THỐNG ĐỐC ĐẠI NHÂN, EM XIN ANH !

Làn khí sắc lạnh tỏa ra từ con dao nhọn khiến Cửu Châu thầm nuốt nước bọt. Gã đàn ông dùng lưỡi dao quẹt dọc lên má cô một lúc, sau đó từ miệng y liền phát ra một tràng cười khục... khục... đầy ghê rợn.

Chờ cho đến khi âm thanh cứng ngắc của tiếng cửa khép lại vang lên, Cửu Châu vẫn còn không dám mở mắt. Khoảng chừng hơn mười phút sau, lúc này cô mới hé mắt ra nhìn. Mọi thứ đã quay trở lại dáng vẻ yên tĩnh của nó như trước.

Gã đàn ông kia cũng đã rời đi. Sau một lúc quan sát cô cẩn thận, y cứ ngỡ cô đã ngủ say như chết, do vậy mới yên tâm khép cửa bỏ ra bên ngoài.

Cửu Châu thở phào một tiếng, đoạn ngồi dậy bước ra phía cửa, cẩn thận chạm nhẹ lên tay nắm khóa. Cảm giác lạnh buốt truyền tới đầu da thịt của Cửu Châu khiến cô vô thức rùng mình. Một luồng khí lạnh xương sống chạy dọc toàn bộ cơ thể của cô.

Reng... reng...

Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo Cửu Châu trở lại dòng trạng thái rối ren hiện tại.

Cô ngước nhìn màn hình, đập vào mắt là dòng chữ "Vô liêm sỉ" chạy ngang. Cửu Châu vừa bấm nút nghe, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói kênh kiệu của Lục Nghị Phàm:

- Bảo bối, trễ ba giây em mới bắt máy nghe đấy. Em có muốn tôi băm nát em ra thành trăm mảnh ngay bây giờ hay không hả?

Cửu Châu nhăn mặt, giơ điện thoại cách xa lỗ tai, mặc cho anh làm càn ở đầu dây bên kia. Cuối cùng, cô chỉ chán ghét mà đáp gọn lỏn:

- Chồng à, hệ miệng của anh bị đứt dây thần kinh rồi hay sao?

Hai chữ "chồng à" được cô thốt ra vô cùng tự nhiên, không có lấy một chút ngượng ngùng hoặc e dè nào cả. Điều này khiến Lục Nghị Phàm thoáng chút đờ đẫn. Anh đưa tay bóp bóp bọt xà bông đang phủ đầy cơ thể, ngửa cổ lên trần nhà mà cười lớn:

- Ha... Hôm nay em lại gọi tôi là "chồng" ư? Chuyện này quả thực rất lạ nhé. Mà này, có phải em đang có âm mưu gì đối với tôi hay không?

- Không có!

Cửu Châu nuốt một ngụm nước bọt, đoạn rành rọt mà nói lại từng chữ:

- Anh bớt tự luyến đi, Thống Đốc thân yêu ạ. Không có việc gì thì tôi cúp máy trước.

- Kìa! Khoan đã!

Lục Nghị Phàm vội vàng ngăn cô lại.

Từ phía ngoài cửa phòng tắm của anh, bất chợt vang lên một giọng nói yểu điệu thướt tha:

- Dạ, Thống Đốc đại nhân. Em đã chuẩn bị xong khăn tắm lau người cho ngài!

Cơ mặt Lục Nghị Phàm hoàn toàn hóa đá mất khoảng vài giây.

Phía bên kia, Cửu Châu cũng bất ngờ không kém. Im lặng một lúc, khóe miệng cô khẽ nhếch, châm biếm nói bằng ngữ giọng giễu cợt:

- Ai được thiếu nữ kỳ lưng cho đâu mà biết!

Tút... tút...

Lục Nghị Phàm còn chưa kịp thanh minh, đầu dây bên kia chỉ còn vọng lại một tràng thanh âm tút... tút dài. Anh lắc đầu khổ sở, đưa tay vặn nước xả sạch lớp bọt khí trên cơ thể mình. Cô gái này thật chẳng chịu tin tưởng anh một chút nào cả.

Đồng hồ lúc này đã điểm một giờ đêm. Lục Nghị Phàm thật khéo quấy rầy giấc ngủ của người khác. Cũng may cho anh, Cửu Châu không hề ngủ say. Nếu không thì...

Cô dùng tay quấn chặt mái tóc dài, đề phòng vướng víu, đoạn chậm rãi mở cửa, nhẹ nhàng bước ra phía ngoài hành lang. Vào thời điểm này, toàn bộ những người trong Lục gia đã ngủ rất say. Đây cũng chính là cơ hội tốt để Cửu Châu thực hiện được mục đích của mình.

Nếu nhà kho là nơi cất giữ những bí mật lớn nhất của Lục Nghị, chắc chắn bên trong cũng sẽ có chút đầu mối về cha mẹ ruột của cô. Mặc dù Cửu Châu không mấy tin tưởng Cửu Mạn Linh, thế nhưng vì muốn tìm ra sự thật, cô vẫn đánh liều quyết định tìm ra chân tướng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi