THÔNG LINH PHÁP Y

Tác giả: Công Tử Cật Trà Khứ

Cái áo thun anh mặc có chút bó sát, chật căng, cơ ngực, bắp tay nhìn rõ ràng.

Tần Trăn Trăn vừa uống một ngụm canh, nhìn thấy anh xuất hiện, lại nhìn áo thun bó sát trên người anh, kích động bị sặc một cái, che miệng, ho khan, nhanh chóng lấy giấy lau khóe miêng, trông thật chật vật.

Lục Ly đứng ở cửa, nhìn nhà ăn một vòng, phát hiện Tần Trăn Trăn đang ở một góc ho khan, sau đó anh liền hướng cô đi qua.

Nhìn anh hướng mình đi tới, Tần Trăn Trăn mở to mắt nhiều lần, trong lòng có chút hoảng loạn. Anh càng lúc càng gần, phỏng chừng là muốn tìm cô. Tần Trăn Trăn vội vàng trấn định, vì cái gì mà vừa nhìn thấy anh toàn thân trở nên không bình thường. Vội ăn một ngụm cơm, lấy bình tĩnh!

Lục Ly ngồi đối diện với cô, gặp phải ánh mắt lạnh nhạt của Tần Trăn Trăn, anh lập tức nghi hoặc, như thế nào cô lại trở thành bộ dạng lần đầu gặp. Hai người cũng gặp mặt mấy lần, đều là “người quen” làm gì mà còn xa cách như vậy?

Lục Ly không biết xuất phát từ mục đích gì, vốn dĩ chỉ là nghĩ tới truyền lời mà thôi, bất tri bất giác liền hỏi nhiều thêm một chút, “Cô bình thường đều ở một mình sao? Một người ăn cơm cũng quá cô đơn một chút đi? Tại sao không gọi Mạc Tư Dao đi cùng?”

Tần Trăn Trăn buông chiếc đũa, ngồi thẳng người, trả lời nói, “Cái này là vấn đề cá nhấn, liền không cần anh phải nhọc lòng……”

“Như thế nào có thể nói là nhọc lòng đâu, chỉ là quan tâm cấp dưới mà thôi.” Lục Ly nhún vai.

“Kia còn có rất nhiều nhân viên chờ anh quan tâm, tôi tạm thời không cần!” Tần Trăn Trăn nghĩ thầm, người này có tật xấu đi, cùng anh không thân quen, vừa gặp liền hỏi vấn đề này, thật sự không phải quá…… Tuỳ tiện?

Lục Ly thấy ngữ khí xa cách của cô, lảng tránh ánh mắt, cô thật sự không muốn nói chuyện, anh thở dài, đứng lên, kéo ra khoảng cách nói.

“Tôi kỳ thật chỉ muốn truyền lời mà thôi, Khương Minh nói muốn tổ chức tiệc mừng phá án thành công. Cô cũng biết thành phố C yên bình lâu như vậy, đội hình cảnh của chúng ta cũng nhàn rỗi lâu lắm rồi. Sự việc xảy ra, mọi người đều dốc hết sức lực phá án, án phá được nhanh như vậy mọi người đều cao hứng; Trong đội cô cũng là nhân tố rất quan trong, cho nên nhất định phải đi, tối thứ sáu, sau khi tan làm mọi người cùng nhau đi”

“Này, tôi……!” Tần Trăn Trăn tưởng cự tuyệt, Loại hoạt động tụ họp này thật không hợp với nàng, nhưng Lục Ly đã xoay người rời đi, kêu cũng kêu không được, hẳn là hạ quyết tâm nhất định phải làm cô đi.

Tần Trăn Trăn thở dài, loại hoạt động này, cô lần đầu tiên được mời, không biết đến lúc đó nên biểu hiện như thế nào.

Ở đơn vị trước kia, mọi người đều kính nhi viễn chi với cô, có tụ tập gì cũng không kêu cô, cô cũng thành thói quen ở một mình, làm tốt công việc của mình, những việc khác mặc kệ họ đi.

……

Thứ sáu tan tầm, Mạc Tư Dao được trao trong trách, Bằng mọi cách phải đưa bằng được phó khoa trưởng Tân đến buổi tụ họp, không được để cô trốn thoát.

Trước khi đến giờ tan làm 5 phút, Tần Trăn Trăn nói với Chu Gia Hy và Mạc Tư Dao nói: “Tôi đi nhà kho sửa sang hồ sơ, đến lúc tan tầm, hai người đi trước chờ tôi ở cửa, làm xong việc tôi ra ngay nhé.” Hai người liền đồng ý.

Giờ tan tầm, nhưng Tần Trăn Trăn vẫn ở trong phòng hồ sơ ngây người mười mấy phút, thẳng đến khi khoa pháp y không còn một âm thanh, cô mới trộm từ phòng hồ sơ đi ra, sau đó lặng lẽ thay quần áo, lặng lẽ mở cửa chuẩn bị trốn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi