THÔNG LINH VƯƠNG PHI: HÔN TỈNH YÊU NGHIỆT VƯƠNG GIA

CHƯƠNG 89: THƯỢNG UYÊN

Editor: Luna Huang
Trong miếu đổ nát ở thành nam.

Trong mất thất tối mờ ở dưới đất, Mạnh Thanh Hoan nhìn Dạ Quân Ly nằm ở trên giường hẹp từ từ mở mắt, nàng mừng rỡ trong lòng, vội vội vàng vàng ân cần hỏi han: “Cảm giác thế nào? Vết thương còn đau hay không?”

Dạ Quân Ly hơi nhíu chân mày lại, phía sau truyền đến cảm giác đau đớn mơ hồ, đầu cũng có chút hỗn loạn. Hắn nghe tiếng hỏi thăm của Mạnh Thanh Hoan, thanh tỉnh một ít, chỉ là khi ánh mắt của hắn chạm đến bốn phía, đột nhiên sửng sốt.

Mâu quang của hắn chợt sáng ngời, chợt ngồi dậy, kinh sắc trong đáy mắt chưa tán, nghi ngờ hỏi: “Tại sao ta lại ở chỗ này? Là ai đưa nàng đến đây?”


Dạ Quân Ly kinh ngạc hỏi Mạnh Thanh Hoan, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Mạnh Thanh Hoan theo bản năng nhìn về phía đối diện, một nam nhân hoặc một huyền linh đứng nơi đó cả người nhung trang.

Nàng vốn có dự định mang theo Dạ Quân Ly hồi Hiên vương phủ, nhưng là lại gặp long đằng quỷ quân, quỷ quân kia, chính là một luồng hồn phách trước mắt này.

Mạnh Thanh Hoan không biết hắn tên họ là gì, chỉ đoán ra hắn là tướng lĩnh của Long Đằng quân, xác nhận chính là thủ hạ của Dạ Quân Ly.

Tuy rằng hắn không thể nói chuyện, nhưng Mạnh Thanh Hoan lại hiểu ý tứ của hắn.

Nam nhân này mang long đằng quỷ quân ngăn cản đường đi của nàng, là muốn nói cho nàng biết, lúc này hồi Hiên vương phủ nguy hiểm.

Mạnh Thanh Hoan quỷ thần xui khiến liền theo nam nhân này đến nơi này, một tòa miếu hoang phế ở thành nam.

Để Mạnh Thanh Hoan hết ý là, kỳ thực ở đây giấu diếm huyền cơ.

Phía dưới miếu Thổ Địa là một ám đạo, nơi này có mấy gian mật thất, trong mật thất có giường cùng với một ít dược vật chữa thương đơn sơ.

Rõ ràng, Dạ Quân Ly cũng biết chỗ này.


“Là Long Đằng quân của ngươi, một nam nhân tuổi còn trẻ mặc chiến bào mang ta tới nơi này, hắn vẫn chưa đi, ngay đối diện chúng ta.” Mạnh Thanh Hoan nhìn chằm chằm nam nhân chỉ có nàng nhìn thấy kia.

Vọng Thư Uyển.com
Lúc nàng bận rộn băng bó vết thương cho Dạ Quân Ly, nam nhân này vẫn đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Mi tâm của Dạ Quân Ly cụp một cái, nhìn vị trí đối diện, thanh âm đột nhiên buồn bã có chút hơi run: “Thượng Uyên, là ngươi sao?”

Mạnh Thanh Hoan thấy nam nhân đứng yên bất động đột nhiên quỳ một chân trên đất, hai tay ôm quyền nghiễm nhiên là lễ tiết khi còn tại thế từng hành qua, mà ánh mắt trống rỗng kia nổi lên tầng tầng gợn sóng, coi như tầng tầng thanh vụ dũng động.

“Hắn quỳ xuống trước mặt ngươi.” Mạnh Thanh Hoan nắm cánh tay của Dạ Quân Ly, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân tên Thượng Uyên kia.

Dạ Quân Ly đột nhiên giơ tay lên đắp lên mắt, hắn cúi đầu, hai vai hơi rung động: “Là ta có lỗi với các ngươi, Thượng Uyên, mang theo các huynh đệ đi đi, thù của các ngươi ta nhất định sẽ vì các ngươi báo.”


Thượng Uyên ngẩng đầu nhìn Dạ Quân Ly một mắt, đột nhiên hắn hơi nghiêng người cúi người cúi đầu với Mạnh Thanh Hoan, Mạnh Thanh Hoan cả kinh thân thể co rụt lại có chút không biết làm sao.

Nàng khiếp sợ theo dõi hắn, thẳng đến Thượng Uyên ngẩng đầu.

Xuyên thấu qua đôi tròng mắt đen nhánh của Thượng Uyên, Mạnh Thanh Hoan đã hiểu ý tứ của hắn. Hồn phách đã chết đi này cầu nàng cứu sống Dạ Quân Ly.

“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu hắn.” Trong lòng Mạnh Thanh Hoan ê ẩm, Long Đằng quân này của Dạ Quân Ly, đến tột cùng là quân đội thế nào?

Mặc dù bọn họ chết, linh hồn cũng thủy chung trung thành với Dạ Quân Ly! Tình này, sao mà chấn động, để cho nàng không cảm động sao được?

Thượng Uyên có được trả lời thuyết phục của Mạnh Thanh Hoan, sắc mặt anh tuấn hiện ra một tiếu ý vi nhược, hắn đứng dậy dùng mâu tử sương mù dày đặc kia nhìn Dạ Quân Ly, lập tức quay Mạnh Thanh Hoan khẽ gật đầu, tiện đà tiêu thất trước mắt của Mạnh Thanh Hoan.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi