THÔNG LINH VƯƠNG PHI: HÔN TỈNH YÊU NGHIỆT VƯƠNG GIA

CHƯƠNG 94: THÁI TỬ BÍ SỰ

Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, nàng cho rằng phía dưới thổ địa miếu chỉ có mật thất, không nghĩ tới còn có ám đạo thông ra ngoài.

“Ám đạo này sẽ không phải là kiệt tác của ngươi chứ?” Mạnh Thanh Hoan đi theo bên người Dạ Quân Ly, đánh giá ám đạo này, ở đây bốn phía không khí có chút ẩm ướt, có giọt nước không ngừng rơi xuống, nến mờ tối chạy dọc con đường thật dài phía trước, không biết thông hướng nào?

Nhưng thấy Dạ Quân Ly hình như hết sức quen thuộc với nơi này.


Dạ Quân Ly khẽ ân, trong thanh âm nhàn nhạt cất giấu có chút bi thương: “Ám đạo này là Thượng Uyên dẫn người mở. Hắn tinh thông các loại cơ quan bí thuật, võ công mưu lược đều thắng một bậc, là nhân tài hiếm có.”

Mạnh Thanh Hoan nghe Dạ Quân Ly nhắc đến Thượng Uyên, nàng nghiêng đầu nhìn dưới hôn ám ánh nến Dạ Quân Ly nhàn nhạt bi sắc, đáy lòng đột nhiên trầm xuống.

Nàng không biết phải an ủi hắn như thế nào, nhưng duy nhất nàng có thể làm, chính là hóa giải bi thương trong lòng Dạ Quân Ly, dời đi trọng tâm câu chuyện trầm thống này.

“Dạ Quân Ly, ngươi thực sự không dự định nói cho ta biết, mật chiết trình cho hoàng thượng viết cái gì sao?” Mạnh Thanh Hoan còn nghĩ về vấn đề này, truy vấn hắn, dời đi tâm tư của Dạ Quân Ly.

Dạ Quân Ly làm sao không biết khổ tâm của nàng, hắn dừng một chút, ánh mắt thâm tình sáng quắc nhìn nàng, nắm tay nàng chặt hơn: “Tiểu Cửu, nàng rất thông minh cũng rất hiền lành.”

Mạnh Thanh Hoan sửng sốt, trong lòng có dòng nước ấm xẹt qua, nàng ho nhẹ một tiếng, nâng khóe môi: “Dạ Quân Ly, không nên nói sang chuyện khác.”

Dạ Quân Ly bật cười, kéo nàng tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Hoạn quan bên người thái tử khai ra ta là chủ mưu, nhưng thật ra là thụ ý của ta. Mật chiết trình cho phụ hoàng, bất quá là viết một ít sở thích đặc thù của thái tử mà thôi.”

“Sở thích đặc thù gì?” Mạnh Thanh Hoan xề gần hắn, nhìn chằm chằm hai tròng mắt yêu dị của Dạ Quân Ly.


Vọng Thư Uyển.com
Dạ Quân Ly mím môi mỉm cười, đột nhiên cúi người tiến đến bên tai của nàng nói nhỏ một phen, ai biết sau khi Mạnh Thanh Hoan nghe xong đột nhiên run run, thân thể run lên gương mặt ác hàn.

“Không nghĩ tới thái tử hắn vẫn còn có sở thích như vậy, quả thực chính là. . . Biến thái!” Mạnh Thanh Hoan khinh bỉ mắng, trong lòng buồn nôn.

Nàng không nghĩ tới, sở thích đặc thù của thái tử, dĩ nhiên là nam sủng! Nhất là thích thái giám bị thiếnm thậm chí tiết ngoạn biến thái,

Những thứ bí sử liên quan đến thái tử này, Dạ Quân Ly nắm giữ rõ ràng như vậy, có thể nghĩ, nếu Dạ Quân Ly muốn ban đảo thái tử quả thực dễ dàng.

Dạ Quân Ly than nhẹ một tiếng, nói rằng: “Hoạn quan kia cũng là chịu không nỗi dằn vặt biến thái của thái tử, mới sẽ chọn dùng cái chết của mình, vạch trần việc ác của thái tử. Việc này một khi công chư dân chúng, thái tử vị của hắn tự nhiên khó giữ được. Bất quá. . . Phụ hoàng Phụ hoàng có ý định đè việc này xuống.”


Mạnh Thanh Hoan ngẩn ra, Kính Vương nói, hoàng thượng lưu Hiên vương thị tật, lẽ nào chính là muốn đè việc này xuống? Thái tử vô đức như vậy, hoàng thượng lại vẫn muốn bao che? Là kiêng kỵ thế lực sau lưng thái tử, hay là hắn thật tình sủng ái nhi tử này?

“Vậy ngươi tính thế nào?” Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn hắn.

Dạ Quân Ly hừ cười một tiếng, trong thần sắc tràn đầy chẳng thèm, phong tư ngạo nghễ độc lập khiếp người hồn phách, cho người kính ngưỡng sùng bái.

“Nếu muốn phế thái tử, trước diệt Ngọc gia sau trừ an quốc công. Có hai người bọn họ làm chỗ dựa vững chắc, thái tử không thể bị phế.” Sau khi Dạ Quân Ly nói xong lời này, đột nhiên lại nói: “Bất quá dưới mắt quan trọng nhất là giải quyết chuyện của nàng.” Hắn hơi nhíu mày, dư quang đảo qua Mạnh Thanh Hoan đang kinh ngạc.

“Chuyện của ta?” Mạnh Thanh Hoan nghi hoặc, chẳng lẽ là chuyện thích khách ám sát nàng?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi