THỤ BƯỚNG BỈNH ĐÃ NGHĨ THÔNG SUỐT



Xe ngựa của Vân Thanh Từ mang theo từ trong cung, vừa rộng vừa ổn định, ở trên đường chạy nhanh như gió.
Đến trước cửa cấm thành, y vừa lộ mặt thị vệ lập tức cho qua.
Vân tướng chậm một bước, bị ngăn ở ngoài cung.
Ông thò đầu ra, nói: "Ta đi cùng quân hậu, y đã vào trong rồi."
Lính canh chần chừ.

Cấm thành là trọng địa, cho dù là thần tử như Vân tướng, muốn đi vào cũng cần phải có thông báo, nhiều năm qua, người ngoài cung được phép tự do ra vào hoàng cung, chỉ có Vân Thanh Từ năm đó chưa thành thân với thiên tử.
Đó là tiền lệ mà đương kim thánh thượng vừa đăng cơ đã ban hành.
Cũng chỉ có một mình y mà thôi.
Vân tướng cũng không làm khó hắn, chỉ có thể xin hỗ trợ thông báo, kiên nhẫn chờ ở bên ngoài.
Xe ngựa không được đi quá nhanh trong cung, nên vừa vào đã lập tức đi chậm lại.
Vân Thanh Từ bỗng nghe thấy tiếng khóc lóc ồn ào, đẩy cửa nhìn thì thấy mấy phi tần đang bị thái giám đuổi ra ngoài, Vân Thanh Từ không nhớ được tất cả người trong cung, những người này phần lớn chỉ có duyên gặp mặt y một lần.
"Tại sao chúng ta phải đi? Tại sao không phải Vân Thanh Từ?!!" Có phi tần đang gào thét: "Bệ hạ đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ giữ y lại, y có thể sinh con nối dõi cho Lý gia sao?!"
Những phi tần này trước mặt y không lớn mật như vậy, không ngờ sau lưng lại to gan như thế.


Kỳ lạ, tám năm sau của kiếp trước, sao y lại không phát hiện nơi này còn có nhân vật lợi hại như vậy nhỉ?
Vân Thanh Từ tất nhiên là không thể lý giải được, người tiến cung lâu nhất là được hai năm, trừ cá biệt ra, thì những người tiến cung nào có ai lại dễ đụng vào, họ chỉ đang ẩn núp, chờ đợi thời cơ mà thôi.
Các nàng sợ Vân Thanh Từ, không dám trực tiếp đấu đá với y, vì các nàng đều đã từng bị bệ hạ cảnh cáo, chỉ có Ninh Nhu ngu xuẩn là không coi ra gì.
Bệ hạ nếu đã vì Vân Thanh Từ cảnh cáo mọi người, vậy chứng tỏ hắn để ý Vân Thanh Từ, cho dù Vân Thanh Từ gây sự với bệ hạ như thế nào, thì đó cũng là chuyện giữa đế hậu, nếu các nàng vẫn ức hiếp Vân Thanh Từ, vậy kế tiếp nhất định sẽ không chỉ là cảnh cáo.
Vì vậy, bọn họ không dám.
Nhưng không dám, không có nghĩa là không có tâm tư, tất cả mọi người đều đang chờ cơ hội, Ninh Nhu có khi lại ngu có phúc của kẻ ngu, kéo được quân hậu xuống, vậy chờ khi nàng ta lên hậu vị, còn không phải là người dưới có thể tùy ý thao túng hay sao.
Nhưng hiện tại, tất cả ảo tưởng đã tan thành mây khói, bệ hạ muốn đuổi các nàng đi, vừa mới qua năm đã đuổi, thật sự là khiến người ta không kịp trở tay.
Những người về nhà vẫn có chỗ dựa thì không nói làm gì, nhưng những người tự nhận là về nhà sống cũng chẳng yên lành, hoặc vẫn lưu luyến địa vị trong cung, tất nhiên sẽ không chịu.
Ninh Nhu cũng nằm trong đám phi tần này, có người nói đoàn kết thì sức mạnh lớn, lúc này nàng ta tất nhiên phải theo gót các khổ tỷ khổ muội.
Bỗng nhiên có người nhìn thấy Vân Thanh Từ, "Là quân hậu, quân hậu đang ở kia!"
Xe ngựa chậm rãi đi tới, mọi người tạm thời không ầm ĩ nữa, đều ngẩng mặt nhìn y.

Vân Thanh Từ tựa vào trước cửa xe, liếc mắt nhìn những gương mặt xinh đẹp trước mắt, rồi thờ ơ lui về trong xe.
Y lười để ý những người này, cũng lười quản những chuyện này, bây giờ tiến cung là vì muốn nói rõ ràng chuyện hòa ly với Lý Doanh, về phần hắn muốn đuổi ai ra khỏi cung, không liên quan gì đến y.
Chợt có một phi tần kéo Ninh Nhu một cái, nàng ngơ ngác quay đầu lại, phi tần kia nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thì cũng thôi đi, ngươi là người đẹp nhất trong chúng ta, bệ hạ sao lại có thể chứa một nam nhân mà không thể giữ lại ngươi?"
Ninh Nhu có chút sợ hãi lui về sau một bước, nàng cũng sợ Vân Thanh Từ.
"Không phải mẹ ngươi trước đây đã xin cho ngươi một lá bùa hay sao? Nếu ngươi bị đuổi đi, thuốc uống mấy ngày này, cùng với lá bùa đã xin kia chẳng phải là công cốc à...!Thật đáng tiếc mà."
"Không được để y đi, là y cố ý, một khi chúng ta rời đi, hậu cung này chính là thiên hạ của một mình y, triều đình cũng là nhất ngôn đường của Vân gia y rồi!
Các phi tần hùng hổ tiến lên, Ninh Nhu vừa thấy mọi người hành động, lập tức sợ mình không tranh được vị trí nào, điên cuồng xông tới trước xe Vân Thanh Từ, lớn lối hơn bất cứ ai: "Vân Thanh Từ! Ngươi xuống xe cho ta!!"
Xe ngựa dừng lại.
Vân Thanh Từ liếc mắt nhìn nàng một cái.
Ninh Nhu giận dữ nói: "Sao ngươi lại tham lam như vậy? Chiếm lấy tình cảm của bệ hạ còn chưa đủ, ngươi còn muốn chiếm cả hậu cung của ngài, quyền thế của ngài, thân thể của ngài! Hiện giờ ngay cả triều đình ngươi cũng muốn chiếm, Vân Thanh Từ, ngươi dựa vào cái gì mà ngang tàng như vậy?"
Cung phi nhao nhao phụ họa, ngươi một câu ta một câu, giống như mấy trăm con vịt ồn ào ở bên tai, Vân Thanh Từ trực tiếp đưa tay kéo cửa xe, vừa định đóng lại, Ninh Nhu đã phi tới kéo cửa xe, nói: "Giải tán hậu cung, Vân Thanh Từ, ngươi xứng sao?! Ngươi cũng không thích bệ hạ, đừng tưởng ta không biết, gần đây ngươi chạy loạn khắp nơi, cũng không chịu thị tẩm, còn lời mặn lời nhạt với bệ hạ, ngươi được sủng sinh kiêu như thế, căn bản không xứng làm hậu!"
Vân Thanh Từ ổn định giữ chặt cửa xe, lại nghe Ninh Nhu nói: "Vân Thanh Từ, ngươi ăn thịt, thì ít nhất cũng phải cho chúng ta một miếng canh chứ? Ngươi ép chúng ta vào đường cùng, ngươi đang mưu tính cái gì?"
"Dồn ép các ngươi không phải ta, mà là bệ hạ."
"Còn không phải do ngươi ép bệ hạ, nên ngài mới ép chúng ta hay sao?"
"Ta đã hòa ly với hắn, các ngươi như thế nào, chẳng liên quan gì đến ta."
"Hòa ly?!"
Phi tần xôn xao, có người không tin: "Nếu ngươi đã hòa ly, vậy sao còn ở trong cung?"
"Các ngươi có tin hay không, ta cũng chẳng làm thế nào được nữa?"
"..." Sau một hồi yên tĩnh, đám phi tần bàn tán càng lúc càng nhiều, Vân Thanh Từ cười khẩy, đạp vào đầu vai Ninh Nhu một cái, đá nàng ra xa, đóng cửa nói: "Đi."

Không đi được.
Các nàng chặn trước xe ngựa, nhất định đòi y phải cho một lời giải thích.
Y còn có thể giải thích gì đây?
Tâm trạng Vân Thanh Từ vốn đã tệ giờ lại càng tệ hơn, mọi thứ dần lan tràn đến đỉnh điểm sau khi giọng nói của Lý Doanh vang lên.
"Lôi các nàng ra." Bên ngoài xe, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Mỗi người đánh năm mươi gậy, đuổi về nhà."
Bên ngoài xe một trận gào thét than khóc, sau đó xa dần.
Một tiếng ho nhẹ truyền đến, có người đi tới trước xe, cách cửa xe gọi y: "A Từ?"
Vân Thanh Từ siết chặt ngón tay.
Không đợi y trả lời, Lý Doanh cũng đã rõ, chuyện hôm nay đã khiến y tức giận.

Phi tần nhốn nháo ầm ĩ hắn vốn không định qua hỏi, nhưng không ngờ các nàng sẽ gặp được Vân Thanh Từ, hắn nhìn thoáng qua hướng đầu xe đối phương đang đi, trong lòng hơi trầm xuống, liếc mắt nhìn Liễu Tự Như.
Người sau run rẩy trong lòng.
Không ổn, ông chỉ e có lòng lại thành làm việc xấu.
Lý Doanh tiến lên vài bước, lại gọi: "A Từ..."
Hắn đưa tay kéo cửa xe Vân Thanh Từ, cửa xe lại bất ngờ bị đẩy ra từ bên trong, cửa xe rộng mở đập mạnh lên tay hắn, sau đó đụng mạnh vào đỉnh đầu.
Lý Doanh bất ngờ không kịp đề phòng choáng váng một chút.
Liễu Tự Như hoảng sợ kêu lên một tiếng, đưa tay đỡ hắn.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Vân tướng cuối cùng cũng được cho vào vội vàng chạy tới: "Thần, tham kiến bệ hạ!"
Thái dương Lý Doanh vốn có một vết bầm tím do minh châu đêm đó đập vào, còn chưa khỏi, lần này bị cửa đập vào còn mạnh hơn, mũi lập tức chảy máu.
Vân tướng đúng lúc nhìn thấy cảnh này, vô cùng sợ hãi, Liễu Tự Như lấy khăn ra ấn vào mũi cho Lý Doanh, người sau im lặng giương mắt, chỉ thấy Vân Thanh Từ hơi hoảng loạn.
Y không ngờ lại làm Lý Doanh bị thương.
Thoáng nhìn nhanh về phía cha, Vân Thanh Từ nghĩ, toang rồi, sẽ bị mắng mất thôi.
Vân tướng quả thật xoay mặt lại đây, mặt mũi lạnh lùng, cánh tay của ông bị Lý Doanh đè lại.
Thiên tử thản nhiên nói: "Không có gì đáng ngại, Thanh Từ cũng không cố ý."
Vân Thanh Từ trong lòng càng tức giận.
Y không thèm nhận chút tình cảm này của Lý Doanh.
Nam nhân này thật sự là lòng dạ thâm sâu, vừa xúi giục cha mắng y tự tiện hòa ly, vừa ở trước mặt y giả vờ làm người tốt, với cái tâm cơ mưu lược của hắn, nói không chừng lúc mới tới đã đoán trước được y sẽ đột nhiên mở cửa, cho nên cố ý đụng vào.
Y không nhịn được: "Ngươi giả vờ cái gì?!"
Vân Thanh Từ nhảy xuống xe ngựa, tức giận nói: "Lý Doanh, nếu ngươi bất mãn việc ta đề cập đến chuyện hòa ly trước, nói thẳng ra là được, nên giải quyết như thế nào thì giải quyết như thế ấy, ngươi tìm cha ta làm gì? Mớ hỗn độn của chúng ta, có cần thiết phải kéo người khác vào không?!"
Liễu Tự Như hô hấp căng thẳng.
Lý Doanh nói: "...Cái gì, hoà ly?"

"Nghe không hiểu?" Vân Thanh Từ đưa tay nắm lấy tay áo Vân tướng, từ bên trong rút ra phong thư hoà ly, ném lên người hắn, nói: "Đừng nói ngươi không nhìn thấy, ta đưa thư hoà ly là muốn giữ cho nhau chút thể diện cuối cùng, xúc phạm đến lòng tự trọng của ngươi rồi? Ngươi lại không chịu được? Chỉ có thể là ngươi phế ta, còn ta ngay cả hoà ly cũng không thể nhắc tới sao?"
Phong thư mỏng nện vào ngực hắn, lại chậm rãi rơi xuống tuyết.
Vân tướng đưa tay kéo Vân Thanh Từ, người sau hất tay ông ra, "Cha đừng nói hộ hắn nữa! Hắn có khổ tâm, chẳng lẽ con không có khổ tâm? Hắn cần mặt mũi, chẳng lẽ con không cần? Hắn sống không dễ dàng, chẳng nhẽ con thì dễ dàng sao? Hắn là hoàng đế, các người ai nấy cũng đều yêu thương hắn, còn ta thì sao? Đáng đời làm nền cho hắn ư? Đáng đời..."
Đáng đời bỏ cả mạng, nhưng lại chẳng nhận được gì.
Buồn cười nhất chính là, bọn họ đã hòa ly rồi, đám phi tử Lý Doanh giải tán còn đến bắt nạt y.
Kiếp trước y vì Lý Doanh cam tâm tình nguyện chịu đựng, hiện tại y không cam lòng tình nguyện nữa, y cũng không muốn dây dưa không rõ với Lý Doanh nữa.
Càng không muốn vì hắn đối phó với đám nữ nhân ham hư vinh kia nữa!
Lý Doanh khó khăn rời mắt khỏi thư hoà ly, Liễu Tự Như đã phịch một tiếng quỳ xuống, nói: "Quân hậu, bệ hạ thật sự không biết, hôm qua ngài ấy nôn ra máu, lại nhiễm phong hàn, thái y dặn dò không thể chịu thêm kích động nữa, cho nên thần mới tự chủ trương, nói việc này cho Vân tướng biết, muốn đợi thân thể bệ hạ tốt hơn một chút, hai người lại từ từ bàn bạc việc này..."
Vân tướng cũng lập tức phản ứng lại, nói: "Đúng vậy, là lỗi của cha, vừa rồi quên nói với con, chuyện này bệ hạ vẫn chưa biết...!Vì quốc sự, con trước nên..."
"Liên quan gì đến con?" Vân Thanh Từ lạnh lùng nói: "Các người đều chiều theo hắn làm cái này cái kia, con không muốn chiều theo hắn nữa, nếu hắn là thiên tử hợp cách, thì nên giống như tiên đế, chuẩn bị trước mọi thứ, nếu thân thể không tốt..."
Y nhìn chằm chằm Lý Doanh, nói: "Sớm ngày lập thái tử mới là chính sự."
Lý Doanh như không nghe thấy những lời này, hắn bình tĩnh hỏi: "Vì sao, muốn hòa ly?"
"Không thích, không yêu, không muốn hầu hạ nữa." Vân Thanh Từ nói: "Không được sao?"
Yết hầu Lý Doanh cuộn lên cuộn xuống, hắn cúi đầu, giống như đang chịu đựng thống khổ cùng cực nào đó, lông mày nhíu thật chặt.
Liễu Tự Như bối rối nói: "Bệ hạ, bệ hạ..."
Vân tướng thấy sắc mặt hắn trắng bệch, cũng lập tức đưa tay đỡ hắn.
Cơ bắp toàn thân hắn đều căng ra, cánh tay cứng như sắt thép.
Giọng nói xa xăm văng vẳng bên tai: "Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì tốt, nhưng nếu lần này trở về, mọi thứ lại đi ngược với chấp niệm của bệ hạ, vậy chỉ e sẽ bị chú pháp phản phệ, đối với những chuyện này, bệ hạ đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Cho dù như thế nào, trẫm cũng phải thử một lần."
Tay Lý Doanh kiềm chế xuyên vào tóc, điên cuồng nắm chặt.
Chú pháp phản phệ, chấp niệm càng sâu, phản phệ càng nặng.
Cổ họng bắt đầu lợn nhợn, một mảng lớn máu tươi phun ra rơi trên tuyết.
Vân Thanh Từ bị bất ngờ lùi về sau một bước, vạt áo trắng tinh bị văng lên đốm đốm những vết máu đỏ.
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi