Khốn nạn!
Cửu Châu nén đau, nghiến răng gằn từng tiếng. Cô thật không thể ngờ, đằng sau bộ mặt ngây ngô, có phần đơn phương, chất phác của Dương Vĩ lại là một kẻ độc ác, xảo quyệt đến như thế.
Lúc này đây Cửu Châu mới nhớ ra, trong lúc Lục Nghị Phàm tiến đến quan sát lỗ sâu kia, Dương Vũ đã đưa cho quân sĩ một vài chai nước khoáng mang theo bên mình. Bên trong chai nước chắc chắn anh ta đã bỏ thuốc, do vậy quân sĩ mới không có sức ứng cứu hai người bọn họ.
Nhìn Cửu Châu đang vô cùng giận dữ như thế, Dương Vĩ lại càng lấy làm phấn khích:
- Ông chủ lớn đã có lệnh phải giết chết vợ chồng hai người. Tuy nhiên, vì cô rất xinh đẹp, cho nên tôi sẽ thưởng thức cô trước rồi mới giết chết cô sau.
Nhân vật "ông lớn" mà anh ta nhắc tới ắt có mối thù lớn đối với Lục Nghị Phàm, bởi vậy mới âm mưu giết chết anh. Cửu Châu hiện tại đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, trong tay không có vũ khí, sức chống đỡ cũng chỉ bằng một phần mười của Dương Vĩ.
Cô thà chết chứ không bao giờ để cho bản thân bị anh ta làm ô nhục.
Dương Vĩ nhếch môi cười khẩy, bàn tay bắt đầu lần mò xuống vùng cổ trắng ngần của Cửu Châu. Cô nằm yên không nhúc nhích, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn mà cam chịu.
Ngay khi anh ta vuốt nhẹ vào bờ môi căng mọng của cô, Cửu Châu bèn há miệng, dùng lực cắn thật mạnh vào mu bàn tay Dương Vĩ.
Aaaa...
Anh ta đau đớn hét ầm lên, cố gắng giật tay ra khỏi miệng Cửu Châu, chân còn lại đá mạnh vào người cô không một chút thương tiếc.
Cửu Châu vẫn nghiến chặt răng, đến khi Dương Vĩ lôi được tay ra thì đã bị cô cắn mất một mảng thịt, máu tươi tanh tưởi túa ra như xối.
Khóe miệng Cửu Châu khẽ cong. Cô nhổ miếng thịt đỏ hỏn từ trong miệng của mình ra, đoạn với lấy con dao nhỏ rơi từ trên người Dương Vĩ xuống, thẳng tay đâm mạnh vào đùi của anh ta.
- Con đàn bà chó chết!
Dương Vĩ gào lớn chửi thề, nhoài người về phía Cửu Châu mà chộp lấy cô.
Tuy nhiên, Dương Vĩ đã chậm một bước. Cửu Châu nhanh nhẹn lùi lại phía sau, đoạn nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thách thức.
- Dương Vĩ, dù có làm ma thì đừng hòng tôi bỏ qua cho anh.
Dứt lời, cô nhún người nhảy thẳng xuống hố sâu chết chóc kia, để mặc cho số phận sắp đặt.
Bóng đen u ám như một con rắn chúa khổng lồ, nhe nanh mà nuốt trọn Cửu Châu vào bên trong. Bên dưới kia có Lục Nghị Phàm.
Có anh, cô không thấy sợ nữa!
.....................................
Dinh thự dòng tộc Lục Nghị...
Ông lão Lục đang ngồi dài trên ghế, thoải mái dựa người vào ghế bành, để mặc cho người vợ thứ tám của mình đang ra sức matxa.
- Cha! Dạo này không thấy vợ chồng Nghị Phàm về thăm nhà nhỉ?
Anh trai cả của Lục Nghị Phàm là Lục Phương Canh, một trong những chuyên gia nghiên cứu vi sinh vật nổi tiếng trong nước, nhẹ nhàng đặt đĩa hoa quả tươi mát xuống bàn trà, thắc mắc cất giọng hỏi.
Nhắc đến Lục Nghị Phàm, ông lão Lục vẫn chưa hết cục tức. Càng nghĩ đến Cửu Châu, ông ta càng đem lòng tiếc rẻ. Thôi thì hiện tại cô đã trở thành con dâu út của ông ta, đành phải cắn răng mà chấp nhận.
Ông Lục đưa tay phẩy phẩy, ra hiệu cho phu nhân của mình lui vào trong nhà, sau đó chán ghét mà đáp:
- Thằng nhóc này luôn luôn làm cha phải phiền lòng. Nó cứ nghĩ nó là Thống Đốc ắt có quyền ngạo mạn, tùy ý như thế. Thật không coi cha mình ra cái thá gì cả!
Lục Phương Canh khẽ nhíu mày, trong lòng chợt vui. Anh ta cười cợt mà châm chọc:
- Chỉ e, việc Nghị Phàm cướp mẹ kế không hề đơn giản. Mục đích của thằng bé, có trời mới biết."