THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY

[ Không thích cô giáo đó, vì vậy không học giờ của cô, thành tích kém, kết quả có thể trách ai?

Trong mắt người lớn, trẻ con phản kháng có lẽ là chuyện vừa buồn cười vừa ngây thơ, nhưng đó là cách duy nhất chúng tôi biết, phản kháng bi tráng mà vô nghĩa.]

Tôi trở thành “Gấu trúc bốn mắt”

Tuy mẹ dặn tôi phải đến giải thích và xin lỗi cô Triệu, nhưng tôi không đi, đối với bà phù thủy độc ác đó tôi không có lời xin lỗi nào.

Qua chuyện tôi lên mặt phản kháng, sợ hãi cực độ của tôi với cô ấy đã trở thành chán ghét cực độ, giờ dạy của cô ấy tôi ngang nhiên ngủ gục trên bàn, không thì sẽ đọc tiểu thuyết. Nếu cô ấy ném phấn vào đầu tôi, tôi liền ngẩng cao đầu, hung tợn trừng mắt nhìn cô ấy, không phải cô muốn em nghe cô giảng bài sao? Bây giờ em liền “Hết sức chăm chú” nghe đây. Bài tập tôi không tự làm nữa, nếu cô ấy nói tôi chép bài, thì tôi đây cũng không thể ngậm ngùi gánh chịu hư danh được, thế nên tôi không làm bài tập toán nữa, mà tất cả bài tập tôi đều đi chép.

Có lẽ trên đời mọi chuyện đều là: mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ không muốn sống. Tuy lúc đó tôi còn nhỏ, nhưng nỗi hận với cô Triệu tuyệt không nhỏ, lại luôn mang bộ dáng không muốn sống, dần dần, cô ấy bắt đầu không quản tôi nữa.

Chuyện đáng buồn là, lần đầu tiên tôi thực sự muốn chép bài tập, nhưng lại không mượn được bài tập mà chép, trong lớp này, tôi không có một người bạn nào, người tôi có thể mượn bài tập là những người ngồi gần tôi, nhưng họ lại không chịu cho tôi xem, đang lúc tôi thầm cười lạnh cô Triệu đã quá xem trọng mình thì Trương Tuấn nghênh ngang đi tới, cậu ấy không nói tiếng nào mà chỉ ném vở bài tập lên bàn tôi.

Nhất thời tôi không có phản ứng gì, cứ ngẩn người nhìn vở bài tập của cậu ấy, cậu ấy nhìn tôi ngồi không nhúc nhích, cho rằng tôi không muốn chép bài tập của mình, tức giận nói: “Tôi chép bài tập của Trần Kính.” Trần Kính là thần đồng trong khối của chúng tôi, điểm toán từ trước đến giờ luôn là tối đa, nhắm mắt cũng vượt qua các cuộc thi, kết quả bỏ xa người đứng thứ hai.

Tôi lập tức mở vở bài tập ra chép, không biết vì sao, trong lòng tôi thực cảm kích, nhưng lại không nói nên lời được một tiếng “Cảm ơn”, mà chỉ vùi đầu xuống vở bài tập, nhỏ giọng nói: “Cậu làm, tớ cũng sẽ chép.”

Cậu cười lạnh, hừ một tiếng, cũng không biết cậu còn đứng đó không.

Tôi nghĩ cậu đã đi rồi, nhưng thật lâu sau, giọng cậu đột nhiên vang lên trên đầu tôi, “Có ai chép bài như cậu không? Chẳng lẽ cậu không biết cải biến gia công một chút à?” Tôi lập tức luống cuống tay chân xóa xóa sửa sửa, đến khi sửa xong, tôi ngẩng đầu muốn hỏi cậu như vậy đã được chưa, thì bên cạnh đã sớm không còn bóng người.

~~~~~~

Theo cải cách kinh tế thị trường của Đặng Tiểu Bình, Trung Quốc mở cửa thị trường phía nam, bắt đầu một cuộc biến đổi mà trước nay chưa từng có. Văn hóa lưu hành ở Hongkong và Đài Loan, tài chính và kỹ thuật ở đó cũng ảnh hưởng đến Trung Quốc.

Lứa tuổi chúng tôi thời đó đều từng mê phim “Sở Lưu Hương”, Trịnh Thiếu Thu diễn Sở Lưu Hương rất đẹp trai phóng khoáng; nhà nhà đều xem “Anh Hùng Xạ Điêu”, Ông Mỹ Linh gần như đã trở thành Dung Nhi duy nhất trong những năm tám mươi; vì phim “Bến Thượng Hải”, mà rất nhiều nữ sinh định nghĩa xã hội đen chính là Chu Nhuận Phát. [1]

(Tiểu Dương: Chu Nhuận Phát hay Châu Nhuận Phát đều đúng.)

Chúng tôi đều từng vì những bộ phim đó mà tranh giành TV, đấu trí so dũng, cò kè mặc cả với bố mẹ. Vì xem “Anh Hùng Xạ Điêu” mà tôi còn giả vờ đi ngủ, chờ bố mẹ đi ngủ hết lại lò dò ngồi dậy, rón rén đến phòng khách xem phim, tôi bật âm thanh rất nhỏ, gần như phải dán lỗ tai vào TV mới nghe được.

Khi đó xem TV, cảm giác không phải là chuyện cá nhân, mà là hành vi tập thể, tối nào cũng xem phim, ngày hôm sau sẽ bàn luận cùng các bạn, bàn về ca khúc chủ đềim, không chỉ nghe hát mà còn ghi lại lời bài hát đó, sau đó truyền ra ngoài, lớp nào có lời bài hát nhanh nhất, thì chính là chuyện đáng kiêu ngạo, các học sinh trong cả khối sẽ vây quanh bạn đó để xin lời bài hát. Rất nhiều nữ sinh có sổ hát, dùng bút máy chép lại rất nhiều lời bài hát, bên cạnh còn dán thêm ảnh ngôi sao Hongkong vào, trang trí nó thật đẹp.

Trong các ca sĩ ở Hongkong và Đài Loan, Tiểu Hổ là nhóm nhạc được yêu thích nhất. Poster của họ được lưu truyền rộng rãi, nhóm nữ sinh nào cũng nói về Tiểu Hổ, trong ba chàng trai của nhóm Tiểu Hổ, anh nào đẹp trai nhất chính là đề tài trọng tâm được nữ sinh tranh luận không ngớt. Băng nhạc của Tiểu Hổ được truyền nghe trong cả khối, cả nam sinh và nữ sinh đều ngâm nga “Thanh bình quả lạc viên”, “Cuộc hẹn các vì sao”, “Yêu”. [2]

Cuộc sống của tôi không có bạn bè, tất cả những lạc thú đó, tôi đều thưởng thức cách họ một khoảng cách.

Người bạn duy nhất của tôi chính là những cuốn sách, đủ loại sách, chỉ cần có thể cầm chúng trên tay, mặc kệ có thể hiểu hay không, tôi vẫn đọc hết từ đầu đến cuối. Khi thời tiết ấm áp, tôi có thể tìm một chỗ trong trường để ngồi đọc, khi thời tiết rét lạnh, tôi không có chỗ để đi.

Tôi có một ham mê kì quái, đó là thường đến quán game lần trước đọc tiểu thuyết. Chi tiền mua một ly nước cam và ngồi một góc trong đó đọc sách, cách một chương tôi lại uống một ngụm, đảm bảo trước khi rời đi sẽ uống đến ngụm cuối cùng. Thực ra tôi cũng chẳng thích loại nước cam đó, nhưng trong lòng tôi, có một tiêu chuẩn trao đổi kì lạ. Tôi mua một ly nước trái cây, thì sẽ cảm thấy mình không chiếm không chỗ của người ta, tôi có trả tiền, vì thế tôi đây có thể đúng lý hợp tình mà ngồi ở đó đọc tiểu thuyết.

Một thời gian dài, dần dần, tôi cũng quen ba người chơi bi-a lần trước, người đứng xem là ông chủ, họ Lí, mọi người đều gọi anh ấy là anh Lí, thiếu niên gọi tôi là em gái tên Hứa Tiểu Ba, đang học ở trường cấp hai tốt nhất của thành phố, mọi người đều gọi anh ấy là Tiểu Ba, một người nữa lớn tuổi hơn Tiểu Ba, họ Địch, bọn họ đều gọi anh ấy là Ô Tặc (Ô Tặc có nghĩa là Con Mực) , học ở trường kỹ thuật (như trường dạy nghề). Trường kỹ thuật ở Trung Quốc theo nghĩa nào đó có thể gọi là “Trại tập trung sức khỏe”, học sinh nơi đó có thể không đỗ vào cấp ba, hoặc là những học sinh học không vào đầu.

Lúc đầu, khi tôi đến quán đó đọc sách, Tiểu Ba thiếu chút nữa cười đến vỡ bụng, Ô Tặc nhìn tôi, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, biểu tình cứ như “não cô bé này bị rồi”, còn tiến hành một loạt biểu hiện đả kích và trào phúng điên cuồng với tôi. Tôi thì mặc kệ họ nói gì, cứ làm như không nghe không thấy, đối với một người không muốn về nhà, lại không muốn la cà trong trường học, thì một phòng có không khí ấm áp thế này không thể nghi ngờ gì, chính là nơi tốt nhất, dù ở đây có rất nhiều người, nhưng những người đó không hề nhìn tôi với ánh mắt kì thị, tất cả mọi thứ đều làm tôi an tâm.

Tính tình anh Lí rất thoải mái phóng khoáng, không thấy phiền khi tôi mượn không khí ấm áp và ngọn đèn của mình, chỉ mỉm cười nói với Tiểu Ba: “Cô bạn nhỏ này của em rất có phong cách đấy.”

Được ông chủ ngầm đồng ý, tôi lại càng yên tâm thoải mái ngồi trong quán game.

Ngồi trong quán game, tôi gần như đã xem hết những cuốn sách trong nhà: “Truyền kì kim cổ”, “Hồng Lâu Mộng”, “Thư kiếm ân cừu lục”, “Bát tiên quá hải”, “Tiết Nhân Quý chinh đông”, “Tiết Đinh Sơn chinh tây”, “Tiết Cương phản đường”, “Dương gia tướng”, “Hô gia tướng”,…, trong đó tôi thích nhất một bộ tiểu thuyết chưa kết thúc của Cổ Long, vì vậy mà tôi nhớ kĩ tên tác giả này.

Khi tôi đọc sách, thường thường mất ăn mất ngủ, cứ đọc sách tôi thật sự không bỏ xuống được, có thể bật đèn pin nằm trong chăn thức đêm đọc. Đọc càng nhiều sách, tôi nhìn bảng đen trên lớp ngày càng mờ hơn, đến lúc bố phát hiện ra tôi xem TV đã phải ngồi ở cái ghế nhỏ, chỉ muốn ngồi sát TV để xem, thì mới biết tôi đã bị cận thị, bố đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra mắt và mua một cái kính cận.

Khi tôi đeo kính cận bước vào phòng game, Tiểu Ba đang trông quán sửng sốt một chút, rồi lại tiếp tục bận rộn như không có chuyện gì, vội vội vàng vàng một lúc, không nhịn nổi, ghé vào quầy cười rộ lên, sau khi cười đã, lại đứng thẳng dậy, tiếp tục bận rộn như không có chuyện gì.

Khi Ô Tặc nhìn thấy tôi, không khách khí chút nào, trực tiếp cười ha hả, quay sang nói với Tiểu Ba: “Vậy là em gái bốn mắt này sẽ không chế nhạo em bị cận thị nữa nhé.”

Những người ở đó không ai bị cận hết, tôi trở thành động vật quý hiếm, dùng câu cười nhạo của Ô Tặc thì chính là, “Phần tử trí thức nha! Quốc bảo! Quốc bảo!” Từ quốc bảo trở thành gấu trúc, sau đó Ô Tặc trực tiếp gọi tôi là “Gấu trúc bốn mắt”, cho đến khi tôi trở thành một cô gái hai mươi tám tuổi trưởng thành, anh ấy vẫn có thể gọi tôi là “Gấu trúc bốn mắt” trước một đám người.

Ở tiểu học, cảm giác của các học si đeo kính cận đều là khổ sở, trớ trêu thay, học sinh xếp thứ nhất đếm ngược từ dưới lên trong lớp là tôi đây, cũng là đứa “bốn mắt” sớm nhất trong khối. Có một lần chuyển chỗ ngồi, tôi ngồi cùng bàn với thần đồng Trần Kính, khi đó cậu ấy vừa đeo kính cận, không nhịn được hỏi tôi:”Vì sao cậu bị cận thị?”

Tôi cười ha ha nói, “Xem TV.”

~~~~~~

Bởi vì tôi cứ cầm sách lên là hồn nhiên quên luôn thế giới bên ngoài, trong mắt Tiểu Ba và Ô Tặc tôi chính là một cô ngốc đọc sách đến ngớ ngẩn.

Trong quán game thường mở một số ca khúc được yêu thích, có một lần, mở tới bài “Thanh bình quả lạc viên”, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên từ trang sách, nghiêng đầu chuyên chú lắng nghe, Tiểu Ba hỏi tôi: “Em thích nhóm Tiểu Hổ à?”

Tôi lắc đầu, lại gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, ngay cả băng đĩa của họ tôi cũng chưa thật sự được nghe, nào biết bản thân mình có thích họ hay không?

Ô Tặc cười: “Gấu trúc bốn mắt đọc sách nhiều đến choáng váng đầu óc rồi, mình thích hay không thích mà cũng không biết.”

Tôi trừng mắt liếc anh ta, không hé răng.

Lúc tôi muốn đi, Tiểu Ba đưa cho tôi một cuộn băng cũ, “Cho em.”

Trên mặt cuộn băng có hình nhóm Tiểu Hổ, tôi cầm lấy, vui sướng nhìn một lúc, lại buông tay xuống, trầm mặc nhìn anh ấy, anh ấy cười nói: “Cái này chỉ dành cho học sinh tiểu học nghe thôi, bọn anh sao có thể nghe chứ. Cũng cũ rồi, cho dù em không cần, vài ngày nữa không biết nó sẽ bị bọn anh vứt đi nơi nào.”

Tôi cầm cuộn băng trong tay, cũng không nói tiếng “Cảm ơn”, bỏ chạy khỏi quán game, tối hôm đó, tôi ôm máy ghi âm cũ của nhà mình nghe Tiểu Hổ hát, nghe đi nghe lại những bài hát mà các bạn trong trường thường ngâm nga, nghe rõ tất cả những lời ca mà tôi chưa nghe rõ. Trong tiếng hát của nhóm Tiểu Hổ, tôi có cảm giác hoảng hốt, tựa như mình không phải đứa bị các bạn bài xích.

Em gái nghe thấy tiếng hát của Tiểu Hổ, lần đầu tiên chủ động đến gần tôi, hâm mộ hỏi tôi làm sao có.

Tôi mỉm cười, kiêu ngạo mà nói với nó, là một người bạn cho tôi. Khi tôi nói ra chữ “bạn”, trong lòng không hiểu sao lại nổi lên một cảm giác ấm áp, không hiểu đó là cảm giác gì, trong tiềm thức, tôi chỉ biết, nó rất quý giá, vô cùng quý giá.

Chú thích:

[1] Trịnh Thiếu Thu trong vai Sở Lưu Hương:

Ông Mỹ Linh trong vai Dung Nhi, phim “Anh Hùng Xạ Điêu”:

Chu Nhuận Phát vai Hứa Văn Cường trong phim “Bến Thượng Hải” (Huỳnh Hiểu Minh đóng vai này trong “Tân bến Thượng Hải”)

[2] Nhóm Tiểu Hổ: hay Tiểu Hổ Đội (小虎隊), gồm ba thành viên Ngô Kỳ Long, Trần Chí Bằng và Tô Hữu Bằng, là ban nhạc nổi tiếng của Đài Loan cuối thập kỉ 80, đầu thập kỉ 90. Không chỉ thành công trên sân khấu ca nhạc, cả 3 thành viên của nhóm đều gặt hái không ít giải thưởng ở lĩnh vực phim ảnh và trở thành những nghệ sĩ thành danh của Đài Loan.

Họ chính là “Phích lịch hổ” Ngô Kỳ Long, “Tiểu Soái Hổ” Trần Chí Bằng “Quái Quái Hổ” Tô Hữu Bằng. Không ai ngờ ba chú hổ này có sức hút lớn đối với thanh thiếu niên, vượt qua cả những người dẫn chương trình, thậm chí họ còn được cả người già và trẻ nhỏ yêu thích. Những bài hát của họ cũng nhanh chóng được đón nhận, họ trở thành ban nhạc thiếu niên đầu tiên, và cũng chỉ vài tháng sau trở thành thần tượng của thanh thiếu niên. Những bài hát của Tiểu Hổ Đội không chỉ được đón nhận ở Đài Loan và Hồng Kông mà còn rất được yêu thích ở Đại Lục. Ca khúc “Chuồn chuồn đỏ” của họ cũng lọt vào “Thập đại Kim khúc Long Hổ Bảng thập niên 90″ của Đài Loan. Sức hút của Tiểu Hổ Đội vẫn còn rất lớn, nhưng các thành viên của Tiểu Hổ Đội, người cần tập trung vào việc học, người phải nhập ngũ dẫn đến việc ban nhạc tan rã. Tiểu Hổ Đội cho ra đời album thứ sáu, “Tạm biệt”, sau đó tạm thời ngừng biểu diễn. Trong tiếng hát, họ gửi gắm đến những người hâm mộ “Hãy tin tưởng rằng ngày mai chúng tôi nhất định có thể gặp lại…” Nhưng sau này, doanh số album được thực hiện khi tái hợp “Ánh sao vẫn tỏa sáng” không được tốt, cơ bản từ đây tan rã.

Thành viên của nhóm Tiểu Hổ khi mới thành lập:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi