THỐNG ĐỐC ĐẠI NHÂN, EM XIN ANH !

Cô... cô giống y hệt hắn... Cô độc ác không kém Lục Nghị Phàm!Triển Chúc thoi thóp nói từng chữ, cả người bị trói trụ cứng ngắc, đau đớn đến khủng khiếp. Hắn không dám cử động mạnh. Vì nếu hắn chỉ cần hơi lắc người một chút, bàn tay đang bị đóng đinh trên bàn gỗ kia sẽ càng bị cứa sâu thêm.

Đau đến chết đi sống lại.

Đây chính là thứ cảm giác kinh tởm nhất mà trong suốt bốn mươi năm cuộc đời của hắn đã và đang phải trải qua.

Gương mặt lạnh lùng đến mức chạy buốt cả sống lưng của Cửu Châu nhìn chằm chằm về phía hắn. Cô ngồi vắt chân trên ghế, bàn tay cọ cọ lên chiếc kéo nhỏ, bình thản cất giọng:

- Tao sẽ tha cho mày một con đường sống. Nếu mày khai thật cho tao biết kẻ chủ mưu đứng sau giật dây mày là ai, tao sẽ xem xét mà thả mày đi.

Cơ thể Triển Chúc không rét mà run. Qua sự việc vừa rồi, hắn cũng đã biết con người Cửu Châu vốn không dễ chọc, cô đã nói là sẽ làm. Triển Chúc muốn giữ một mạng thì phải chịu nhục mà hạ mình. Đợi thoát ra được khỏi đây, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội báo thù.

Triển Chúc cúi gằm mặt, chậm rãi nói từng chữ:

- Thực ra, tôi chỉ là người thực thi mệnh lệnh. Tôi được cấp trên yêu cầu tìm đến Lã Mục Chí, kích động lòng hận thù trong người ông ta. Con trai Lã Mục Chí là Lã Kha Sâm đã bị chết ở Ai Cập, do vậy tôi liền thuận buồm vuốt gió, thêm dầu vào lửa, đổ mọi tội lỗi lên đầu Lục Nghị Phàm.

Ngừng một lát, hắn lại nói tiếp:

- Mặc dù Lục Nghị Phàm đã đền bù cho ông ta số tiền không nhỏ, thế nhưng... dưới sự công kích của chúng tôi, Lã Mục Chí đã trở mặt, quyết tâm báo thù cho con trai.

- Thừa cơ, mày cùng đàn em đã bày mưu, giả vờ gửi thư ghi số hiệu máy bay của chồng tao để đánh lạc hướng. Nhưng thực chất mày đã ngấm ngầm cho người cài bom vào xe riêng, lại phó thác cho Lã Mục Chí phục sẵn ở bên ngoài, chờ thời cơ thích hợp liền ra tay, phải chứ?

Những lời Cửu Châu nói ra khiến Triển Chúc hoàn toàn câm nín. Hắn đã bị dọa sợ, tới mức tiểu cả ra đất, không ngừng mở miệng van xin khẩn khoản:

- Tôi cũng chỉ nghe lời ông lớn. Tôi hoàn toàn không biết gì hết, không biết gì hết.

Cửu Châu cười khẩy, nhìn Triển Chúc mà đáp gọn lỏn:

- Vậy ông lớn là ai?

Nghe đến câu hỏi này, Triển Chúc liền vội đánh mắt sang hướng khác hòng né tránh. Có lẽ hắn ta rất sợ kẻ tự xưng là ông lớn kia. Bởi vậy, mặc cho hoàn cảnh trước mắt đang vô cùng nguy cấp, Triển Chúc vẫn nhất định không chịu khai ra.

Sức kiên nhẫn của Cửu Châu cũng có giới hạn. Cô ném mạnh chiếc kéo xuống đất, lao đến bên cạnh Triển Chúc, dùng tay siết chặt cằm hắn mà gằn giọng:

- Tao hỏi lại một lần nữa, ông lớn là ai?

Triển Chúc đau đớn đến chảy nước mắt, biết không thể nào giấu được Cửu Châu nữa, hắn liền ấp úng, khó nhọc thốt ra từng chữ:

- Là... là... Lu...!!!

Choang!

Đoàng... đoàng...

Tiếng kính vỡ tan hòa lẫn tiếng đạn lạnh lùng xuyên qua, khiến Cửu Châu giật mình chết trân tại chỗ. Viên đạn xuyên qua cửa kính khách sạn, bay thẳng qua thái dương Triển Chúc, khiến hắn chết mà chưa kịp nhắm mắt.

Đáp án cuối cùng Cửu Châu cũng không thể tìm ra. Triển Chúc cứ như vậy mà chết đi ngay trước mắt cô, mọi manh mối đều chấm dứt tại đây.

Nước mắt Cửu Châu lạnh lùng rơi xuống gò má.

- Cửu Châu, mau mở cửa ra. Anh là Lục Trịnh!

Lục Trịnh đẩy cửa bước vào, trông thấy cảnh tượng trước mắt cũng không thể nào kìm nén nổi cơn hoảng hốt, hết nhìn thi thể của Triển Chúc lại nhìn về phía Cửu Châu.

Người của Lục gia nhanh chóng có mặt. Ông lão Lục Nghị cũng đích thân đến đây. Gương mặt ông ta hằm hằm sát khí, không nói không rằng mà bước thẳng về phía Cửu Châu, vung tay tát thật mạnh lên má cô.

- Tôi đã cảnh cáo cô cấm được làm loạn trong cái nhà này cơ mà. Cô bị điếc hay sao?

Cửu Châu không đáp, bước vào nhà tắm mặc lại quần áo, sau đó lạnh lùng đi thẳng ra bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi