THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

May là Trác Khiêm kịp đỡ lấy Trác Phi.

Trác Phi bị tổng số tiền ghi trên tờ giấy dọa tái mặt, rất lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại được. Trong phút chốc mắt nhỏ đỏ lên, tủi thân cộng với tức giận hất tay Trác Khiêm ra: “Không cần anh giả vờ tử tế!”

“Tôi không có tử tế đâu, nếu cô té xỉu thì ai giúp tôi giải quyết rắc rối đây?” Trác Khiêm bình tĩnh nói, rút tay lại, đột nhiên kéo từ phía sau ra một chiếc túi đầy tràn, cậu nhấc túi lên, không nói gì đẩy vào ngực Trác Phi.

Trác Phi chưa lấy lại tinh thần đã theo bản năng giơ tay đón lấy.

Chiếc túi rất nặng, nhỏ phải vận sức mới đỡ được.

“Này, khoan…” Trác Phi cảm thấy mình đúng là đồ ngu. Nhỏ rảnh rỗi lắm sao? Mắc gì phải giúp Trác Khiêm xử lý mấy chuyện này? Quan trọng là Trác Khiêm còn làm như chuyện đương nhiên. Trác Phi nhanh tay đặt túi xuống đất, giận sôi nói, “Anh nghĩ anh là ai hả? Lấy quyền gì sai sử tôi?”

Trác Phi sắp tức chết rồi!

Đáng lẽ trước đây nhỏ không nên chọc Trác Khiêm, giờ thì hay rồi, trốn cũng không thoát.

Trác Khiêm không nói gì, im lặng nhìn Trác Phi chòng chọc.

Trác Phi muộn màng nhớ ra điểm yếu của mình còn nằm trên tay đối phương, chột dạ, khí thế tiêu tán mất một nửa, vẫn cố cãi chày cãi cối: “Chúng ta có quan hệ anh chị em, không phải quan hệ chủ tớ, anh không thể sai sử tôi như người hầu được.”

Trác Khiêm vẫn không nói một lời.

Hồi lâu sau, cậu nhấc cái túi lên, xoay người rời đi.

Trác Phi luống cuống, lập tức chịu thua, tiến lên hai ba bước giật chiếc túi từ tay Trác Khiêm: “Bỏ đi, coi như tôi nợ anh.”

Lần này, rốt cuộc Trác Khiêm cũng phản ứng lại, quay đầu nhe răng cười với Trác Phi: “Trong đó là đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da tôi không cần dùng đến. Hầu hết là vẫn còn hơn tám chín mươi phần trăm, cô cố bán với giá hời nhất giúp tôi đi.”

Trác Phi nghe thế thì sửng sốt, vội ngồi xổm xuống mở túi ra, quả nhiên bên trong là một đống chai lọ đắt tiền.

Trời ơi…

Trác Khiêm lại muốn bán chúng? Đây chính là cục cưng của Trác Khiêm cơ mà!

Nhỏ trộm bao nhiêu vật dụng thiết yếu trong phòng Trác Khiêm cũng không dám động vào mấy thứ này, bởi vì cho dù chỉ lấy một lượng kem dưỡng mắt nhỏ bằng đầu ngón tay út thôi cũng sẽ bị Trác Khiêm phát hiện.

“Bán hết toàn bộ?”

“Bán hết.” Trác Khiêm nói xong, thấy Trác Phi vẫn còn ngu người nhìn cậu, nghiêng đầu, “Sao đấy?”

“Không có gì.” Trác Phi hồi thần, nhìn Trác Khiêm đang đón lấy ánh nắng, làn da trắng như tuyết, đôi mắt cún vô tội không còn vẻ tự cao khiến người ta ngứa mắt như xưa nữa. Nhìn kỹ còn phát hiện khóe mắt cậu có một nốt ruồi lệ, có lẽ là trước kia đã bị lớp phấn nền dày cộm che mất.

Trác Phi cứ thế ngơ ngác nhìn một lúc, vô thức nói ra một câu, “Bán hết cũng tốt, anh không trang điểm như ma hình như trông còn đẹp hơn.”

Trác Khiêm không thấy lời nhỏ nói khó nghe, cong môi cười rộ: “Cảm ơn vì lời khen.”

Trác Phi cũng cười theo, hơi đỏ mặt nói: “Nếu tôi bán hết mấy thứ này thì có giảm được xíu tiền bồi thường nào không?”

Trác Khiêm cười nói: “Không.”

Trác Phi: “…”

Tắt nắng.

Trác Khiêm về phòng lấy vali, khóe mắt nhìn thoáng qua hộp giày cậu đặt ở đầu giường.

Vốn dĩ cậu định bán luôn cả đôi giày này, nhưng ngẫm lại, dù cho đôi giày này đã bị mang hay chưa thì giờ cũng không bán được giá tốt nữa, thôi thì cứ giữ lại trước, biết đâu sau này sẽ có ích.

Cậu không muốn chen chân vào mối quan hệ tình cảm giữa Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan, nhưng cậu muốn về nhà.

Cậu chỉ mới đến thế giới này có hai ba ngày mà đã gặp đủ loại nhân vật phụ phản diện muôn màu muôn vẻ. Thậm chí, chính bản thân cậu trước kia cũng là nhân vật phụ phản diện. Thế giới này không đáng để ở lại.

Nhưng mà công lược Yến Thư Dương thế nào thì còn phải suy nghĩ kỹ càng.

Bây giờ trong mắt người ta, cậu gần như không có miếng liêm sỉ nào, nếu cứ tiếp tục lì lợm la liếm Yến Thư Dương như cũ thì chỉ tổ khiến ấn tượng của Yến Thư Dương đối với cậu càng thêm tiêu cực.

Giải pháp trước mắt có thể nghĩ ra được là giữ khoảng cách với Yến Thư Dương, vớt vát hình tượng, sau đó phá hủy mấy sự kiện then chốt gia tăng tình cảm của Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan trong cốt truyện——chỉ cần Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan không thành đôi là đã coi như nhiệm vụ của cậu thành công hơn một nửa rồi.

Sắp xếp lại suy nghĩ, Trác Khiêm gọi Vương Tử ra: “Khi nào thì tình tiết mấu chốt gia tăng tình cảm công thụ trong nguyên tác mới tới?”

Vương Tử rất vui mừng vì Trác Khiêm chịu chủ động, lập tức niệm qua toàn bộ cốt truyện một lần: “Ngay giữa tháng sau sẽ tổ chức tiệc mừng thọ của ông Thẩm, Tiểu Yến và bạch liên hoa đều tham dự, bạch liên hoa bị bệnh ngất xỉu, Tiểu Yến một mình cõng bạch liên hoa đến bệnh viện, sau đó——”

Chuyện sau đó, khỏi nói cũng biết.

Công thụ chính cô nam quả nam ở riêng trong phòng bệnh, củi khô lửa bốc một phát là hết cứu, như vậy như vậy rồi như này như này.

Trác Khiêm tưởng tượng ra cảnh tượng đó, sau đó thay bản mặt liệt của Thẩm Gia Lan vào, tự nhiên thấy ớn lạnh cả người.

Với cả, cái cốt truyện này lắm bug thế!

Đường đường là nhà họ Thẩm lại để một vị khách như Yến Thư Dương một thân một mình cõng Thẩm Gia Lan đến bệnh viện?

Đường đường là nhà họ Thẩm mà ngay cả bác sĩ gia đình cũng không có ư?



Trác Khiêm kéo vali trèo đèo lội suối quay về trường. Con đường bên ngoài đậu đầy những chiếc xe sang trọng, học sinh lần lượt xuống xe, chỉ có mình Trác Khiêm đi bộ vào trường trông rất nổi bật——một cách quê quê.

Dường như có người nhận ra Trác Khiêm, trong cuộc trò chuyện loáng thoáng nghe nhắc đến tên cậu.

Trác Khiêm lặng im thở dài, cúi đầu, nhanh chân bước về hướng ký túc xá.

Khi đến ký túc xá, Lạc Trạch và Kiều Kiệt đang xúm lại chỗ bàn học nói chuyện phiếm, nghe thấy tiếng ấn mật mã mở khóa, bọn họ còn tưởng là Lý Gia Nhiên đến.

“Gia Nhiên, cậu tới sớm vậy?” Kiều Kiệt hỏi.

“Không phải cậu nói giữa đường bị tông trúng đuôi xe sao?” Lạc Trạch cũng nói, “Cậu tự bắt xe à?”

Dứt lời, thấy người đẩy cửa vào là Trác Khiêm, hai người đồng thời rơi vào câm lặng.

“…” Trác Khiêm nhận thấy bầu không khí chợt lạnh xuống, ngại ngần sờ mũi, “Ngại quá, là tôi.”

Kiều Kiệt vô cảm quay đầu đi.

Lạc Trạch nghĩ tới nghĩ lui, vẫn ngập ngừng chào hỏi với Trác Khiêm: “Hôm nay cậu tới sớm nhỉ.”

Trác Khiêm vừa đóng cửa vừa cười với cậu ta: “Ừ.”

Lạc Trạch vốn chỉ định chào một câu cho có, nhưng khi thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Trác Khiêm, cậu ta ngớ ra, cầm lòng không đậu nói thêm một câu: “Có bị kẹt xe không?”

Trác Khiêm nói: “Không có.”

Chiếc xe buýt cậu lên không bị kẹt mấy, tàu điện ngầm lại càng không thể nào kẹt xe.

“Không kẹt xe?” Lạc Trạch khó hiểu nói, “Không phải cậu đến bằng đường cao tốc vành đai sao? Đoạn đi xuống bị kẹt cứng mà.”

Bấy giờ, Trác Khiêm mới hiểu Lạc Trạch hiểu lầm, vội nói: “Tôi ngồi xe buýt đổi sang tàu điện ngầm đến.”

Nghe nói thế, Lạc Trạch ngạc nhiên, ngay cả Kiều Kiệt không thèm để ý đến Trác Khiêm cũng không nhịn được quay đầu qua, kinh ngạc nhìn Trác Khiêm từ đầu đến chân, cậu ta hỏi: “Tài xế nhà cậu đâu?”

Trác Khiêm: “…”

Vậy là nguyên chủ không chỉ giả bộ là họ hàng giàu có của Tang Nhu trong trường mà còn chém gió trước mặt bạn cùng phòng là nhà mình có tài xế riêng…

Trác Khiêm nhức nhức cái đầu, không thể trực tiếp lật đổ hình tượng mà nguyên chủ đã dựng ra, chỉ tìm đại một cái cớ, “Tài xế có chuyện phải về nhà, dù sao tôi cũng không hay cần chở lắm, không bảo chú ấy qua đây làm gì.”

Trên mặt Lạc Trạch và Kiều Kiệt viết hai chữ không tin.

Trác Khiêm bó tay, mở vali ra, có tật giật mình bắt đầu sắp xếp quần áo.

Buổi tối, tắm rửa xong, cuối cùng Trác Khiêm cũng có thời gian rỗi lật xem sách vở của nguyên chủ. Không xem thì không biết, vừa thấy thì sốc ngay. Đã khai giảng hơn một tháng, tất cả sách giáo khoa của nguyên chủ đều sạch bong kin kít, thậm chí ngay cả họ tên cũng không thèm viết, vở ghi cũng trắng tinh, không khác gì đồ mới mua.

Trác Khiêm càng đau đầu hơn, tốn hơn mười phút ghi họ tên lên sách vở, cậu hỏi Vương Tử: “Cậu biết mỗi môn giáo viên dạy đến đâu rồi không?”

“Biết.”

Trên đường từ căng tin trở về, Lạc Trạch và Kiều Kiệt đã thảo luận về Trác Khiêm. Chuyện khiến họ ngạc nhiên nhất là Trác Khiêm không trang điểm, kế đến là Trác Khiêm đi tàu điện ngầm đến trường. Hồi học kỳ I bọn họ từng đi du xuân, Trác Khiêm vì chuyện phải ngồi xe buýt mà làm ầm ĩ, một chặp thì than ghế cứng quá khó chịu, một chốc thì than trong xe buýt có mùi hôi, muốn xịt nước hoa, hành mọi người một trận đau khổ.

“Chắc không phải do rớt xuống nước nên hỏng não rồi đấy chứ?” Kiều Kiệt thầm thì, “Y chang một người khác.”

“Vậy cũng hay.” Lạc Trạch nói, “Cậu ta bây giờ hòa đồng hơn trước nhiều.”

Nhớ tới cái người chua ngoa trước kia, một Trác Khiêm từng mỉa mai coi khinh bọn họ, hai người đều thấy hãi hùng.

Dù thế nào đi nữa, Trác Khiêm hiện tại vẫn đỡ hơn.

Sắp đến cửa phòng ký túc xá, bọn họ ăn ý gác chủ đề này lại.

Mở cửa ra, thấy Trác Khiêm chưa ăn cơm tối đã ngồi trước bàn ngoáy bút.

Lại gần nhìn kỹ, Trác Khiêm đang chuẩn bị trước bài học kế tiếp của cuốn sách toán. Ngón tay thon dài cầm chiếc bút viết hí hoáy lên cuốn sách, chữ viết nắn nót, gọn gàng, ngay ngắn, trông rất thích mắt.

Lạc Trạch và Kiều Kiệt liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy nỗi khiếp sợ trong mắt đối phương.

Ê, mặt trời mọc đằng tây à?

Ngay cả Trác Khiêm cũng bắt đầu học hành?

Mặc dù Trác Khiêm lộn chỗ, bọn họ còn chưa học đến đoạn đó, có chép đáp án vào sách cũng không có tác dụng gì. Nhưng chỉ cần Trác Khiêm mang tư tưởng này thôi cũng đủ khiến bọn họ thấy khó tin…

Bọn họ đứng sau lưng Trác Khiêm một lúc lâu, Trác Khiêm quay đầu lại cũng không phát hiện ra, phải đến khi Trác Khiêm lên tiếng: “Mấy cậu nhìn gì vậy?”

Bọn họ mới hoàn hồn.

Ánh mắt Kiều Kiệt quái lạ, nhưng không nói gì.

Lạc Trạch khó xử đến mức đỏ mặt, cười khan hai tiếng: “Cậu đang soạn bài à?”

“Ừ.” Trác Khiêm nói, “Hồi trước không nghe giảng, tranh thủ tối nay học bù.”

Kiều Kiệt: “…”

Lạc Trạch: “…”

Tranh thủ… tối nay… học bù…

Đây là chuyện chỉ cần tranh thủ chút xíu là làm được sao?!

Cậu cũng có phải mới chỉ không nghe giảng một hai ngày đâu, trước nay cậu chưa từng nghe giảng đó! Hơn nữa rất chi là công bằng, môn nào cũng chẳng thèm nghe. Nói học bù là học bù hết được à?!

Kiều Kiệt và Lạc Trạch sốc bay màu, Kiều Kiệt lả lướt rời đi, Lạc Trạch im lặng một lát, nói: “Cố lên.”

Trác Khiêm cười nói: “Cảm ơn.”

Lạc Trạch lại nói: “Có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tôi.”

Trác Khiêm ngẫm nghĩ: “Tới hiện tại thì không có.”

Lạc Trạch: “…”

Lạc Trạch cũng lả lướt đi luôn.

Trác Khiêm khó hiểu nhìn bóng dáng hai người kia, lắc đầu, tiếp tục trả lời câu hỏi.

Đối với cậu thì đề cấp ba tương đối dễ, nhưng muốn đạt được điểm cao không phải chuyện đơn giản. Cậu không có tiền, học bổng trường trao cho top mười đủ để giải quyết nhu cầu cấp thiết của cậu. Cậu phải cố gắng chăm chỉ để đảm bảo bản thân lọt vào top mười.

Tất nhiên, thứ hạng càng cao càng tốt.



Ngày hôm sau.

Sáng sớm có tiết tự học, lớp trưởng đến gõ bàn Trác Khiêm.

Trác Khiêm còn đang đáp đề, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt đơ của lớp trưởng. Lớp trưởng liếc qua cuốn sách viết đầy phương pháp giải đề của Trác Khiêm, tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng vẫn không giấu được sự ngạc nhiên trong ánh mắt, cậu ta ho khan, nói: “Cô Trương kêu cậu đến văn phòng.”

Cô Trương là chủ nhiệm lớp 11-6, tên đầy đủ là Trương Như Lan.

Trác Khiêm đến văn phòng, gõ cửa rồi bước vào.

Trương Như Lan ngồi sau một chiếc bàn cạnh cửa sổ, mặc một chiếc áo khoác dệt kim mỏng nhẹ, tóc đen buộc đuôi ngựa để lộ vầng trán. Trông cô xinh đẹp, dễ gây thiện cảm, tiếc là nhìn tổng thể khá quê mùa, có vẻ dễ bị bắt nạt.

“Trác Khiêm, em đến rồi à.” Trương Như Lan vẫy tay gọi Trác Khiêm, mỉm cười ôn hòa, “Lúc nãy cô nghe Lạc Trạch nói hôm đó em bị bệnh, đã khỏe hơn chưa?”

Trác Khiêm gật đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn cô.”

Tuy rằng nguyên chủ mang tiếng xấu trong trường, nhưng Trương Như Lan cũng không đối xử một cách thành kiến với Trác Khiêm, trái lại còn quan tâm dặn dò nhiều thứ, sực nhớ ra gì đó, cô hỏi: “Phải rồi, cô nghe nói chiều thứ năm em té xuống hồ? Chuyện lớn như vậy sao không báo với thầy cô?”

Lúc ấy Trác Khiêm vừa tỉnh lại ở phòng y tế đã chạy mất, giáo viên y tế còn chưa kịp ghi lại họ tên lớp của cậu, đến tận sáng nay thì chuyện này mới đến tai Trương Như Lan.

Trác Khiêm cúi đầu nói xin lỗi: “Cô Trương, điện thoại em vô nước hư mất rồi ạ. Thứ sáu thì bị bệnh, cuối tuần về nhà đi khám, không kịp báo với cô.”

Lông mày cau chặt của Trương Như Lan dần thả lỏng, cười nói: “Báo cáo rõ ràng là được rồi. Sau này nhớ phải cẩn thận, cái hồ đó rất sâu, đừng lại gần hồ nữa.”

Trác Khiêm gật đầu.

Trương Như Lan dặn dò thêm vài câu mới thả Trác Khiêm đi.

Trác Khiêm ra khỏi văn phòng, nhớ lại lời Trương Như Lan vừa nói. Bây giờ cậu mới nhận ra một chuyện rất quan trọng mà mấy hôm nay bị cậu bỏ qua——nguyên chủ không phải trượt chân rớt xuống hồ, mà là bị người ta xô xuống.

Mà người đó là ai, cậu không có ấn tượng gì.

“Vương Tử, cậu biết đó là ai không?”

“Ờm…” Vương Tử hơi lúng túng, “Tôi không rõ lắm, nguyên tác không đề cập đến.”

Khựng lại, Vương Tử bỗng bổ sung, “Nếu là hồ nước trong trường, thì tám chín phần mười là học sinh của Hoa Cao.”

Trác Khiêm tiếp lời Vương Tử: “Hơn nữa còn muốn giết tôi.”

Đẩy một người không biết bơi xuống một cái hồ sâu như thế, rõ ràng là không có ý định để đối phương sống sót lên bờ.

Người đó có thể là ai đây?

Tuy có rất nhiều người ghét nguyên chủ, nhưng mức độ ghét bỏ của những người đó đối với nguyên chủ chắc chắn không đến nỗi ra tay tàn nhẫn đến thế.

Trác Khiêm liệt kê ra một vài người, sau đó lần lượt loại trừ từng người. Cậu đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên có người vỗ vai cậu từ phía sau.

Cậu giật mình, sợ tới mức hai vai run lên, còng lưng quay đầu lại nhìn, xuýt thì va phải Yến Thư Dương đang đứng gần trong gang tấc.

Trên mặt Yến Thư Dương nở nụ cười như tắm trong gió xuân. Hình như hắn cảm thấy dáng vẻ bị dọa của Trác Khiêm rất thú vị, thấp giọng cười một lúc lâu, mới mở miệng: “Cậu đang suy nghĩ gì vậy? Tập trung quá nhỉ? Tôi đi ngang qua gọi cậu mấy lần, cậu cũng không đáp lại.”

Nếu là trước kia, từ xa Trác Khiêm đã chú ý đến sự tồn tại của Yến Thư Dương, đây là lần đầu tiên không để ý đến hắn.

Bị ngắt mất mạch suy nghĩ khi đang tập trung, Trác Khiêm đã có hơi cọc rồi, không ngờ lại còn thấy Yến Thư Dương cười cậu, Trác Khiêm càng cọc hơn, cậu không thèm suy nghĩ đã thốt ra: “Tôi cũng có phải là chó đâu, cậu gọi thì tôi nhất định phải đáp à?”

Nụ cười của Yến Thư Dương cứng đờ: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi