THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Bước vào tháng mười một, thời tiết dần chuyển từ mát mẻ sang rét lạnh.

Vừa kết thúc kỳ thi giữa kỳ, các thầy cô đang gấp gáp chấm bài, các học sinh cũng hồi hộp chờ đợi kết quả.

Mặc dù ngoài miệng Trác Khiêm nói muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng vẫn mãi không tìm được cơ hội tiếp cận Yến Thư Dương. Hình như Yến Thư Dương càng bận rộn hơn sau khi thi xong. Mấy lần Trác Khiêm hỏi thăm hắn thông qua người khác, đều nghe nói hắn đang ở phòng đa phương tiện, chuẩn bị hành trang cho Olympic toán năm sau.

Vì thế, Vương Tử xúi Trác Khiêm: “Hay là cậu cũng tham gia thi Olympic toán đi? Không phải toán là điểm mạnh của cậu à?”

Tuy rằng toán của Olympic và môn toán gần như là hai thứ khác nhau, nhưng Trác Khiêm vẫn có hơi động lòng.

Lúc này, Tề Hạo Miểu hỏi thăm giùm mới phản ứng lại, khó hiểu: “Nói đi phải nói lại, cậu quan tâm lịch trình của Yến Thư Dương vậy làm gì? Đừng nói định nịnh bợ cậu ta nữa đấy?”

Trác Khiêm không chịu thừa nhận: “Tôi hỏi chơi thôi.”

Tề Hạo Miểu không nhịn được trợn mắt: “Vậy sao cậu không hỏi thăm người khác mà chỉ hỏi Yến Thư Dương? Tôi khuyên cậu tỉnh táo lại đi. Giờ Yến Thư Dương không rảnh lo cậu đâu, cậu ta đang bận dỗ dành đại thiếu gia Thẩm Gia Lan kia kìa.”

Nghe thấy tên Thẩm Gia Lan, biểu cảm Trác Khiêm hơi mất tự nhiên.

Cũng may Tề Hạo Miểu không để ý mấy chi tiết nhỏ nhặt. Cậu ta quàng tay qua vai Trác Khiêm, nhắn nhủ sâu sắc: “Cậu nghĩ tại sao Yến Thư Dương muốn tham gia Olympic toán? Đương nhiên là do Thẩm Gia Lan đi thi, nên cậu ta cũng đi theo.”

Trác Khiêm hỏi: “Thẩm Gia Lan cũng ở đó?”

Tề Hạo Miểu nhìn dáng vẻ giật mình của Trác Khiêm, cạn lời: “Thành tích môn toán của Thẩm Gia Lan đứng nhất toàn khối. Không phải cậu ta ở đó là chuyện hiển nhiên sao?”

Trác Khiêm: “…”

Cậu nhớ đến trước đây mình còn định dạy kèm môn toán cho Thẩm Gia Lan, tự dưng thấy đau đầu hết biết, phải ấn lên huyệt Thái Dương.

Nếu Thẩm Gia Lan cũng có mặt, thì thôi bỏ đi.

Vương Tử không cam lòng: “Cậu tính để vầy hoài hả? Đây là cơ hội tuyệt vời để làm nhiệm vụ đó! Gần quan được ban lộc, chỉ có sớm chiều bầu bạn mới tăng độ hảo cảm được. Bỏ lỡ cơ hội này thì bít cửa mất!”

Trác Khiêm uể oải đáp: “Thôi.”

Vương Tử nghẹn họng, một lúc sau, nó căm hận mắng: “Cậu đúng là ký chủ không có chí tiến thủ nhất tôi từng thấy!”

Trác Khiêm chẳng muốn để ý đến nó.

Tề Hạo Miểu đột nhiên vỗ vai Trác Khiêm, nhỏ giọng nói: “Nhìn bên kia xem.”

Trác Khiêm hồi hồn, nương theo tầm mắt Tề Hạo Miểu nhìn sang, trông thấy hai bóng hình quen thuộc đang đi tới từ phía bên kia bục.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Họ vừa nhắc Yến Thư Dương, Yến Thư Dương lập tức xuất hiện. Chỉ là bên cạnh Yến Thư Dương còn có thêm một Thẩm Gia Lan.

Mỗi tuần chỉ có một tiết thể dục, xài chung sân với học sinh lớp 11-1.

Nhưng bọn họ đã lên lớp 11, nhìn chung thì tiết thể dục không dạy gì đàng hoàng. Sau khi tập hợp, chạy một vòng quanh sân là có thể tự do hoạt động.

Đôi khi thời tiết quá nóng hoặc quá lạnh, hội cậu ấm cô chiêu của Hoa Cao chẳng muốn chạy, thầy thể dục không làm gì được bọn họ, chỉ đành giải tán sớm.

Hôm nay là một ngày trời đẹp hiếm có. Mặt trời đã mất tăm mấy ngày trời treo trên bầu trời, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, dù mặc quần áo mỏng cũng không thấy lạnh.

Nhưng khoảnh khắc khi đột ngột đối diện với ánh mắt của Thẩm Gia Lan, đột nhiên Trác Khiêm cảm thấy lạnh sống lưng.

Cậu vô thức xoa cánh tay nổi da gà, vốn đang tùy tiện ngồi đại phơi nắng cũng tém tém ngồi đàng hoàng trở lại.

“Yến Thư Dương đến.” Tề Hạo Miểu không biết quan sát tình huống, cứ như Thẩm Gia Lan không tồn tại, thậm thụt ghé bên tai cậu nói, “Không phải hồi nãy cậu tìm Yến Thư Dương à? Nhào vô.”

Trác Khiêm: “…”

Nhào gì mà nhào! Không thấy Thẩm Gia Lan đắp nguyên một lớp sông băng Bắc Cực cũng có mặt sao?

Trác Khiêm không dám nhào, đến động còn chẳng dám động một chút. Cậu trốn ra sau lưng Tề Hạo Miểu, định lặng im đợi Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương đi qua.

May là Thẩm Gia Lan chỉ thoáng liếc nhìn cậu, nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.

Nhưng Yến Thư Dương vừa thấy cậu thì cứ nhìn cậu chằm chằm, còn cố ý bước về phía cậu.

Không lâu sau, Yến Thư Dương đã đến trước mặt Trác Khiêm. Dường như hắn đã quên mất chuyện đáng xấu hổ hôm Trác Khiêm đi tìm Thẩm Gia Lan rồi, dịu dàng cười gọi tên Trác Khiêm.

Trác Khiêm hết chỗ trốn, đành kéo khóe miệng cười với Yến Thư Dương.

Yến Thư Dương chợt hỏi: “Lớp các cậu cũng đi núi Thanh Bạch sao?”

Yến Thư Dương không nhắc thì Trác Khiêm cũng suýt quên mất vụ này, cậu gật đầu: “Phải.”

“Khi nào lớp cậu đi?”

Không đợi Trác Khiêm trả lời, Tề Hạo Miểu bên cạnh nói: “Lớp bọn tôi đi đợt cuối tháng. Lớp các cậu cũng đi à?”

“Lớp bọn tôi cũng đi vào cuối tháng.” Yến Thư Dương nhìn chằm chằm Trác Khiêm, trong mắt như ẩn giấu điều gì, nhưng hắn vẫn mỉm cười, “Trùng hợp quá. Nếu lần này hai lớp chúng ta đi cùng thì khi xuất phát hãy ngồi với nhau đi.”

Dĩ nhiên, câu này là nói với Trác Khiêm.

Tề Hạo Miểu như ăn trộm nhìn Trác Khiêm, sau đó biết điều ngậm miệng.

Vương Tử cực kỳ kích động, thấy Trác Khiêm ngẩn ra, hận rèn sắt không thành thép mà thúc giục: “Cậu còn đợi gì nữa? Mau đồng ý đi! Cơ hội hiếm có!”

Làm như muốn xô Trác Khiêm ra rồi tự mình lên không bằng.

Trác Khiêm bị tiếng gào của Vương Tử kéo suy nghĩ về, theo bản năng định nhìn sang Thẩm Gia Lan, nhưng cố gắng kìm nén lại.

“Được.” Trác Khiêm nói, “Đến lúc đó rồi tính.”

Nghe vậy, ý cười trên mặt Yến Thư Dương càng sâu thêm, tựa như bấy giờ mới thực sự cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng. Ánh mắt hắn dời đi, tự nhiên dừng trên mái tóc Trác Khiêm.

Mái tóc được nhuộm đen mềm mại rũ xuống, chỉ có phần tóc mái bị gió thổi bay, lộ ra vầng trán trắng bóc, không nhìn thấy chút tỳ vết nào dưới ánh mặt trời.

Bởi vì Trác Khiêm đang ngồi trên lan can, góc độ thấp, nên phải ngửa đầu mới có thể nhìn vào mắt Yến Thư Dương.

Từ góc nhìn của Yến Thư Dương, hắn có thể thấy rõ sống mũi và độ cong của môi châu, và xoắn nhỏ trên đỉnh đầu.

Không biết tại sao, Yến Thư Dương cảm thấy Trác Khiêm thế này trông rất ngoan. Giống như một chú thỏ vừa trắng vừa bé nhỏ, có thể nắm lấy chỉ bằng một bàn tay. Người ngồi bên cạnh Trác Khiêm không mang lại cho hắn cảm giác này.

Khi hắn nhìn về phía người kia, hắn biết nội tâm hắn không hề dao động.

Bỗng nhiên, gió nổi lên, làm rối mái tóc của Trác Khiêm.

Trác Khiêm qua quýt vuốt tóc, nhưng có một sợi tóc mái không nghe lời, bay thẳng đến phía trước rồi đâm vào mắt cậu.

Cậu đau đớn nhắm mặt.

“Chờ một chút.” Yến Thư Dương nhẹ nhàng nói, vươn tay, “Tôi giúp cậu…”

Nhưng bàn tay hắn vừa mới đưa ra, đã bị một bàn tay khác túm lấy.

Yến Thư Dương ngạc nhiên quay đầu, vừa hay đối mặt với biểu cảm lạnh như băng như sương của Thẩm Gia Lan.

Yến Thư Dương nhìn Thẩm Gia Lan, lại cúi đầu nhìn tay mình, hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Gia Lan cũng nhận ra mình đang xen vào chuyện của người khác, nhưng y không để tâm, dù sao y đã xen vào bao nhiêu chuyện của Trác Khiêm rồi, thêm một cái thì có sao.

Y buông tay Yến Thư Dương ra, liếc nhìn Trác Khiêm cũng đang kinh ngạc, “Cậu không có tay à?”

“…” Trác Khiêm hiểu cái nết khó ở của Thẩm Gia Lan, dĩ nhiên đoán ra vị tổ tông này lại nổi giận, nhưng cậu không biết rốt cuộc vị tổ tông này lại giận dỗi cái gì.

Cậu đang yên lành ngồi đây, đã chọc gì ai đâu?

Tề Hạo Miểu thần kinh thô cuối cùng cũng nhận ra tình hình bất ổn, nhìn trái nhìn phải, muốn chuồn đẹp, nhưng ngại để Trác Khiêm ở một mình, đành co đầu rút cổ cạnh bên làm phông nền.

Yến Thư Dương nói: “Gia Lan, tớ chỉ…”

Thẩm Gia Lan gay gắt ngắt lời hắn: “Đừng nói.”

Lời nói của Yến Thư Dương mắc nghẹn lại trong cổ.

“Tôi hỏi cậu không có tay à?” Thẩm Gia Lan chỉ tay vào Trác Khiêm. Không biết có phải do nửa tháng nay nhịn dữ quá hay không mà mùi thuốc súng nồng nặc, “Vén tóc cũng phải nhờ người khác giúp. Có phải ăn cơm cũng bắt người khác đút luôn không?”

Trác Khiêm vén tóc ra sau tai, để không để chúng bay ngược trở lại, cậu cứ thể lấy tay chặn tóc, ánh mắt nhìn Thẩm Gia Lan đầy sự khó hiểu.

“Tôi nhờ người khác giúp khi nào?” Trác Khiêm bị Thẩm Gia Lan chọc tức, không nhịn được phải đáp trả, “Cậu mới là người kỳ lạ. Tôi nói chuyện với Yến Thư Dương thì có liên quan gì đến cậu?”

Thẩm Gia Lan dần trợn mặt, hình như bị lời Trác Khiêm chọc giận.

Yến Thư Dương cũng kéo Thẩm Gia Lan: “Gia Lan, đừng tranh cãi.”

Thẩm Gia Lan hất tay Yến Thư Dương ra, nổi cáu tiến lại gần Trác Khiêm. Y vốn dĩ cao hơn Trác Khiêm, lúc này từ trên cao nhìn xuống Trác Khiêm đang ngồi trên lan can càng có vẻ trịch thượng.

“Rốt cuộc là ai kỳ lạ? Người bỗng dưng tìm đến tôi trước là ai? Sau đó đột nhiên trốn tránh tôi là ai? Cậu không có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng rất giỏi vừa ăn cướp vừa la làng đấy.” Thẩm Gia Lan cúi xuống, hơi thở thuộc về y bao phủ lấy Trác Khiêm, như đang ôm Trác Khiêm vào lòng.

Trác Khiêm thở chậm lại, mặt mày trắng bệch, bị ép phải ngửa người ra sau.

Nhưng cậu đang ngồi trên lan can ngay rìa bậc thang, lùi nữa chỉ có nước té xuống, buộc phải giơ tay đẩy nhẹ Thẩm Gia Lan đang áp tới.

“Tôi còn đang nghĩ tại sao cậu thay đổi nhanh như vậy, hóa ra cậu thật sự đã đổi mục tiêu.” Thẩm Gia Lan tóm lấy bàn tay Trác Khiêm đang đẩy y.

Sức y rất mạnh, siết đến mức Trác Khiêm phát đau.

Trên mặt Trác Khiêm lộ vẻ đau đớn, rên rỉ một tiếng.

Thẩm Gia Lan thấy thế, nới lỏng tay, vẫn không có ý định buông Trác Khiêm ra.

Lúc trước Trác Khiêm không để tâm Thẩm Gia Lan nói gì. Bởi cậu không có ý định lợi dụng Yến Thư Dương để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng giờ đây quả thực cậu đang lên kế hoạch này, lập tức thấy chột dạ.

Cậu lảng tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Gia Lan.

Thật ra Thẩm Gia Lan vừa nói xong đã hối hận, y sợ Trác Khiêm thừa nhận, song cũng đồng thời ấp ủ chút kỳ vọng, lỡ chăng Trác Khiêm chối bỏ thì sao…

Thế nhưng y chờ một lúc, chỉ đợi được vẻ mặt chột dạ của Trác Khiêm.

Trong khoảnh khắc ấy, giống như có một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu y.

Đốm lửa trong lòng y đã tắt ngúm.

Thời khắc này, y chợt ngộ ra, cẩn thận suy ngẫm rất nhiều chuyện, những chuyện trước kia chưa từng nghĩ đến.

Tại sao y lại để ý đến chuyện Trác Khiêm đã từng thích Yến Thư Dương đến thế? Tại sao y cứ liên tục cáu giận vì chuyện liên quan đến Trác Khiêm? Tại sao y đã tự cảnh báo bản thân đừng lại gần Trác Khiêm biết bao nhiêu lần, rồi lại bám theo bước chân cậu?

Trước đây y không dám thừa nhận, cũng không dám nghĩ theo hướng đó.

Nhưng ngay giây phút này, thứ cảm xúc ấy ùa đến như một cơn bão, vô cùng mãnh liệt.

Y ngẩn ngơ nhìn gương mặt Trác Khiêm, dễ dàng nghĩ thông điều đó.

Dường như…

Dường như y đã thích Trác Khiêm rồi.

Nhưng chữ “thích” này quá khó để thốt nên lời, nhất là khi không thể nhận được hồi đáp, chỉ trở nên càng thêm nặng nề.

Thẩm Gia Lan mở miệng: “Tôi…”

Những lời còn lại, không cách nào nói ra.

Yến Thư Dương bước đến, chắn giữa Thẩm Gia Lan và Trác Khiêm. Hắn hiếm khi tỏ ra tức giận trước mặt Thẩm Gia Lan, riêng lần này, cơn tức giận trong mắt hắn gần như không thể đè nén được nữa.

“Thẩm Gia Lan, cậu quậy đủ chưa?” Yến Thư Dương rút tay Trác Khiêm khỏi tay Thẩm Gia Lan, cau mày nhìn Thẩm Gia Lan, “Trác Khiêm nhượng bộ hết lần này đến lần khác, cậu lại càng liên tục lấn lướt. Cậu có biết lần nào cậu cũng rất quá đáng không?”

Biểu cảm của Thẩm Gia Lan vẫn đờ đẫn, đôi mắt khó nhìn thấu cảm xúc đảo qua giữa Yến Thư Dương và Trác Khiêm trong chốc lát.

Cuối cùng, y chẳng nói một lời, xoay người bỏ đi.

Yến Thư Dương trơ mắt nhìn Thẩm Gia Lan đi xa, do dự vài giây, nói xin lỗi Trác Khiêm, rồi vẫn từ từ chạy đuổi theo.

Mãi cho đến khi Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương đã đi xa, Tề Hạo Miểu làm phông nền có tâm mới chợt tỉnh lại.

Tề Hạo Miểu không thể tin nổi, nhìn bóng lưng Thẩm Gia Lan và Yến thư Dương mà tặc lưỡi: “Bọn họ là một cặp đúng không? Chắc chắn là một cặp luôn! Hồi nãy Yến Thư Dương nói đỡ cho cậu, cậu có thấy vẻ mặt của Thẩm Gia Lan không? Đổ cả lu giấm rồi!”

Tề Hạo Miểu như phát hiện ra tin động trời, luôn mồm nói không ngừng.

Thấy Trác Khiêm không phản ứng, Tề Hạo Miểu lắc bả vai cậu: “Bữa trước tôi nói bọn họ là một cặp bị Thẩm Gia Lan nghe thấy, cậu ta còn đạp tôi một phát. Giờ ngẫm lại thì rõ ràng là có tật giật mình!”

Cuối cùng Trác Khiêm cũng dời ánh nhìn, trả lời Tề Hạo Miểu: “Bọn họ không phải một cặp.”

“Sao có thể?” Tề Hạo Miểu không, nói tiếp, “Hồi nãy Thẩm Gia Lan đã đối xử với cậu cỡ đó, cậu đừng nói thay cậu ta nữa.”

Không phải Trác Khiêm muốn nói đỡ thay Thẩm Gia Lan. Cậu chỉ là… chỉ là không muốn Tề Hạo Miểu hiểu lầm thôi.

Huống chi hiện tại Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương thật sự không có gì.

“Bọn họ không phải một đôi thật.” Trác Khiêm nói, “Còn nữa, cậu đừng đi rêu rao chuyện hôm nay, bằng không lại gặp họa từ miệng mà ra đấy.”

Tề Hạo Miểu gật đầu, biểu cảm khó nói.

Lần này đến lượt cậu ta không thể hiểu nổi. Lúc nãy, thái độ Thẩm Gia Lan đối với Trác Khiêm đã tệ đến thế rồi, nếu là cậu ta thì đã nổi khùng từ lâu, kết quả, Trác Khiêm nhẫn nhịn hoài thì thôi, giờ vẫn nói đỡ cho Thẩm Gia Lan.

Chẳng hiểu Trác Khiêm đang nghĩ gì.



Trác Khiêm đang chột dạ dĩ nhiên không thể nổi giận với Thẩm Gia Lan. Cậu tự biết bản thân không có lý trước Thẩm Gia Lan, chỉ đành tránh xa y.

Nhưng dù cậu có ý định cố gắng trốn tránh Thẩm Gia Lan, vẫn không tránh được những tin tức về Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan là nhân vật nổi tiếng ở Hoa Cao. Lúc trước không để ý, không nhận ra người ta bàn tán về Thẩm Gia Lan nhiều thế nào. Bây giờ không muốn nghe nhắc tên Thẩm Gia Lan, lại phát hiện ngày ngày đều có vô số người nhắc tên y.

Ngay cả Kiều Kiệt không thích Thẩm Gia Lan cũng thường hay đề cập đến cái tên này.

Giữa trưa nay, Kiều Kiệt đi ăn trưa xong, dẫn bạn gái mới đến sân thể dục rồi về ký túc xá, vừa đẩy cửa vào phòng đã tung tin nóng: “Mấy cậu biết gì chưa? Hình như Thẩm Gia Lan gặp phiền phức rồi.”

Trác Khiêm ngồi trước bàn làm bài tập, nghe thấy tên Thẩm Gia Lan, cơ thể cậu cứng đờ, sau đó ngay lập tức hạ bút viết chữ như không có chuyện gì xảy ra.

Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên đang túm tụm chơi game.

Nghe vậy, Lạc Trạch liếc nhìn qua Trác Khiêm, thấy cậu không quay đầu lại, mới hỏi Kiều Kiệt: “Phiền phức gì?”

“Đợi tôi uống miếng nước đã. Chạy vội về mệt muốn chết.” Để bạn bè nghe được tin sốt dẻo, Kiều Kiệt chạy một mạch như bay về, thở dốc hồng hộc. Cậu ta bước đến trước máy lọc nước rót một ly nước đầy.

Trác Khiêm đưa lưng về phía Kiều Kiệt, nghe tiếng Kiều Kiệt uống nước ực ực, sốt ruột đến mức lòng bàn tay đang cầm bút đổ mồ hôi, hận không thể lên tiếng hối thúc Kiều Kiệt.

Uống gì mà uống? Nói lẹ lên coi!

Lúc này, Vương Tử từ từ nói: “Điền đáp án lộn chỗ rồi kìa.”

Trác Khiêm: “…”

Cậu vô cảm gạch bỏ đáp án viết sai vị trí, không viết nữa.

Kiều Kiệt sau lưng cậu đã uống nước xong, đặt ly nước xuống, sung sướng khi người gặp họa: “Mới nãy tôi dẫn bạn gái đến sân thể dục. Bạn gái tôi muốn đến siêu thị mua ít đồ, bọn tôi đến siêu thị lớn ở cổng phía tây. Bạn gái tôi nói siêu thị đó to nhất, bán nhiều đồ nhất…”

Trác Khiêm không nhịn nổi nữa, xoay người: “Vào vấn đề đi.”

Biểu cảm Lạc Trạch phức tạp, nhìn Trác Khiêm thêm vài lần.

Trác Khiêm mím môi, tập trung đợi Kiều Kiệt kể.

“Biết ngay là cậu không nhịn được mà.” Kiều Kiệt tưởng Trác Khiêm nôn nóng hóng trò hề của Thẩm Gia Lan, nhếch miệng cười hê hê, “Tôi và bạn gái đi ra cổng phía tây, thấy có vài tên thập thò quan sát xung quanh. Lúc đó không có bảo vệ, tụi nó kêu tôi và bạn gái lại, hỏi bọn tôi có biết Thẩm Gia Lan không.”

Lý Gia Nhiên hỏi: “Các cậu trả lời sao?”

“Thì tôi bảo là biết.” Kiều Kiệt nói, “Tụi nó lại hỏi tôi là Thẩm Gia Lan về nhà vào thứ sáu hay thứ bảy, về bằng cổng nào, nói chung đều là chuyện về Thẩm Gia Lan. Cơ mà tôi đâu có biết nhiều vậy? Chỉ nói Thẩm Gia Lan hay về bằng cổng chính, lâu lâu đi một mình bằng cổng phía đông.”

Nói rồi, trên mặt Kiều Kiệt nở nụ cười tàn ác, “Tôi đọc trên diễn đàn thấy người ta bảo, nếu tài xế nhà họ Thẩm không đến rước Thẩm Gia Lan, mà Thẩm Gia Lan thì không muốn đi nhờ xe người khác, thì cậu ta sẽ đi một mình bằng cổng phía đông. Con hẻm bên ngoài cổng phía đông yên tĩnh, ra khỏi đó là đường cái, không kẹt xe, cũng dễ bắt xe, quan trọng nhất là——”

Dừng vài giây, cậu ta mới nói tiếp, “Con hẻm nhỏ kia dễ chặn đường.”

Hôm nay chính là thứ sáu, bọn người kia nói đã canh ngoài trường nửa tháng.

Nếu hôm nay bọn chúng may mắn, chắc sẽ thành công chặn đánh Thẩm Gia Lan.

Nghĩ đến đây, trong lòng Kiều Kiệt cực kỳ hưng phấn.

Kiều Kiệt đang đắm chìm trong sự hả hê không nhận ra Trác Khiêm đột nhiên đổi sắc mặt, đến tận khi Lạc Trạch đứng bật dậy, trầm giọng gọi tên cậu, cậu mới hồi hồn.

Kiều Kiệt tin chắc ba người bạn cùng phòng sẽ hả hê khi người gặp họa giống cậu ta. Nào ngờ, Lý Gia Nhiên vô cảm, sắc mặt Trác Khiêm trắng bệch, biểu cảm trên mặt Lạc Trạch thì có vẻ nghiêm trọng.

Kiều Kiệt không hiểu: “Mấy cậu bị gì vậy? Thẩm Gia Lan gieo nhân nào gặt quả nấy. Không phải chúng ta nên vui à? Nếu bọn chúng chặn đánh Thẩm Gia Lan thành công, tôi nhất định sẽ bao quán bar mở tiệc ăn mừng.”

Thật ra, ngày trước Kiều Kiệt không ghét Thẩm Gia Lan đến mức này, chỉ là lần trước Thẩm Gia Lan không chỉ ăn hiếp Trác Khiêm, mà còn dọa nạt Lạc Trạch, mới khiến cậu ta ghim. Nhưng ngay cả Lạc Trạch cũng không vui vẻ gì, thậm chí còn hơi lo lắng, ánh mắt liên lục liếc nhìn Trác Khiêm, cậu ta nói với Kiều Kiệt: “Chuyện lần trước cứ cho qua đi. Tốt hơn hết là chúng ta vẫn không nên kết thù với Thẩm Gia Lan.”

“Tại sao?” Kiều Kiệt chán nản, “Mấy cậu sợ cậu ta vậy sao?”

Lạc Trạch đáp: “Sản nghiệp nhà họ Thẩm trải rộng khắp các ngành. Lỡ đâu một ngày nào đó chung đường với nhà cậu thì sao? Nhiều kẻ địch thì nhiều ngõ cụt. Nếu sau khi Thẩm Gia Lan gặp chuyện biết là cậu tiết lộ thông tin, có thể sẽ ghi thù cậu.”

Lạc Trạch biết tạm thời Trác Khiêm không muốn để lộ quan hệ giữa bản thân với Thẩm Gia Lan, đành thuyết phục Kiều Kiệt bằng cách này.

Kiều Kiệt là người đầu óc đơn giản, hành động vừa rồi chỉ là sự xúc động nhất thời, bây giờ nghe Lạc Trạch phân tích xong, lập tức quýnh đít theo.

“Làm sao đây? Nhưng tôi lỡ nói ra hết rồi, chắc chắn bọn chúng sẽ chặn đánh Thẩm Gia Lan!”

“Không sao.” Trác Khiêm bỗng lên tiếng, cậu cầm lấy điện thoại, vừa ra cửa vừa nói với Kiều Kiệt, “Vẫn còn thời gian, tôi đi tìm Thẩm Gia Lan.”

Lời chưa dứt, cậu đã nhanh chân bước ra khỏi cửa.

Trực giác mách bảo, bọn người đến tìm Thẩm Gia Lan có thể là đám Lý Sách.

Nếu bọn người đó đúng thật là Lý Sách, thì tức là chính cậu đã mang cái của nợ này đến cho Thẩm Gia Lan.

Bàn tay cầm điện thoại hơi run rẩy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi