THỐNG ĐỐC ĐẠI NHÂN, EM XIN ANH !

Cái tát khủng khiếp của Cửu Châu khiến gương mặt Hương Diên lập tức sa sầm xuống.

- Cô dám tát tôi?

Hương Diên gầm gừ trong cuống họng, hai mắt rực lửa đến mức bùng cháy, giống như muốn nghiền nát Cửu Châu ra ngay lập tức.

Cửu Châu rút từ trong vali ra sấp tiền lớn mà Triệu quản gia đã đưa cho cô lúc trước, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, ung dung nói rành rọt từng chữ:

- Số tiền này đủ cho cô sống sung sướng đến hết đời, coi như là tiền cảm ơn vì đã cứu giúp chồng tôi một mạng. Muốn cướp người đàn ông của tôi ư? Đừng hòng!!!

Cửu Châu như cười như không, ngón tay trỏ còn gõ gõ trên đống tiền, tạo thành một thứ âm thanh vô cùng nặng nề.

Suy đi tính lại, ngàn năm lập mưu trù kế, ai ngờ có ngày Lục Nghị Phàm phải mang ơn ả đàn bà Hương Diên. Một tiếng gọi lớn từ ngoài cửa vang lên, nhanh chóng cắt ngang dòng suy nghĩ phức tạp của Cửu Châu:

- Cô Hương Diên, có thể ra đây gặp tôi một chút được không?

Trác Miêu Điểu do dự một hồi mới dám cất giọng gọi. Hương Diên dần buông lỏng cơ thể, sau đó hậm hực bước ra bên ngoài.

Ngay khi cô ta rời đi, Cửu Châu đã tiến đến cửa phòng, đem chốt lại cho thật chắc. Ngồi yên lặng bên cạnh Lục Nghị Phàm, cô không ngừng suy nghĩ đến viễn cảnh anh tỉnh lại nhưng trong trí nhớ đã hoàn toàn biến mất bóng hình của cô. Nếu quả thực là như vậy, Cửu Châu vẫn sẽ đào lại bằng được trí nhớ của anh, ép anh bằng mọi giá phải nhớ cô đến khắc cốt ghi tâm.

Cửu Châu luồn những ngón tay nhỏ bé của mình vào bàn tay anh, sau đó gục đầu xuống giường ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Trong cơn mê man, cô mơ hồ cảm giác có người nào đó đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt mà của Cửu Châu, sau đó còn làm động tác gõ gõ lên vầng trán của cô nữa.

Khụ... khụ...

Ngay khi Cửu Châu mở choàng mắt ra nhìn, cảnh tượng xảy ra khiến nước mắt cô lập tức tuôn rơi lã chã.

Lục Nghị Phàm đã tỉnh. Anh ngồi tựa lưng vào tường, đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn Cửu Châu không rời. Tuy nhiên, bên trong tầng tầng, lớp lớp những suy nghĩ kia lại là một sự xa cách đến lạnh lẽo.

- Nghị Phàm! Cuối cùng anh cũng đã tỉnh. Em lo cho anh nhiều lắm!

Cửu Châu vòng tay ôm chầm lấy Lục Nghị Phàm, sau đó rúc rúc đầu vào bụng anh, tựa như một đứa trẻ lên ba, ngây thơ mà vô cùng đáng yêu.

Tuy nhiên, trái với niềm hân hoan, phấn khích của cô, Lục Nghị Phàm chỉ lẳng lặng nhìn Cửu Châu một cách hờ hững, xa cách.

- Anh sao vậy, anh... có còn nhớ em hay không?

Cửu Châu thu tay lại, trong giọng nói đã có chút run rẩy. Chẳng lẽ, chỉ mới ba ngày anh bị tiêm thuốc, vậy mà toàn bộ ký ức của anh đã hoàn toàn biến mất ư?

Không thể nào!

Đôi mắt xinh đẹp của Cửu Châu không ngừng long lanh ngấn nước. Cô đưa tay đập thật mạnh lên đầu anh, hòng mong cho ký ức của Lục Nghị Phàm được quay trở lại.

- Nhìn em đi, tên khốn này! Em là Cửu Châu, vợ yêu dấu của anh đây!!!

Vừa nói, cô vừa dùng hai tay túm lấy tai của anh, lắc lắc sang hai bên.

- Người đàn bà điên này, cô dám đánh bổn Thống Đốc?

Lục Nghị Phàm trợn tròn mắt, không quên mở miệng mắng Cửu Châu.

- Ái chà! Anh vẫn còn nhớ mình là bổn Thống Đốc cơ à? Vậy anh nói xem, em là ai?

Cửu Châu vẫn không chịu buông tha, nhất quyết chất vấn Lục Nghị Phàm cho bằng được. Dưới sự đòi hỏi của cô, cuối cùng Lục Nghị Phàm đành chán ghét mà bực bội đáp:

- Cô luôn miệng nói cô là vợ của tôi. Vậy cô lấy gì để chứng minh? Đàn bà theo tôi không thiếu, hay là, cô cũng muốn hiến thân cho tôi?

Nghe anh hỏi, Cửu Châu chỉ biết thở dài. Có lẽ, thuốc kích thích làm giảm trí nhớ của Hương Diên đã quả thật có tác dụng. Bộ não của Lục Nghị Phàm cũng đã bị ảnh hưởng ít nhiều.

Nếu anh đã muốn cô chứng minh, vậy thì Cửu Châu sẽ moi bằng được trí nhớ của anh quay trở về.

- Ở dưới... dưới rốn của anh có một vết sẹo dài bằng một ngón tay út.

Ồ!

Lông mày Lục Nghị Phàm bất chợt chau lại, dáng vẻ đang đăm chiêu suy nghĩ. Khoảng chừng năm phút sau, anh đưa tay chỉ chỉ vào phần hạ bộ của mình, đê tiện ra yêu cầu:

- Cô là vợ tôi thì ắt sẽ không ngại ngùng nhỉ? Nào, giúp tôi cởi quần ra để chính mắt bổn Thống Đốc kiểm chứng nào!!!

- Anh... anh... Thật quá đáng!

Mặc dù mắng chửi Lục Nghị Phàm là thế, Cửu Châu vẫn rất ngoan ngoãn đưa tay về phía quần anh, sau đó dứt khoát kéo hẳn quần xuống. Hai má cô lúc này đã đỏ ửng, xấu hổ vô cùng.

Hơi thở của Lục Nghị Phàm càng lúc càng nóng rực. Đến lúc này, anh không thể nào nhịn được nữa, mở miệng phì cười ha hả.

- Vợ yêu ngốc nghếch! Mau kéo quần anh lại đi. Chẳng lẽ em lại muốn ả đàn bà ngoài kia nhìn thấy da thịt của chồng mình hay sao? Chỗ này, chỗ này, và cả chỗ này nữa, đều là của em tất!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi