THỐNG QUÂN ĐẠI ĐẾ ĐIÊN RỒI CẦM TÙ VỢ CŨ DÁM CHẠY TRỐN


Hắn thế nhưng...!Ép cô làm tình.
Bởi vì bị dị vật xâm lấn quá đột ngột, lại không có chuẩn bị tâm lý, phía dưới có chút đau vì không có thời gian để thích ứng.
Thường ngày Bạc Thần Kiêu sẽ đợi cô một lát, nhưng lần này hắn chỉ chậm một nhịp, sau đó cúi đầu hôn lấy bầu ngực tròn trịa.

Phần hông rắn chắc phát lực, mạnh bạo đưa vào rồi lại rút ra, hoàn toàn không thèm để ý cảm nhận của cô.
Vì áo ngực chưa cởi ra, hắn dùng răng kéo nó xuống, nụ hoa giấu ở bên trong vừa lộ ra thì đã bị hắn ngậm lấy.
"Sâu quá...!Rút ra..."
Hàm Ý Vị Băng nhíu mày, nhỏ giọng cầu xin.
Tới bước này còn cố chấp muốn đẩy đầu tóc màu đen trước người ra.
Bàn tay to bóp chặt hõm eo nhỏ xinh, như đang đáp trả sự phản kháng của cô, người đàn ông trực tiếp há to mồm ăn hết nửa bầu ngực vào miệng.

Thân dưới khựng lại một lát, rồi lại đột nhiên tàn nhẫn cắm mạnh vào.
Tàn nhẫn, là thật sự tàn nhẫn, Hàm Ý Vị Băng cảm thấy hắn lại thêm một chút lực nữa thôi, cổ tử cung của cô sẽ bị căng vỡ.
Bạc Thần Kiêu không nói một lời, như thể *** *** **** đang hưng phấn sưng to, run rẩy chào hỏi nơi thiêng liêng nhất của cô không phải là hắn.

Hắn dừng một nhịp, sau đó dùng cùng một lực đạo, điên cuồng đẩy eo.
Tần suất ra vào nhanh đến mức Hàm Ý Vị Băng rên rỉ không thành tiếng, theo bản năng ôm cổ hắn gắt gao, thật sợ hắn vừa thả tay là cô sẽ bị xóc xuống dưới.
Biết hắn khỏe, nhưng mỗi lần chơi tư thế này, Hàm Ý Vị Băng vẫn không chịu được cảm giác xốc nảy lên xuống này.
Quá sâu, sâu hơn tư thế truyền thống, khoái cảm cũng nhiều và khó thừa nhận hơn mức bình thường, là sống là chết đều phụ thuộc vào cây gậy cứng rắng đang chực chờ ở dưới kia.
Trong xe vốn không có tiếng động khác, lúc này chỉ có tiếng nước khiến người mặt đỏ tim đập, cùng với tiếng rên ngâm đứt quãng của Hàm Ý Vị Băng.
Cảm giác đau đớn ban đầu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khoái cảm không thể nên lời.


Miệng tử cung như đã quen với việc bị căng ra, mềm nhũn, tham lam mút lấy đầu gậy cứng rắn.
Dù cho cô nghĩ như thế nào, nhưng nhìn cách Bạc Thần Kiêu dù cho có yên lặng, cũng có thể khiến cô nhận ra thân thể của mình cực kỳ khát vọng hắn, khiến Hàm Ý Vị Băng bức bối cực kỳ.
Cô đã cao trào hai lần, Bạc Thần Kiêu thì vẫn như ban đầu, dù cô có ra hay không thì cũng không ảnh hưởng việc hắn hành sự.

Lưng ghế đã bị đẩy ngã từ khi nào không hay, đợi cô cao trào lần thứ ba, hắn không rút ra, để nơi đó của cả hai hợp thành một, xoay người đè cô lên ghế.
Đệm ghế mềm mại không khác gì giường ở nhà, Hàm Ý Vị Băng theo thói quen dùng chân quấn lấy eo hắn, nhỏ giọng rên rỉ.
Tay đang ôm cổ hắn bị gỡ xuống một tay, Bạc Thần Kiêu kỳ lạ mà hôn lấy mu bàn tay cô một cái.

Sau đó luồn ngón tay hắn vào khe tay nhỏ hẹp của cô, đè lên nệm ghế, tiếp tục ra vào.
Lúc này không phải là hắn cao hơn cô một đầu nữa, mà là mặt đối mặt.

Hàm Ý Vị Băng bắt gặp bản thân trong đôi tròng tử đen tối nghĩa, chưa nhìn được một lát, Bạc Thần Kiêu lại cúi đầu xuống, hôn lấy cô.
Một hành động đơn giản như vậy, một nụ hôn bình thường như bao lần như vậy, lại khiến Hàm Ý Vị Băng bật khóc.
Tiếng khóc và rên rỉ đồng loạt bị Bạc Thần Kiêu nuốt xuống, bàn tay to đang nắm tay cô bỗng bóp mạnh hơn bao giờ hết.
Mùi máu tươi và mồ hôi của hắn, độ ấm như thể sắp bỏng cháy cả người cô, như thuốc kích thích, khiến cô động tình cực kỳ.
Lúc dứt hôn, Hàm Ý Vị Băng mới nhận thấy được tiếng khóc của mình có chút kỳ lạ.
Nhỏ tiếng, đứt quãng, như một con động vật vô hại bị thương, tiếng khóc lúc to lúc nhỏ.
Hoặc là nói, hoàn toàn không giống là đang khóc.

Hệt như người câm đang cố biểu đạt cảm xúc của mình, to tiếng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành vài tiếng la ó.
Dị hợm cực kỳ.
Hàm Ý Vị Băng muốn dừng khóc, ngực phập phồng, lại không tài nào dừng được.
Cô biết, nó khó nghe cỡ nào.

Bởi vì đêm mà Hàm Ý Vị Hoa khoe rằng Bạc Thần Kiêu hoàn toàn không nhận ra người hắn đang nhắn tin là ai, giữa căn phòng cũ kỹ và hôi thối, cô đã từng khóc như vậy.
Và đêm mẹ cô mất, đêm hắn nói chia tay, cô đều khóc như vậy.
Lúc bình thường, tiếng khóc của cô là Hức.

Lúc này, chỉ là vài tiếng A, A quái dị.
Nước mắt ướt đẫm hai má, đầu đau, nhưng lại không đau, Hàm Ý Vị Băng nhắm mắt, rồi lại mở ra, há miệng thở dốc.
Bạc Thần Kiêu từ lúc tiếng khóc kỳ lạ của cô xuất hiện, liền trầm mặt, nhìn cô không chớp mắt.
Không dám nhìn vào mắt hắn, sợ nhìn vào liền thấy được sự ghét bỏ khiến cô phải nghẹt thở.

Hàm Ý Vị Băng rũ mắt, nhịn không được nữa, chớp mắt cho nước mắt rơi xuống, cho thế giới trước mặt bớt bị nhòe đi.
Cho, nhìn hắn rõ hơn.
"A...!Hức...!Em đau...!A..."
Rút tay còn lại rời khỏi cổ hắn, cô chỉ về phía mình.
"Hức...!A...!A...!Anh...!A...!Đau...!Hức...!A..."
Ngón tay xoay lại, run rẩy chỉ về phía bả vai đang lộ miệng vết thương của hắn.
Máu từ trong đó chảy ra, Bạc Thần Kiêu dùng lực quá mạnh, vết hở vừa ngưng chảy máu liền bị rách ra.

Áo sơ mi không thể thấm thêm máu, dẫn đến chất lỏng màu đỏ này rơi xuống ghế và trên người  của Hàm Ý Vị Băng.
Hắn như là không thèm để ý mình như thế nào, chỉ yên lặng mà dùng sức muốn cô.
Hàm Ý Vị Băng khóc đến mức thở hổn hển, tiếng A, A ngày càng mất khống chế.
Tự ti đến mức muốn tự tử, thứ cô giấu kỹ nhất, lại bị người cô yêu nhất rạch ngực, bắt nó phải lộ ra ngoài.

"A...Hức...!A...!Em...!Hức...!Đau..."
Cô lại một lần nữa chỉ về phía mình.
Người khiến cô đau đến mức nghẹt thở, là hắn.
Nhưng người mà cô có thể an tâm mà kể ra nỗi đau của mình, cũng là hắn.
Hàm Ý Vị Băng bất lực đến cùng cực, không biết nên làm sao.
Thật sự đến đường cùng, chỉ có thể tự chỉ tay về phía mình, vừa khóc một cách khuyết tật, vừa nói cho người cô thương  nhất.
Rằng, mình đang rất đau.
Cái cách mà Bạc Thần Kiêu không nói một lời, ép cô phải làm tình trong khi đã có con với người khác, như chiếc chìa khóa khai mở hòm ký ức.

Những lần đau lòng và thất vọng trước kia bỗng tái hiện cùng một lúc, khiến tim cô như rỉ máu.
Cô lại ôm trái tim đầy vết thương này, cố gắng giải thích cho hung thủ biết rằng, mình đang đau vô cùng.
Nhưng tới lúc nhìn thấy hung thủ đang chảy máu, lại nhịn không được mà xót xa và lo lắng, mong muốn hắn mau mau chữa thương.
"A...!Hức...!Anh...!Hức...!A...!Đau..."
Hàm Ý Vị Băng lại chỉ ngón trỏ về phía người ở trên, nhịn không được mà dùng tay vuốt ve phần da thịt lành lặn xung quanh bả vai bị thương của Bạc Thần Kiêu, xót đến mức tự cắn rách môi mình.
"A...!A...!Anh...!Hức...!Đau...!A...!Hức...!Anh...!A...!Đau..."
La hét dữ dội, muốn cho hắn nhận ra vết thương của mình đang chảy máu như thế nào, nhưng trước sau đều không dám nâng mắt nhìn hắn.
Ngu ngốc, lại đáng buồn.
"Em..."
Hàm Ý Vị Băng lại chỉ tay về phía mình, run môi, vừa khóc nấc lên, vừa muốn lặp lại câu "Em đau" ban nãy.
Môi vừa hé ra, lập tức bị mút lấy.
Bạc Thần Kiêu như là không biết chán lưỡi cô, chậm rãi cuốn lấy nó, ôn tồn quấn quýt không rời.
Trong mắt Hàm Ý Vị Băng hiện lên vẻ buồn bã.
Dưới thân, người đàn ông bỗng tăng tốc độ, mỗi lần nhấp đều sâu đến mức tận cùng, không chừa một khe hở.
Lúc máu hắn dính đầy tay cô, lúc phần dưới Hàm Ý Vị Băng bắt đầu co thắt báo hiệu sắp lên đỉnh, cây gậy bên trong lớp thịt non mới chịu dừng lại.

Đầu cây đặt ngay cổ tử cung, trao cho cô máu ở một dạng khác.

Hôm nay không phải là ngày an toàn, khả năng thụ tinh rất cao.
Hàm Ý Vị Băng nhắm mắt lại, không muốn đối diện với người trước mắt.
Chưa trong chốc lát, thứ đó của Bạc Thần Kiêu lại bắt đầu trở nên cứng cáp.

Hắn hoàn toàn không có dấu hiệu muốn rút ra, ngược lại còn đưa đẩy nhẹ nhàng, như đang đợi cô hoãn lại.
Tay đang bị hắn nắm bỗng có được tự do.
Có hai cánh tay luồn xuống lưng cô, dùng sức.
Bên trong đang chứa hắn.

Bên ngoài...!Cũng dán sát hắn.
Hàm Ý Vị Băng cảm giác cả thân trên được Bạc Thần Kiêu nâng lên, được hắn ôm trọn vào trong ngực.
Hắn chưa bao giờ ôm cô kiểu này bao giờ.
"Ừ, tôi cũng đau."
Tóc như bị vuốt nhẹ, Hàm Ý Vị Băng nghe thấy được giọng nói của Bạc Thần Kiêu.
Khàn đặc.
"Em đau, tôi cũng đau."
Hắn như bị lây phải bệnh thích lặp lại của cô, vừa vuốt tóc cô vừa nhẹ giọng nói.
"Đúng vậy, em đau, tôi cũng đau."
Hàm Ý Vị Băng mở mắt, muốn nhìn xem biểu tình của hắn như thế nào.
Lại bị một bàn tay to nhanh chóng che lại.
"Băng Băng, cho tôi ba tháng, được không?"
Bạc Thần Kiêu thấp giọng hỏi, khàn một cách kỳ lạ.
"Tới lúc đó, em muốn gì, tôi cũng sẽ cho."
Trên cần cổ bỗng có một thứ chất lỏng nóng cháy rơi lên, sau đó trượt xuống ngực cô.1
Hàm Ý Vị Băng cảm thấy, nó nhất định là máu của hắn.1.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi