THỤ BƯỚNG BỈNH ĐÃ NGHĨ THÔNG SUỐT



Trong phòng ấm rất nóng bức.
Lý Doanh giống như đang cầu xin, nhưng ngay sau đó, cơn đau đầu đã áp đảo cảm xúc của hắn, hắn cố gắng dùng bàn tay không bị thương đỡ trán, chống đỡ đau đớn.
Hơi thở càng ngày càng nặng nề.
Mỗi hơi thở đều kèm theo tiếng thở hổn hển.
"Bệ hạ thân thể tôn quý, để tỳ nữ đến thử quả thật có chút không xứng với thân phận của ngài."
"Ta tạm thời tin ngươi." Vân Thanh Từ cười, nói: "Ngươi không được với nữ nhân nên muốn nuôi thái giám sao?"
Y đang nói về cung nhân chải tóc kia.
"Ta không có."
"Ngươi không có, ngươi không có nên ngươi tin hắn, không tin ta? Hắn ở trước mặt ta nói lung tung, ngươi còn muốn ta thả hắn ra? Một tên thái giám cũng có thể cưỡi lên đầu ta thì ta còn làm quân hậu làm gì?!"
Giọng nói của Lý Doanh đau đớn mà vô lực: "Chỉ trong vòng một năm ngươi đã đánh chết sáu cung nữ, đuổi một đám vũ nữ đi, chuyện này đã bị quần thần tố cáo, nói ngươi coi trời bằng vung, tàn nhẫn hung bạo, tâm địa độc ác...!Vô số người muốn hạ bệ ngươi.

Cha ngươi lúc đầu còn ở trên triều đường hỏi ta nguyên nhân, ta lần nào cũng đều đem lỗi lầm đổ hết lên đầu đám cung nhân kia, nhưng dần dần, ông cũng không biện minh cho ngươi nữa...!Ta chỉ có thể nói với bọn họ, quân hậu có quyền trách phạt cung nhân, nhưng tấu chương luận tội vẫn quá nhiều."
Vân Thanh Từ siết chặt ngón tay: "Cái gì gọi là lỗi lầm đều đổ lên đầu bọn chúng, đó vốn là lỗi của bọn chúng! Trong số những người ta đã giết, không ai là vô tội!"
Y và Lý Doanh thành hôn hai năm, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, trong cung rất hòa hợp.

Khi đó vốn chẳng cần y, Lý Doanh cũng sẽ tự giác giữ khoảng cách với những cung nữ kia, cho đến khi phi tần nhập cung, mọi thứ đều thay đổi theo, các cung nữ lúc nào cũng cảm thấy có thể trèo cao, y đã tha cho hết lần này đến lần khác, nhưng năm lần bảy lượt vẫn luôn có người gây hấn với y.
Trương thái hậu đã cảnh báo với y, nếu không giết gà doạ khỉ thì y sẽ không thể ngồi vững hậu vị.
Lý Doanh thở hổn hển: "Ta biết, nhưng mọi người đều nói ta khoan dung, so sánh ta với ngươi, thì ngươi rõ ràng quá tàn nhẫn, như thể ta không quản được ngươi..."
"Ta đã không ngừng nói cho ngươi biết, để ngươi kiềm chế lại, ta không dám dùng cung nữ, chỉ dám dùng thái giám.

Nhưng ngươi ngay cả thái giám cũng không tha, hắn ở trước mặt ta, chưa bao giờ biểu hiện ra một chút ý đồ quyến rũ chủ tử nào."
"Ngươi vẫn không tin ta." Vân Thanh Từ lạnh lùng nói: "Là không có, hay là ngươi không phát hiện ra?"

Lý Doanh chỉ vùi đầu, gian nan nói: "Không phải ta không tin ngươi, ta đã nói với ngươi rồi, việc này sợ là có uẩn khúc, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Ngươi giết nhiều người như vậy, thanh danh của ngươi xấu như vậy, vẫn có người không ngừng tới tìm chết...!Ta vội vàng đến, vốn là vì muốn ngươi không tạo sát nghiệt nữa, thuận tiện giữ lại người sống tra ra rốt cuộc là ai đang đục nước béo cò, nhưng ngươi lại cảm thấy ta là vì hắn mà đến, tất cả những gì ta nói cũng là vì bảo vệ hắn..."
"A Từ, từ trước đến nay không phải là ta không tin ngươi, mà là ngươi không tin ta."
Trong phòng ấm một mảnh yên tĩnh, Vân Thanh Từ rũ mắt nhìn một lúc, nói: "Khắp thiên hạ ngươi là người sáng suốt, ta là người bị lợi dụng, vậy kẻ sáng suốt như ngươi đã làm những gì? Ngươi cảm thấy có người đang đục nước béo cò, nhưng ta không thấy, ta chỉ thấy ngươi không đếm xỉa đến ta, trách cứ ta, qua loa có lệ với ta, lừa gạt ta...!Ngươi biết rõ trong mắt trong lòng ta chỉ có ngươi, vậy tại sao không nói rõ ràng với ta?"
"Ta không có cách nào nói cho ngươi biết..." Lý Doanh nói: "Ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi, đừng giao du nhiều với thái hậu, ta không có cách nào đổ tất cả tội lỗi lên đầu bà ấy khi chưa có chứng cứ xác thực."
Vân Thanh Từ ngồi xổm xuống trước mặt hắn, "Lý Doanh, mẫu hậu ngươi lợi dụng ta, phá hoại thanh danh của ta, mọi mưu toan chẳng qua đều vì nhằm vào tướng phủ, mà ngươi lại dung túng tất cả, đối với việc này thì cho dù ngươi có nói với ta nhiều hơn nữa, ta cũng không thể tha thứ cho ngươi."
Mặt Lý Doanh vùi trong ống tay áo rộng, Vân Thanh Từ không nhìn thấy biểu cảm của hắn, chỉ nghe thấy hắn cười khẽ: "Ngươi nói đúng, ta không cân bằng được hậu cung, không cân bằng được triều đình, ngay cả quan hệ giữa ngươi và bà ấy cũng không cân bằng được...!Xung quanh là một đống chuyện tồi tệ, ta lại không thể thành thục lão luyện giải quyết được, ta quá bất tài."
"Ngươi cho rằng thừa nhận mình bất tài là có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, có thể có được sự đồng tình, có được sự tha thứ rồi sao?!"
Vân Thanh Từ gằn từng chữ nói: "Làm hoàng đế, ngươi bất tài, đây là sự tắc trách của ngươi! Làm phu quân, ngươi vô dụng, ngươi bất trung!!"
Vân Thanh Từ cực kỳ sắc bén, có thù tất báo, Lý Doanh từng may mắn thấy được lúc y mềm yếu, đó là khi có thích khách, Vân Thanh Từ không biết võ công sẽ ở bên cạnh bảo vệ hắn, trong cung ngoài ý muốn xảy ra hoả hoạn, Vân Thanh Từ sẽ thúc giục hắn chạy nhanh.
Dù rằng cuối cùng là Lý Doanh hạ gục thích khách, Lý Doanh cõng y thoát khỏi biển lửa.
Vân Thanh Từ rất sợ liên lụy Lý Doanh, y hết sức ngoan ngoãn hiểu chuyện, thứ duy nhất y vòi vĩnh hắn chỉ có cảm giác an toàn.
Nhưng hắn không cho y được.
Lý Doanh nhỏ giọng phụ họa: "Ngươi nói đúng."
