THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Hà Hoằng Văn nhìn chăm chú vào Thẩm Gia Lan, bỗng có cảm giác, con trai đã trở thành một người xa lạ, thậm chí bà còn không quen thuộc với gương mặt này trợ lý đã cộng tác nhiều năm.

Cảm giác này hóa thành một đôi tay vô hình, siết chặt lấy cổ bà, khiến bà đau thương không thở nổi.

Bà tin chắc rằng, nếu không phải còn có bạn học nhỏ kia ở đây, có lẽ Thẩm Gia Lan sẽ không chịu ngoan ngoãn đi với bà. Thẩm Gia Lan làm như vậy chỉ là vì y không muốn tự vạch trần sự bất hòa của gia đình mình trước mặt bạn học nhỏ kia mà thôi.

Hà Hoằng Văn nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng thấy đau lòng, nỗi buồn như nước biển dâng lên quá cổ, bà cố giả vờ ung dung, cười nói với Thẩm Gia Lan: “Công việc của mẹ đã kết thúc. Vừa hay con cũng sắp nghỉ đông. Có muốn đi đâu chơi không?”

Thẩm Gia Lan nói: “Không muốn đi đâu hết.”

Hà Hoằng Văn như không nghe thấy câu trả lời của Thẩm Gia Lan, vẫn nói tiếp: “Pháp? Chẳng phải con từng nói muốn ngắm Tháp Eiffel sao?”

Nghe vậy, biểu cảm của Thẩm Gia Lan dần trở nên kỳ lạ, ánh mắt nhìn về phía Hà Hoằng Văn lộ vẻ mỉa mai rõ rệt: “Mẹ, trí nhớ mẹ tốt thật. Chuyện con từng nói hồi mẫu giáo mà tới giờ vẫn còn nhớ.”

“…” Hà Hoằng Văn lúng túng cười.

“Đủ rồi, trước kia mẹ ra sao thì bây giờ vẫn vậy đi, không cần lãng phí thời gian trên người con làm gì.” Thẩm Gia Lan nhếch miệng, trên mặt lại không có ý cười, “Cả bạn trai nhỏ của mẹ cũng cần bầu bạn cơ mà.”

Câu này khiến nụ cười của Hà Hoằng Văn cương cứng, cuối cùng bà cũng không cười nổi nữa, thay vào đó là cơn giận kìm nén: “Những tin tức đó đều là giả. Một năm có bao nhiêu người hất nước bẩn lên người mẹ, nói tới nói lui cũng chỉ có bấy nhiêu chuyện, mấy bức ảnh được tung lên cũng toàn là photoshop. Chẳng lẽ con tin mấy tin đó sao?”

Thẩm Gia Lan lạnh lùng nhìn Hà Hoằng Văn, nói: “Con không tin mấy tin đó, nhưng con tin vào hai mắt của mình. Con tự mình thấy trên núi Thanh Bạch cũng là giả ư?”

Hà Hoằng Văn cau mày nói: “Lần đó là mẹ đang làm việc.”

Thẩm Gia Lan im lặng một lát, chợt bật cười thành tiếng, y cười nói: “Vâng vâng, mẹ muốn nói thế nào cũng được.”

Mặc dù Thẩm Gia Lan đang cười, nhưng Trác Khiêm thấy rõ ràng bàn tay đang đặt trên đùi y đã siết thành nắm đấm. Làn da của Thẩm Gia Lan mỏng, khiến gân xanh lộ rõ mồn một. Hình như y đang rất phẫn nộ, nhưng buộc phải kiềm chế lửa giận, điều đó khiến y vô cùng khó chịu.

Giây phút ấy, Trác Khiêm cũng không biết mình nghĩ gì, khi cậu kịp định thần lại thì bàn tay cậu đang nhẹ nhàng bao phủ lên mu bàn tay của Thẩm Gia Lan.

Hệ thống sưởi trong phòng riêng vừa đủ ấm, nhưng bàn tay của Thẩm Gia Lan lại lạnh như băng.

Lòng Trác Khiêm khẽ rung rinh, cậu liền đưa bàn tay còn lại ra, ôm trọn lấy bàn tay của Thẩm Gia Lan, nhẹ nhàng xoa xoa.

Quả thật Thẩm Gia Lan đang cực kỳ khó chịu, nếu không ngừng nhắc nhở bản thân rằng Trác Khiêm còn đang ở đây thì e là y đã nổi điên lên rồi.

Y là một con diều bay trên bầu trời, bị gió bão thao túng hướng bay, không rõ phương hướng. Mãi đến khi cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ đôi tay, hơi ấm đó như một dây diều, từ từ chậm rãi, cẩn thận thu y về.

Y nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt lo lắng của Trác Khiêm.

Trong một khoảnh khắc, y như chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ, mọi cảm xúc tiêu cực trong lòng cũng theo đó tiêu tan.

Hà Hoằng Văn đã trông thấy hết toàn bộ. Bà đã lăn lộn trong cái lò nhuộm giới giải trí kia bao nhiêu năm, là kẻ vô cùng tinh ranh.

Nếu như bảo trước đó, Hà Hoằng Văn chỉ cho rằng con trai bà có hơi quá ỷ lại vào Trác Khiêm, thì hiện tại, trong đầu bà chợt nảy ra một ý tưởng càng khác thường hơn.

Có phải hai đứa trẻ này…

Vẻ mặt Hà Hoằng Văn nặng nề, môi hơi hé, như muốn nói điều gì đó.

Thế nhưng đến cuối cùng, bà vẫn không nói gì cả.

Bởi vì Thẩm Gia Lan cùng Hà Hoằng Văn đã cãi vã một lần trước bữa ăn nên bữa cơm này phải ăn trong bầu không khí ngột ngạt. Thật ra Hà Hoằng Văn muốn tâm sự về cuộc sống với Thẩm Gia Lan, nhưng Thẩm Gia Lan hoàn toàn không muốn để ý đến à, thậm chí còn chẳng buồn giả vờ.

Hà Hoằng Văn nhận được sự lạnh nhạt của Thẩm Gia Lan tận mấy lần, hết cách, đành chuyển đề tài sang Trác Khiêm.

Suốt bữa ăn, Trác Khiêm có cảm giác như mình đang mở một buổi họp báo. Mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, may là có đồ ăn ngon đắt tiền an ủi tâm hồn cậu.

Sau khi thanh toán xong và rời khỏi nhà hàng, Hà Hoằng Văn đột nhiên nhớ ra mình để quên điện thoại trên bàn, bảo Thẩm Gia lan quay lại lấy giúp bà.

Thẩm Gia Lan nhìn một cái là rõ ngay âm mưu của bà, biểu cảm lạnh lùng, không hề dao động.

Hà Hoằng Văn cực kỳ đáng thương nhìn qua Trác Khiêm.

Trác Khiêm cũng không phải đồ ngốc, cậu biết Hà Hoằng Văn muốn bảo Thẩm Gia Lan đi chỗ khác để nói chuyện riêng với cậu.

Cậu do dự, quay đầu nói với Thẩm Gia Lan: “Cậu đi lấy điện thoại giúp dì đi.”

Biểu cảm lạnh lùng của Thẩm Gia Lan hơi thả lỏng: “Cậu đi với tôi đi.”

Trác Khiêm nói: “Tôi và dì đứng đây đợi cậu.”

Thẩm Gia Lan không lên tiếng, Trác Khiêm lại kiên nhẫn dỗ dành vài câu, Thẩm Gia Lan mới miễn cưỡng quay lại.

Hà Hoằng Văn im lặng nhìn hai đứa nhỏ tương tác, chờ Thẩm Gia Lan đi xa, bà chợt mỉm cười: “Gia Lan rất nghe lời con.”

Trên bàn cơm đã nói bao nhiêu chuyện, bây giờ Trác Khiêm không muốn vòng vo nữa, cậu lễ phép hỏi: “Dì có chuyện gì muốn nói ạ?”

“Con đúng là một đứa trẻ thông minh.” Hà Hoằng Văn cười nói, “Trong bữa tối dì đã nói rồi, công việc của dì đã kết thúc, hiện tại không có kế hoạch gì. Không dám giấu, dì muốn dành thời gian đó cho gia đình và con trai.”

Trác Khiêm thầm thở dài, lén nghĩ không phải Hà Hoằng Văn và Thẩm Nghiêm Khinh đã ly hôn từ lâu rồi sao? Gia đình đâu ra? Chỉ còn lại một đứa trẻ không thích bà làm mẹ cho lắm.

Hà Hoằng Văn nói: “Dì muốn đi du lịch, với con trai dì.”

Trác Khiêm ậm ừ vâng một tiếng.

“Kế hoạch của dì là đi du lịch nửa năm, ghé thăm năm quốc gia. Con trai dì thông minh, dù cho có tạm nghỉ học nửa năm thì chắc hẳn vẫn có thể bù được.” Nói tới đây, Hà Hoằng Văn thở dài, “Đáng tiếc, con cũng thấy rồi đó. Con trai không thân thiết với dì, đừng nói là đi du lịch nửa năm với dì, ngay cả nghỉ đông cũng không muốn ở cùng dì.”

Đã nói đến nước này, Trác Khiêm đã hiểu đại khái ý của Hà Hoằng Văn, cậu hỏi: “Dì muốn con đi khuyên bảo Thẩm Gia Lan?”

“Không phải.” Hà Hoằng Văn lắc đầu, lại nở nụ cười dịu dàng, “Nếu con sẵn lòng, thì kỳ nghỉ đông tới hãy đi cùng chúng ta nhé. Dì biết con thân thiết với Gia Lan, nếu con đi, Gia Lan cũng sẽ đi.”

Trác Khiêm không thèm cân nhắc đã từ chối: “Xin lỗi, dì ạ, con không đi.”

Hà Hoằng Văn sững sờ, còn tưởng Trác Khiêm đang lo về chi phí đi du lịch, lập tức nói: “Không cần lo lắng chuyện tiền bạc, dì sẽ lo hết.”

Trác Khiêm lắc đầu: “Con không đi.”

Hà Hoằng Văn không ngờ sẽ nhận được câu trả lời này, đôi mày xinh đẹp nhăn lại: “Tại sao?”

“Con đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ đông, không thể đi du lịch được.” Trác Khiêm nói, giọng nói chợt lạnh đi vài phần, “Hơn nữa, Thẩm Gia Lan không muốn đi. Con sẽ không khuyên cậu ấy, cũng sẽ không giúp dì bằng cách này.”

Hà Hoằng Văn ngây người tại chỗ.

Bà thấy đứa nhỏ này trầm tính, hiền hòa, như một chú thỏ con không có tính công kích, khi nói chuyện cũng nhẹ nhàng, ân cần, còn tưởng sẽ dễ xử lý, không ngờ lại cứng rắn thế này.

Trác Khiêm cứng rắn lạnh lùng nói: “Cô ơi, Thẩm Gia Lan không phải cún con. Cô không muốn chơi với cậu ấy thì nhốt cậu ấy trong phòng, khi muốn chơi với cậu ấy mới quay lại tìm cậu ấy. Vả lại dù Thẩm Gia Lan có thông minh đến cỡ nào đi nữa cũng sẽ không chịu nổi cường độ bỏ học hai kỳ. Cô có thực sự quan tâm đến cậu ấy hay không ạ?”

Mặt mũi Hà Hoằng Văn trắng bệch, cuối cùng nói được một câu: “Cô không coi con trai mình là cún con. Cô bận rộn không việc cùng là vì gia đình và con trai mình.”

Trác Khiêm đột nhiên hỏi: “Cô có thực sự quan tâm đến cảm nhận của Thẩm Gia Lan không ạ?”

Hà Hoằng Văn như bị chọt phải chỗ đau: “Đương nhiên là cô quan tâm, nếu không cũng sẽ không giải thích với thằng bé nhiều như vậy.”

Trác Khiêm nói: “Nhưng cô cũng không lập tức với cậu ấy ngay, đúng không ạ?”

Hà Hoằng Văn: “…”

Trác Khiêm nhớ tới dáng vẻ thẫn thờ của Thẩm Gia Lan sau khi trở về ở núi Thanh Bạch, lòng thắt lại, cậu nói: “Chắc chắn Thẩm Gia Lan đã cho cô rất nhiều cơ hội, đều bị cô bỏ qua. Cô luôn lấy cớ bận rộn công việc, nhưng Thẩm Gia Lan cũng đâu phải là muốn chiếm dụng thời gian cả ngày của cô đâu? Chẳng lẽ cô bận đến mức không thể nói chuyện với cậu ấy một câu sao ạ?”

Hà Hoằng Văn há miệng, nhưng cổ họng khô rát không thốt nổi một chữ.

Tài ăn nói trước các phụ huynh khác của bà đã mất tác dụng với Trác Khiêm.

Dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của Thẩm Gia Lan, Trác Khiêm không tiện nói thêm gì, cậu mím môi rồi lên tiếng: “Cô ơi, Thẩm Gia Lan không muốn gì nhiều, đừng tự lừa người dối mình nhằm lấy cớ nữa ạ. Cô hãy dành nhiều tình cảm hơn một chút, Thẩm Gia lan sẽ cảm nhận được.”

Nói xong, cậu đang định đến nhà hàng tìm Thẩm Gia Lan, kết quả vừa xoay người thì phát hiện Thẩm Gia Lan đứng ngay phía sau cậu.

Thẩm Gia Lan lặng lẽ đến không một tiếng động, Hà Hoằng Văn cũng không nhận ra sự hiện diện của y.

Tim Trác Khiêm đập thình thịch, không biết Thẩm Gia Lan có nghe thấy cậu nói mấy lời đó hay không, có ghét việc cậu xen vào chuyện của người khác hay không.

Tiêu rồi…

Thẩm Gia Lan rất ghét người khác xen vào chuyện của gia đình y.

Nhớ lần trước Yến Thư Dương nói giúp ba mẹ Thẩm Gia Lan đã bị y phát cáu một thời gian, thậm chí còn không cho Yến Thư Dương bước vào cửa.

Tay chân Trác Khiêm lạnh ngắt, thầm nghĩ vẫn nên giải thích với Thẩm Gia Lan mới được, cậu không đồng ý với Hà Hoằng Văn, cũng không có ý định nói đỡ cho Hà Hoằng Văn.

Nhưng Trác Khiêm chưa kịp mở miệng, Thẩm Gia Lan đã đột ngột bước đến, đưa điện thoại cho Hà Hoằng Văn, sau đó chẳng nói chẳng rằng kéo tay Trác Khiêm rời đi.

Trác Khiêm bị kéo đi loạng choảng, nhỏ giọng hỏi đi đâu.

Thẩm Gia Lan không đáp, nhìn từ góc độ của Trác Khiêm chỉ có thể thấy sườn mặt đang căng cứng của Thẩm Gia Lan. Dưới ánh đèn đêm, góc nghiêng của Thẩm Gia Lan thật đẹp, lạnh lùng, trong trẻo tựa dòng suối mùa xuân, chảy qua trái tim cậu.

Trác Khiêm nhìn mặt nghiêng của Thẩm Gia Lan, trái tim đập kịch liệt, quên cả việc phải chào tạm biệt Hà Hoằng Văn, cứ thế bị Thẩm Gia Lan kéo đi về một hướng.

Cậu nghĩ, cứ mãi đến này thì không biết chừng trái tim cậu sẽ nhảy ra khỏi cổ họng ngay giây tiếp theo mất.

Bọn họ đi mãi, đi mãi, không biết đã đi đến đâu.

Hình như chính bản thân Thẩm Gia lan cũng không có đích đến rõ ràng, phải đến lần thứ ba Trác Khiêm hỏi bọn họ đang đi đâu, Thẩm Gia Lan mới mất khống chế, đẩy Trác Khiêm đè vào một nơi mà ánh đèn không thể rọi đến.

Tuy rằng ánh sáng quanh mình tối tăm, Trác Khiêm vẫn thấy rõ đuôi mắt đỏ ửng của Thẩm Gia Lan, cảm nhận được hơi thở nặng nề của y.

Trác Khiêm mơ hồ cảm giác được gì đó, định chạy trốn, lại bị Thẩm Gia Lan nhanh tay kéo về, chặn cứng trong góc.

Trác Khiêm ước gì có thể cuộn mình lại, nhưng Thẩm Gia Lan đã mạnh mẽ đè chặt bờ vai cậu, khiến cậu không còn chỗ trốn.

Trác Khiêm đành ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Gia Lan. Bây giờ cậu mới phát hiện ra, dường như Thẩm Gia Lan lại cao thêm một chút rồi, cũng có da có thịt hơn một chút. Khi y nghiêng người tới gần cậu, giống như thể muốn ôm trọn cậu vào lòng.

Ánh sáng bên ngoài đều bị Thẩm Gia Lan chắn mất, Trác Khiêm không thấy rõ bất cứ thứ gì. Thực tế là cậu cũng không có tâm trạng để ý điều gì khác, bên tai quanh quẩn tiếng thở dốc nặng nề của Thẩm Gia Lan.

Bọn họ cách nhau quá gần, gần quá…

Hô hấp của Trác Khiêm cũng trở nên nặng nề, cậu nuốt nước bọt, nói: “Tôi không muốn giúp mẹ cậu làm gì cả.”

Thẩm Gia Lan nói: “Tôi biết.”

Trác Khiêm nói: “Tôi sợ cậu sẽ hiểu lầm tôi.”

Thẩm Gia Lan nói: “Tôi không có hiểu lầm.”

“Không hiểu lầm thì tốt.” Trác Khiêm cử động tay, nhưng hai tay cậu vẫn bị Thẩm Gia Lan đè chặt như cũ. Thậm chí cậu còn cảm nhận được thân thể của Thẩm Gia Lan kề sát hơn một chút nữa, cậu sợ đến mức đổi giọng, “Thẩm Gia Lan! Thẩm Gia Lan!”

Đúng như dự đoán, Thẩm Gia Lan sáp lại gần, chôn mặt vào cổ cậu, hít một hơi thật sâu.

Trác Khiêm sợ hãi, kêu tên Thẩm Gia Lan.

Một lúc lâu sau, Thẩm Gia Lan mới rầu rĩ ừ một tiếng: “Còn nhớ lời cậu đã nói chứ?”

Đầu óc Trác Khiêm bây giờ đã hóa thành một đống bùn nhão, sao mà biết được Thẩm Gia Lan đang nói gì. Huống chi, cậu đã từng nói bao nhiêu chuyện, không rõ Thẩm Gia Lan đang nhắc đến câu nào.

Nhưng Thẩm Gia Lan không chịu buông tha, chẳng những không buông tay cậu ra mà còn liên tục hỏi cậu có nhớ không.

“Tôi không biết cậu đang nói gì.” Tư thế bị trói buộc hai tay khiến Trác Khiêm mất cảm giác an toàn, như thể có thể bị người ta tấn công chính diện bất cứ lúc nào. Cậu lắc đầu, hơi vội vàng nói, “Cậu, cậu buông tôi ra trước đã. Tôi từ từ nhớ lại.”

Thẩm Gia Lan hạ giọng xuống: “Không được.”

Trác Khiêm tỏ vẻ đáng thương nhìn Thẩm Gia Lan, đôi mắt tròn xoe như quả nho ươn ướt, trong vắt như sao trên bầu trời đêm.

Không, Thẩm Gia Lan thầm nghĩ, còn đẹp hơn cả những vì sao mà y đã từng ngắm nhìn.

Thẩm Gia Lan vốn đang rất tức giận, y đã chờ đợi lâu như vậy chỉ vì một câu nói của Trác Khiêm vào tối hôm đó, luôn nghĩ về nó, lòng đầy lo lắng, thế mà Trác Khiêm lại hoàn toàn quên mất chuyện đó, dù y đã nhắc rồi vẫn không nhớ ra.

Nhưng nhìn thấy nước mắt của Trác Khiêm, y không cách nào tức giận được nữa.

Trác Khiêm ơi là Trác Khiêm, trời cao phái tên nhóc này đến để tra tấn y sao?

Thẩm Gia Lan không nhịn được nghiến răng, tiếng ken két làm Trác Khiêm sợ hãi run bần bật.

Chẳng hiểu tại sao Trác Khiêm lại sợ y như vậy. Rõ ràng lúc cãi nhau với Ninh Phong hay khi đánh nhau với Kỳ Kim đều ngạo nghễ như một nhóc ngang ngược, nhưng đến trước mặt y thì nhóc ngang ngược bỗng biến thành chú thỏ con.

Thẩm Gia Lan sờ lỗ tai của thỏ con, cúi đầu nói bên tai cậu: “Nếu là tôi của năm hai mươi bảy tuổi, tôi có thể chờ đợi cậu mãi mãi. Tiếc rằng cậu đụng phải tôi của năm mười bảy tuổi, một tuần đã là cực hạn của tôi.”

Trác Khiêm hoang mang nhìn Thẩm Gia Lan.

“Tôi không muốn đợi, cũng đợi không nổi nữa.” Bàn tay Thẩm Gia Lan vuốt ve mặt Trác Khiêm, ngón cái dừng lại bên cánh môi đang hơi hé mở, ánh mắt lộ vẻ cáu giận, “Không phải cậu nói cậu thích tôi sao?”

Mặc dù Trác Khiêm đã loáng thoáng đoán ra, nhưng tận tai nghe thấy Thẩm Gia Lan nói ra những lời này vẫn khiến đầu óc cậu ong ong.

Tới rồi.

Chuyện nên tới cũng đã tới, cậu phải làm sao đây hu hu hu…

Trông thấy ánh mắt trốn tránh của Trác Khiêm, còn cố đánh trống lảng, Thẩm Gia Lan tăng thêm lực đè mạnh lên môi Trác Khiêm, nghiến răng hỏi: “Không phải cậu nói sẽ cho tôi một câu trả lời sao? Lại muốn nuốt lời hả?”

Trác Khiêm vội nói: “Không, không phải vậy.”

Thẩm Gia Lan chưa bao giờ kiên nhẫn đến mức này vì một chuyện nào đó. Y nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng sứ: “Là gì?”

Trác Khiêm xoắn xuýt phát khóc: “Kể ra thì dài lắm.”

Thẩm Gia Lan nói: “Vậy cứ từ từ mà kể. Tôi không có gì nhiều, riêng thời gian thì rất dư dả.”

Trác Khiêm xoắn xuýt khóc thật, từng giọt nước mắt nối đuôi nhau tuôn rơi khỏi khóe mắt. Không phải vì bị Thẩm Gia Lan dọa, mà là vì cậu thật sự không biết phải kể những nỗi lo âu ấy ra như thế nào.

Hiện thực tàn nhẫn khốc liệt, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta đau lòng. Khó khăn lắm mới gặp được người mình thích mà người ta cũng thích mình. Sao lại đụng số chứ hu hu hu hu hu…

Trác Khiêm khóc bù lu bù loa.

Hình như Thẩm Gia Lan bị nước mắt của Trác Khiêm dọa hết hồn, vội vàng thu lại biểu cảm đáng sợ của mình. Y vụng về dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt thay Trác Khiêm.

“Cậu đừng khóc. Tôi không hỏi nữa được không?” Thẩm Gia Lan hoảng loạn như kiến bò trên chảo nóng, muốn ôm Trác Khiêm lại sợ đối phương không chịu, vô cùng bối rối, “Đừng khóc, đừng khóc. Tôi sai rồi, đều là lỗi của tôi.”

Trác Khiêm khóc đến độ nấc cụt, cậu nói: “Tôi, tôi thích cậu. Nhưng, chúng ta không thể ở bên nhau.”

Thẩm Gia Lan ngẩn ra: “Tại sao?”

Trác Khiêm rơi nước mắt lã chã: “Cậu đã từng nghe một câu nói thế này chưa?”

Thẩm Gia Lan thở dài, vừa lau nước mắt trên mặt Trác Khiêm vừa hỏi câu nói thế nào.

“Chị em chơi nhau, trời đánh thánh vật.” Nói ra chuyện này, Trác Khiêm cực kỳ đau khổ, gào khóc, “Chúng ta đụng số, tôi không muốn vì yêu làm 1. Tôi không gánh vác nổi vị trí phía trên. Nếu chúng ta ở bên nhau thì chỉ có thể yêu kiểu Platon thôi.”

Thẩm Gia Lan: “…”

Dù rằng Thẩm Gia Lan không hề nói gì, Trác Khiêm vẫn cảm nhận được động tác lau nước mắt cho cậu đã khựng lại. Cậu ngẩng đầu lên, sau đó bắt gặp vẻ mặt Thẩm Gia Lan như… dẫm phải cớt. Đó là một biểu cảm rất phức tạp, pha lẫn sự bàng hoàng, trong bàng hoàng có cạn lời, trong cạn lời là sự chần chừ.

Có lẽ là do biểu cảm của Thẩm Gia Lan đổi thoăn thoắt, khiến Trác Khiêm buộc phải ngừng khóc.

Một lúc sau, Thẩm Gia Lan mới lên tiếng: “… Cậu vừa nói gì?”

Trác Khiêm cũng sững người: “Hả?”

Mặt Thẩm Gia Lan đã đen đến mức sắp hòa vào màn đêm: “Ai bắt cậu phải ở trên?”

Trác Khiêm chớp mắt: “Hả?”

Giống như để giải tỏa cảm xúc, Thẩm Gia Lan chà mạnh lên cánh môi của Trác Khiêm, sau đó cúi đầu gặm xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi