THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Khoảng năm giờ sáng, rốt cuộc bọn họ đã lăn lộn xong. Hai người đi tắm lần nữa, cuối cùng Thẩm Gia Lan cũng gội sạch gel vuốt tóc trên đầu đi.

Sắc trời bên ngoài vẫn còn chìm trong màu xanh thẫm. Trời mùa đông sáng muộn, giờ này vẫn chưa có dấu hiệu của bình minh.

Trác Khiêm nhớ đến phải có mặt ở ga tàu để xuất phát trong hai tiếng nữa, vì vậy kéo Thẩm Gia Lan không cho y ngủ.

Nhưng Thẩm Gia Lan vẫn ôm Trác Khiêm khư khư, mệt mỏi cả ngày thêm cả suốt đêm khiến y không mở mắt nổi.

Trác Khiêm vuốt ve mặt Thẩm Gia Lan, thấy quầng thâm dưới mắt y, thầm nghĩ thôi để Thẩm Gia Lan ở lại đây đi, dù sao cậu đi xem phòng với Trác Duệ rồi cũng về liền.

Vả lại cậu nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề——Trác Duệ đâu có mua vé cho Thẩm Gia Lan, dù Thẩm Gia Lan có muốn đi cũng không được.

Không biết giờ mua được không, nhưng có mua được thì Thẩm Gia Lan cũng không thể ngồi chung với bọn họ được.

Trác Khiêm suy xét rồi đưa ra quyết định, cậu sờ mặt Thẩm Gia Lan nói: “Bọn em không có mua vé đi thành phố Q cho anh, nên anh ở lại khách sạn nghỉ đi. Đợi em về sẽ đến đây tìm anh.”

Nào ngờ vừa dứt câu, Thẩm Gia Lan đột ngột mở bừng mắt, y nói: “Không chịu, anh đi với em.”

Trác Khiêm nói: “Nhưng bọn em không có mua vé cho anh.”

Thẩm Gia Lan nói: “Vậy giờ mua.”

Trác Khiêm khuyên được Thẩm Gia Lan, vì Thẩm Gia Lan cứ nhất quyết đòi đi với cậu nên cậu đành lấy điện thoại, mở WeChat ra xem thông tin vé mà Trác Duệ đã gửi cho cậu, sau đó mua vé cùng chuyến tàu cho Thẩm Gia Lan.

Chín giờ sáng, Trác Khiêm dẫn theo Thẩm Gia Lan đến gặp Trác Duệ ở ga tàu.

Trác Duệ thấy cái đuôi phía sau Trác Khiêm, mặt đen thui, nhưng anh ta biết dù có nói gì thì chưa chắc Trác Khiêm đã nghe lọt tai, anh ta há miệng, cuối cùng lựa chọn im lặng.

Sau khi vào ga, Trác Khiêm ngại ngùng xin đổi chỗ với Trác Duệ.

Chỗ ngồi của Thẩm Gia Lan ở toa số 1, chỗ ngồi của Trác Khiêm và Trác Duệ ở toa số 7, ở giữa cách nhau năm toa. Thẩm Gia Lan muốn ngồi chung với Trác Khiêm thì chỉ có thể đổi Trác Duệ lên toa số 1.

Trác Duệ nghe Trác Khiêm nói xong, cả khuôn mặt đều hóa đen kịt, nhận lấy vé từ tay Trác Khiêm, nhìn vào đó mà nói: “Em cũng chịu chi quá nhỉ? Mua cho nó ghế ở toa hạng nhất.”

Trác Khiêm vội nói: “Anh, ghế hạng nhất này nhường cho anh.”

Trác Duệ siết chặt tấm vé, nhịn một lúc lâu, nhân lúc Thẩm Gia Lan đi siêu thị mua nước, anh ta dặn Trác Khiêm: “Em đừng chiều nó quá.”

Trác Khiêm mắc cỡ sờ mũi: “Vâng.”

“Với cả——” Trác Duệ bỗng đổi chủ đề, “Cuộc gọi tối qua là sao?”

Trác Khiêm sững người: “Hả?”

Trác Duệ nhìn cậu với khuôn mặt u ám: “Mọi khi em đứng về phía Thẩm Gia Lan thì thôi, những lúc như thế này còn theo phe họ.”

“Không phải, anh.” Trác Khiêm vội vàng giải thích, “Là do em thấy anh Liễu Nhứ tội nghiệp, anh ấy đợi anh rất lâu, hơn nữa hình như giữa hai người có hiểu lầm nào đó chưa nói rõ, nên em mới gọi.”

May là Trác Duệ cũng không có ý định so đo, chỉ nói: “Sau này đừng để anh ta gọi anh thông qua em nữa.”

Trác Khiêm ừ một tiếng, lòng cậu thấy rất tò mò, nhịn mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi Trác Duệ: “Rốt cuộc chuyện giữa anh và anh Liễu Nhứ là sao? Không phải hai người đã chia tay từ lâu rồi sao? Tại sao giờ lại bàn chuyện chia tay nữa?”

“Lần trước đã chia tay. Sau đó anh ta đến thành phố C tìm anh, bọn anh lại làm lành.” Trác Duệ không ngại kể mấy chuyện đó với Trác Khiêm, “Nhưng anh ta rất để tâm đến quan hệ giữa anh với Học Gia, gây sự nhiều lần, còn bắt anh tuyệt giao với Học Gia.”

Trác Khiêm hỏi: “Sau đó thì sao?”

Trác Duệ bình thản nói: “Sau đó có một lần anh ta té trong phòng tắm, gọi cho anh, anh không bắt máy, anh ta được trợ lý đưa đến bệnh viện, hình như là bị gãy xương. Anh ta lại gửi tin nhắn kêu anh đến bệnh viện chăm anh ta, đúng lúc đó Học Gia bị sốt mà không có ai lo, nên anh đến nhà cậu ấy chăm nom. Sau khi Liễu Nhứ xuất viện vì cãi vã với anh vì chuyện này.”

Trác Khiêm: “…”

Trác Duệ quay đầu nhìn Trác Khiêm đã sốc đến mức không nói nên lời, không ngờ anh ta vẫn còn tâm trạng cười, “Có phải anh quá đáng lắm không?”

Tuy rằng khóe môi anh ta cong lên, nhưng trông cũng chẳng vui vẻ gì mấy.

Trác Khiêm mất một lúc lâu mới từ từ lên tiếng: “Suy xét đến việc chúng ta là anh em họ, em sẽ không nói gắt. Nhưng nếu anh không thích anh ấy thì cũng đừng đùa giỡn với tình cảm của anh ấy chứ. Anh làm như vậy thì…” có khác gì những việc mà Liễu Nhứ đã làm trước đây đâu?

Những lời còn lại, cậu không tiện nói thẳng ra.

Song có vẻ Trác Duệ đã hiểu ý cậu, anh ta dần thu lại ý cười bên khóe miệng, anh ta nói: “Vốn dĩ anh không định làm như vậy. Nếu như anh ta không nói ra tình cảm của anh với Học Gia.”

Trác Khiêm rối não: “Anh ấy nói với ai?”

“Lần trước đó, vì để thoát khỏi anh ta, anh đã nói anh thích Học Gia, còn nói sau khi khai giảng sẽ tỏ tình với Học Gia. Anh ta nhìn thấu lời nói dối của anh, nhưng không biết anh ta nghĩ gì mà lại nói chuyện này với Học Gia ngay trước mặt anh.” Trác Duệ cười tự giễu, “Anh và Học Gia báo danh ngay sát nhau, được phân vào cùng một phòng ký túc xá. Nhằm tránh có hiểu lầm, Học Gia đã tìm phòng dọn đi ngay ngày kế tiếp sau khi kết thúc kỳ huấn luyện quân sự.”

Trác Khiêm im lặng rồi nói: “Giờ anh tính sao?”

Trác Duệ nói: “Chia tay, không muốn dây dưa với anh ta nữa.”

Ban đầu Trác Khiêm còn định hỏi có phải Trác Duệ định theo đuổi Đỗ Học Gia hay không, vì từ lời kể của Trác Duệ, cậu có cảm giác rằng hình như Đỗ Học Gia đã tha thứ cho anh ta.

Nhưng nhìn qua thấy Thẩm Gia Lan cầm theo chai nước quay về, cậu dừng đề tài tại đây.

Hai tiếng sau, bọn họ thuận lợi đến thành phố Q.

Căn hộ cũ của ba mẹ nguyên chủ tọa lạc ở nội thành, bắt xe đến đó chỉ tốn nửa tiếng.

Trác Duệ đã liên lạc trước với chủ nhà, chủ nhà là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, ông nhiệt tình mời bọn họ vào nhà xem xét. Vì gia đình ông vẫn còn sống ở đây, vừa vào đã thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong.

Chủ nhà ngại ngùng nói: “Trong nhà có con nhỏ, khó dọn dẹp gọn gàng, mấy đứa xem tạm vậy.”

Trác Khiêm nói không sao.

Chủ nhà vừa dẫn dọn họ đi xem quanh nhà vừa giải thích, ban đầu gia đình họ chỉ có ba người, con cái đã lên cấp hai, không ngờ năm ngoái vợ ông lại có thai, nhà có thêm một đứa con và một bảo mẫu đến chăm em bé thay hai vợ chồng. Căn nhà vốn rộng rãi trở nên chật chội, con gái đã lớn, không thể ngủ chung với hai vợ chồng được, nên họ mới định chuyển đến một căn nhà lớn hơn.

Căn hộ này chưa từng được trang hoàng lại kể từ lúc ông mua nó, ngoại trừ bổ sung thêm đồ đạc thì gần như được giữ nguyên. Nhưng có rất nhiều món đồ đã cũ, e là phải sửa sang lại.

Chủ nhà nói xong, quay đầu nói với nhóm Trác Khiêm: “Bọn chú định bán căn hộ này đi ngay, mai mốt cũng có người đến xem phòng. Nếu hôm nay mấy đứa có thể đưa ra quyết định thì chú sẽ nói với bọn họ không cần phải đến nữa.”

Trác Duệ nhìn về phía Trác Khiêm: “Em quyết định đi.”

Trác Khiêm đứng trong phòng khách, đối mặt với đống đồ chơi đầy đất, lòng không hề nảy sinh một chút cảm giác thân thuộc nào, nhưng địa chỉ nhà không sai, đây chính là căn hộ đã bị bán đi của ba mẹ nguyên chủ.

Cậu hít vào một hơi, nói với Trác Duệ: “Em muốn căn hộ này.”

Tiếp đó là bước bàn bạc giá nhà, phương thức trả tiền, ngày giao nhà và một đống giấy tờ khác, Trác Duệ hoàn thành từng bước một cách cẩn thận.

Không thể hoàn thành tất cả chỉ trong một ngày, cuối cùng bọn họ chỉ trả tiền đặt cọc và thỏa thuận với chủ nhà sẽ nhận nhà sau Tết Nguyên đán.

Ngay ngày đầu tiên của năm mới, Trác Khiêm đã nhận được món quà to lớn như thế.

Trước khi tách ra ở ga tàu cao tốc, Trác Khiêm ôm Trác Duệ một cái: “Cảm ơn, anh.”

Trác Duệ luôn xụ mặt nở một nụ cười hiếm thấy, anh ta xoa đầu Trác Khiêm: “Cố gắng thi tốt, dùng thành tích để cảm ơn anh đi.”

Trác Khiêm nói: “Cái này dễ như ăn cháo.”

Trác Duệ vừa tức vừa buồn cười: “Khiêm tốn mới tiến bộ được.”

Trác Khiêm hừ nhẹ: “Em kiêu ngạo cũng tiến bộ như thường.”

Trác Duệ đáp ừ, nhưng trên mặt lại là biểu cảm “Anh tin em chết liền”.

Trác Duệ định về thẳng thành phố C bằng tàu cao tốc. Anh ta nói có về nhà cũng chỉ ở hơn một tuần, thà về luôn để tiết kiệm một khoảng thời gian, nhưng Trác Khiêm biết anh ta chỉ lấy cớ mà thôi, chủ yếu là để trốn Liễu Nhứ.

Sau kỳ nghỉ đông, Trác Duệ không về nữa, anh ta cẩn thận dặn dò Trác Khiêm những việc cần chú ý khi nhận phòng. Có Thẩm Gia Lan và dì Thẩm đi cùng, quá trình nhận phòng đã diễn ra cực kỳ thuận lợi.

Chớp mắt đã đến học kỳ hai lớp 12, việc học càng thêm căng thẳng, bầu không khí ấy còn lan đến cả lớp 12-6 mang tư tưởng đi học như đi chơi, nhất là sau khi thành tích của đám Kiều Kiệt tiến bộ vượt bậc, mọi người càng có động lực học hành hơn——Tất nhiên là động lực này cũng chẳng duy trì được bao lâu.

Đến giữa học kỳ, Hà Hoằng Văn đến khéo léo hỏi thăm ý định của Thẩm Gia Lan và Trác Khiêm. Bà vẫn mong bọn họ sẽ đi du học, tốt nhất là học ở trường cũ của bà. Thậm chí bà còn hỏi Thẩm Gia Lan có muốn vào giới giải trí không, có bà lót đường, xuất phát điểm của Thẩm Gia Lan sẽ rất cao.

Tin này truyền đến tai Thẩm Nghiêm Khinh, ông cãi cọ một trận với Hà Hoằng Văn. Bảo là bản thân Hà Hoằng Văn nhảy vào cái thùng nhuộm đó thì thôi, còn muốn kéo con trai vào cái thùng nhuộm đó theo. Con trai bọn họ tuyệt đối không được vào giới giải trí, sau này phải học kinh doanh để kế thừa gia nghiệp.

Hà Hoằng Văn nghe câu này thì cười khẩy, nói Thẩm Nghiêm Khinh biểu hiện đường hoàng chính đáng lắm, chẳng phải cũng mang ý đồ riêng, muốn trói buộc con trai với công ty thôi sao.

Anh một câu tôi một câu cãi nhau khí thế, cãi ngay trên bàn cơm của nhà họ Thẩm.

Sau đó, ông cụ Thẩm hết chịu nổi cách hai người họ đi dạy dỗ một trận.

Hai người mới còn hùng hổ ngay giây trước đó tịt ngòi ngay, nghe ông cụ Thẩm mắng té tát như hai chú chim nhỏ.

Thẩm Gia Lan vờ như không thấy gì, mặt không đổi sắc tiếp tục ăn cơm.

Trác Khiêm ghé vào tai y nói: “Anh không khuyên luôn à?”

Thẩm Gia Lan nói: “Lười khuyên.”

Trác Khiêm gãi đầu: “May là bọn họ đã ly hôn, cãi xong ai về nhà nấy. Chứ nếu cãi xong mà còn phải ở cùng dưới một mái nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng phải thấy thì ngại lắm.”

Nghe vậy, Thẩm Gia Lan ngạc nhiên: “Chẳng phải anh đã kể với em rồi sao?”

“Kể gì?”

“Hai người họ đã tái hôn vào tuần trước rồi.”

“…” Đầu óc Trác Khiêm ong ong, “Anh kể hồi nào? Anh chưa có kể mà.”

“Anh kể rồi.” Giọng điệu Thẩm Gia Lan chắc nịch, “Tối hôm trước.”

“…” Trác Khiêm ráng nhớ lại xem Thẩm Gia Lan đã nói lúc nào, là lúc bọn họ đang làm chuyện đó.

Hạn hán lời. Làm gì có ai nói chuyện đứng đắn lúc đang làm tình hả?!

Trác Khiêm thầm nghĩ, không được rồi, cậu phải bắt Thẩm Gia Lan sửa cái tật nói chuyện phiếm lúc đang làm chuyện đó mới được. Tật xấu gì mà kỳ cục thế? Bình thường không nói, cứ nhân lúc làm chuyện đó là lôi ra nói!

Thẩm Nghiêm Khinh và Hà Hoằng Văn tranh cãi một khoảng thời gian, kết quả là trong lúc bọn họ không biết, Thẩm Gia Lan và Trác Khiêm đã điền nguyện vọng ở thành phố A.

Trác Khiêm đã đến thế giới này hai năm, chưa từng được chiêm ngưỡng thành phố lớn chân chính. Cậu muốn đến thành phố A xem sao, đương nhiên Thẩm Gia Lan sẽ đi cùng cậu.

Hôm kết thúc kỳ thi đại học, lúc Trác Khiêm về lớp thì bắt gặp Yến Thư Dương.

Sau khi sự kiện kia qua đi, Trác Khiêm cũng thường hay chạm mặt Yến Thư Dương ở trường, song Trác Khiêm đều giả bộ như không thấy Yến Thư Dương, quay đầu nhanh chân chuồn đi. Không ngờ lần này Yến Thư Dương lại chủ động gọi cậu trước khi cậu kịp quay đi.

Yến Thư Dương cười hỏi: “Các cậu định đến thành phố A?”

Trác Khiêm không thể không cảnh giác: “Sao cậu biết?”

“Mẹ tôi nói.” Yến thư dương nói, “Động thái của Thẩm Gia Lan chẳng phải bí mật gì trong vòng quan hệ của bọn tôi. Cậu ấy đi thành phố A, chắc chắn là sẽ đi cùng cậu.”

Trác Khiêm à một tiếng.

Yến Thư Dương nói tiếp: “Tôi định đi du học. Nếu có cơ hội, có lẽ tôi sẽ phát triển ở nước ngoài luôn. Có thể hôm nay là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”

Trác Khiêm ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: “Chúc mừng cậu thoát khỏi nanh vuốt của quỷ thành công.”

Yến Thư Dương phì cười: “Cậu vẫn thú vị như thế nhỉ.”

Nào ngờ Trác Khiêm bị câu này của hắn dọa sợ đến mức xua tay như cần gạt nước: “Đừng đừng đừng, làm ơn đừng cảm thấy tôi thú vị.”

Yến Thư Dương nhướng mày: “Sợ Thẩm Gia Lan ghen à?”

Trác Khiêm nói thật: “Chỉ cần cậu cảm thấy tôi thú vị thì chẳng có chuyện gì tốt.”

Yến Thư Dương lại phì cười lần nữa.

Trác Khiêm tự sờ tóc, không biết lời mình nói buồn cười chỗ nào.

“Xin lỗi vì lúc trước đã gây rắc rối cho cậu.” Yến Thư Dương khựng lại, mới cười nói tiếp, “Hy vọng một ngày nào đó khi tôi trở về, vẫn có thể giữ được mối quan hệ đủ để ăn một bữa với các cậu.”

Trác Khiêm cảm thấy gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không đúng, đành nói bâng quơ: “Đến lúc đó rồi tính.”

Yến Thư Dương vừa đi, Thẩm Gia Lan đã vội vã chạy đến với vẻ mặt lo lắng, y cau mày, vừa mở miệng là hỏi: “Hai người vừa nói gì vậy?”

Trác Khiêm nói: “Cậu ta nói sắp đi du học.”

Thẩm Gia Lan nghi ngờ: “Chỉ có cái chủ đề này thôi mà cũng vừa nói vừa cười được??”

Trác Khiêm bất lực nhéo mặt Thẩm Gia Lan: “Con mắt nào của anh thấy em vừa nói vừa cười? Rõ ràng từ đầu đến cuối chỉ có mình cậu ta cười.”

Thẩm Gia Lan bĩu môi, vẻ mặt tủi thân.

Trác Khiêm còn tưởng mình nhéo y đau, nhân lúc không có ai, nhanh tay xoa xoa mặt Thẩm Gia Lan, dịu giọng dỗ dành: “Cậu ta nói hy vọng sau khi về nước còn có thể ăn một bữa với chúng ta.”

Thẩm Gia Lan hỏi: “Em trả lời sao?”

Trác Khiêm nói: “Em nói đến lúc đó rồi tính.”

“Cứ để vậy đi.” Thẩm Gia Lan hừ lạnh, “Nghĩ hay quá.”

Vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ hè, Thẩm Gia Lan bắt đầu phấn khích lên kế hoạch cho chuyến du lịch tốt nghiệp với Trác Khiêm. Từng ăn một quả đau, lần này y cứ dặn mãi không cho Trác Khiêm đồng ý cho mấy người khác gia nhập.

Trác Khiêm cũng bó tay vì bị nhắc, liên tục đồng ý.

Nói đi phải nói lại, cũng không ai sẽ gia nhập với bọn họ đâu. Trác Phi đi chơi với bạn thân, bọn Kiều Kiệt cũng đi du lịch nước ngoài với gia đình, chỉ còn lại Liễu Nhứ không rõ tung tích.

Nhưng bất ngờ là Trác Duệ lại về, anh ta đã kể chuyện mua căn hộ cho Chu Văn Nhã và Trác Tuấn Quý. Thế là giờ hai vợ chồng mới biết số tiền bọn họ vất vả kiếm được đều là để làm của hồi môn cho Trác Khiêm.

Chu Văn Nhã khóc đến mức suýt ngất xỉu, Trác Tuấn Quý cũng nổi khùng đập phá đồ đạc trong nhà.

Trác Khiêm đã dọn đến sống với Thẩm Gia Lan từ lâu, Trác Phi cũng không có mặt, chỉ có một mình Trác Duệ im lặng không nói gì nhận lấy toàn bộ cơn giận của Chu Văn Nhã và Trác Tuấn Quý.

Nhưng dù hiện tại có nói gì thì cũng đã quá muộn, phòng ngủ của Trác Khiêm đã trống không, không nhận cuộc gọi của bọn họ, có vẻ như đã đoán được sẽ xảy ra chuyện này.

Trác Khiêm cũng không biết cả nhà đảo lộn, cậu đang nằm trên chiếc sô pha mềm mại, êm ái trong nhà Thẩm Gia Lan, vừa dùng nĩa ăn dưa hấu đã được cắt thành khối nhỏ vừa xem cuốn sổ hướng dẫn du lịch mà Thẩm Gia Lan đã soạn xong.

Điều hòa thổi vù vù, cuộc sống tốt đẹp chạm đỉnh ngay thời khắc này.

Lúc này, bỗng có tiếng chuông cửa vang lên.

Trác Khiêm thấy Thẩm Gia Lan vẫn còn đang bận bịu trong bếp, mang dép vào ra mở cửa. Khi cậu nhìn rõ người đứng trước cửa là Trác Duệ còn tưởng mình đang gặp ảo giác.

Thực tế cho thấy, cậu không gặp ảo giác. Người đứng trước cửa không chỉ là Trác Duệ, hơn nữa Trác Duệ này còn không đến để tìm cậu, cậu nghe thấy anh ta hỏi: “Thẩm Gia Lan có ở nhà không?”

“Có.” Trác Khiêm lấy dép trong nhà Trác Duệ, “Vào trước rồi nói.”

Dẫn Trác Duệ vào nhà, Trác Khiêm mời anh ta ngồi xuống, mời anh ta ăn dưa hấu, cuối cùng mới chạy vào bếp kêu: “Thẩm Gia Lan, anh em đến tìm anh nè.”

Trác Duệ lo lắng không yên ngồi trên sô pha, thấy Trác Khiêm như chú chim nhỏ tự do thoải mái chạy tới chạy lui trong ngôi nhà này, trong mắt anh ta đầy sự hoang mang.

Mặc dù anh ta không muốn thừa nhận, nhưng thật ra anh ta rất ghen tị với mối quan hệ của Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan. Một tình cảm thuần khiết, không trộn lẫn với bất cứ tạp chất nào, cứ như bọn họ chưa từng cãi vã bao giờ.

Anh ta đã từng cho rằng mình có thể tìm thấy thứ tình cảm tương tự từ Đỗ Học Gia. Về sau mới nhận ra, Đỗ Học Gia và anh ta quá giống nhau, cùng là sống nội tâm, đều là không hiểu cách biểu đạt tình cảm của bản thân, đều thích dùng sự im lặng để tổn thương người khác. Anh ta nhìn vào Đỗ Học Gia như nhìn một tấm gương, không hề có bất ngờ hay niềm vui ngoài ý muốn nào cả.

Khóe mắt thoáng thấy Thẩm Gia Lan bước đến, Trác Duệ vội ngưng dòng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Gia Lan.

Trên mặt Thẩm Gia Lan không tỏ biểu cảm gì, hình như đã đoán ra lý do anh ta đến đây, nói thẳng: “Tôi biết Liễu Nhứ ở đâu, nhưng tôi sẽ không nói cho anh biết.”

Nghe vậy, ánh mắt Trác Duệ ảm đạm trong chớp mắt, mới cười gượng nói: “Có thể gọi cho anh ấy giúp anh được không?”

Thẩm Gia Lan từ chối không chút do dự: “Không.”

Trác Duệ không nói được gì, anh ta vốn không phải người lanh mồm lanh miệng. Dù thế, anh ta vẫn dùng hành động để thể hiện sự quyết tâm——ăn vạ ở nhà Thẩm Gia Lan không chịu đi.

Mặc kệ Thẩm Gia Lan xua đuổi ra sao thì Trác Duệ vẫn ngồi ì trên sô pha như cục đá, không chịu nhúc nhích. Hai tai không nghe lọt chữ nào, chỉ đợi Thẩm Gia Lan nói ra địa chỉ của Liễu Nhứ.

Thẩm Gia Lan cực kỳ tức giận, về phòng ngủ gọi đến một dãy số.

Tiếng đô vang lên rất lâu, cuộc gọi mới được bắt máy, đầu bên kia truyền đến một giọng nói say khướt: “Hello.”

Thẩm Gia Lan lạnh lùng nói: “Trác Duệ đang ở nhà em, anh đến đây rước anh ta đi đi.”

Bên kia im lặng mười mấy giây, Liễu Nhứ mới cười hì hì nói: “Có liên quan gì đến anh đâu?”

“Là anh đưa người tới.”

“Anh không quan tâm.” Liễu Nhứ bắt đầu chơi xấu, “Lúc trước là anh không có lòng tự trọng, mặt nóng dán mông lạnh. Giờ anh đã nghĩ thông, đã đường ai nấy đi với tên trai tồi đấy từ lâu rồi. Cậu ta làm gì cũng không liên quan đến anh, tự em đuổi đi đi.”

Thẩm Gia Lan nghiến răng ken két: “Liễu, Nhứ.”

“Anh không quan tâm anh không quan tâm!” Liễu Nhứ ợ hơi rượu, có người gọi tên anh, hình như bảo anh quay lại uống tiếp, anh lớn tiếng đáp lại, sau đó quay sang nói với Thẩm Gia Lan, “Em tự giải quyết đi. Đuổi cậu ta ra ngoài hay gọi báo cảnh sát gì cũng được. Dù sao thì giao cho em đó, ừm, vậy đi.”

Kế đó, Liễu Nhứ ngắt máy.

Khi Thẩm Gia Lan gọi lại lần nữa, bên kia đã tắt nguồn.

Sắc mặt Thẩm Gia Lan âm u, một lát sau, gọi cảnh sát thật.

Cảnh sát nhanh chóng có mặt, đưa Trác Duệ đi ngay.

Ngày tháng bình yên chưa được hai ngày, Trác Duệ lại tới nữa. Thẩm Gia Lan ngăn không cho Trác Khiêm mở cửa, thế là Trác Duệ đứng canh bên ngoài. Từ sáng đến tối, lại từ tối đến sáng.

Cuối cùng, Trác Khiêm không nhìn nổi nữa, mở cửa bảo Trác Duệ vào nghỉ đi, nhưng Trác Duệ không chịu vào, chỉ muốn Thẩm Gia Lan nói ra địa chỉ của Liễu Nhứ.

Thẩm Gia Lan nổi giận đóng rầm cửa, bực tức nói: “Không vào thì thôi, để anh ta đứng ngoài đó tiếp đi.”

Trác Duệ đứng một phát hai ngày hai đêm, trong lúc đó có một cơn mưa nhỏ, vậy là anh ta đã thành công tự tiễn chính mình vào bệnh viện.

Thẩm Gia Lan vì chuyện này mà ngủ không ngon giấc mấy ngày trời. Một đêm nọ, y đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, không nói gì lấy điện thoại ra xem vé máy bay.

Trác Khiêm bị đánh thức, mơ màng dựa vào người y: “Anh xem máy bay làm gì? Không phải vé máy bay của chúng ta đã đặt xong rồi sao?”

Thẩm Gia Lan cúi đầu hôn lên môi Trác Khiêm, nói: “Chúng ta đổi địa điểm du lịch nha?”

“Tùy anh quyết định.” Trác Khiêm nói xong, lại hỏi, “Chúng ta sẽ đi đâu?”

“Thành phố X.”

“Sao tự dưng lại muốn đến thành phố X?”

“Liễu Nhứ đang ở thành phố X.” Nhớ lại những trải nghiệm không vui trong thời gian qua, Thẩm Gia Lan căm phẫn nghiến răng, “Nếu anh ấy không chịu đến đón người, thì chúng ta tự mình đưa người đến chỗ anh ấy thôi.”

—Hết—

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi