THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Kỳ Kim bị Thẩm Gia Lan đánh mà ngu người, ăn vài đòn đau mới kịp hồi hồn.

“Thẩm Gia Lan! Cậu làm gì vậy?” Kỳ Kim cắn phải lưỡi, nói chuyện cũng không rõ chữ.

“Còn làm gì nữa?” Thẩm Gia Lan nửa quỳ trên người cậu ta, từ trên cao nhìn xuống, trên mặt như kết một lớp băng sương, y nói, “Đương nhiên là đánh mày.”

Cùng lúc với lời nói, lại một đấm nữa nện lên mặt Kỳ Kim.

Kỳ Kim bị đánh mạnh đến mức đầu quẹo sang một bên, mùi màu tươi trong miệng ngày càng nồng. Cổ áo cậu ta bị Thẩm Gia Lan xách lên, siết chặt lấy cổ khiến cậu ta khó thở như bị kẹt trong lưới nhện.

Kỳ Kim không thể thấy mặt mũi bầm dập của chính mình, chỉ có thể thấy gương mặt chìm trong bóng râm của Thẩm Gia Lan.

Tức thì, lòng cậu ta sinh ra một nỗi kích động mãnh liệt, khiến lông tơ cậu ta dựng đứng hết cả lên.

Không phải cậu ta chưa nghe qua độ tàn bạo khi nổi điên của Thẩm Gia Lan, nhưng vì đối tượng hứng chịu cơn giận không phải bản thân, cậu ta chỉ biết dưới góc độ hóng chuyện mà thôi.

Mà giờ phút này, cậu ta mới thật sự cảm nhận sự đáng sợ của Thẩm Gia Lan.

Kỳ Kim cố hết sức nuốt ngụm nước bọt có lẫn máu xuống, nơm nớp sợ hãi nắm chặt cánh tay đang nắm cổ áo cậu ta, nói năng lộn xộn: “Thẩm, Thẩm Gia Lan, chúng ta là bạn cùng lớp đó. Sao cậu lại giúp Trác Khiêm? Rõ ràng là do Trác Khiêm gây chuyện trước.”

Vừa dứt câu, Thẩm Gia Lan đột nhiên siết mạnh hơn, Kỳ Kim theo đà bị kéo giật lên.

Khoảng cách bất thình lình bị rút ngắn, Kỳ Kim càng thấy rõ cơn tức giận quay cuồng dưới đáy mắt Thẩm Gia Lan, lông tơ trên người cậu ta dựng đứng, sợ hãi run lẩy bẩy.

Thẩm Gia Lan lạnh lùng nói: “Kẻ đáp án không phải chính là tụi mày à? Kẻ lừa tiền không phải chính là tụi mày à? Chuyện này để cho nhà trường xử lý là được, nhưng mày cứ phải trở mặt đổ lỗi lên người khác. ”

“Vốn dĩ là do Trác Khiêm gây chuyện trước.” Kỳ Kim không cam tâm, “Kiều Kiệt không có gan báo giáo viên. Nếu Trác Khiêm không xúi giục nó thì sao chuyện này có thể đến tai thầy cô!”

Thẩm Gia Lan tức tới bật cười: “Tụi mày làm chuyện không giống con người mà còn sợ bị người ta tố cáo? Nếu tao là Trác Khiêm, tao cũng sẽ kêu Kiều Kiệt báo giáo viên.”

Kỳ Kim kinh ngạc trợn mắt, như không thể tin nổi tại sao Thẩm Gia Lan lại nói giúp Trác Khiêm.

“Loại người ghê tởm, dơ bẩn như bọn mày, không khác gì đám sâu bọ.” Sự chán ghét trong mắt Thẩm Gia Lan dần đậm lên, “Nhìn bọn mày thêm một cái cũng hết hứng ăn.”

Nếu như bảo lời nói của Thẩm Gia Lan như một con dao đâm thẳng vào ngực Kỳ Kim, thì ánh mắt như đang nhìn một con rệp không thèm giấu kia y chính là đợt hồng thủy cuốn trôi phòng tuyến cuối cùng trong trái tim Kỳ Kim.

Cảm giác nhục nhã và phẫn nộ nhấn chìm cậu ta như một cơn thủy triều, kèm với đó là nỗi tự ti đè ép bao lâu nay.

Cậu ta liều lĩnh nhào về phía Thẩm Gia Lan, nhưng vốn chẳng phải đối thủ của y, bị y đá lăn ra đất một cách dễ dàng.

Lúc này, vài người còn ở lại văn phòng cũng xông đến đây.

“Kỳ Kim!” Một người trong số đó nổi cơn thịnh nộ trừng Thẩm Gia Lan, “Cậu dám đánh cậu ấy?”

Thẩm Gia Lan cười khẩy: “Đánh thì sao?”

Mấy người đó tức đỏ mắt, không nói một lời nhào về phía Thẩm Gia Lan.

Trác Khiêm xốc áo khoác trên đầu ra thì nhìn thấy cảnh tượng siêu hỗn chiến trước mặt, ngay cả thầy Hạ và cô Trương cũng không cản nổi.

Bây giờ vừa mới hết tiết, người trên hành lang và cầu thang nghe thấy tiếng động nhanh chóng tụ tập đến hóng hớt, Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên cũng chen vào từ đám đông.

“Trác Khiêm, cậu không sao chứ?” Lạc Trạch thở dốc, “Kiều Kiệt đâu?”

“Tôi đây!” Kiều Kiệt không biết chui ra từ đâu, mặt cậu ta lộ vẻ hoang mang, nhìn Thẩm Gia Lan đang một chọi một đám, “Sao tự nhiên tụi nó đánh nhau vậy?”

Trác Khiêm nghiến răng: “Tụi nó chơi dơ.”

Mặc dù Kiều Kiệt không rõ chuyện giữa Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan rốt cuộc là sao. Nhưng đoán từ tình huống vừa nãy thì hẳn là Thẩm Gia Lan đã giúp đỡ Trác Khiêm, hơn nữa còn đánh nhau với bọn kia vì Trác Khiêm, cậu ta lo lắng hỏi: “Bọn mình làm gì bây giờ?”

Trác Khiêm đáp, một tay nhét áo khoác của Thẩm Gia Lan vào lồng ngực Lạc Trạch, vén tay áo gia nhập cuộc chiến.

Vốn dĩ Thẩm Gia Lan và đám Kỳ Kim đang đánh ngang sức, Trác Khiêm gia nhập, đám Kỳ Kim lập tức rơi vào thế yếu.

“Trác Khiêm!” Kiều Kiệt không ngờ Trác Khiêm đã không ngăn mà còn tiện tay đổ thêm dầu vào lửa, sốt ruột quay đầu nhìn Lạc Trạch, “Tính sao đây?”

Lạc Trạch đưa áo khoác của Thẩm Gia Lan cho Lý Gia Nhiên, thở dài: “Còn sao nữa? Lên thôi.”

Nói xong, Lạc Trạch cũng không thèm chùn bước gia nhập cuộc chiến.

“…” Kiều Kiệt dời mắt sang Lý Gia Nhiên, “Tụi mình thì sao?”

Lý Gia Nhiên đưa áo khoác của Thẩm Gia Lan cho Kiều Kiệt, mặt vô cảm nói: “Dù sao thì tôi lên trước đây.”

Kiều Kiệt: “…”

Im lặng một hồi, Kiều Kiệt để ý thấy Yến Thư Dương đến muộn chen vào từ đám đông. Cậu ta lật đật chạy tới, nhét áo khoác của Thẩm Gia Lan vào lồng ngực Yến Thư Dương: “Đây là áo của Thẩm Gia Lan, cậu giữa giùm đi.”

Không đợi Yến Thư Dương kịp phản ứng, Kiều Kiệt đã nhào vô đánh nhau với đám người kia.

Yến Thư Dương cau may, liếc nhìn áo khoác trên tay, sau đó hỏi một bạn đứng bên cạnh: “Chuyện gì thế này?”

Bạn học kia không phải học sinh lớp 11-1, nhưng có biết đến nhân vật nổi tiếng của trường là Yến Thư Dương này, cậu ta lắc đầu đáp: “Không biết nữa. Lúc tôi đến thì bọn họ đã đánh nhau rồi.”

Nghe vậy, đầu lông mày Yến Thư Dương càng nhíu chặt hơn. Hắn nhanh chóng tìm thấy bóng dáng của Thẩm Gia Lan trong đám người đang đánh nhau.

Một khi Thẩm Gia Lan đã ra tay thì sẽ vô cùng hung ác, từng quyền nện vào da thịt, không hề nương tay. Hơn nữa còn có nhóm Trác Khiêm hỗ trợ ngáng chân đám Kỳ Kim, đám Kỳ Kim đã không ăn được gì ngon từ chỗ y mà còn bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập.

Số lượng học sinh tụ tập ngày càng đông, chỉ trong chốc lát, trên hành lang lẫn cầu thang đều bị lấp kín, một con kiến cũng chui không lọt.

Tiếng thầy Hạ và cô Trương hoảng loạn khuyên can bị át đi trong sự ồn ào của đám đông.

Đến tận khi chủ nhiệm khối và phó hiệu trưởng khó khăn lắm mới chen vào được, trông thấy cảnh tượng hỗn chiến trước mắt, chủ nhiệm khối thấy hoa mắt chóng mặt, suýt nữa là ngất xỉu, ông gân cổ lên mắng: “Đánh cái gì mà đánh? Đánh cái gì mà đánh? Dừng tay hết cho tôi!”

Phó hiệu trưởng cũng la lên: “Dừng tay! Tất cả mau dừng tay!”

Nhân viên phòng bảo vệ nghe tin cũng chen vào, vài người phụ trách sơ tán đám đông, số còn lại phối hợp với các giáo viên tách học sinh đang đánh nhau ra.

Thẩm Gia Lan hằn học, sắc mặt u ám như bão đang ập đến. Y mạnh đến nỗi cần đến hai nhân viên bảo vệ mới miễn cưỡng giữ được, nhưng vẫn để lỡ y hung hăng đạp Kỳ Kim thêm hai phát nữa.

Tay Kỳ Kim cũng bị một bảo vệ giữ chặt, bất ngờ bị đá quỳ sụp xuống, đầu gối va phải mặt đất phát ra tiếng uỵch trầm đục, đau đến nỗi cậu ta phải hít hà một hơi.

Thẩm Gia Lan nhấc chân muốn đá tiếp, ánh sáng trước mặt chợt tối sầm lại, có người đứng chắn trước mặt y, là Yến Thư Dương.

Vẻ mặt Yến Thư Dương phức tạp, ánh mắt nhìn Thẩm Gia Lan giống như đang nhìn một người xa lạ không hề quen biết, hắn nói: “Đủ rồi, Gia Lan. Cậu ta đã bị đánh đủ nặng rồi.”

Giọng nói của Thẩm Gia Lan cực lạnh: “Tránh ra.”

Yến Thư Dương vẫn không nhúc nhích, chờ đến lúc hai nhân viên giữ chặt Thẩm Gia Lan, mới nhẹ giọng nói: “Tớ tưởng cậu không phải kiểu người sẽ dễ dàng động tay. Cậu có biết sẽ gây ra biết bao nhiêu rắc rối hay không?”

Thẩm Gia Lan thản nhiên nhìn hắn: “Xem ra cậu vẫn chưa hiểu rõ tôi.”

Yến Thư Dương không ngờ sẽ nhận được câu trả lời thế này, hắn ngẩn người, vô thức quay đầu nhìn về phía Trác Khiêm.

Trác Khiêm mới vừa bị nhân viên bảo vệ giữ chặt, thở hồng hộc, gương mặt trắng nõn đỏ lên thành quả táo.

Quá rõ, việc Thẩm Gia Lan đánh nhau không thể không có liên quan đến Trác Khiêm.

Nhưng Yến Thư Dương nghĩ thế nào cũng không thông, tại sao Thẩm Gia Lan lại đánh nhau vì Trác Khiêm? Dù cho Thẩm Gia Lan có là cậu chủ nhỏ duy nhất của nhà họ Thẩm đi chăng nữa, khi đã làm ra chuyện quấy rầy đến phụ huynh như vậy thì chắc chắn sẽ bị quở mắng, mà Thẩm Gia Lan thì ghét phải liên lạc với nhà họ Thẩm.

Hắn không hiểu, vì một người mình đã từng ghét mà liên tục phá vỡ quy tắc của bản thân, liên tục đụng đến giới hạn của bản thân.

Hắn thật sự không hiểu, Thẩm Gia Lan làm như vậy… rốt cuộc là vì cái gì.

Trận ẩu đả đánh nhau lần này khá nghiêm trọng. Sau khi sơ tán đám đông, tất cả những người có liên quan đều bị đưa đến phòng hiệu trưởng. Bao gồm cả Ninh Phong ngất xỉu trong nhà vệ sinh vừa mới tỉnh lại, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Có tổng cộng mười hai học sinh tham gia, cộng thêm phụ huynh vội vã chạy tới cùng với chủ nhiệm khối và nhóm giáo viên, chật kín văn phòng trông có vẻ rộng rãi của hiệu trưởng.

Tuy rằng lúc ấy hai bên đánh nhau túi bụi, nhưng nhìn lại kết quả mới biết, đám Kỳ Kim đơn phương ăn đập. Bọn họ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, nhất là Kỳ Kim, con mắt phải sưng to đến mức gần như không mở ra được, chân cũng què quặt một bên. Nhìn sang nhóm Thẩm Gia Lan và Trác Khiêm, ngoại trừ quần áo hơi xộc xệch, tóc hơi rối ra thì không có bất kỳ vết thương ngoài da nào.

Phụ huynh của đám Kỳ Kim thấy con mình bị đánh đến nỗi này, vừa khiếp đảm vừa tức giận, một bà mẹ không chịu nổi phải che mặt khóc.

Nhưng khi bọn họ trông thấy bóng dáng của người phụ nữ xinh đẹp kia bước vào cửa, không thể không cố nuốt ngược cơn giận vào bụng.

Hình như Hà Hoằng Văn vừa trở về từ một sự kiện quan trọng nào đó. Bà còn đang mặc một chiếc váy ôm người màu đen, khoác một chiếc áo khoác lông vũ trên vai. Gương mặt trang điểm đậm, phấn mắt nâu kết hợp với bờ môi đỏ gợi cảm, đẹp như bước ra từ trong phim.

Theo phía sau Hà Hoằng Văn là nam trợ lý mà Trác Khiêm đã từng gặp một lần còn bị Trác Khiêm chọc nghẹn họng.

Nam trợ lý lịch sự phân phát danh thiếp của Hà Hoằng Văn cho tất cả phụ huynh đang có mặt.

Có vẻ như Hà Hoằng Văn hoàn toàn không nhận ra bản thân lạc lõng trong căn phòng này. Bà chào hỏi hiệu trưởng và các giáo viên, mỉm cười nhìn về phía Thẩm Gia Lan: “Nói cho mẹ biết đi. Con trai, đã xảy ra chuyện gì?”

Đây không phải lần đầu tiên Trác Khiêm trông thấy Hà Hoằng Văn, nhưng vẫn phải sốc trước vẻ đẹp động lòng người của bà.

Nhìn gần thế này, cậu mới phát hiện ra Thẩm Gia Lan trông rất giống Hà Hoằng Văn, chỉ là do Thẩm Gia Lan thường trưng khuôn mặt uể oải ra, cực kỳ khác Hà Hoằng Văn luôn để lộ lúm đồng tiền như hoa.

Nhận ra Thẩm Gia Lan im lặng, Trác Khiêm vòng tay ra sau lưng Thẩm Gia Lan, lén kéo áo y.

Thân thể Thẩm Gia Lan cứng đờ, biểu cảm càng đơ hơn, y không nhìn Hà Hoằng Văn, rũ mắt xuống nói: “Mẹ hỏi hiệu trưởng đi.”

Hà Hoằng Văn để ý đến động tác nhỏ của Trác Khiêm, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên, bà mỉm cười nhìn Trác Khiêm: “Con là bạn học của con trai cô sao?”

Trác Khiêm đột nhiên được đại mỹ nhân cue đến, theo phản xạ có điều kiện đứng thẳng người, cậu gật đầu.

Hà Hoằng Văn nói: “Vậy con kể lại chuyện gì đã xảy ra đi.”

“Thẩm phu nhân…” Không biết hiệu trưởng lôi một chiếc khăn tay từ đâu ra, lau mồ hôi lạnh trên trán, ngại ngần cẩn trọng tiếp nhận câu chuyện, “Lời học sinh nói sẽ có sự bất công, vẫn nên để tôi kể cho cô đi.”

Trên mặt Hà Hoằng Văn vẫn giữ nụ cười hoàn mỹ, ánh mắt liếc nhìn hiệu trưởng lại có chiều hướng lạnh đi, bà nói: “Phải làm sao đây? Tôi muốn nghe bạn học của con trai tôi kể trước. Chắc hiệu trưởng Phó không phiền đâu nhỉ?”

Hiệu trưởng: “…”

Hồi trước hiệu trưởng còn không hiểu nhà họ Thẩm nuôi ra một đứa trẻ hành xử không giống ai như Thẩm Gia Lan kiểu gì, giờ được diện kiến mẹ đứa trẻ mới hiểu ra.

Tất cả đều là do chiều hư mà ra!

Bởi vì hiệu trưởng và các phụ huynh đang đừng nhìn chòng chọc, Trác Khiêm không dám thêm mắm dặm muối, chỉ đơn giản kể lại hoàn chỉnh sự việc.

Nhưng đoạn đánh nhau phải thêm thắt một chút, cậu và Thẩm Gia Lan đều là bên bị hại, Kỳ Kim chơi dơ trước, nhận được kết cục này đều là gieo gió gặt bão.

Hà Hoằng Văn ngồi trên ghế, chăm chú lắng nghe, bà chống cằm, lâu lâu gật đầu một cái. Đôi mắt đen trông rất giống Thẩm Gia Lan kia nhìn chằm chằm vào Trác Khiêm không hề chớp mắt.

Trác Khiêm bị Hà Hoằng Văn nhìn đến mức thấy chộn rộn, không phải vì chuyện đánh nhau, mà là do có cảm giác như đang bị Hà Hoằng Văn nhìn thấu.

Thậm chí cậu còn có ảo giác như thể Hà Hoằng Văn không nghe cậu nói mà chỉ đang yên lặng quan sát cậu mà thôi.

Đợi Trác Khiêm nói xong, hiệu trưởng đã mướt mồ hôi, thấp thỏm lên tiếng: “Thẩm phu nhân, để tôi thuật lại cho cô nghe lần nữa nhé.”

“Hiệu trưởng.” Hà Hoằng Văn quay đầu, cười nói, “Chuyện học sinh lừa tiền, nhà trường đã xử lý xong chưa?”

Hiệu trưởng ngớ người chớp mắt: “… Hả?”

Ba của Kỳ Kim chưa từng mở miệng từ lúc Hà Hoằng Văn vào phòng, bấy giờ nghe Trác Khiêm kể lại xong đã nhịn đến đỏ mắt, tiến lên một bước: “Thẩm phu nhân, dù cho sản nghiệp của nhà họ Thẩm có to đến cỡ nào đi nữa thì cũng không có nghĩa là các người có quyền coi thường người khác. Con trai tôi bị thương đến nhường này, tuyệt đối không thể cho qua!”

Khuôn mặt sưng vù của Kỳ Kim đẫm nước mắt, đáng thương đứng bên cạnh ba cậu ta.

Đối mặt với sự chỉ trích của ba Kỳ, Hà Hoằng Văn không hề cáu giận xíu nào, nhưng ý cười bên khóe môi có thể thấy đã nhạt hơn trước, bà nói: “Con trai tôi ngoan ngoãn từ nhỏ, tôi vẫn luôn dạy nó không được ỷ thế hiếp người. Nhưng nếu người ta dám ngồi lên đầu mình, thì không cần phải nhịn.”

Ba Kỳ đen mặt: “Thẩm phu nhân, cô có ý gì?”

Hà Hoàng Văn lạnh lùng cười nhìn ông ta: “Vừa nãy ngài Kỳ không nghe rõ lời bạn học nhỏ kể sao? Con trai anh gây hấn trước, con trai tôi và bạn học nhỏ phòng vệ chính đáng. Có bao nhiêu giáo viên chứng kiến, còn có cả camera giám sát. Anh nói xem, ai mới là kẻ đang coi thường người khác?”

Ba Kỳ nổi giận: “Thẩm phu nhân, cô chỉ dựa vào lời của một học sinh đã đưa ra kết luận rằng con trai tôi gây hấn trước. Nói vậy thì có phải tôi cũng có thể nói tụi nó hội đồng con trai tôi không? Thương tích trên mặt con trai tôi chính là bằng chứng!”

Dứt lời, ba Kỳ đẩy Kỳ Kim đang trốn bên người ông ta về phía trước.

Kỳ Kim to như voi nhưng vẫn sợ sệt, e dè không dám nhìn thẳng vào mắt Hà Hoằng Văn.

Không rõ tại sao, rõ ràng Hà Hoằng Văn trông xinh đẹp đến thế, nụ cười vô cùng dịu dàng lại khiến Kỳ Kim thấy rét lạnh cả người, sợ hãi như chuột thấy mèo.

Hà Hoằng Văn hơi cúi người, nhìn kỹ vết thương trên mặt Kỳ Kim, mới ngồi thẳng dậy, nói với ba Kỳ: “Chỉ là mấy vết thương nhỏ ngoài da thôi mà.”

“Cô!” Ba Kỳ tức điên đến mức gân xanh trên trán giần giật vì thái độ gió thoảng mây bay của Hà Hoằng Văn, “Đạo diễn các người đều tự coi mình là lỗ rốn vũ trụ thế sao?”

Nghe vậy, ý cười trên mặt Hà Hoằng Văn hoàn toàn biến mất.

Trác Khiêm lo lắng nuốt nước bọt, vô thức nhích lại gần Thẩm Gia Lan. Vừa mới đứng vững, đã cảm thấy Thẩm Gia Lan lặng lẽ kéo tay cậu.

Thẩm Gia Lan khẽ nói: “Đừng lo lắng, bà ấy có thể giải quyết.”

Trác Khiêm gật đầu, vốn định rút tay ra khỏi tay Thẩm Gia Lan, nhưng Thẩm Gia Lan nắm quá chặt, cậu vùng vẫy hai lần không có kết quả, đành mặc kệ y.

Mặc dù Hà Hoằng Văn không có biểu hiện gì rõ ràng, nhưng Trác Khiêm vẫn có thể nhận thấy sự ghét bỏ và mất kiên nhẫn từ trên mặt bà. Cũng phải, cha nào con nấy, ba Kỳ có vẻ cũng ngang ngược vô lý y như con ông ta.

Trác Khiêm đang đoán xem có phải Hà Hoằng Văn sắp nổi giận hay không thì quả nhiên thấy bà vô cảm mở miệng: “Thứ nhất, con trai anh gây hấn trước, con trai tôi phòng vệ chính đáng, con trai anh chịu vài vết thương ngoài da là do nó không tự biết thân biết phận trước khi đi gây sự với người khác thôi. Thứ hai, nhà họ Thẩm không ỷ thế hiếp người, đạo diễn cũng không coi mình là lỗ rốn vũ trụ. Thế nhưng ngài Kỳ đây, một hồi thì nhà họ Thẩm, một hồi thì đạo diễn, anh thích quy chụp như vậy, không sợ lời này truyền ra sẽ đắc tội những người kia sao?”

Từng từ từng chữ Hà Hoằng Văn nói như khoét ra máu, nhanh mồm dẻo miệng, am hiểu đổi trắng thay đen khiến ba Kỳ không còn gì để nói.

Cuối cùng, Hà Hoằng Văn mỉm cười: “Nếu ngài Kỳ có gì không phục thì hay là chúng ta xem video giám sát trước đi?”

Hiệu trưởng đứng bên cạnh đã như kiến bò trên chảo nóng. Đây là lần đầu tiên diễn ra một cuộc battle giữa hai phụ huynh mà ông thân là hiệu trưởng trường lại không chen mồm vào được.

Nghe thấy đề nghị của Hà Hoằng Văn, lão hiệu trưởng đáng thương đã tìm thấy phương pháp phá vỡ cục diện bế tắc, vội vàng chen vào giữa Hà Hoằng Văn và ba Kỳ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi