THỤ BƯỚNG BỈNH ĐÃ NGHĨ THÔNG SUỐT



CHÚC MỪNG NĂM MỚI!
Chúc mn một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý, gặp nhiều may mắn!
Hôm nay Giao Thừa nên mình đăng sớm nha, "lì xì" thêm cho mn 2 chương nữa nha.
Chúc mn đọc truyện vui vẻ!
Tác giả: Kiều Dữu.

Truyện được dịch bởi: Bông.
Lúc Lý Doanh thay xong quần áo trở về thì Vân Thanh Từ đã ngủ.
Đối với hắn mà nói, hôm nay Vân Thanh Từ đồng ý ở lại đã là niềm vui vô cùng to lớn rồi, nên hắn không làm phiền đối phương nữa.
Đêm nay, Vân Thanh Từ không nằm mơ.
Hôm nay không có buổi thượng triều, Vân Thanh Từ nằm trên giường, nhưng không nghe thấy tiếng luyện kiếm, y ngồi dậy, nhìn thấy Lý Doanh đang luyện chữ trước bàn, ngón tay hắn thon dài hữu lực, lúc cầm bút luôn ung dung khoan thai.
Nhưng hôm nay, nhìn có vẻ hơi khó khăn.
Vân Thanh Từ đi tới, nói: "Trong phòng nóng vậy à?"
Ngòi bút đột ngột lướt trên mặt giấy, giống như trường đao cọ trên mặt đá thô ráp, để lại những vết rất dài.
Lý Doanh như kiệt sức ngồi xuống ghế.
Vân Thanh Từ thấy thế, cười khì khì: "Gì vậy, ta làm ngươi giật mình hả? Luyện chữ thôi mà, kiếp trước ngươi luyện chưa đủ à, làm gì mà chuyên tâm thế?"
Tâm tình của y xem ra rất tốt, nói xong cũng không đợi đối phương trả lời, đã lập tức sai người chuẩn bị nước đánh răng rửa mặt.
Ngồi trước bàn dùng bữa, cũng không đợi Lý Doanh, nhìn thấy hắn bước tới, còn nói: "Gì mà chậm rì rì vậy? Ông cụ già ơi?"
Lý Doanh bước nhanh hơn, ngồi xuống trước mặt y, nói: "Nếu ngươi có nơi nào muốn đi, thì hôm nay ta có thể đi cùng ngươi."
"Ngươi đi cùng ta?" Vân Thanh Từ nói: "Để làm hỏng tâm trạng của ta à?"
Lý Doanh gật gật đầu, không trả lời nữa.
"Hy vọng bệ hạ hiểu, ta đồng ý tạm thời không hòa ly, không có nghĩa là chắc chắn sẽ không hòa ly, ta đồng ý ở lại, cũng không có nghĩa là đã tha thứ cho ngươi, ta chấp nhận tất cả những lời giải thích của ngươi, không sai, chuyện đã qua đều đã nói, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi cẩn thận cân nhắc một chút về chuyện giữa chúng ta."
Y dừng một chút, thuận miệng hỏi: "Ngươi còn muốn Thanh Ty nữa không?"
Những lời của Lý Doanh hôm qua khiến y cảm thấy Thanh Ty rất dư thừa, đối với hắn mà nói, Thanh Ty giống như chỉ là một Tề Nhân Vệ ngoài sáng, chỉ là vỏ bọc của đám kỳ nhân kia.
"Chuyện Thanh Ty làm, Tề Nhân Vệ không làm." Lý Doanh chậm rãi nói: "Ngay từ đầu, do ta lo lắng ngươi ở trong cung chịu thiệt thòi, lại thêm việc bất hoà với cha, ta nghĩ ngươi cần có những thủ hạ đáng tin, cho nên cố ý khích lệ ngươi sáng lập Thanh Ty, mà Thanh Ty thu thập tình báo, ngươi sẽ biết được càng nhiều chuyện bên ngoài hơn."
"Biết rồi, dỗ ta chơi chứ gì." Vân Thanh Từ cười tủm tỉm, Lý Doanh chỉ có thể nói: "Không, Thanh Ty về sau quả thật đã phát huy được tác dụng rất trọng yếu."
"Phải không, nếu không thì ngươi cũng sẽ không lừa ta lấy nó đi."
"......!Ta không lừa ngươi."
Ngươi giải thích thì cứ giải thích thôi, dù sao Vân Thanh Từ cũng chẳng thèm quan tâm, y múc một muỗng cháo củ mài cho vào miệng, nói: "Ta vẫn muốn về nhà ở."
Y nghi không biết giấc mộng kỳ quái kia có phải chỉ có về nhà mới có thể tiếp tục hay không, nếu không thì tại sao ở Giang Sơn Điện ngủ lâu như thế mà chẳng mơ thấy gì.
Y có một loại trực giác kỳ lạ, rằng cái hộp lớn đó có thể đang đựng thứ gì đó rất quan trọng.
Lần sau nhất định phải trèo lên xem rõ ràng.
"Chỉ cần không hòa ly, ta đều nghe theo ý ngươi."

"Thế à? Vậy ta có thể nuôi trai lơ ở tướng phủ phải không?"
"..." Lý Doanh không nói gì, nhưng cánh môi mím chặt của hắn hơi cong xuống, một đường cong rất buồn bã.
Tâm tình Vân Thanh Từ bỗng dưng vui hơn.
"Đúng rồi, ngươi nói hai ám vệ ngươi phái đi bảo vệ ta lúc trước ấy....!Bây giờ vẫn còn dưới trướng ngươi chứ?"
"Còn." Lý Doanh hỏi: "Nếu ngươi muốn thì ta sẽ đưa người cho ngươi."
"Không, không cần." Vân Thanh Từ nói: "Ngươi đối xử tử tế với bọn họ một chút."
Lý Doanh nhìn y.
Vân Thanh Từ: "...!Ý ta là, dẫu sao thì ngươi ta cũng hy sinh vì chấp hành nhiệm vụ ngươi giao, chẳng nhẽ ngươi không nên đối xử tử tế với họ à?"
Trong mắt Lý Doanh nhanh chóng lóe lên gì đó, gật gật đầu: "Ta biết rồi."
"Ừ, vậy ta ăn xong thì sẽ trở về, lập xuân ta muốn đến biệt viện của mẹ ở."
Hàng năm y đều sẽ tới nơi đó, ở từ khi đào đâm chồi đến khi hoa đào tàn, tuy bây giờ phải vài ngày nữa đào mới đâm chồi, nhưng chủ yếu là y không muốn ở cùng Lý Doanh.
"Được."
Lý Doanh đồng ý, Vân Thanh Từ lại nói: "Chuyện giữa chúng ta nữa, ngươi cân nhắc một chút đi."
"Không."
"Ngươi cân nhắc xong thì nói với ta."
"..." Lý Doanh không nói nữa.
Trước khi đi, Lý Doanh hỏi y: "Ngươi muốn gặp Nguyễn Liên không?"
"Không." Vân Thanh Từ nói, "Nhưng ta tò mò là ngươi bắt đầu nghi ngờ gã từ khi nào vậy?"
"Ngày đó gã nói tới từ Linh Châu, ta mới nhớ đến chuyện sau này, là chuyện sau khi ngươi đi, ta tự mình dẫn binh chinh phạt Bắc Thần, từ chỗ một tù binh, xác nhận thân phận đại ca ngươi bị lộ là do một thám tử tự xưng đến từ Linh Châu, chỉ là ta không ngờ, gã đã trà trộn vào trong cung sớm như vậy."
Vân Thanh Từ hồi tưởng lại một lát, nhìn hắn nói: "Ngươi sẽ giữ lời hứa phải không?"
Ý y chỉ là việc đại ca có thể sống sót trở về.
Lý Doanh gật đầu với y, ánh mắt sâu sắc mà kiên định: "Ta sẽ làm được."
Vân Thanh Từ rời khỏi cấm thành, Lý Doanh thì đi địa lao, vừa mới kết thúc một vòng thẩm vấn, toàn thân Nguyễn Liên đầy máu, tóc dài tán loạn, dung nhan tuấn tú ngày xưa cũng bị máu đỏ che phủ.
"Quân hậu, quân hậu..." Gã ý thức không rõ lẩm bẩm, lập tức có người tiến lên hắt một chậu nước vào mặt gã.
Nguyễn Liên bất ngờ bừng tỉnh, giương mắt đối diện Lý Doanh, vẻ mặt lại tràn ra sự châm chọc quen thuộc: "Bệ hạ đố kị như thế, cậy quyền cậy thế vu khống Nguyễn mỗ, lại không tiếc hạ thấp thân phận tự mình tới bức cung, ngài hèn hạ vô sỉ như vậy, nếu quân hậu biết..."
"Ngươi không cần phải cố ý chọc giận trẫm."
Lý Doanh ngồi xuống ghế, vẻ mặt lười biếng: "Bản thân ngươi đã làm những gì, trong lòng ngươi rõ nhất, ngươi muốn hại trưởng huynh y, còn vọng tưởng y sẽ tới cứu ngươi, đúng là người si nói mộng."
Nguyễn Liên yếu ớt nói: "Ta không có...!Ta chỉ thuận miệng hỏi, ta không biết..."
"Bùi Nguyệt." Lý Doanh mở miệng, nói: "Tam hoàng tử Bắc Thần, cha không thương mẹ không yêu, đến mức muốn tự mình xâm nhập vào doanh trại địch sao?"
"Bệ hạ, đang nói cái gì, Nguyễn mỗ nghe không hiểu."
Lý Doanh lật xem tài liệu trong tay, nói: "Tin tức khoái mã đưa tới, trẫm đã biết, tháng sáu năm ngoái, Bắc Thần trước đại tang thái tử, hắn vừa chết, phụ hoàng ngươi đã tiếp tục lập thái tử, hoàng thất Bắc Thần gió giục mây vần, các huynh đệ ngươi đều muốn đoạt ngôi thái tử, mà ngươi, mẫu phi của ngươi chẳng qua chỉ là một nô tỳ, sớm đã chết, ngươi không có gia tộc chống lưng, vì tránh đầu sóng ngọn gió, nên xin nguyện xông vào nguy hiểm, điều tra tin tức, nhưng thực chất cũng không hoàn toàn là vì tránh đầu sóng ngọn gió."
"Ngươi biết rất rõ, chỉ cần tóm được nội ứng Tĩnh quốc mai phục ở Bắc Thần, ngươi sẽ được trọng dụng, đây là cách duy nhất để ngươi xé bỏ cái mác con trai của tiện tỳ." Lý Doanh nói: "Dù sao phụ hoàng ngươi luôn thích nói, anh hùng không hỏi xuất thân."
Nguyễn Liên chậm rãi ngẩng đầu lên.
Con ngươi của gã trở nên đen kịt mà hung ác, gương mặt đơn độc yên tĩnh cũng trở nên đáng sợ.
Lý Doanh nhìn thẳng vào mặt gã, khóe miệng khẽ nhếch lên, bất ngờ đứng dậy, thản nhiên nói: "Không cần thẩm vấn nữa, chuẩn bị cho gã ít đồ ăn đồ uống."
"Làm sao ngươi biết được, sao lại có thể, sao ngươi..."
Lý Doanh ra khỏi địa lao, ném tài liệu trong tay cho Liễu Tự Như, bên trên một chữ cũng không có.
Kiếp trước hắn đúng là đã bắt được một tù binh, khi đó Bắc Thần đã lập thái tử mới, chắc chắn chính là Bùi Nguyệt.

Tù binh kia nói không phải gian tế xâm nhập Thượng Dương, mà là Bắc Thần thái tử từng đơn độc lẻn vào Thượng Dương.
Lý Doanh lúc ấy hỏi chi tiết, nhưng tù binh kia cuối cùng cũng chỉ nói ra quê quán gã dùng khi giả trang, không nói lúc ấy gã đã trực tiếp xâm nhập hoàng cung Tĩnh quốc.
Kiếp trước, Lý Doanh không để ý tới đám nhạc sư trong cung này.

Lần trùng sinh này cũng luôn theo dõi Trương gia, điều tra người đến từ Linh Châu, lại không ngờ gã có lá gan tiến cung.
Nếu không phải Vân Thanh Từ liếc mắt một cái đã nhìn trúng, Lý Doanh có lẽ cũng sẽ không chú ý đến gã.
Trước đây hắn chỉ nghe nói Bùi Nguyệt sống đơn độc yên tĩnh, khiến nữ tử Bắc Thần mê đắm đến đầu óc choáng váng, chứ chưa bao giờ gặp trực tiếp gã.
Gã nam nhân này rất nham hiểm, đây là cảm giác lúc trước khi Lý Doanh chiến đấu với gã.
Sau khi Vân Thanh Từ đi, hắn bắt đầu sắp xếp lại kí ức kiếp trước một lần nữa, cẩn thận suy đoán lại, lúc nói chuyện với Bùi Nguyệt cũng rất thận trọng, cuối cùng thật sự lừa được gã thừa nhận thân phận của mình.
Bùi Nguyệt rất để ý việc bản thân là do tỳ nữ sinh ra, cũng chính vì thế, gã luôn khoác lên mình dáng vẻ cao quý nhất, điều này khiến gã như hạc giữa bầy gà ở Bắc quốc, càng thêm nổi bật hơn giữa một đám huynh đệ thô kệch.
Trước đây Vân Thanh Từ khen dáng vẻ của gã rất nổi bật, khiến Lý Doanh cảm thấy kỳ lạ, một nhạc sư mà thôi, trưng ra bộ dạng đó cho ai xem chứ.
Thật muốn Vân Thanh Từ nhìn thấy gương mặt u ám đáng sợ của gã, nhìn xem người băng thanh ngọc khiết trong mắt y bản chất có bộ dạng gì.
Đáng tiếc Vân Thanh Từ không để tâm gã.
Vân Thanh Từ...!Không quan tâm gã.
Đau đớn không lúc nào nguôi, ánh mắt Lý Doanh lại bất ngờ dịu dàng lên.
Đêm đầu tiên Vân Thanh Từ về tướng phủ, lại mơ thấy địa cung.
Lúc này y có chuẩn bị mà đến, lập tức không chút do dự trèo lên đài cao, ngón tay bám lấy mép hộp, cẩn thận ngó đầu vào nhìn.
Trong hộp có một người đang nằm, một người, Vân Thanh Từ vô cùng quen thuộc, nhưng nếu một ngày nào đó hai người đối mặt, Vân Thanh Từ rất có thể sẽ thấy sởn gai ốc.
Người này mặc trường bào màu bạc, áo bào không biết làm từ chất liệu gì, dưới ánh sáng của dạ minh châu trên mái vòm nhìn như dải ngân hà lung linh lấp lánh, quần áo của người này được trang trí bằng vô số minh châu, có một số chỗ được thêu kim tuyến, thân thể khoan thai mà trang trọng, cũng sáng đẹp hơn người.
Vân Thanh Từ đưa tay chạm vào mặt đối phương, lòng bàn tay từ phía trên xuyên qua.
Đây là gương mặt của y.
Y ngẩng đầu nhìn mái vòm lần nữa, hoảng hốt nhận ra, địa cung này, rất có thể là lăng mộ của y.
Đây là một quan tài đôi, rất lớn, y chỉ nằm một bên, nắp quan tài đóng hờ một nửa.

Theo lý mà nói sẽ bị phủ bụi, nhưng quanh người y rất sạch sẽ, giống như có người thường xuyên tới dọn dẹp.
Tại sao, mình lại không bị thối rữa?
Vân Thanh Từ bò vào trong, quan sát từ đầu đến chân bản thân, không ngửi thấy mùi gì hết, cũng không biết có mùi hôi hay không.


Rất khó phân biệt bộ dạng này của mình rốt cuộc đã chết bao lâu, tuy rằng nhìn thì giống như là vừa mới chết.
Y nằm sấp trên người mình một lát, lại chui ra ngoài quan sát địa cung này.

Địa cung quy mô không nhỏ, còn có mấy gian chái, được đóng lại bằng cửa đá, hiện tại y không ra được, nếu không còn có thể xem thêm cách bài trí của những nơi khác.
Chợt có âm thanh truyền đến, Vân Thanh Từ lập tức chạy qua xem, có người cầm theo một ngọn đèn mờ mờ đi vào.
"Lý Doanh." Vân Thanh Từ hơi ngây người.
Là Lý Doanh, mà hình như cũng không phải Lý Doanh, tóc hắn hoa râm, nếu không phải vẫn là khuôn mặt kia, Vân Thanh Từ còn cho rằng hắn đã già rồi.
Hắn đặt đèn vào phần rãnh phía trước quan tài đá, sau đó rất tự nhiên trèo vào quan tài nằm xuống.
Vân Thanh Từ lập tức đi theo, bám vào quan tài nhìn vào trong: "Ngươi không được đụng vào ta, có nghe thấy không?!"
"Giả bộ cái gì, ta chết rồi ngươi còn giả bộ làm gì, lúc ta còn sống thì hiếm thấy ngươi đối xử tốt với ta lắm đấy! Vân Thanh Từ chửi rủa hắn dù cho hắn chẳng nghe được gì, y nhìn tay đối phương sờ mặt mình, lập tức trèo theo vào, cố gắng đẩy hắn ra, nhưng không hề có tác dụng.
Y tức giận, lại thấy đối phương chỉ hờ hờ vuốt qua hai má y, không có thật sự chạm vào.
Vân Thanh Từ càng tức hơn: "Ngươi còn dám ghét bỏ ta."
Lý Doanh kiềm chế rút tay về.
"Nếu ngươi ở đây, sẽ không cho ta chạm vào, đúng không?"
"Đúng." y lẩm bẩm một tiếng, cau mày nhìn hắn nằm thẳng ở một bên, chậm rãi hít thở.

Y quan sát biểu cảm của Lý Doanh, lại bắt đầu nghi ngờ: "Có phải ta bốc mùi rồi không?"
"Ngươi đừng nằm bên cạnh ta."
Vân Thanh Từ tỉnh lại, Ngân Hỉ vén màn giường ra, ngơ ngác nhìn y, "Quân hậu, vừa nói gì ạ?"
"......!Ta đã nói gì à?" Vân Thanh Từ rời giường, sờ sờ miệng mình, nói: "Ta không nói gì cả."
Y đứng dậy đi ra tiền sảnh, thấy cha đang ở trong sân thưởng trà, Vân Thanh Từ nghĩ nghĩ, đi qua gọi một tiếng: "Cha."
"Dậy rồi." Vân tướng nói, "Con đấy, sao lại dậy trễ như vậy, các ca ca con đều đã đi được một vòng chợ sớm rồi."
"Con quen rồi." Vân Thanh Từ suy nghĩ một chút, dịch ghế sát lại phía cha, nói: "Cha, con hỏi cha một chuyện nhé."
"Ừ?"
Vân tướng vẻ mặt lười biếng, nói: "Chuyện gì?"
"Cha thật sự không có đi thăm mẹ con một lần nào sao?"
Y nhìn chằm chằm sắc mặt cha, bỗng nhiên phát giác cha hơi chột dạ, Vân tướng hơi ngồi thẳng người, nói: "Con không cho ta đi, nàng ấy cũng không cho ta đi, ta...!Ta tất nhiên chưa bao giờ đến đó."
Lừa người.
Vân Thanh Từ cười.
Y nói rồi mà, nếu thật sự thích mẹ như vậy, thì sao có thể nhịn không đi thăm mẹ được.
Vân tướng liếc nhìn y một cái, nói: "Con cười gì vậy?"
"Không có gì." Vân Thanh Từ bưng trà lên, bỗng nhiên nói: "Hôm ở từ đường, có phải cha đã phát hiện con ở bên ngoài rồi không?"
"..." Vân tướng im lặng.
Hương trên người Vân Thanh Từ mang từ trong cung, rất dễ phân biệt, ngày đó, ban đầu Vân tướng đúng là không phát hiện ra y, nhưng y đứng ở đó lâu, Vân tướng tất nhiên ngửi ra mùi khác biệt.
Câu nói kia của ông "Không biết cầu xin A Từ, nó có bằng lòng cho ta đi thăm nàng không", thật ra là cố ý.
"Ài." Vân Thanh Từ vỗ vỗ túi hương trên người mình, nhẹ nhàng nói: "Lát nữa con muốn tới thăm mộ mẹ, không biết cha có muốn đi cùng hay không?"
Sợ y đổi ý, Vân tướng lập tức đứng bật dậy, mắt đỏ hoe chạy vào phòng: "Con chờ chút, cha đi thay bộ đồ khác."
Vân Thanh Từ cười cười, bưng ấm trà trên bàn lên, tự rót cho mình một chén trà sớm.
Ngày xưa toàn là Vân Thanh Từ một mình tới đó, hoặc là ba huynh đệ cùng đi, hoặc là Vân tướng lén lút đi một mình, nhưng bên ngoài thì luôn nói, chưa từng đi lần nào.
Không biết ông đang tuân thủ nguyên tắc gì, hay là sợ bị Vân Thanh Từ phát hiện sẽ lại nói ra những lời xúc phạm đau lòng.
Nhưng tính ra thì chắc do vế sau nhiều hơn.
Kiếp trước nếu Vân Thanh Từ nghe được chuyện cha lén lút đi thăm mẹ, chỉ sợ sẽ xông vào tướng phủ cay nghiệt móc mỉa một trận, y sẽ cười nhạo cái gọi là nói được làm được của Vân tướng, đem cả những chuyện mà người khác cảm thấy chả liên can gì ra nói.
Trong mắt mọi người, Vân Thanh Từ như vậy có thể là đang chuyện bé xé ra to, nhưng chuyện y đã ghim, thì không bao giờ có thể thay đổi, cũng sẽ không đứng ở một góc độ khác mà suy xét.
Ghét một người chính là như vậy, không cần biết người đó làm gì, tất cả đều có thể quy thành có dụng ý xấu.
Hiện tại, Vân Thanh Từ không nghĩ như vậy nữa, bỗng cảm thấy, có lẽ việc cha lén lút đi thăm mẹ, thật ra cũng là một loại tình cảm dịu dàng.
Vân tướng không chỉ đi một mình, còn sai người đi gọi ba ca ca của y về, muốn bọn họ cũng đi cùng.
Người một nhà ngồi trên xe ngựa băng qua đường xá, vẻ mặt Vân tướng lúc thì nặng trĩu, lúc thì thấp thỏm, ánh mắt luôn ươn ướt.

Vân Thanh Từ đưa khăn tay của mình qua, lại đưa cả khăn tay của nhị ca qua, nói: "Rốt cuộc là cha đang vui hay đang không vui vậy."
"Mẹ con, nếu biết con cho cha đi thăm mẹ con, mẹ con, có giận con không?"
"Con không biết." Vân Thanh Từ suy nghĩ, đăm chiêu nói: "Nhưng con nghĩ, mẹ chắc chắn sẽ không hy vọng, nhìn thấy bộ dạng trước kia của con đâu."
Nhìn thấy y vì một nam nhân mà muốn sống muốn chết, cuối cùng đến mạng cũng cho người ta nốt.
Thật ra kiếp trước Vân Thanh Từ không phải chưa từng nghĩ tới, không biết mẹ nhìn thấy tính nết này của mình thì sẽ nghĩ như thế nào.

Nhưng chỉ cần Lý Doanh đối xử tốt với y, là y lại quên sạch mọi thứ.
Lý Doanh ghét sự cực đoan của y, còn Vân Thanh Từ sao có thể không ghét sự lạnh nhạt của hắn, Lý Doanh thích sự dịu dàng của y, Vân Thanh Từ sao lại có thể không quyến luyến sự săn sóc của hắn.
Kiếp trước y vừa yêu vừa hận Lý Doanh, nhưng yêu nhiều hơn, mà Lý Doanh...!Chắc là hận y nhiều hơn nhỉ.
Là thê tử của tể tướng, Tần Phi Nhược dù chết vẫn là thê tử của ông, bọn họ vẫn chưa chính thức hoà ly, chỉ ly thân thôi.

Cho nên bà vẫn có lăng mộ, không lớn bằng địa cung mà Vân Thanh Từ nhìn thấy trong mơ, nhưng diện tích và vật bồi táng cũng không thể xem thường.
Các con tiến lên thắp hương, sau đó, để lại tất cả không gian cho Vân tướng.
Khi người cha già bước ra, đôi mắt sưng húp lên, nhưng thần thái dường như thoải mái hơn rất nhiều, nghẹn ngào nói: "Cũng coi như, cả nhà sum họp rồi."
"Còn thiếu..." Vân Thanh Từ còn chưa dứt lời, thì nhớ ra Lý Doanh đã nói, chuyện về Tề Nhân Vệ là tuyệt mật, dưới ánh mắt nghi hoặc của các ca ca, y đột nhiên nhảy lên lưng nhị ca, lớn tiếng nói: "Thiếu một người cõng! Mệt quá đi, nhanh nhanh, đi nhanh, đưa đệ tới Kim Nhã Lâu ăn món ngon đi!"
Vân Thanh Tiêu bật cười: "Sao nặng vậy, ra bọn họ cõng đệ đi."
"Lúc bé huynh chưa từng cõng đệ đâu đấy..."
"Cha cũng chưa từng cõng đệ."
"Cha lớn tuổi rồi."

"Được rồi được rồi, thể lực của nhị ca không được, qua đây ta cõng đệ." Vân Thanh Túc vỗ vỗ eo mình, giây sau, bỗng thấy Vân Thanh Tiêu không nói không rằng đỡ Vân Thanh Từ lên, cất bước đi ra ngoài lăng.
Vân Thanh Tiêu đang ngồi quỳ trên mặt đất: "?"
Vân Thanh Quyết vỗ vỗ vai hắn: "Sao đệ có thể nói nhị ca không được chứ?"
"Không phải." Vân Thanh Túc vội vàng đuổi theo: "Nhị ca, đệ không phải nói huynh không được, ý đệ là Tiểu Từ nặng như vậy..."
Vân Thanh Từ hừ một tiếng.

Vân Thanh Túc nuốt vế sau xuống bụng, nói: "Đệ muốn chia sẻ góp sức với huynh mà."
Vân Thanh Tiêu lạnh lùng nói: "Không cần."
"Được rồi được rồi." Vân Thanh Quyết nói: "Thay phiên nhau cõng, nhị ca nếu thấy mệt thì cứ nói, đừng cố quá."
Mấy người bọn họ nói năng bốp chát, không ai nghi ngờ vì sao Vân Thanh Từ không thể tự đi, mà cứ đòi cõng.
Vân Thanh Từ không tranh cãi với bọn họ, dù sao thể lực của y cũng thật sự không được, đi xa như vậy sẽ thở dốc.
Y nằm trên lưng nhị ca, xoay mặt nhìn về phía sau, Vân tướng đi vài bước lại ngoái đầu nhìn, tụt lại xa xa ở phía sau.
Đi một mạch trở ra bên ngoài, nhị ca thả y xuống trước xe ngựa, hơi ưỡn thắt lưng, đanh giọng nói: "Lần sau còn muốn cõng, đệ phải giảm cân đi."
"Vẫn ổn mà." Vân Thanh Từ nói: "Trước kia đệ theo bệ hạ đi thăm tiên hoàng, hoàng lăng lớn như vậy, đi vào đi ra đều là hắn cõng đệ, cũng không nói đệ nặng."
Vân Thanh Quyết ký đầu y một cái: "Rốt cuộc đệ có muốn hòa ly nữa không?"
Vân Thanh Từ vẻ mặt thản nhiên: "Đệ ăn ngay nói thật, xem ra thể lực của nhị ca đúng là không được rồi."
Vân Thanh Tiêu im lặng nhìn y một lát, Vân Thanh Từ chưa từng làm việc chung với nhị ca bao giờ, trên mặt viết đầy chữ ngây thơ mông lung, giây sau, Vân Thanh Tiêu đột ngột vác y lên, không ngoảnh đầu lại bước trở vào.
Vân Thanh Từ chúc đầu xuống: "?"
"Nhị, nhị ca?" Y có chút mờ mịt, Vân Thanh Túc đã lớn tiếng nói: "Đừng sợ, nhị ca muốn đưa đệ trở vào, lát nữa tự mình trở ra! Đoạn đường ngắn thôi, đệ đi được không!"
Vân Thanh Từ hoảng rồi, y nào biết nhị ca là người như vậy: "Nhị ca, nhị ca, đệ sai rồi...!Đệ sai rồi nhị ca, xa như thế đừng đi đi lại lại nữa mà, ca ca, cha ——!!"
Y gọi Vân tướng, người cuối cùng đi ra, ông nhìn thoáng qua gương mặt lạnh lùng của con trai thứ hai, nói: "Nó trêu chọc con à?......!Thôi thì, lần đầu nó phạm lỗi, tha cho nó một lần đi."
Vân Thanh Từ đã bắt đầu thở hổn hển, nói: "Con đau, vết thương tái phát, đau, không thở nổi."
Vân Thanh Tiêu thả y xuống, Vân Thanh Từ đỡ ngực yếu ớt dựa vào người cha, được Vân tướng đỡ một lát, sau khi đứng vững vẻ mặt đáng thương: "Nhị ca sao lại nghiêm túc như vậy chứ."
Vân Thanh Tiêu vung tay áo, xoay người đi về phía xe ngựa, nhưng trong mắt lại từ từ tràn ra ý cười.
Bọn họ ngồi ở vị trí tốt nhất trong Kim Nhã Lâu, tiểu nhị chạy lên báo món, Vân Thanh Từ rất thích bọn họ lẻo mép như thế, bla bla như nước chảy vậy, thậm chí lúc tiểu nhị báo món còn kìm lòng không đậu vỗ tay.
Tiểu nhị báo xong, một ít bạc vụn bất ngờ bị ném về phía hắn.
Vân Thanh Quyết nói: "Dỗ được cục vàng nhà ta vui vẻ như vậy, thưởng cho ngươi."
"Tạ tam công tử đã thưởng!" Tiểu nhị kia nhìn Vân Thanh Từ: "Lần sau tiểu công tử lại đây, tiểu nhân sẽ đổi cách báo món cho ngài ạ!"
"Được rồi." Vân Thanh Túc khó chịu: "Gọi xong món rồi thì cút mau."
Vân Thanh Túc thường xuyên đến nơi này, quan hệ với đám tiểu nhị ở đây cũng không tệ, hiển nhiên thường xuyên nói chêm chọc cười, tiểu nhị kia không hề tức giận, he he cười, trước khi đi còn khen hắn: "Hôm nay tứ công tử thật hoạt bát, càng thêm phong lưu phóng khoáng hơn."
Vân tướng vuốt râu cười to, trong phòng vô cùng náo nhiệt.
Nói nhiều chuyện nhà chuyện cửa, Vân Thanh Từ nhanh chóng phát hiện, tam ca vô cùng cởi mở, tính tình tuy nóng nảy, nhưng nóng nhanh cũng nguội nhanh, tứ ca thì không biết nói thế nào, tính tình có hơi phóng khoáng không chịu ràng buộc, nhưng biết đủ thường vui*, về phần nhị ca...!Nhìn có vẻ thờ ơ như thể không để tâm gì cả, nhưng cẩn thận quan sát thì thấy, trong một số chuyện nhị ca rất dễ trở nên nghiêm túc.
*Ý là biết hài lòng, biết đủ, biết điểm dừng với những gì mình làm.
Tác giả: Kiều Dữu.

Truyện được dịch bởi: Bông.
Nhị ca không thể đắc tội, tứ ca có thể bắt nạt, tam ca có vẻ rất dễ lừa, Vân Thanh Từ gật gật đầu, ngửa cổ uống một ngụm rượu trái cây.
Không phải ở nhà, để tránh thất lễ thì chỉ nhâm nhi chút thôi.

Tửu lượng của Vân Thanh Từ kém, hai tay nhanh chóng xếp chồng lên bàn, tì cằm lên mu bàn tay, bắt đầu nghe mọi người nói chuyện gia đình.
Dưới lầu truyền đến tiếng thuyết thư*, thân thể Vân Thanh Từ nhanh chóng có chút nâng nâng.
*Thuyết thư: biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ...
Tác giả: Kiều Dữu.

Truyện được dịch bởi: Bông.
Y được tam ca cõng xuống lầu.
Thật ra đầu óc y vẫn còn rất tỉnh táo, có thể do hôm nay thật sự quá viên mãn, y đã được sự thỏa mãn to lớn chống đỡ.
"Ca ca..."
"Ừ?"
"Đệ vẫn luôn rất yêu thương...!Các huynh."
Vân Thanh Quyết chợt nhớ tới năm bảy tuổi em út hồi phủ, nếu như không phải cha quá thích đệ ấy, đến ngay cả đi du ngoạn với tiên đế cũng dẫn theo đệ đệ, thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Hắn không kìm được cong khóe môi, ngữ khí nhẹ nhàng: "Biết rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Từ: Vui quá vui quá vui quá vui quá!
Lý Hoàng: Đừng nhảy trên giường..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi