THÔNG LINH VƯƠNG PHI: HÔN TỈNH YÊU NGHIỆT VƯƠNG GIA

CHƯƠNG 85: DẠ PHỎNG KÍNH VƯƠNG

Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan ngồi lên xe ngựa xong liền nhắm mắt suy nghĩ sâu xa, đem từng câu Lâu Vũ Thần nói với nàng lặp lại trong lòng. Không thể không nói nói chuyện với cáo già như Lâu Vũ Thần thực sự là cẩn thận một chút, một chút cũng không dám thư giãn
Nếu không một cái sơ sẩy cũng sẽ bị lão hồ ly kia nhìn thấu tâm tư.

Lâu Vũ Thần người này, tâm tư sâu để kẻ khác sợ. Trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có Dạ Quân Ly yêu nghiệt kia có thể ứng phó đi!

Không biết Dạ Quân Ly lúc này có phải đang bị nhốt trong cung hay không? Bất quá bằng bản lĩnh của yêu nghiệt kia, muốn muốn xuất cung cũng không khó đi?


“Cô nương, ngươi không sao chứ?” Vân Thường thấy Mạnh Thanh Hoan nhắm mắt lại, mi tâm lại chăm chú nhíu lên không khỏi lo lắng.

Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, mở mắt nhìn Vân Thường hỏi: “Còn không có tin tức của vương gia nhà ngươi sao?”

Vẻ buồn rầu của Vân Thường càng dày đặc, lắc đầu nói: “Vương gia không có truyền tin trở về, hình như thật bị nhốt trong cung rồi.”

Mạnh Thanh Hoan xoa xoa mi tâm, nàng nghiêng đầu đẩy mành ra để gió phía ngoài thổi vào, ánh trăng bên ngoài như ngọc, trên đường cái môn hộ đóng chặt, an tĩnh trong bóng đêm, chỉ có vết bánh xe mã xa chi nha truyền đến.

Không bao lâu, mã xa dừng lại trước cửa Kính Vương phủ, Lưu Cảnh khiển người đi bẩm báo, cũng không lâu lắm quản gia ra đón, dẫn Mạnh Thanh Hoan đến thư phòng.

Thấy Dạ Mạch Hàn, tâm bất an của Mạnh Thanh Hoan bình tĩnh rất nhiều.

“Thanh Hoan, vào đêm đến đây, có chuyện gì gấp?” Dạ Mạch Hàn chào đón mời nàng ngồi xuốngm ánh mắt hơi đảo qua trên người Lưu Cảnh bên người Mạnh Thanh Hoan, đột nhiên hơi sửng sờ, một vẻ kinh ngạc tản ra dưới đáy mắt lập tức tiêu thất.

Mạnh Thanh Hoan cũng không khách sáo với hắn, lúc này lấy hộp gấm ra đưa cho hắn.
“Lâu tướng đã biết chuyện ngươi ở cung yến giúp ta cùng Dạ Quân Ly, đây là tạ lễ của hắn.” Đối với Mạnh Thanh Hoan mà nói, Dạ Mạch Hàn là trừ người duy nhất có thể tin là trừ Dạ Quân Ly.

Vọng Thư Uyển.com

Dạ Mạch Hàn không có biểu tình hết ý gì, hắn tiếp nhận hộp gấm mở ra, ánh mắt chạm đến Linh Tiêu trâm bên trong, ánh mắt hơi dừng lại một chút, thần sắc trên mặt hơi đổi.

Ngón tay dài nhỏ của hắn vuốt ve hoa văn trên trâm, thanh âm ôn nhuận nói: “Trong trí nhớ của ta đối với mẫu hậu, ấn tượng với cây trâm này rất sâu. Ta nhớ kỹ mẫu hậu đích xác thập phần thích vật này, phần lễ vật này của Lâu tướng sâu đến lòng ta.”

Hắn đống hộp gấm lại, thu hồi bi thương nhàn nhạt trên mặt, khóe môi xả qua một tiếu ý thanh nhuận nhìn về phía Mạnh Thanh Hoan: “Ngươi không cần lo lắng, Lâu Vũ Thần hắn chỉ là hoài nghi, tìm không được bất kỳ chứng cớ nào. Cây trâm này bất quá là hắn thử mà thôi.”

Mạnh Thanh Hoan cả kinh, tự trách nói: “Quả thế, chỉ sợ ta làm lộ ở trước mặt hắn rồi.”

“Thanh Hoan, ở Dạ Chiêu quốc người có thể đối địch với Lâu Vũ Thần, chỉ có tam đệ. Ta nghe nói hôm nay Lâu tướng thượng chuyện liên quan đến thái tử sai sử Trương Tấn Phong hãm hại tam đệ, ngươi biết kết quả ra sao không?” Dạ Mạch Hàn nghiêm túc hỏi nàng.

Mạnh Thanh Hoan lắc đầu, việc này chưa tới mười ngày, lẽ nào Lâu Vũ Thần đã điều tra rõ chân tướng rồi?


“Một hoạn quan của thái tử quý phủ thừa nhận là hắn trộm tư ấn của thái tử, sai sử Trương Tấn Phong, nhưng ngươi khẳng định nghĩ không ra, hoạn quan này nói mình là bị Hiên vương sai sử.” Dạ Mạch Hàn hừ cười một tiếng, biểu tình có chút chẳng thèm.

Mạnh Thanh Hoan ngẩn ra, kết quả như vậy, xác thực nàng không nghĩ ra.

“Sau đó thì sao?” Mạnh Thanh Hoan khẩn trương hỏi.

Dạ Mạch Hàn tiếp tục nói: “Hoạn quan kia lấy cái chết chứng minh, tự sát tại Tuyên Chính điện. Thế nhưng, nghe nói tam đệ trình lên một phần mật chiết, sau khi phụ hoàng xem xong, tức giận bệnh cũ phát tác, lúc này phân tán triều thần, chỉ chừa một mình tam đệ thị tật.”

Mạnh Thanh Hoan hiếu kỳ không ngớt, hỏi hắn: “Mật chiết kia đến tột cùng viết cái gì?”
Dạ Mạch Hàn nhún nhún vai, khóe môi vung lên cười đùa nói: “Ta cũng rất muốn biết, chiết tử của tam đệ đến tột cùng viết cái gì.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi