Âm thanh càng lớn, Lục Nghị Phàm càng siết mạnh eo Cửu Châu hơn, giống như anh đang lo sợ cô sẽ chạy khỏi lòng bàn tay mình ngay lập tức.
- Cửu Châu, em có nhìn thấy vách tường kia không?
Lục Nghị Phàm cất giọng hỏi.
Nương theo ánh mắt của anh, cô trông thấy phía bên tay trái có một vách ngăn cao khoảng hai mét, có thể chứa được hai, ba người ở bên trong. Đợi Cửu Châu gật đầu xác nhận, Lục Nghị Phàm tiếp tục thì thầm bên tai cô:
- Khi nào tôi hô lớn, em phải nhanh chóng chạy đến núp sau vách ngăn đó, cấm không được phát ra bất kỳ một tiếng động nào.
Kít... kít...
Thứ âm thanh rùng rợn kia lại vang lên chói tai hơn. Lần này, một luồng khí hôi thối, ẩm ướt bốc lên ngùn ngụt, khiến cho toàn bộ những người có mặt ở đây đều phải chau mày, bịt mũi.
Dương Vĩ đưa tay quệt ngang mặt, bực bội cáu gắt:
- Mẹ kiếp! Mùi gì thối thế?!
Anh ta vừa dứt lời, phía sau lưng họ liền truyền tới một trận âm thanh đổ vỡ ầm ầm, đất đá trên vách tường vỡ vụn ào ào.
Lục Nghị Phàm đưa tay đẩy mạnh Cửu Châu về hướng đã chỉ định, lập tức hét lớn:
- Chạy đi!
- Còn anh thì sao?
Cô hoảng hốt la lên thất thanh, nhưng cơ thể đã bị Lục Nghị Phàm đẩy nhanh về phía trước.
Cùng lúc đó, từ phía sau lưng họ, một con rắn hổ mang chúa khổng lồ đang nhe hàm nanh nhọn hoắt của mình mà phùng mang thở phì phì... Dãi nhớt trên miệng nó không ngừng nhểu ra, bốc mùi thối khắm khủng khiếp.
Đám người Lưu Giản Đế lúc này đã bị dọa sợ. Con rắn này vốn sống lâu năm trong hầm mộ, do vậy cơ thể của nó đã bị đột biến, to lớn gấp vài chục lần một người trưởng thành bình thường.
- Rắn canh mộ?!
Cửu Châu nhìn về phía Lục Nghị Phàm, sợ hãi kêu lên. Trên đầu con rắn có cái mào nhỏ màu đỏ, giống như một chiếc sừng. Lớp vảy của nó cứng sắc, từng lớp nọ chồng lên lớp kia, trông vô cùng ghê tởm.
Con rắn phình mang rộng ra, sau đó cong người trong tư thế mổ, bắt đầu đảo mắt xác định mục tiêu.
Đám người sợ hãi hét lên ầm ĩ, bắt đầu phá nát đội hình mà bỏ chạy loạn xạ.
Lưu Giản Đế tay cầm súng, liên tục hô lớn:
- Bình tĩnh. Tất cả bình tĩnh. Nổ súng bắn chết nó đi!
Đoàng... đoàng...
Cùng theo tiếng hét của ông ta là một loạt đạn lớn liên tục được nổ ra. Dương Vĩ cùng đồng bọn vừa đi giật lùi, vừa chĩa súng bắn xối xả. Tuy nhiên, đối với con rắn chúa to lớn này, đạn súng bắn tới chỉ giống như đang gãi ngứa cho nó, càng thêm chọc giận nó hơn.
Phì....
Con rắn bắt đầu hất đuôi nhọn về phía đám người, trực tiếp quật ngã một gã thuộc hạ đang đứng ở rìa mép vách.
Cú đập mạnh khiến gã bị hất văng vào tường, lực va chạm lớn khiến đám đất đá trong mộ đổ xuống rào rào. Gã thuộc hạ tức khắc ói máu tươi, nằm bò trên nền đất, cố gắng lết từng bước về phía Dương Vĩ.
- Cứu tôi!!!
Con rắn quay phắt đầu lại, tiếp tục cong đuôi chuẩn bị đợt tấn công lần thứ hai. Trước tình hình gay go như thế này, Hương Diên liền hét lớn:
- Dương Vĩ, đánh lạc hướng nó!
Dương Vĩ hiểu ý, nhoài người về phía gã thuộc hạ kia, sau đó vận dụng toàn bộ sức lực vốn có mà đẩy mạnh gã thuộc hạ về phía con rắn.
- Không... cứu tôi!!!
Cùng với tiếng gào thét thảm thiết của gã, con rắn há miệng, phùng lớn mang, trực tiếp mổ chết gã, đoạn nhanh chóng nuốt gã vào trong bụng. Xem chừng nó đã rất đói, do vậy trước đám mồi ngon béo bở này, đừng hòng nó bỏ qua.