Hắn lạc lõng chốn quan triều, lạc lõng nơi hậu cung, lạc lõng giữa Vân Thanh Từ và Trương thái hậu, việc nước rất nhiều, việc nhà cũng rất nhiều, nhưng người bên cạnh, lại không có ai khiến hắn bớt lo.
Người yêu thời niên thiếu thay đổi dáng vẻ, mẫu hậu ngày xưa lộ ra răng nanh.
Quần thần càng không có một ai có thể qua lại.
Người nào cũng gây áp lực cho hắn, tất cả đều đang cố gắng ép hắn nổi điên, hắn chỉ có thể một lòng chuyên tâm vào một chuyện, hắn nghĩ, nếu muốn làm loạn, vậy thì cứ để bọn họ làm loạn đi, cá và tay gấu không thể có cả hai, hắn chỉ có thể quản chắc quốc sự, qua loa việc nhà.
Đối với chuyện này, hắn thật sự không thể thoái thác trách nhiệm.
"Ta thực sự đã từng nghĩ tới rất nhiều lần, tách ra với ngươi....!để đôi bên không tiếp tục giày v..." Hắn đổi từ: "Để sự vô dụng của ta không liên lụy đến ngươi, mỗi lần ta muốn thờ ơ với ngươi, tránh xa ngươi, thì chỉ cần ngươi chủ động tới gần, ta lại bắt đầu lưu luyến, không lỡ rời xa..."
"Ngươi si tình thật đấy nhỉ." Vân Thanh Từ nói: "Lúc ta hùng hổ doạ người ngươi muốn ta cút xa, lúc ta dịu dàng ngươi lại lưu luyến không rời, rốt cuộc là ngươi thích ta, hay là thích dáng vẻ nịnh nọt ngươi của ta?"
Môi Lý Doanh run rẩy.
Hắn nói không lại Vân Thanh Từ, từ trước đến nay chưa bao giờ nói lại y.
Cho dù trong lòng hắn không nghĩ như vậy, hắn cũng không thể cãi lại được.
Trước kia Vân Thanh Từ miệng lưỡi sắc bén, đâm hắn thương tích đầy mình nhưng vẫn thương hắn, vẫn sẽ dỗ dành hắn.
Hiện tại Vân Thanh Từ vẫn miệng lưỡi sắc bén, đâm hắn thương tích đầy mình, nhưng sẽ không bao giờ quan tâm hắn nữa.
Vân Thanh Từ đặt tay lên cánh tay hắn, y chăm chú nhìn nam nhân trông hết sức yếu ớt trước mặt, truy hỏi đến cùng: "Nói đi, khi nào thì ngươi phát hiện bản thân đối với nữ nhân không được?"
Lý Doanh không nói gì rất lâu.
Vân Thanh Từ tiếp tục nói: "Ngươi lén lút thử vài nữ nhân sau lưng ta thì phát hiện ra?"
Ngữ khí Lý Doanh mệt mỏi: "Ngươi cứ nhất định phải nghĩ ta bỉ ổi như vậy sao?"
"Bây giờ ta cho ngươi cơ hội thẳng thắn, cho ngươi cơ hội, phơi bày tất cả sự bẩn thỉu của ngươi ra ánh sáng, tránh cho chúng mục nát thối rữa."
Mỗi một chữ y nói đều giống như một mũi khoan khoan vào tim Lý Doanh.
Lý Doanh đưa một tay lên đỉnh đầu, dùng năm ngón tay túm lấy chân tóc, kéo mạng vài cái để giảm bớt đau đớn.
"Không phải sau khi thành hôn." Hắn nói, "Là trước khi thành hôn."
Năm ngón tay tái nhợt, khớp xương mảnh khảnh như trúc, chuyện này như gợi cho hắn nhớ lại một đoạn ký ức cực kỳ tồi tệ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
"Phụ hoàng, ra đi vội vàng, ta phải khoác long bào, ngồi ở đế vị."
Hắn chậm rãi nói: "Người phụ nữ kia nói, việc đầu tiên của quốc sự, chính là nối dõi tông đường, bà ta tìm tám nữ quan, đến khai sáng cho ta..."
Chuyện xảy ra rất bất ngờ, ngày đó hắn vốn hẹn cùng Vân Thanh Từ ra ngoài dạo hồ, lúc chuẩn bị đến thì bị thái hậu gọi đi.

Hắn muốn rời đi, nhưng người phụ nữ kia nói với hắn là sẽ nhanh thôi, sẽ không làm lỡ việc hắn cùng Vân Thanh Từ ra ngoài chơi.
Chuyện xảy ra bất thình lình.

Ngoại trừ nữ quan, còn có mấy chục nam nữ, ở trước mặt hắn diễn tập chỉ đạo.

Những ngọn nến đỏ chao đảo, sàn trải đầy đệm, cả căn phòng tối tăm u ám, tràn ngập mùi vị và âm thanh kinh tởm.
Lý Doanh mười ba tuổi chưa từng trải qua chuyện như vậy, hắn cho rằng mọi người khai sáng đều sẽ như vậy.

Cho đến khi bọn họ ân cần đến bên cạnh hắn, uốn éo dưới chân hắn như rắn nước, mười mấy bàn tay hợp lại ấn hắn trên giường lớn, y phục còn chưa kịp cởi ra, hắn đã sợ hãi như bị ma bóp cổ.
Hắn điên cuồng đạp chân đá tất cả người ra, vô cùng thảm hại quấn long bào xông ra ngoài.
Vẫn không thấy rõ biểu tình của Lý Doanh, Vân Thanh Từ chỉ nhìn thấy mu bàn tay hắn nổi gân xanh, bàn tay nắm tóc dùng sức khiến mấy sợi tóc rụng ra.
Chân tóc hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Ngày đó, ngươi tìm thấy ta ở trong sơn động của núi giả..."
Chính là sau ngày hôm đó, hắn phát hiện mình chỉ có cảm giác với Vân Thanh Từ.
Vân Thanh Từ nhớ rõ ngày hôm ấy.
Khi đó Lý Doanh vừa mới bận rộn xong lễ đăng cơ, vì hẹn nhau ra ngoài dạo hồ, cho nên Vân Thanh Từ đã đến từ rất sớm.
Liễu Tự Như nói thiên tử bị thái hậu gọi đi, sẽ nhanh chóng trở lại thôi.
Nhưng y đợi từ sáng đến tối, đợi từ lúc trời quang đến khi trời âm u, đến tận lúc trời đổ mưa lớn, vẫn không đợi được Lý Doanh trở lại.
Liễu Tự Như cầm ô lên, nói với y: "Chúng ta đi tìm xem sao."
Vân Thanh Từ cũng cầm một cái ô, y tới cung thái hậu trước, khi đó thái hậu ở trong mắt y rất hiền lành, thấy y đến thì hơi bất ngờ, dịu dàng nói cho y biết: "Hoàng đế đã sớm rời đi rồi, sao vậy, không về Giang Sơn điện sao?"
Vân Thanh Từ lắc đầu.
Thái hậu đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu y, dịu hiền nói: "Yên tâm đi, nó sẽ không có chuyện gì đâu."
Rời khỏi Thái Từ cung, trên mặt Liễu Tự Như hiện lên vẻ nghiêm trọng, ông quay đầu lại nhìn thoáng qua Thái Từ cung, sau đó nói với Vân Thanh Từ: "Hay là ngày mai tiểu công tử lại đến?"
Vân Thanh Từ rất lo lắng: "Liễu tiên sinh, chúng ta chia nhau tìm đi, phải mau chóng tìm được người mới được."
Liễu Tự Như biết y và Lý Doanh chơi thân, đáp một câu đồng ý.

Vân Thanh Từ liền dẫn theo hai thái giám, tìm hơn nửa canh giờ, sau đó tìm được Lý Doanh ngồi ngẩn người trong sơn động của núi giả.
Thiếu niên nhỏ tuổi dừng trước cửa động, nhìn thiên tử mặc long bào màu đen, bốn mắt nhìn nhau, Lý Doanh vẻ mặt hơi sửng sốt.
Có lẽ nhận thấy được sự nhếch nhác của hắn, Vân Thanh Từ chỉ thị hai người đi theo đi nơi khác tìm, đứng ở bên ngoài nhìn hắn, cất tiếng gọi: "A Doanh?"
Y không biết, đối với Lý Doanh khi đó mà nói, giọng nói trong trẻo của y, khuôn mặt xinh đẹp, dáng dấp như tiên giáng trần, còn có đèn lồng tinh xảo trong tay, tất cả đều khiến y giống như một vị tiểu bồ tát giúp đỡ thế gian, gõ vào lòng đối phương.
Mưa to xối xả, ô trong tay Vân Thanh Từ không ngừng bị nước mưa gột rửa, y nghiêng nghiêng đầu, đưa đèn lồng vào bên trong động.
Chút ánh sáng nhỏ bé kia đến gần Lý Doanh, đồng thời cũng thắp sáng toàn bộ bóng tối trong núi giả.
"Ngươi muốn về cùng ta, hay là ta vào đó ngồi cùng ngươi?"
Vân Thanh Từ mở miệng hỏi hắn.
Y nhỏ hơn Lý Doanh một tuổi, giọng nói năm đó còn hơi non nớt.
Lý Doanh im lặng trong chốc lát, sau đó dịch vào bên trong.
Vân Thanh Từ gấp ô, cầm đèn lồng, cùng hắn bước vào bóng tối.
Hai người cùng nhau ôm đầu gối ngồi trong sơn động chật hẹp,
Vân Thanh Từ dùng ngón tay sờ tóc mai hắn, hỏi: "Có chuyện gì không vui sao?"
Lý Doanh giấu nhẹm đi mọi việc, nói với y: "Do làm hoàng đế khó quá."
Khi đó Lý Doanh không ngờ rằng, sự ích kỷ để mặc Vân Thanh Từ ở bên cạnh của hắn, cuối cùng sẽ hại chết y.
Trong rất nhiều năm sau khi Vân Thanh Từ chết, Lý Doanh luôn nghĩ, nếu ngày đó hắn từ chối Vân Thanh Từ, để y dứt khoát rời đi, hoặc là, hắn từ trong sơn động bước ra ngoài, thẳng thắn nói tất cả mọi chuyện ra, kết cục có phải sẽ thay đổi ít nhiều hay không.
Nhưng Vân Thanh Từ đã chết rồi.
Sự ích kỷ của hắn đã hại chết tiểu bồ tát của hắn.
Tiểu bồ tát sau khi chết, trở thành ma quỷ.
Ma quỷ trơ mắt nhìn hắn đau đầu đến ngất đi.
Y sai người đỡ Lý Doanh lên giường, đồng thời mời thái y đến khám.

Người kiêu ngạo như Lý Doanh sẽ không bao giờ nói cho y biết những chuyện này, hôm nay nói ra, cũng do bị y ép buộc đến bất đắc dĩ.
Liễu Tự Như trông có vẻ lo lắng: "Quân hậu, tay bệ hạ..."
"Không cẩn thận trật khớp, không có gì đáng lo đâu." Vân Thanh Từ chăm chú nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, nói: "Nắn lại là được."
Nhìn y có chút lạnh lùng đến hơi tàn nhẫn.
Liễu Tự Như còn muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nhịn xuống.

Thái y châm cứu, nắn xong xương cổ tay cho Lý Doanh.

Liễu Tự Như đi thẳng tới trước giường, nhìn thiên tử mặt mũi tái nhợt nằm trên giường, khẽ thở dài.
Việc gì phải khổ như thế.
Hôm sau, mùng năm, tiểu niên*.
*Tiểu niên: Ông Công ông Táo trong tín ngưỡng Trung Hoa được xem là vị thần cai quản việc bếp núc trong mỗi nhà.

Tết Tiểu niên (Xiaonian), trong đó có tục tiễn Táo quân về trời, diễn ra một tuần trước Tết nguyên đán.
Lúc Lý Doanh tỉnh lại, Vân Thanh Từ đang dùng khăn lau đầu cho hắn, ánh mắt hắn rung động, trong phút chốc ấy, hắn như từ trên người Vân Thanh Từ nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc khi xưa.
"Tỉnh rồi?" Vân Thanh Từ đặt khăn tay trở lại chậu nước, nói: "Thái y nói bệnh đau đầu của ngươi quá nghiêm trọng, phải tĩnh dưỡng."
Cổ họng Lý Doanh động đậy: "Thanh Từ..."
Khóe miệng Vân Thanh Từ khẽ nhếch lên, nói: "Ta biết rồi, ngươi có nỗi khổ trong lòng."
Vân Thanh Từ, đã tha thứ cho hắn rồi sao?
Lý Doanh vô thức chống người ngồi dậy, môi tái nhợt khô nứt, mắt sáng lên: "Ta..."
"Ngươi có hận bà ta không?"
Lý Doanh lặng người.
Vân Thanh Từ rũ mắt, cầm tay hắn, nghiêm túc nói: "Làm gì có ai khai sáng như vậy, bà ta là cố ý, A Doanh, ngươi không hận bà ta sao?"
Ánh sáng trong mắt dần dần tắt đi.
Lý Doanh nói, "Ngươi muốn làm gì?"
"Ả giày vò ta và ngươi như vậy, nếu không trả thù bà ta, sao có thể cam lòng?"
Vân Thanh Từ xoay người, lấy ra trường kiếm đã đặc biệt mang đến, ánh mắt trong veo: "Ta biết hiện tại không thể giết chết bà ta được, vậy thì để bà ta sống không bằng chết đi."
"Bà ta là mẫu hậu của ngươi, nên ngươi tự mình ra tay đi."
Ánh mắt Lý Doanh chuyển đến thanh trường kiếm kia, đôi môi tái nhợt nở một nụ cười thảm thương: "Không có chứng cứ chứng thực bà ấy có tội, làm vậy là đại nghịch bất đạo."
Vân Thanh Từ chậm rãi rút trường kiếm ra, nhỏ giọng nói: "Ta thiệt thòi nhiều năm như vậy, ngươi cho dù không vì bản thân thì cũng nên vì ta mà lên tiếng."
"Ngươi không đi, ta đi." Ánh mắt Vân Thanh Từ mềm mại nhìn về phía hắn, dịu dàng nói: "Dù sao thì ngươi cũng đã quen rồi."
"Nếu không có sự độc ác của ta, thì làm sao có thể tôn lên vẻ lương thiện của ngươi đây?"
Y cười chế nhạo, tra mạnh kiếm vào vỏ, đứng lên xoay người, bước nhanh ra trước bình phong.
Có một bóng người chắn trước mặt y.
Lý Doanh dùng sức khiến sắc mặt lúc này tái nhợt như tờ giấy.
Hắn thở hổn hển, hai gò má đỏ bừng bệnh tật.
Hắn biết Vân Thanh Từ đang muốn trừng phạt hắn, dù biết bọn họ là mẹ con, vẫn ép hắn ra tay với bà ta.
Thật quá độc ác.
Trong con ngươi đen nhánh của Lý Doanh lộ ra sự hoà nhã, còn có cả sự quyến luyến.
Năm ngón tay thon dài nắm lấy trường kiếm, thiên tử nhỏ giọng như đang thì thầm.
"Mọi chuyện đều nghe theo ý quân hậu."
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi