THỐNG NGƯỠNG (ĐAU)

Biên tập: Rosa

Thứ sáu tan học, Nghê Già một mình đi đến địa điểm mà Tiếu Tử Cường đã định.

Trong một cửa tiệm gần cửa sau của quán bar “Thành phố số 6”, cửa tiệm nằm trong một con hẻm, một bên là ngõ cụt, một bên thông với đường lớn.

Hắn muốn cô hẹn Trần Kính Sinh tới đây ăn cơm trước.

Lúc Nghê Già đến, Tiếu Tử Cường đã ngồi ở trong, trên bàn đặt mấy chai bia, mấy món nhắm ngâm trong dầu chiên, hút thuốc rẻ tiền, hoặc đùa cợt, tức giận mắng nhiếc hoặc há miệng chửi tục.

Một bàn kia đều là người của hắn, kể cả tên đàn ông đập cửa đêm đó.

Nghê Già cắn chặt răng đi qua, Tiếu Tử Cường nhìn cô, lại nhìn xem xung quanh, không thấy người, ánh mắt một lần nữa chuyển lên người cô.

“Người khác đâu?”

Nghê Già: “Tối nay đến.”

“Gọi điện giục đi, bảo hắn tới nhanh một chút.” Tiếu Tử Cường căn bản không có ý để cô ngồi xuống, quay đầu tiếp tục cuộc vui.

Nghê Già lấy di động ra, làm bộ ấn ấn vài cái trên màn hình, sau đó đặt ở bên tai.

Thật ra, di động của cô vẫn ở trạng thái trò chuyện.

Cô và Cố Nam Minh vẫn duy trì cuộc trò chuyện, hắn ta ở bên kia nghe toàn bộ quá trình, một khi có vấn đề, lập tức báo cảnh sát.

Cô đã nỗ lực rất nhiều mới thuyết phục được Cố Nam Minh, không phải hắn không giúp cô, chỉ là hắn kiên quyết không đồng ý để cô chịu chết thay Trần Kính Sinh.

Nghê Già chuộc tội, hắn không hiểu được, trong mắt Cố Nam Minh không có cao thượng, chỉ có “Người không vì mình, trời tru đất diệt”.

“Trần Kính Sinh tiêu đời hay không liên quan gì đến cô? Người Tiếu Tử Cường muốn tìm là cậu ta, cô có thể đừng xen vào được không?”

Nghê Già không muốn tranh cãi chuyện này với hắn, chỉ nói: “Anh giúp cũng được, không giúp cũng được, việc này tôi chỉ tin anh.”

Nói đến chuyện này, chính là đang ép hắn đồng ý.

Cô chắc chắn hắn sẽ không trơ mắt nhìn cô gặp nguy hiểm.

Cố Nam Minh cắn răng, “Nói hay thật, nếu cmn xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ nói cho Trần Kính Sinh, tôi không thể giúp cô giấu.”

“Nếu thực sự có chuyện gì, anh cũng giấu không được.”

Nhắc đến chuyện này, Cố Nam Minh im lặng, hắn biết Nghê Già sẽ không nghe lời hắn.

Thật lâu không lên tiếng, im ắng đến nỗi chỉ còn tiếng hít thở.

Cuối cùng, hắn hỏi:

“Cô thích cậu ta đến vậy sao?”

Lời này, Trần Kính Sinh cũng từng hỏi cô.

Nhưng ý này không phải ý kia, khi đó cậu đang phỏng đoán quan hệ giữa cô và Cố Nam Minh.

Nghê Già không trả lời.

Có vài chuyện, không cần trả lời.



Hôm nay cô muốn bắt Tiếu Tử Cường hiện nguyên hình.

Dù hắn muốn làm gì, hôm nay là thời cơ tốt nhất, nếu không loại trừ kẻ này đến cùng, hậu quả về sau sẽ rất tai hại.

Nghê Già báo vị trí cụ thể của tiệm, sau đó nói: “Mau tới đi, tôi đã đến.”

Cố Nam Minh nhớ kĩ địa chỉ, hỏi: “Bây giờ cô sao rồi? Vẫn ổn chứ?”

“Ừ.”

“Được rồi.” Hắn hít sâu một hơi, tuy có ngàn lời muốn nói nhưng chỉ có thể gom thành một câu, “Cô hãy cẩn thận.”

“Bye.”

Nghê Già lại ấn vài cái trên màn hình, làm bộ cúp máy, sau đó khóa màn hình rồi bỏ vào túi.

Tiếu Tử Cường lập tức hỏi: “Khi nào đến?”

“Sắp.” Nghê Già nói.

“Ăn chút gì không?”

“Không.”

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, trong tiệm không có khách hàng nào khác, chỉ có một bàn bọn họ, quầy thu ngân không có người, phục vụ cũng không.

“Không cần nhìn, tiệm này bạn tôi mở.” Tiếu Tử Cường chỉ chiếc đũa vào người ngồi bên cạnh, “Vì chiêu đãi mấy người mà hôm nay không buôn bán, thành ý này đã đủ chưa?”

Ông chủ tiệm mặc một chiếc áo sơ mi đen bó sát, cổ áo mở rộng, tóc tai chải bóng loáng, sau đó ngẩng đầu cười với Nghê Già, ba đường nếp nhăn trên trán cực kỳ rõ ràng.

Nghê Già không muốn nói chuyện, cô kéo ra chiếc ghế của một bàn khác rồi ngồi vào.

Cô nên tìm thời cơ nói cho bọn họ, Trần Kính Sinh tạm thời có việc gấp, không tới được.

Chuyện này sẽ chọc giận Tiếu Tử Cường, càng về sau, hắn sẽ trút giận lên người cô.

Sau đó, cô cần Cố Nam Minh giúp cô báo cảnh sát.

Thậm chí cô có thể tự thuật tình huống tệ hơn, sau đó để Chu Di Sơn giúp cô, đây là lĩnh vực của Chu Di Sơn, đám người này, một tên cũng trốn không thoát.

Một căn phòng với bốn vách tường xám chính là ác mộng của những kẻ bất hảo, bọn họ coi trời bằng vung cũng lâu rồi, cả người tanh tưởi, kiêu ngạo ương ngạnh, cho rằng ông trời chỉ lớn bằng nắp giếng, cho rằng thế giới này chỉ có mấy đường hẻm thối rữa. Bọn họ tự xưng là “Đại ca” của đường phố, biến những trận đánh đấm, những chuyện làm hỏng thanh danh của vài người hay chuyện ngủ với mấy người phụ nữ thành đề tài bàn tán, thành những trải nghiệm hấp dẫn, sau đó kéo bè kết phái, giẫm đạp tự tôn, cả ngày chui nhủi ở những nơi tối tăm mù mịt, oai phong biết bao.

Bọn họ cần được thẩm vấn, cần chịu tâm linh tra tấn, cần chịu đả kích nghiêm khắc nhất.

Nghê Già phát hiện mình hận nghiến răng.

Nhưng cô không biết, cô nghĩ nó thật ngây thơ.

Tiếu Tử Cường lại bảo cô gọi tiếp.

Xem ra hắn không có gì khác thường, không hề mất kiên nhẫn vì phải chờ đợi.

Nghê Già hơi do dự nhưng vẫn lấy di động ra, chuẩn bị mượn lần này nói với bọn họ Trần Kính Sinh tới không được.

Vừa đặt lên tai, còn chưa giả vờ chuyển máy, Tiếu Tử Cường đã giật lấy di động từ tay cô, sau đó ném vào nồi lẩu trên bàn.

“Đông” một tiếng, nước súp văng khắp nơi, di động rơi xuống đáy, rau củ nổi lềnh bềnh, xoáy một vòng.

Người xung quanh không có phản ứng, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, nói nói cười cười, dường như không hề bất ngờ vì hành động này của Tiếu Tử Cường.

Chỉ có một người đứng dậy, chính là ông chủ tiệm vừa nãy, anh ta đi tới cửa, đóng hai cánh cửa kính lại, sau đó dùng khóa cao su móc tay nắm cửa.

Cửa bị khóa.

Đầu Nghê Già “Ông” một tiếng.

Tiếu Tử Cường đặt đôi đũa xuống, bưng lên một chén rượu đế, ngửa mặt uống hết.

Uống xong, hắn thở ra một hơi thật dài.

“Nghê Già, biết vì sao gọi cô tới không?”

Sau lưng Nghê Già không nhịn được mà đổ mồ hôi, cô ép mình bình tĩnh lại, ít nhất, giọng nói không thể run.

“Lấy tôi uy hiếp cậu ấy?”

“Vừa đúng vừa sai.” Tiếu Tử Cường đứng dậy, đi từng bước về phía cô, “Nếu như cô chịu ngoan ngoãn nghe lời, mang Trần Kính Sinh đến cho tôi, tôi sẽ thả cho cô một con ngựa.”

“Đáng tiếc, hắn không đến.”

“Hay là nói, cô vốn không nói cho hắn?”

Tiếu Tử Cường tự mình nói xong, nâng tay lên vuốt ve cánh tay Nghê Già rồi chậm rãi trượt qua vai cô.

Cả người Nghê Già đều đang bài xích sự đụng chạm của hắn, lúc mở miệng lần nữa, giọng nói đã khó nén chán ghét.

“Cho nên?”

Cô biết mục đích của Tiếu Tử Cường không đơn giản là muốn Trần Kính Sinh xuất hiện, bằng không hắn có thể trực tiếp gọi điện lấy cô uy hiếp, nhưng hắn không làm, bởi nếu làm vậy, hắn sẽ bị lộ.

Cái hắn muốn, là Trần Kính Sinh không hề phòng bị, hoàn toàn không biết gì cả mà xuất hiện, chỉ có như vậy, hắn mới chắc chắn thành công, có gan báo thù.

“Nghê Già, nhớ năm đó, lần đầu tôi nghe tên cô, có một thằng đã miêu tả cô thế nào nhỉ?” Tiếu Tử Cường nhớ lại, cười rộ lên, chậm rãi nói: “Cô gái nhỏ đó, hoang dã lắm.”

Nghê Già khẽ nhíu mày.

Cô không hiểu vì sao Tiếu Tử Cường lại nhắc đến chuyện trước đây.

Dáng vẻ cố gắng khoác lên mình chiếc áo tang thương kia khiến người ta buồn nôn.

“Cô thật sự là một chút cũng không thay đổi.” Hắn nói.

Nghê Già nói: “Anh cũng không thay đổi.”

Vẫn giống rác.

“Nghê Già, anh em bọn tôi đều rất bận, thật vất vả mới tề tựu, không thể lãng phí tối nay, bọn tôi nói được thì làm được, cô phải chiêu đãi giúp tôi thật tốt đấy.”

Tiếu Tử Cường nói xong, đám người kia phát ra tiếng cười dâm đãng.

“Qua đêm nay hãy nhớ kĩ, về sau nên nghe lời, chuyện không nên quản thì đừng quản.”

Tiếu Tử Cường gắt gao nhìn chằm chằm Nghê Già, muốn bắt lấy sự thích thú từ trong ánh mắt sợ hãi của cô, nhưng cô không tỏ ra hoảng loạn, chỉ lẳng lặng ngồi, ngoại trừ yên lặng, không có gì khác.

Nghê Già vẫn luôn nắm tay, móng tay nhọn đã chọc vào lòng bàn tay.

Nhưng cô muốn mình phải bình tĩnh, ép mình phải vô cảm.

Bọn họ muốn nhìn cô run rẩy, nhìn cô đáng thương, vậy cô càng không thể để bọn họ nhìn.

“Tiếu Tử Cường, mày cũng ngu lắm.”

Cô liếc qua, ánh mắt như chớp như không theo dõi hắn, “Mày không sợ tao đã báo cảnh sát trước khi đến đây sao?”

Tiếu Tử Cường cười, “Cô báo với cảnh sát cái gì?”

“Mày định làm gì tao, bản thân mày không rõ sao?”

Lời uy hiếp này căn bản không hữu hiệu với Tiếu Tử Cường, hắn trực tiếp cười ra tiếng, đáy mắt càng thêm càn rỡ, tay hắn đụng vào cằm cô, nắm chặt, da thịt ít ỏi trên cằm nháy mắt dồn lại một chỗ trong tay hắn.

Hắn áp sáp vào cô, giọng điệu ác độc:

“Nghê Già, chỉ bằng khuôn mặt này, nếu cô nói mình bị cưỡng hiếp, có người sẽ tin sao?”

Nghê Già há miệng, phun nước miếng thẳng vào mặt hắn.

Giây tiếp theo, Tiếu Tử Cường giơ tay tát cô.

Cái tát này lực rất mạnh, cô có thể cảm nhận được nửa gương mặt nhanh chóng sưng lên, thậm chí trước mắt xuất hiện ảo giác có hoa nở.

Trong lòng Nghê Già có chút tuyệt vọng.

Cô bị Tiếu Tử Cường và vài người kéo ra sau nhà bếp, bên ngoài có cái sân nhỏ, sau đó là mấy căn nhà trệt thấp bé.

Trong lúc hỗn loạn, cô nhìn thấy ánh trăng trên bầu trời đêm.

Ánh trăng màu bạc, xa xôi và lạnh lẽo, nó có biết cô đang chịu đựng gì không?

Sau khi nó biết, sẽ ghét bỏ cuộc sống dơ bẩn của cô sao?

Cảnh sắc trước mắt chuyển thành một căn phòng cực kì hỗn độn, bên trong đầy mùi mồ hôi chỉ có trên người của đàn ông, trên giường có một chồng chăn đầy nếp nhăn, dưới  gầm giường là bít tất, quần lót bị vứt tán loạn, còn có thùng mì gói, mấy chai bia chất ngổn ngang, gạt tàn đầy ắp.

Cô nghĩ, đây chính là bắt đầu.

Không biết có phải kết thúc hay không?

Trong lòng Nghê Già bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Rất bình tĩnh.

Cô vì chuyện mình làm, mang trên lưng gông xiềng nặng nề.

Cô nhận lại trái đắng.

Cô đến trả.



Nghê Già nghĩ, Cố Nam Minh chắc đã thay cô báo cảnh sát, nhưng trước khi họ đến, nhóm người này có thể chà đạp cô nhanh hơn.

Nghê Già không tranh cãi không ầm ĩ, mặc cho bọn hắn đẩy cô tới giường, tên đàn ông đập cửa đêm đó là người đầu tiên nhào lên kéo quần áo của cô.

Nghê Già cau mày gạt tay hắn ta ra, từ trên giường ngồi dậy, “Tôi có tay, đừng xé hư đồ của tôi.”

Tên đàn ông kia cười lên, thô tục gật đầu, “Cứng cỏi lắm, cô tự làm đi.”

Nghê Già chậm rãi che lại cổ áo, vừa cởi vừa quét nhìn xung quanh.

Lúc bất đắc dĩ, cô cần một vũ khí.

Rất nhanh, cô phát hiện ra mục tiêu, bình hoa đặt trên bàn.

Cô chớp mắt, nhìn thấy có người lấy di động ra quay phim.

Cô nhắc nhở mình, không thể thẹn quá thành giận.

Cô phản kháng, cự tuyệt, những người này chỉ thêm hưng phấn, càng ngày càng nghiêm trọng.

Nếu đoạn sỉ nhục này còn bị quay lại, bản thân cô sẽ điên trước.

Nghê Già cười lạnh một tiếng, “Sao, tự quay lại bằng chứng phạm tội à?”

Người nọ có vẻ cũng sửng sốt, nhanh chóng tắt di động, ném qua một bên.

Nghê Già cười lớn hơn.

Cô cởi áo sơmi, lộ ra cánh tay và xương quai xanh trắng noãn.

Thân thể ngọc ngà của thiếu nữ là một cơn nghiện mà không tên đàn ông nào cai được.

Cô trắng đến nỗi muốn phát sáng.

Tên đàn ông đằng trước sốt ruột muốn xông lên, Nghê Già lật tay, dùng áo sơmi kẹp đầu hắn.

Cô cười yêu diễm và châm chọc, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa nũng nịu.

“Nhìn mày xem, gấp gáp như con chó điên vậy.”

Tiếu Tử Cường tiến lên đẩy tên kia ra, hai tay đè chặt Nghê Già, thấy dáng vẻ ỡm ờ, lạt mềm buộc chặt của cô, cười mắng: “Thứ dâm đãng.”

Nghê Già cũng cười, ánh mắt lại hung hăng nhìn hắn, “Dù bà đây có dâm đến mức chảy nước, cũng không bắn lên người con m* mày đâu.”

Tiếu Tử Cường lập tức đen mặt, nhấc đôi chân cường tráng và thô to, trực tiếp cưỡi lên người cô.

Nghê Già cảm thấy ruột gan đều chạy sai vị trí.

Hắn lột đi áo lót của cô, Nghê Già định giơ chân đá hắn mới phát hiện hắn nặng như núi đè, căn bản động đậy không được.

Cô muốn cắn lưỡi, Tiếu Tử Cường lập tức nhìn ra của ý đồ của cô, nâng tay vặn miệng cô ra, hắn mò mẫm trên giường, giống như muốn tìm cái gì đó nhét vào miệng cô vậy.

Nghê Già nhìn thấy đống vải tanh tưởi kia, đầu óc liền nổ tung, cô bắt đầu liều mạng giãy dụa, thét chói tai:

“Con m* mày, chi bằng mày giết tao đi!”

Tiếu Tử Cường bất động, tiếng cười thô kệt khàn khàn, khó nghe và chói tai.

Tiếp đó, hắn phủ hai tay lên ngực cô.

Thời gian dường như trôi qua rất nhanh, nhưng ở giây tiếp theo lại trở nên rất chậm.

Cứ như yên tĩnh lại, một tiếng động nhỏ cũng không có.

Cứ như tất cả đám người kia đều biến mất.

Liên quan đến sức nặng trên người.

Nghê Già chớp mắt, cái gì cũng không thấy rõ.

Lúc này cô mới biết, cô khóc.

Thứ chặn đi tầm mắt, là nước mắt.

Tay cô run rẩy đến mức chẳng còn sức lực để nâng lên.

Cô nhìn về phía cửa, cố trợn to mắt nhưng vẫn không thấy gì, trong cơn mông lung, cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình mơ hồ.

Nhưng cô nghe được tiếng của cậu.

Cậu nói: “Tiếu Tử Cường, tao muốn mạng của mày!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi