THÔI XÁN VƯƠNG TỌA – NGAI VÀNG RỰC RỠ

Không chỉ Tần Diệc, các thực tập sinh phía chung quanh đều nhịn không được quay lại nhìn cậu ta, ánh mắt cực kì khinh bỉ.

Triệu Dương hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của chính mình, cảm giác chẳng khác gì ăn phải ruồi bọ.

Tần Diệc, người luôn rất lo lắng cho chỉ số thông minh của em họ nhà mình, lúc này cũng không khỏi lắc đầu: “Chú mày làm xong bài tập về nhà chưa?!”

Một vài thực tập sinh nhịn không được phì cười.

“Tôi…..”

Trong lòng Triệu Dương hộc máu, câu kia cậu hoàn toàn nói theo bản năng, ai bảo hồi tiểu học bọn họ lại học cùng một trường kia chứ, sau mỗi lần cậu đi gây sự với Tần Diệc đều bị đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng thì sẽ nhịn không được thách thức thêm một câu như vậy.

Nhưng Tần Diệc nào thèm để ý đến cậu ta, mỗi lần đều chỉ có mỗi mình Triệu Dương nhỏ bé đáng thương đứng ngây ngốc ngoài cổng trường, trong tay cầm một món vũ khí như súng nước linh tinh, ngốc ngốc đợi Tần Diệc đi ngang qua, sau đó ảo tưởng mình lao ra cho hắn một trận như thế nào.

Tất cả là tại kĩ năng trào phúng của Tần Diệc quá mạnh mẽ, khiến cậu không nhịn nổi mà nói như vật.

Thấy Triệu Dương đỏ mặt bỏ đi, Tần Diệc cúi đầu nhìn nhìn di động, bên kia vẫn còn chưa ngắt máy.

“Chỗ cậu có vẻ rất náo nhiệt, có chuyện gì thú vị sao?” Bùi Hàm Duệ mỉm cười nói.

“Không có gì, học sinh tiểu học thật phiền toái.” Tần Diệc thuận miệng nói một câu, đến quầy đồ ăn lấy cơm rồi ngồi xuống.

“Buổi tối tôi tới đón cậu.”

“Được.” Tần Diệc vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng suy xét đến việc chính mình không có xe lại không muốn đi đường, vì thế liền mặt dày đáp ứng, hắn cũng rất ngạc nhiên với việc Bùi Hàm Duệ gọi hắn nha.

“Oành!” Một tiếng vang đột nhiên nổ ra, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Ngắt máy, Tần Diệc vừa đút thức ăn vào miệng vừa quay đầu xem xét.

Chỉ thấy Triệu Dương té ngã trên mặt đất, ngay cả bàn ghế hai bên đều bị cậu ta đụng ngã, đồ ăn, nước canh rơi đầy đất, một người cao gầy biểu tình lạnh nhạt, cau mày đứng trước mặt cậu ta.Người này chính là Thẩm Hựu chiếm một loạt chỗ ngồi lúc sáng.

Triệu Dương vốn đang nghẹn  một bụng tức liền nhảy dựng lên, vỗ bàn rống giận: “Tên khốn kiếp này, dám đụng ngã tôi?”

Triệu Dương thân cao 1m79 đặt trong đám người mẫu cũng không tính thấp, thế nhưng khi đứng trước mặt Thẩm Hựu cậu mới giật mình nhận thấy chính mình lại phải hơi ngẩng đầu để nhìn lên người này, sự chênh lệch thân cao khiến khí thế nháy mắt yếu bớt một phần.

Thẩm Hựu nhìn xuống cậu ta, trên mặt không hề có biểu cảm, ánh mắt và âm thanh đều cực lạnh lùng: “Là cậu đụng phải tôi.”

Cậu ta dùng ngữ điệu cứng nhắc trần thuật lại, hai tay bóp vào nhau kêu rắc rắc: “Muốn đánh nhau sao, nhân loại?”

“Tôi giết cả nhà anh!” Triệu Dương lập tức phát hỏa, tự động xem nhẹ sự chênh lệch chiều cao, cân nặng giữa bọn họ, vung nắm đấm đánh qua!

Cái gì mà nhân loại? Tên chết tiệt này nghĩ mình là người ngoài hành tinh sao?

Cự li gần như thế, đây lại là một đấm chứa đầy sự tức giận của bạn nhỏ Triệu Dương, có thể đoán được Thẩm Hựu sẽ chịu đau không nhẹ. Ngay khi mọi người đều nghĩ như vậy, một sự việc khiến tất cả mọi người phải mở rộng tầm mắt đã phát sinh: Thẩm Hựu chỉ dùng một tay đã tóm gọn nắm đấm của Triệu Dương trong lòng bàn tay.

Vững vàng ngăn cản một đấm, mắt cũng chẳng thèm chớp.

Sau đó, Thẩm Hựu lạnh lùng nói: “Tôi không có cả nhà.”

“……”

“Anh, buông tôi ra!” Triệu Dương cảm giác tay mày sắp bị bóp cho sưng lên, muốn rút về, lại giống như bị kìm sắt kẹp lại, không thể nhúc nhích.

Đây là ai! Thật sự là người mẫu sao?

“Cậu đánh đổ cơm trưa của tôi.” Thầm Hựu cau mày, ánh mắt đảo qua đồ ăn dưới đất, lộ ra bộ dạng tức giận, “Cậu phải đền tôi.”

Triệu Dương ngạnh cổ cả giận nói: “Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn không buông tay tôi sẽ gọi bảo vệ, anh muốn huấn luyện viên biết chuyện đuổi anh ra khỏi trại huấn luyện sao?”

“Xem ra cậu không hiểu tiếng người.” Thẩm Hựu thờ ơ với lời uy hiếp của cậu ta, chỉ càng thêm dùng sức, “Không đền thì bóp chết cậu.”

“A, a, đau chết! Mau thả tôi ra! Tôi đền là được chứ gì!” Triệu Dương đau đến chảy nước mắt, lúc này Thẩm Hựu mới buông cậu ra, cậu ôm lấy bàn tay đã đỏ rực lên, khóc không ra nước mắt.

Hôm nay cậu bị thần xui xẻo bám vào người hay sao?

Nhất định là tại gặp được tên ôn thần Tần Diệc, từ nhỏ đến lớn, gặp phải hắn ta chưa bao giờ là chuyện tốt!

Triệu Dương mua trả cơm cho đối phương xong liền chạy mất hút, sợ Thẩm Hựu lại gây sự với cậu. Đại khái là hồi bé bị Tần Diệc đánh nhiều, luyện thành một thân bản lĩnh chạy trốn thần tốc, thầy thể dục năm tiểu học còn thường xuyên tiếc hận nhắc tới cậu, nếu cậu sinh sớm mười mấy năm, Lưu Tường (1) còn có chỗ hay sao!

Chỗ ngồi cũ giờ đây đã không thể ngồi, Thẩm Hựu nhìn nhìn bốn phía, chỉ còn cái bàn Tần Diệc đang ngồi là còn trống, vì thế thản nhiên ngồi xuống đối diện Tần Diệc, bắt đầu ăn cơm.

Tần Diệc cảm thấy chính mình ăn cơm rất nhanh, nhưng so với Thẩm Hựu, quả thực chính là sự chênh lệch giữa gió nhẹ và lốc xoáy, bá bá bá, một suất đồ ăn, canh và điểm tâm liền biến mất.

Thẩm Hựu kia còn thèm thuồng nhìn sang phần của Tần Diệc.

Trong lòng vang lên cảnh báo, Tần Diệc yên lặng bảo vệ đồ ăn của mình, lỗ tai rung rung cảnh giác.

Giống như một con mèo hoang sợ hãi bị lũ chó cướp mất đồ ăn, cả một bữa trưa hắn ăn uống trong đề phòng lo lắng.

Khi Tần Diệc đang nghi ngờ tên này vì sao ăn còn không đi, Thẩm Hựu lại nói chuyện với hắn:

“Anh vậy mà lại không ăn món điểm tâm ngọt?” Âm thanh cậu ta nặng nề, tràn ngập ý tứ trách móc.

Tần Diệc nhìn nhìn chiếc bánh pudding vị sầu riêng bị mình quẳng sang một bên, nhíu mày nói: “Không ăn.”

Nói đùa, sâu riêng sao lại cùng tồn tại với dâu tây được cơ chứ? Hắn và sầu riêng không đội trời chung!

“Vậy quá lãng phí, anh không để ý tôi xử lý giúp anh chứ?” Thẩm Hựu nghiêm túc đề nghị.

Tần Diệc lắc lắc đầu, sau đó hắn trơ mắt nhìn đối phương lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xé bỏ giấy bọc pudding, giải quyết sạch sẽ.

…… Cách thức xử lý này, quả nhiên là vô cùng tốt.

Khóe miệng Tần Diệc run rẩy, nhịn không được nghĩ.

Có lẽ ăn thêm một phần điểm tâm, tâm tình thẩm hựu tốt hơn một chút, xoa xoa miệng nói: “Tuy rằng mới lửng dạ, nhưng miễn cưỡng có thể chống chọi một buổi chiều.”

“…..” Tần Diệc trầm mặc một chút, đề nghị nói, “Cậu có thể đi mua thêm một phần.”

Thẩm Hựu lắc lắc đầu:“Không được, tôi không có tiền.”

Tần Diệc sửng sốt:“Dưới lầu có ngân hàng.”

“Tôi biết.” Thẩm Hựu bình tĩnh nói, “Hôm nay tôi đi ngân hàng gửi tiền, xếp hàng rất đông, tôi sợ đi muộn, liền chạy tới trước mặt một người nói, nếu không để tôi vào trước, tôi sẽ ném anh ta ra bên ngoài.”

“……” Như vậy sẽ bị bắt đấy đại ca!

Thẩm Hựu nói tiếp: “Không nghĩ tới người đó còn rất nhiệt tình, hắn nói hắn tới rút tiền, sau đó hắn đề nghị với tôi, dù sao thì tôi cũng đến gửi tiền, không bằng đưa tiền cho hắn, như vậy cả hai chúng tôi đều không cần xếp hàng.”

“…….Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi cảm thấy cũng hợp lý, liền đưa tiền cho hắn.”

Tần Diệc cảm giác mình bị sọa sợ, dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn cậu ta: “Người anh em bao nhiêu tuổi?”

“Mười chín, làm sao?”

Tần Diệc đồng tình nghĩ, bằng cách nào mà tên này có thể sống đến tận bây giờ……

Thẩm Hựu lại như nhớ tới cái gì, nhíu mày không vui nói: “ Đều tại tên vừa rồi làm đổ cơm trưa của tôi, nếu không tôi đã được ăn hai suất.”

“…..” Đợi đã, logic của anh hình như không đúng nha đại ca!

Tần Diệc cơ trí không phản bác, ngược lại an ủi nói: “Không cần chấp nhặt với học sinh tiểu học.”

“Học sinh tiểu học?” Khuôn mặt cương nghị của Thẩm Hựu lộ ra chút kinh ngạc, “Học sinh tiểu học bây giờ đều cao như vậy sao.”

“…..” Đậu xanh! Đừng nói là tên này lại tin là thật!

Tần Diệc yên lặng nhìn cậu ta, trong nháy mắt tự nhiên sinh ra cảm giác ưu việt về chỉ số thông minh: “Đứa khi nãy là em họ của tôi, tôi mời cậu một suất coi như thay nó xin lỗi.”

Hai mắt Thẩm Hựu nhất thời sáng lên: “Thật sao? Cậu ta có một ông anh trai tốt như anh, thật sự là rất hạnh phúc.”

“A, có lẽ vậy.” Tần Diệc nhớ tới Triệu Dương mặt mũi bầm dập, không quan trọng nhún vai.

Theo lý thuyết mà nói thì người mẫu không nên ăn nhiều như vậy, có những nữ người mẫu vì giữ dáng mà chỉ ăn một quả táo vào bữa tối, nhưng đàn ông bọn họ thân hình vốn cao to, sức ăn cũng lớn, hơn nữa thân thường xuyên tập thể hình rèn luyện, ăn nhiều một chút cũng chẳng sao.

Lại nhìn màu da khỏe mạnh, thân hình thon dài cùng bàn tay ngăn cản nắm đấm đầy mạnh mẽ của Thẩm Hựu, phỏng chừng dinh dưỡng đều đã bị tiêu hao hết vào việc đánh nhau.

Mê ăn gặp tham ăn, chắc chắn sẽ có một người thảm bại.

Nhìn Thẩm Hựu bình tĩnh nhét đồ ăn vào miệng, Tần Diệc nhịn không được nghĩ, khó trách ăn nhiều như vậy, chỉ số thông minh đều dùng để mọc cơ bắp hết rồi.

Để nhanh chóng thăm dò ra năng lực và tiềm chất dưới ánh đèn tụ quang của đám thực tập sinh, Chu Vân quyết định cho bọn họ cùng nhau chụp ảnh mặt bằng vào buổi chiều.

Nhiếp ảnh gia, nhân viên ánh sáng, nhân viên hóa trang trong công ty đều có sẵn, trang phục thì càng không cần phải nói.

Ngoại trừ mất thời gian hóa trang che hết đám mụn trên mặt Tần Diệc ra, những người khác rất nhanh đã chuẩn bị tốt, đại bộ phận những người trong này đều là người mới chưa từng lên sàn diễn, vì là lần đầu tiên thể nghiệm thực tế công việc của người mẫu nên cảm giác hưng phấn và lo lắng làm cách nào cũng không mất đi được.

Chằng qua là chụp ảnh mặt bằng, Tần Diệc đã sớm thân kinh bách chiến đương nhiên không thèm quan tâm, về phần Thẩm Hựu, anh nghĩ là một tên trong đầu chỉ toàn cơ bắp sẽ biết lo lắng?

Ngược lại là đám người Triệu Dương cùng Hạ Vũ đều tỏ ra nóng lòng muốn thử, nhất là Triệu Dương, trong lòng cậu ta đã tính toán cả trăm lần cách để nổi bật hơn Tần Diệc, việc thu hút ánh mắt người khác sao có thể làm khó được cậu cơ chứ?

Trang phục chụp ảnh rất đơn giản, tây trang thoải mái, kiểu dáng không giống nhau.

Ánh mắt Chu Vân đảo qua đám thực tập sinh, có thể đi vào trại huấn luyện này, dáng người đương nhiên không cần nói, mấu chốt chính là biểu biện trước ống kính và khí chất khi mặc quần áo.

Theo kinh nghiệm của anh, hai điểm này cũng là bộ phận quan trọng nhất có thể hạn chế quá trình tự phát triển của người mẫu.

Chuẩn bị hoàn tất xong, các học viên nối đuôi nhau mà vào, phông nền màu trắng cực kì đơn giản, bên dưới đặt một vài khối gỗ hình lập phương làm trang trí.

Đèn tụ quang khiến căn phòng rất sáng, nhìn vào bọn họ chẳng những có huấn luyện viên, nhên viên ánh sáng, nhiếp ảnh gia, nhà thiết kế, còn có cả tổng biên tập bên bộ phận tạp chí của công ty.

Dưới cái nhìn chăm chú của từng ấy đôi mắt, cách tạo ấn tượng đầu tiên lần này phải nói là cực kì quan trọng, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới tiền đồ.

Chu Vân không quy định vị trí đứng của bọn họ, cho nên hầu hết mọi người đều theo bản năng muốn chiếm vị trí tốt nhất, vị trí chính giữa.

Bạn nhỏ Triệu Dương vốn được thầy thể dục tiểu học coi trọng cũng không phụ sự mong đợi, việc nhân đức không nhường ai nhanh chóng cướp được vị trí chính giữa, những người khác cũng không tiện tranh với cậu ta, đành phải đứng vào bên cạnh.

Đương nhiên, có một người ngoại lệ, đó chính là người từ trước đến nay không biết nhường nhịn là vật gì, Thẩm Hựu.

Thân hình cao lớn của cậu ta vừa vào giữa liền lập tức đẩy Triệu Dương sang một bên, Triệu Dương lại nghĩ tới một chưởng đáng sợ lúc trưa, bây giờ tay cậu vẫn còn hơi đau.

Vì thế Triệu Dương đành phải thầm mắng tên kia thậm tệ ở trong lòng, phẫn nộ đứng sang bên cạnh, rắm cũng không dám phóng.

Vị trí lúc này là: Thẩm Hựu đứng chính giữa, Triệu Dương bên tay trái của cậu ta, Hạ Vũ bên tay phải, thêm mấy người nữa xem như ở khu trong tâm, còn Tần Diệc đứng gần sát ngoài cùng.

Hoàn hảo hoàn hảo, đối thủ một mất một còn của cậu là Tần Diệc lại đứng một mình ở góc hẻo lánh, cái góc cuối tối tối kia, ai thèm để ý đến cơ chứ.

Triệu Dương nhất thời đắc ý.

Đáng tiếc còn chưa đắc ý được mấy phút, Chu Vân vẫn đang suy xét vị trí đứng đột nhiên lên tiếng.

Bởi vì lý do chiều cao, Thẩm Hựu là người cao nhất trong nhóm, nếu đứng ở chính giữa, sự chênh lệch chiều cao xung quanh sẽ có vẻ không phối hợp, vì thế Chu Vân vẫy Tần Diệc, ra lệnh: “Tần Diệc đổi vị trí với Hạ Vũ, Triệu Dương đối chỗ với người đứng bên trái, nhanh lên.”

Triệu Dương và Hạ Vũ nhất thời sửng sốt, người trước thì khó chịu vì sao Tần Diệc lại nhảy vào giữa, người sau thì tức giận tại sao mình lại phải đứng trong góc.

Nhưng uy tín của Chu Vân hiển nhiên không ai dám khiêu khích,  vậy nên cho dù trong lòng cực kì không tình nguyện cũng chỉ có thể nghe theo, bất đồng là, sự khó chịu của Triệu Dương biểu hiện trên mặt, mà Hạ Vũ thì cẩn thật giấu trong lòng.

Hoàn thành việc điều chỉnh cuối cùng, Tần Diệc và Thẩm Hựu thân cao xấp xỉ, khí chất giống nhau, hơn nữa một người có nhiều kinh nghiệm trước ống kính, một người không coi hoàn cảnh ra gì, rất thoải mái tự nhiên rất bắt mắt, vậy nên cũng khiến công việc khởi động dễ dàng.

Chu Vân cùng tổng biên tập tạp chí nhìn ảnh chụp không ngừng xuất hiện trên màn hình máy tính,liếc nhau, trong lòng đại khái có đáp án.

Đang trong lúc hai người thảo luận, trợ lí tổng biên tập đột nhiên chạy vào thì thầm, chủ biên kinh ngạc trừng mắt: “Bùi tiên sinh sao lại tự mình đến đây.”

_____________

(1) Lưu Tường: Hoàng tử điền kinh Trung Quốc

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi