THỜI THƯỢNG TIÊN SINH

“Nói tao gian lận, mày có chứng cứ gì không?” Đối phương cười ồ lên, xắn tay áo cho Đường Tiểu Ngữ kiểm tra.

Đường Tiểu Ngữ giật mạnh áo sơmi của đối phương, cúc áo rơi đầy đất.

Tô Nặc hít một hơi, màn xé áo này thật không thể tưởng tượng nổi!

Đường Tiểu Ngữ lấy một lá bài poker trong áo sơmi của người nọ ra, ném lên bàn.

“Thật sự rất có tài.” Đối phương nhếch miệng cười, không hề tức giận khi bị vạch trần, “Tôi đã nói rồi, sao anh Hàn có thể tìm hai thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch đến đấu được.”

“Tiếp tục đi.” Đường Tiểu Ngữ quay lại chỗ của mình, ý bảo chia bài.

Ngầu quá đi mất! Tô Nặc tán thưởng trong lòng, cái này đáng để học tập đây!

“Cậu có nhìn ra cách hắn giấu bài trong người không?” La Lực nghiêng đầu, thấp giọng hỏi.

Nói thật là không nhìn ra nhưng cũng không thể nói mình không nhìn ra, Tô Nặc cười phách lối, “Dĩ nhiên là nhìn ra rồi.” Nhất định phải giữ vững khí chất, mình là xã hội đen mà!

“Tiếc là tôi nhìn không ra, cậu nói cho tôi nghe một chút được không?” La Lực áp sát lại gần.

Tô Nặc cảm thấy trong lòng nổi bão, sao trên đời lại có kẻ đáng ghét như vậy!?

Vì thế hắn chọn cách không thèm để ý đến La mặt sẹo, coi La mặt sẹo như không khí!

“Lẽ nào là thuật xuyên tường?” La Lực tặc lưỡi, “Không đúng, có lẽ là siêu năng lực.”

. . . . .

Tô Nặc hung hăng giẫm lên chân hắn.

Cảm giác thật sung sướng!

Tuy đã lâu không đến sòng bài chơi nhưng Đường Tiểu Ngữ không hề cảm thấy xa lạ, gần như là thắng nhiều hơn thua.

“Nghỉ ngơi chút đi.” Hơn một tiếng sau, La Lực đứng lên, “Tôi đã cho người chuẩn bị một ít trà bánh.”

Trà bánh cái quái gì tôi còn phải đeo mặt nạ sao mà ăn! Tô Nặc nghe vậy thì cảm thấy rất mất hứng, chắc chắn là tên biến thái này cố ý! Đúng là ghê tởm quá sức tưởng tượng!

Đường Tiểu Ngữ bỏ mấy lá bài xuống, xoa xoa huyệt thái dương đi vào phòng nghỉ.

Tô Nặc đưa cho Đường Tiểu Ngữ một ly nước, còn chu đáo cắm sẵn ống hút giúp cậu ta.

“Trạng thái không tốt như trước kia.” Đường Tiểu Ngữ nói, “Đầu hơi choáng.”

“Lợi hại lắm.” Tô Nặc nhỏ giọng hỏi, “Sao cậu biết hắn ta có vấn đề?” Thắc mắc không được giải đáp rất khó chịu.

“Thật ra đây chỉ là chiêu tráo bài cũ rích mà thôi, nhưng động tác của hắn rất nhanh nên khó bị phát hiện.” Đường Tiểu Ngữ giải thích, “Hắn giấu một lá bài trong lòng bàn tay, sau đó giả vờ lật bài lên xem để tráo bài trong tích tắc. Vừa rồi lúc tôi mở bài lên xem, hắn đã nhanh tay dùng ngón trỏ đẩy lá bài vào trong tay áo, vì thế trên bàn không có vết tích gì, cũng không sợ bị tôi kiểm tra.”

“Nếu vậy thì sao lá bài lại rớt xuống eo hắn được?” Tô Nặc vẫn chưa hiểu lắm.

“Giấu bài trong tay áo rất dễ bị phát hiện, vì thế hắn cố tình khiêu khích tôi, nhân tiện làm động tác duỗi người một cái.” Đường Tiểu Ngữ nói, “Thật ra mục đích của hắn không phải là xem thường tôi, hắn chỉ muốn cho lá bài trượt xuống phía dưới mà thôi.”

Tô Nặc bừng tỉnh, thì ra là thế.

“Nhưng không sao, đối phương cũng không có ác ý, tôi đoán hắn đang cố ý thử tôi.” Đường Tiểu Ngữ nói, “Bây giờ không có người làm bậy nữa, anh không cần lo lắng.”

Tô Nặc nghe vậy cảm thấy hơi bất mãn, tôi lo lắng bao giờ chứ! Tuy tôi hơi chảnh một tí nhưng tôi có năng lực thật mà!

“Muốn sang phòng kế bên ăn chút gì không?” La Lực bước tới hỏi.

“Không cần, cám ơn.” Đường Tiểu Ngữ lắc đầu.

Trời đất, người cần được ăn là tôi nè, người phải trải qua một màn vận động kịch liệt mà chưa có chút gì vào bụng từ sáng đến giờ là tôi nè! Tô Nặc buồn bực lên án, sao có thể từ chối cái roẹt mà không thèm hỏi ý kiến của người khác!

“Nặc Nặc ăn không?” May là La Lực có hỏi thêm một câu.

“. . . . .” Im lặng chính là đồng ý!

“Vậy chúng ta cùng đi đi.” Đường Tiểu Ngữ rất thông minh, nhìn biểu tình của La Lực và phản ứng của Tô Nặc, cậu liền biết giữa hai người có vấn đề, vì thế cậu quyết định chủ động mở miệng cứu vãn tình hình.

Thật sự rất hiểu chuyện.

“Nóng nực quá.” Ở phòng nghỉ bên cạnh, Tô Nặc cầm mặt nạ quạt quạt vào người.

Đường Tiểu Ngữ lấy khăn ra lau mồ hôi cho hắn, “Tôi có thấy nóng đâu?”

“. . . . .” Tô Nặc nghiêm túc nắm tay cậu ta, “Tôi không có lo lắng thật mà.” Cậu nhất định phải tin tôi!

Đường Tiểu Ngữ bị hắn chọc cười, dùng tăm ghim một miếng dưa Hami lên đút cho hắn, “Không ngờ anh cũng tham gia ván đấu.”

Chuyện này có gì không bình thường chứ? Tôi là ngườ đàn ông thành đạt mà!! Tô Nặc vừa ăn vừa “không để ý” hỏi, “Khâu Tử Ngạn sắp ra album mới phải không?” Mặc dù tám chuyện vào lúc này hình như không hợp cho lắm, nhưng thật sự không thể nhịn được!

“Ừ.” Đường Tiểu Ngữ vừa ăn vừa nói, “Các fan rất thích nghe anh ấy hát, rất nhiều người gửi thư bảo anh ấy phát hành album.”

Tôi không có ghen tị chút nào hết! Tô Nặc căm hận cắn một miếng dưa, “Có bị ai phê bình không?” Nhất định là có!

Đường Tiểu Ngữ gật đầu, “Đương nhiên là có, nhưng cũng rất ít, đa số mắng xong rồi thôi, chỉ có một người tên Yêu nghiệt nhỏ đầu hói là phiền nhất, lúc nào cũng đến gây rối.”

“Khụ khụ!” Tô Nặc không cẩn thận phun sạch dưa! Sao đột nhiên lại nhắc đến nick clone của tôi chứ, đúng là hù chết người!

“Anh cũng từng bị tên đó chửi?” Nhìn phản ứng dữ dội của Tô Nặc, Đường Tiểu Ngữ giúp hắn lau mấy hột dưa dính trên mặt, “Tên đó biến thái lắm phải không?!”

. . . . .

Không hề biến thái chút nào! Tô Nặc rít gào trong lòng, sau đó nhịn nhục lầm bầm mấy tiếng, nhất định không thể bị vạch trần.

“Tôi dám chắc ở ngoài đời cái tên Yêu nghiệt đầu hói kia là một kẻ rất nhàm chán.” Đường Tiểu Ngữ ghim một miếng dưa lên ăn, “Vậy nên ngày nào cũng lên mạng mắng chửi người khác.”

Tô Nặc chột dạ liều mạng gặm sandwich, giả vờ như “tôi đang bận ăn nên không thể trả lời cậu chứ không phải vì tôi chột dạ nên mới không trả lời cậu”!

“Những người ban nãy rất lợi hại, anh phải cẩn thận đó.” Đường Tiểu Ngữ dặn dò.

“Ừm.” Tô Nặc nhét đồ ăn đầy miệng gật đầu, thoạt nhìn rất đần độn!

Hai mươi phút sau, hai người trở lại phòng đánh bài. La Lực nhìn bàn đồ ăn bị càn quét sạch sẽ ở phòng bên, đúng là bao tử không đáy, hèn chi A Uy phải liều mạng kiếm tiền như thế.

Do biểu hiện xuất sắc trước đó của Đường Tiểu Ngữ, lần này đối phương không dám khinh thường Tô Nặc, có thể nói là dồn hết tinh lực vào ván đấu.

Nhưng mặc dù là vậy, Tô Nặc vẫn toàn thắng một cách vẻ vang, đã thế còn ung dung ngồi trên ghế rung đùi.

. . . . .

Vị đại ca đối diện cảm thấy vô cùng tổn thương.

“Giỡn chơi hả?” La Lực bật cười, “Tôi tốn rất nhiều công sức mới mời được cao thủ đến đây, không ngờ lại bị hai tên ranh con này đánh bại thê thảm.”

“Nặc Nặc lợi hại hơn tôi rất nhiều.” Đường Tiểu Ngữ ngồi bên cạnh nói, “Tôi là nhờ cực khổ luyện tập, còn anh ta thì có tài năng bẩm sinh.”

Trên thế giới có rất nhiều thứ, tài năng bẩm sinh và tài năng do cực khổ rèn luyện vẫn có một khoảng cách nhất định, không muốn thừa nhận cũng không được, sự thật đã hiện rõ trước mắt.

“Có lẽ năm đó khi bác gái mang thai cậu ta, vận may của bác trai đang đạt tới đỉnh điểm.” La Lực sờ sờ cằm, bộ dáng hiện tại của Tô Nặc mới có vài phần giống em trai của Hàn Uy.

Thời gian trong sòng bạc trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã đến xế chiều.

“Hôm nay tới đây thôi.” Tô Nặc xoa bóp ngón tay, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

“Muốn tôi đưa hai người về nhà không?” La Lực chủ động đề nghị.

“Tại sao bọn tôi lại muốn anh đưa về nhà?” Tô Nặc dùng ánh mắt như nhìn người điên nhìn hắn, thuận tay kéo Đường Tiểu Ngữ đi, “Anh tránh xa bọn tôi giùm cái!”

“Hình như quan hệ giữa hai người không được tốt cho lắm?” Sau khi ngồi vào xe, Đường Tiểu Ngữ tò mò hỏi.

“Hắn là một tên dê xồm biến thái!” Tô Nặc nghiêm túc nói, “Rất thích trêu chọc người khác!”

“Thật sao?” Đường Tiểu Ngữ cảm thấy hơi bất ngờ, “Lúc trước lăn lộn trong giang hồ tôi có nghe qua danh tiếng của anh La, tất cả mọi người đều nói anh ấy rất tốt, hôm nay đối xử với tôi cũng rất tốt.”

“Đó là do hắn không có để ý cậu.” Tô Nặc nói chắc như đinh đóng cột, “Đợi tới lúc hắn để ý cậu, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội sờ mông cậu!”

Đường Tiểu Ngữ khiếp sợ nói, “Sao anh biết rõ vậy?”

. . . . .

Bởi vì tôi từng bị hắn sờ chứ sao! Nhắc tới là thấy nóng máu rồi!

Tô Nặc hung hăng đấm vào vô lăng.

“Anh La để ý anh?” Đường Tiểu Ngữ cẩn thận hỏi.

“Chính xác!” Tô Nặc khẳng định.

“Anh Hàn có biết chuyện này không?” Đường Tiểu Ngữ tiếp tục hỏi.

Anh tôi không chịu tin tôi! Làm gì có người anh nào không chịu tin em ruột mình, Tô Nặc cảm thấy vô cùng bức xúc.

“Nhưng có anh Hàn ở đây, có lẽ anh La không dám làm gì anh đâu.” Đường Tiểu Ngữ thấy hắn không trả lời cũng không hỏi thêm nữa.

“Tiểu Ngữ.” Khâu Tử Ngạn gọi điện thoại qua, “Em chạy đi đâu rồi? Cả ngày nay không thấy em đâu hết.”

“Em tới trường lấy ít đồ, thuận tiện đi dạo một chút.” Đường Tiểu Ngữ hỏi, “Anh làm việc xong chưa?”

“Nửa tiếng nữa sẽ xong, chờ em về, chúng ta sẽ đi ăn cua sốt cay.” Khâu Tử Ngạn nói, “Nhà hàng này rất nổi tiếng, phải xếp hàng mới đặt được chỗ, em thích ăn cay, chắc chắn sẽ thích nhà hàng này.”

Cua sốt cay?

Tô Nặc ngồi bên cạnh dựng thẳng lỗ tai lên nghe, nhanh chóng bắt được ba chữ chính của câu chuyện.

Mặn mặn cay cay — Vừa nghe là thấy thèm rồi, thịt cua non mềm ăn kèm với nước sốt, nước miếng sắp nhiễu đầy đất! Nếu phía dưới lót thêm ít rau xà lách và khoai tây chiên thì càng ngon hơn, cộng thêm một ly nước ô mai là tuyệt nhất!

“Sao anh lại nuốt nước bọt?” Sau khi cúp điện thoại, Đường Tiểu Ngữ buồn bực nhìn Tô Nặc.

. . . . .

“Tôi bị đau cổ họng.” Tô Nặc ho khan hai tiếng, “Gần đây cổ họng bị khô, mới đi bệnh viện kiểm tra vài ngày trước.” Nói dối vô cùng lưu loát!

“Hèn gì hồi sáng tôi gọi cho anh, giọng anh rất là khàn.” Đường Tiểu Ngữ thắt dây an toàn, “Anh nên ăn mấy món mát một chút, tôi sẽ không mua cua sốt cay cho anh nữa.”

Cái gì! Tô Nặc quay đầu sang nhìn Đường Tiểu Ngữ, trong mắt tràn ngập chờ mong!

“Tối nay anh Tử Ngạn sẽ dẫn tôi đi ăn cua sốt cay ở một nhà hàng nổi tiếng.” Đường Tiểu Ngữ giải thích, “Định mua một phần về cho anh ăn khuya, nhưng nếu cổ họng anh bị đau, chờ anh khỏe lại rồi ăn.”

“. . . . .” Tô Nặc thật sự rất muốn khóc. Tuy có thể kêu ngài giám đốc dẫn đi ăn, nhưng đứng trên lập trường của dân ăn hàng chuyên nghiệp mà nói, bữa ăn hôm nay đã mất đi mãi mãi, sau này nhìn lại, cả đời đã thiếu một bữa cua sốt cay!

Đúng là quá thê thảm.

Đúng vậy, điều đặc biệt trong lối suy nghĩ của dân ăn hàng chính là điều đó.

“Hay để tôi lái xe cho?” Thấy Tô Nặc ngồi im một chỗ, Đường Tiểu Ngữ chủ động đề nghị.

Tô Nặc ngoan ngoãn đổi chỗ với cậu ta.

Do vừa trải qua một cú sốc quá lớn, Tô Nặc không còn hứng lái xe nữa.

Tâm trạng không ổn định, rất có nguy cơ xảy ra tai nạn!

Mình đúng là người hiểu chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi