nóng, nguyên nhân là bị ánh mắt của Thời Sơn Duyên dụ hoặc.

Hắn giả vờ bình tĩnh và chạy về phía nhà bếp: “Nước đang sôi.”
Đồng hồ đo tự động trong nhà bếp đã tắt hệ thống đun nóng và đổ nước ra ngoài.
Yến Quân Tầm muốn lấy giẻ lau, nhưng hắn không thể di chuyển chân của mình.

Hắn không muốn thừa nhận, mấy giây vừa rồi hắn nghĩ đến rất nhiều hình ảnh.

Hắn càng không muốn thừa nhận mình đã cương.
Dễ dàng như vậy.

“Trễ một chút đi làm người tuyết có được không?”
Yến Quân Tầm nghe thấy Thời Sơn Duyên đứng dậy, liền dừng ở cửa phòng bếp hỏi anh.

Hắn đưa lưng về phía cửa, kéo áo thun của mình xuống, lấy vạt áo che đậy xấu hổ, nhưng vẫn rất rõ ràng.

Điều này làm cho hắn biểu hiện không tự nhiên quay đầu lại, hắn mặt rất đỏ.
“Được.”
Yến Quân Tầm đi về phía trước vài bước, trong lòng cầu xin Thời Sơn Duyên ngồi trở lại.
“Buổi tối ăn củ cải được không?” Thời Sơn Duyên vén rèm lên.
Yến Quân Tầm căn bản không chú ý tới anh đang hỏi cái gì, chỉ là máy móc mà trả lời: “Được a.”
Thời Sơn Duyên phủ lên người Yến Quân Tầm, cúi đầu hôn hôn khóe mắt cùng nốt ruồi lệ đã đỏ bừng của hắn, đưa ra một vấn đề cuối cùng.
“Bây giờ làm tình đi.”
Anh dùng một giọng điệu vui vẻ tuyên bố.
Vài ngày sau, Thời Sơn Duyên đem tin tức căn nhà của anh ở Khu Quang Quỹ bán đi, nơi đó đã bị các hệ thống Chủ Thần khai phá thành công viên, mà một số kẻ phá hoại của các tổ chức con người cảm thấy rất hứng thú với tin tức này.

Anh đã dùng số tiền bán được để mua Yến Quân Tầm cái bàn điều khiển, đồ vật được cẩn thận đóng gói và đã đưa đến dưới hộp thư trước cửa nhà bọn họ một buổi sáng.
“Em không có nói cho đối phương địa chỉ nhà của chúng ta,” Yến Quân Tầm dùng ánh mắt tuần tra bên ngoài nhà, nơi này không có giám sát, hắn không có tầm nhìn, “Họ cũng quá nhiệt tình.”
Thời Sơn Duyên mở khóa ba lô và thấy bên trong có các bộ phận của bàn điều khiển và một lá thư.
“Có mùi……” Yến Quân Tầm nhăn mũi, “Mùi vị gì? ”
“Nước hoa của Tao bao.” Thời Sơn Duyên mở lá thư, nhìn thấy các ký tự Trung Quốc đầy màu sắc.
【 Giao hàng nhiệt tình, dịch vụ đầy đủ 】
Các từ trên giống như học sinh tiểu học.
【 Đừng cảm ơn tôi, tiền đã được nhận.


Người thanh toán được viết rất bay nhảy là “7-006”
………….Tạm biệt…………….
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi