THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Sau khi thấy rõ mặt Trác Khiêm, cơn giận trong lòng Ninh Phong chợt bùng lên.

Lại là Trác Khiêm!

Sao lại là Trác Khiêm?

Cậu ta biết ngay, chỉ cần là chuyện liên quan đến Trác Khiêm thì đều không phải chuyện tốt!

Giáo viên chủ nhiệm lớp 11-1 mang họ Hạ, là một người đàn ông trung niên cao gầy, đeo một cặp kính không gọng, vẻ mặt nghiêm nghị ngồi trước bàn làm việc.

Tính cách của thầy Hạ khá tương xứng với vẻ ngoài. Ông ấy ngoan cố, bảo thủ, cứng đầu, mang trong mình sự bướng bỉnh của dân trí thức. Thế nhưng thường thì kiểu người này nghĩ gì đều hiện rõ trên mặt, dễ thở hơn so với kẻ tiểu nhân hai mặt nhiều.

Tuy rằng thầy Hạ coi trọng thành tích học tập nhưng nếu nhân phẩm của học sinh có vấn đề, đương nhiên ông ấy cũng sẽ không xem nhẹ. Ông liếc nhìn nhóm người đang tụ tập trước cửa như một đám chim cút, trầm giọng nói: “Đứng đó làm gì? Còn không lại đây nhanh lên.”

Ninh Phong bị giọng điệu nghiêm khắc của thầy Hạ dọa sợ, lửa giận trong lòng bị dập tắt, chỉ còn lại sự kiêng nể và nỗi sợ sệt khôn nguôi.

Cậu ta không phải người không tự biết mình. Nếu chuyện nhận tiền đưa đáp án cho Kiều Kiệt bị lộ ra ngoài thật thì không chỉ mỗi Kiều Kiệt, bọn họ cũng sẽ bị kỷ luật nặng.

Ninh Phong ấp úng lên tiếng, bước chân chậm rãi, nặng nề bước đến.

Lại gần, mới thấy chủ nhiệm lớp 11-6 là cô Trương Như Lan đang ngồi cách thầy Hạ một chiếc bàn.

Biểu cảm trên mặt Trương Như Lan cũng không đỡ hơn thầy Hạ là bao. Cô ngẩng đầu nhìn Ninh Phong, nhưng không dừng ánh mắt trên người cậu ta, mà trực tiếp lia mắt về phía đám Kỳ Kim đứng sau Ninh Phong.

Sau đó, cô Trương cất lời: “Thầy Hạ, đã đến đủ rồi. Chúng ta có thể bắt đầu tra hỏi đầu đuôi sự việc.”

Thầy Hạ cũng nhìn về đám Kỳ Kim: “Có quen Kiều Kiệt lớp 11-6 không? Em ấy nói các em lừa tiền, bảo sẽ bán đáp án kỳ thi giữa kỳ cho em ấy. Đã lừa của em ấy hai mươi nghìn tệ.”

Nghe vậy, sắc mặt đám Kỳ Kim, bao gồm cả Ninh Phong lập tức hóa trắng bệch.

Quả nhiên là chuyện này.

Không ngờ Kiều Kiệt dám báo giáo viên thật. Nó móc đâu ra lá gan mà dám làm vậy!

Kỳ Kim bực tức, cậu ta có cảm giác như mình mắc bẫy do Kiều Kiệt giăng ra, đột nhiên nhìn sang Kiều Kiệt.

Kiều Kiệt đã im thin thít, co rúm vai kể từ khi bọn họ bước vào cửa, cảm nhận được tầm mắt của Kỳ Kim, chột dạ trốn ra sau lưng Trác Khiêm.

Thế là tầm mắt của Kỳ Kim thuận thế rơi xuống người Trác Khiêm.

Có lẽ vì Trác Khiêm quá im lặng, còn cúi đầu không biết đang nghĩ gì, khí chất con ngoan trò giỏi trên người cậu không hề ăn nhập với bầu không khí trong phòng, vậy cho nên từ lúc bước vào văn phòng đến giờ, Kỳ Kim hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của Trác Khiêm.

Nhìn lại động tác Kiều Kiệt sáp lại gần Trác Khiêm, dù Kỳ Kim có ngu hơn nữa cũng phải hiểu ra——Hay lắm, vừa nghĩ gan thỏ như Kiều Kiệt thì lấy đâu ra dũng cảm làm vậy, hóa ra là có người xúi giục sau lưng.

Ninh Phong nói không sai, từ lần té xuống nước thì thằng Trác Khiêm này như biến thành một người khác, ngay cả đầu óc cũng trở nên lanh lợi hơn.

“Kỳ Kim!” Giọng nói tức giận của thầy Hạ ngắt mạch suy nghĩ của cậu ta, “Thầy không gọi em đến văn phòng để ngẩn người đâu.”

Bấy giờ Kỳ Kim mới hoàn hồn, đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của thầy Hạ, lập tức hèn ngay: “Thầy Hạ, em không thân với Kiều Kiệt, em không hiểu cậu ta nói gì…”

Thầy Hạ không muốn nghe mấy lời vô nghĩa này, mất kiên nhẫn ngắt lời cậu ta: “Em ấy nói các em nói dối sẽ bán đáp án cho em ấy, lừa của em ấy hai mươi nghìn tệ, chuyện này có thật không?”

Kỳ Kim toát mồ hôi lạnh: “Thầy Hạ, em không rõ…”

Thầy Hạ nói: “Có thật không?”

Kỳ Kim không dám thừa nhận, nhưng đối mặt với câu hỏi của thầy Hạ, và ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm lớp 11-6, trong giây lát, cậu ta mất cả gan nói dối, cậu ta há miệng, không thể thốt nổi lời nào.

Ngay lúc này, một nam sinh đằng sau đáp lời thay cậu ta: “Thầy Hạ, bọn em có gửi đáp án cho Kiều Kiệt, nhưng bọn em không lấy tiền của cậu ta. Cậu ta đang vu khống bọn em.”

Kỳ Kim nghe vậy, bỗng lấy lại dũng khí, cậu ta lau mồ hôi trên trán, ra vẻ bình tĩnh nói: “Là vậy đấy ạ. Thầy Hạ, Kiệt Kiều cứ bám lấy xin bọn em gửi đáp án cho cậu ta, còn than thở nói nếu lần này không thi được thành tích tốt, về nhà sẽ bị ba cậu ta đánh chết. Bọn em cảm thấy cậu ta tội nghiệp nên mới quyết định giúp cậu ta, nhưng bọn em không lấy một xu nào hết.”

Nói tới đây, Kỳ Kim thấy may rằng trước đó đã chừa đường lui, không để Kiều Kiệt lưu lại lịch sử chuyển khoản mà thay vào đó yêu cầu Kiều Kiệt đưa hai mười nghìn tệ tiền mặt.

Trong tay Kiều Kiệt hiện tại không có bất cứ bằng chứng nào, chỉ cần bọn họ nhất quyết không thừa nhận đã nhận tiền thì Kiều Kiệt chẳng làm được gì bọn họ cả.

Kiều Kiệt nghe bọn họ nói xong, lập tức đoán ra bọn họ đang suy tính điều gì. Cậu ta vừa bực vừa tức, nóng nảy đến mức nói không rõ lời: “Sao các cậu có thể như vậy? Rõ ràng các cậu đã lấy tiền của tôi. Nói dối bị trời đánh!”

Kỳ Kim nở nụ cười lạnh tanh: “Chứng cứ đâu?”

Kiều Kiệt sững người.

Kỳ Kim nói: “Cậu nói bọn tôi nhận tiền của cậu, thì đưa chứng cứ ra. Lịch sử trò chuyện? Lịch sử chuyển khoản?”

Kiều Kiệt xanh mặt, lúc này cậu ta mới nhận ra bản thân không có bằng chứng nào.

Cậu ta nói mà không có bằng chứng, thứ duy nhất cậu ta có là lịch sử trò chuyện WeChat ghi lại cậu ta nhờ vả bọn Kỳ Kim xin đáp án nhiều lần, và đáp án mà bọn Kỳ Kim gửi tới.

Thảo nào Kỳ Kim chưa từng nhắc đến chuyện tiền bạc trên WeChat, muốn cậu ta trực tiếp đưa tiền mặt, hóa ra đều là để chừa đường lui cho mình.

Kiều Kiệt cảm thấy bản thân đúng là thằng ngu, hệt như không có não, chủ động tự đào mồ chôn. Nhưng giờ nói sao cũng đã muộn, cậu ta căm hận nhìn Kỳ Kim: “Tôi đã đưa hai mươi nghìn tệ tiền mặt cho các cậu, ngay dưới vườn sau ký túc xá, tận tay đưa cho các cậu.”

Kỳ Kim hỏi: “Có camera giám sát không?”

Kiều Kiệt lại nghẹn họng lần nữa.

Chỗ đó làm gì có camera giám sát? Dù cho gần đó có camera giám sát thì cũng chỉ quay được cảnh cậu ta đi ngang qua mà thôi.

Không có bằng chứng cụ thể, toàn bộ giống như cậu ta đang nói bậy nói bạ.

Kỳ Kim thấy Kiều Kiệt dần chột dạ vì thua liên tiếp mấy lượt, sự lo lắng thấp thỏm lúc mới bước vào văn phòng đã biến mất không tăm hơi. Cậu ta nhếch khóe miệng, cười khẩy: “Cậu không hề có bằng chứng, chỉ khua môi múa mép mà muốn bôi nhọ bọn tôi? Vậy bọn tôi nói cậu đang phỉ báng cũng được mà đúng không?”

Kiều Kiệt chợt thấy chân mềm nhũn, suýt ngã ra, may là Trác Khiêm kịp giơ tay đỡ cậu ta.

Trông Trác Khiêm có vẻ yếu ớt nhưng không ngờ không hề yếu tí nào, đỡ Kiều Kiệt đứng lên, cậu quay đầu sang, khẽ bảo Kiều Kiệt rằng không sao đâu.

Kiều Kiệt ngẩng đầu, thấy sườn mặt của Trác Khiêm mờ ảo dưới ánh nắng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ.

Trác Khiêm rũ mi mắt, hàng mi bị ánh mặt trời đệm dài thêm. Ánh mắt cậu đừng trên người Kiều Kiệt, chẳng hiểu sao tựa như ánh mặt trời, khiến thân thể lạnh ngắt của cậu ta dần ấm lên.

Thời khắc này, Kiều Kiệt nhận thấy cảm giác an toàn đến lạ kỳ từ Trác Khiêm. Có lẽ là sự bình tĩnh của Trác Khiêm đã ảnh hưởng đến cậu ta, làm cậu ta phải tin tưởng rằng Trác Khiêm thật sự có cách giải quyết nên mới dẫn cậu ta đến đây.

Thầy Hạ vẫn luôn giữ im lặng nhăn mày, ông nhìn sang cô Trương cũng không nói gì: “Cô Trương, cô thấy sao?”

Cô Trương nhìn về phía Kiều Kiệt: “Em có bằng chứng em đã đưa hai mươi nghìn tệ cho các em ấy bằng tiền mặt không?”

Thầy Hạ cũng tiếp lời: “Tạm thời không bàn chuyện gửi đáp án, chúng ta phải xử lý xong chuyện hai mươi nghìn tệ trước. Nhắc đến tiền bạc trong trường lớp là chuyện lớn, nếu học sinh lớp thầy nhận tiền của em thật, thầy sẽ mời phụ huynh của các em ấy đến đưa người về ngay. Tôi tuyệt đối sẽ không cho qua chuyện này.”

Tuy rằng giọng điệu thầy Hạ nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng tất cả những người đang có mặt ở đây đều có thể nhận ra ông không hề nói đùa. Thân là giáo viên chủ nhiệm được đánh giá cao nhất năm, ông không giống như những giáo viên khác, ông có quyền quyết định đuổi hay giữ lại học sinh.

Đương nhiên, ngoại trừ kiểu học sinh có bối cảnh gia đình như Thẩm Gia Lan hay Yến Thư Dương.

Trong chốc lát, ngay cả bầu không khí trong phòng cũng hóa căng thẳng.

Đám Kỳ Kim lại lần nữa cảm thấy may mắn, may quá may quá, may là lúc trước đã không để lại điểm yếu, nếu để chuyện này đến tai phụ huynh của bọn họ, có thể sẽ không nhìn thấy mặt trời sớm mai nữa.

Gia đình bọn họ điều không phải gia đình bình thường, gần như đều có quen biết nhau. Bọn họ đi học ở Hoa Cao, cha mẹ cũng tự động hình thành một mạng lưới quan hệ, kết bè kết phía, so bì lẫn nhau…

Nếu bọn họ bị cho thôi học vì học sinh khác, cha mẹ bọn họ sẽ mất hết mặt mũi trước những vị phụ huynh khác, nỗi nhục này sẽ đeo bám theo bọn họ cả đời.

“Thầy Hạ, cô Trương.” Trác Khiêm phá vỡ bầu không khí yên lặng, cậu nói, “Bỏ qua chuyện hai mươi nghìn tệ thì chuyện gửi đáp án sẽ được xử lý như thế nào ạ?”

Thầy Hạ không hiểu tại sao tự dưng Trác Khiêm lại nhắc sang chuyện này, ông cau mày đáp: “Xóa bỏ thành tích, ghi sổ học bạ.”

Chân Kiều Kiệt lại mềm nhũn.

Trác Khiêm vỗ vai cậu ta an ủi: “Không sao, điểm số lần này là cậu tự thi được, kiến thức đều nằm trong đầu, lần sau cố gắng cũng không muộn.”

Kiều Kiệt yếu ớt gật đầu.

Trác Khiêm lại nói: “Thầy Hạ, em có bằng chứng, nhưng em cần Ninh Phong lớp thầy ra ngoài với em một lát.”

Lời vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đồng loạt chuyển sang Ninh Phong đang làm người vô hình ở trong góc.

Thật ra chuyện này không liên quan gì đến Ninh Phong, nhưng Trác Khiêm nói cần Ninh Phong đến hỗ trợ nên thầy Hạ mới gọi Ninh Phong đến chung. Trác Khiêm không đột nhiên nhắc đến Ninh Phong thì suýt nữa thầy Hạ cũng quên mất sự tồn tại của cậu ta.

Ninh Phong không hiểu sao tự dưng bị cue đến, trên mặt lộ vẻ chống đối, dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, dính đến Trác Khiêm chắc chắn không phải chuyện tốt, cậu ta đáp không thèm suy nghĩ: “Em không đi đâu ạ.”

Trác Khiêm lười để ý Ninh Phong, quay đầu nhìn thầy Hạ.

Thầy Hạ hỏi cậu: “Em có thể đưa ra chứng cứ thay bạn mình?”

Trác Khiêm nói: “Có thể ạ.”

Mặc dù thầy Hạ vẫn không biết Trác Khiêm đang che che giấu giấu cái gì, nhưng đã nói đến nước này, ông không thể ngăn cản không cho, vì thế phất tay bảo Ninh Phong: “Các em đi đi.”

Xong lại bổ sung, “Thầy chỉ cho em năm phút.”

Trác Khiêm đáp dạ, không quan tâm Ninh Phong có chịu hay không, thô bạo túm tay lôi Ninh Phong ra khỏi văn phòng.

Bên kia, lớp 11-1.

Thẩm Gia Lan cực kỳ buồn chán chơi game trên điện thoại, mới nãy Ninh Phong và đám Kỳ Kim đi khỏi thì cô giáo cũng không sửa bài nữa mà kêu bọn họ tự học.

Tiết tự học lúc nào cũng kèm theo tiếng nói chuyện riêng xì xầm, ngay cả lớp 11-1 tập hợp những học sinh xuất sắc nhất cũng không phải ngoại lệ.

Lúc này, tiếng thì thầm truyền đến từ phía sau Thẩm Gia Lan.

“Thật á? Kiều Kiệt đó dám báo giáo viên thật à? Đỉnh dữ, ngay cả chuyện này mà cũng dám báo giáo viên.”

“Ầy, Kiều Kiệt làm gì có cái gan đó? Hình như là Trác Khiêm xúi nó đó. Trác Khiêm là bạn cùng phòng của nó, khá thân thiết.”

“Trác Khiêm? Là Trác Khiêm trong lời đồn đấy à? Cậu ta nhúng tay vào làm gì? Ninh Phong vốn đã ghét Trác Khiêm rồi, chắc sau chuyện này sẽ không để yên cho cậu ta đâu.”

“Tôi cũng chẳng biết Trác Khiêm nghĩ gì, dù sao thì có người thấy cậu ta đi cùng Kiều Kiệt đến văn phòng của ông thầy Hạ. À đúng rồi, hồi nãy Ninh Phong cũng đi mà nhỉ? Có phải bọn họ đã báo cả Ninh Phong luôn không?”

“Quá đỉnh, Trác Khiêm trâu bò dữ, chắc chắn cậu ta sẽ bị Ninh Phong xử đẹp.”

Còn chưa dứt câu, đột nhiên một tiếng két chói tai vang lên từ phía trước, là tiếng ghế ma sát mới mặt đất.

Hai người đang nói chuyện hết hồn ngẩng phắt đầu lên, những bạn học khác trong lớp cũng đồng loạt quay đầu nhìn sang vì tiếng ồn.

Mặt mũi Thẩm Gia Lan âm u, chẳng nói chẳng rằng bước ra khỏi lớp.

Cô Lưu trên bục giảng hoang mang gọi hai tiếng Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan làm lơ, bước đi không quay đầu lại.

Thẩm Gia Lan bước nhanh, chỉ một lát sau đã đến tầng có văn phòng của thầy Hạ. Y vốn định đi thẳng đến văn phòng của thầy Hạ, kết quả khi đi ngang qua nhà vệ sinh thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Y dừng bước, sau đó đẩy mở cửa nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh được quét dọn sạch sẽ, không hề ngửi thấy mùi lạ, rộng rãi sáng sủa. Trác Khiêm đè Ninh Phong dưới người, áp đầu gối lên bụng Ninh Phong, một tay đang sờ soạng trên người Ninh Phong.

Ninh Phong đánh không lại Trác Khiêm có hệ thống giúp đỡ, sốt ruột đến mức rơm rớm nước mắt, nhưng một bàn tay khác của Trác Khiêm đang bịt miệng cậu ta, cậu ta chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm bất lực.

Trong ánh lệ mông lung xuất hiện bóng hình Thẩm Gia Lan, Ninh Phong đang tuyệt vọng như thấy cứu tinh, cậu ta vẫy tay điên cuồng về phía Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan hơi sững ra, nhấc chân bước đến phía sau Trác Khiêm.

Trác Khiêm nghe thấy tiếng bước chân của y, căng thẳng quay đầu lại, sau khi thấy rõ mặt y lại thả lỏng trở lại, quay đầu tiếp tục sờ soạng người Ninh Phong.

Thẩm Gia Lan nói: “Cậu quên khóa cửa.”

Trác Khiêm bật cười: “Phiền cậu khóa giúp tôi.”

Thẩm Gia Lan đáp: “Được.” Nói xong, y quay ra chốt cửa nhà vệ sinh giúp Trác Khiêm thật.

“…” Ninh Phong trơ mắt nhìn cảnh tượng này, ngu cả người, “Ưm ưm ưm…”

Thẩm Gia Lan quay trở lại sau lưng Trác Khiêm, thấy Trác Khiêm vừa phải khống chế Ninh Phong vừa tìm đồ, trông có vẻ khó khăn, hỏi: “Cậu đang tìm cái gì?”

Trác Khiêm trả lời: “Điện thoại.”

Thẩm Gia Lan nói tầm nhìn hạn hẹp.

Trác Khiêm còn chưa kịp hiểu “Tầm nhìn hạn hẹp” có ý gì, thì ngay giây tiếp theo, cậu thấy Thẩm Gia Lan giơ chân đá vào cổ Ninh Phong, lực vừa đủ.

Ninh Phong trợn mắt, ngất xỉu tại chỗ.

Trác Khiêm: “…”

Thôi được, so sánh với Thẩm Gia Lan thì đúng là cậu có tầm nhìn hạn hẹp thật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi