THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Chớp mắt đã đến cuối tháng mười hai.

Kế hoạch ban đầu của cô Trương và thầy Hạ là đưa học sinh đi chơi ngoại thành trong tháng mười một. Không ngờ hết chuyện này đến chuyện khác liên tiếp xảy ra, đành phải hoãn lại kế hoạch.

Ngày đầu năm mới sắp đến gần, kế hoạch đi chơi ngoại thành mới được chốt lịch.

Chiều thứ sáu, Trác Khiêm về nhà một chuyến để chuẩn bị quần áo cần thiết cho chuyến đi hai ngày một đêm. Nhiệt độ trên núi giảm mạnh vào ban đêm, nếu không mang nhiều áo ấm thì chắc chắn không chịu nổi.

Vì đồ cần mang có khá nhiều, một cái ba lô không thể nhét hết vào được, hết cách, Trác Khiêm gõ cửa phòng Trác Duệ.

Tuần này Trác Duệ có về, nhưng không biết có chuyện gì, sau khi về nhà thì cứ nhốt mình trong phòng không chịu ló mặt, thậm chí còn không ra ăn cơm.

Trác Khiêm gõ cửa phòng một lúc lâu, bên trong không hề đáp lại.

Ngay lúc Trác Khiêm nghĩ chắc Trác Duệ sẽ không mở cửa thì bỗng nghe thấy tiếng cạch, cửa phòng hé ra một khe hở. Trác Duệ đứng sau cửa, lộ ra nửa khuôn mặt, vô cảm nhìn Trác Khiêm.

Trác Khiêm bị ánh mắt của Trác Duệ dọa hết hồn, đơ một lúc mới nói: “Cuối tuần này em phải ra ngoài, có thể cho em mượn vali của anh được không?”

Trác Duệ không nói một lời, cứ thế nhìn Trác Khiêm bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Trác Khiêm bị Trác Duệ nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, sờ mũi nói: “Sao vậy? Nếu thấy không tiện cũng không sao đâu. Em đi hỏi Trác Phi.”

Vừa dứt câu, Trác Duệ lùi về sau một bước, đồng thời kéo mở cửa phòng, Trác Duệ nói: “Vào đi.”

Bây giờ Trác Khiêm mới thấy rõ, Trác Duệ vẫn còn đang mặc bộ quần áo lúc mới về, bộ đồ nhăn nhúm, trông giống như vừa bị ai đó lôi kéo. Tóc tai cũng rối bù, nhưng hình như bản thân anh ta không tự nhận thức được điều đó. Trác Duệ giơ tay lấy chiếc va li không dùng từ trên nóc tủ quần áo xuống.

Trác Khiêm đứng đằng sau Trác Duệ, không có việc gì làm quan sát căn phòng này.

Phòng Trác Duệ rộng hơn phòng cậu một chút. Tuy rằng cách bày trí không khác lắm, nhưng được Trác Duệ dọn dẹp rất gọn gàng. Chỉ cần nhìn qua cũng biết Trác Duệ là người thích sạch sẽ và có hơi rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Sách trên kệ được sắp xếp từ trái qua phải theo độ cao, thậm chí màu sắc cũng được phân loại sao cho đồng nhất.

Nhưng khi ánh mắt Trác Khiêm lướt qua một chiếc áo khoác mắc trên ghế, không tự chủ được dừng lại.

Đó là một chiếc áo khoác dệt kim màu đen trắng. Hình như đây là mẫu thu đông mới được ra mắt, có giá hơn sáu con số, hơn nữa còn là số lượng có hạn.

Trác Khiêm không rành về lĩnh vực này, lý do biết là vì Thẩm Gia Lan đã từng mặc một chiếc tương tự.

Hiển nhiên đó không phải là áo khoác của Trác Duệ.

Trác Duệ không mấy để ý đến quần áo, chỉ cần còn mặc được thì dù có giặc đến bạc màu thì anh ta vẫn mặc như thường, huống chi là vấn đề thương hiệu hay giá cả.

Mặc dù Trác Khiêm thấy lạ vì trong phòng Trác Duệ lại xuất hiện một chiếc áo khoác như thế, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng tư của Trác Duệ, cậu không tiện hỏi nên chỉ liếc nhìn thêm vài lần rồi dời mắt.

Trác Duệ kiểm tra kỹ va li một lần rồi mới đưa cho Trác Khiêm.

Trác Khiêm cảm ơn, nói thêm: “Ngày mốt trở về sẽ trả cho anh.”

Trông Trác Duệ có vẻ cực kỳ mệt mỏi, anh ta ngồi phịch xuống ghế, không nhìn Trác Khiêm mà chỉ uể oải gật đầu.

Trác Khiêm thấy Trác Duệ không muốn nhiều lời, xách va li định đi ra. Không ngờ cậu vừa bước đến cửa, Trác Duệ như sực nhớ ra điều gì, bỗng gọi cậu lại.

Trác Khiêm xoay người, Trác Duệ không nói gì ném áo khoác qua đây——Chính là chiếc áo khoác vừa mắc trên ghế.

Trác Khiêm khó hiểu chụp lấy.

“Áo của Liễu Nhứ.” Trác Duệ nói, “Em đưa cho anh ta giúp anh. Coi như là phí mượn va li.”

“Hả? Áo của Liễu Nhứ?” Trác Khiêm bất ngờ.

Nhắc đến Liễu Nhứ, không biết Trác Duệ nhớ đến chuyện gì mà sắc mặt vốn đã khó coi lại càng nhăn nhó hơn, anh ta vuốt mặt, cọc cằn nói: “Là áo của anh ta để quên ở chỗ anh.”

Trác Khiêm: “…”

Cậu muốn hỏi Trác Duệ quen biết Liễu Nhứ từ khi nào, dù sao thì thái độ thù địch của Trác Duệ đối với Liễu Nhứ vào lần gặp mặt trước quá rõ ràng, đương nhiên là bây giờ nhìn cũng chẳng đỡ hơn là bao.

Không biết có phải do cậu nghĩ nhiều hay không, biểu cảm của Trác Duệ khi nhắc đến Liễu Nhứ cứ… quái quái kiểu gì.

Nhưng nhớ lại phản ứng dữ dội của Trác Duệ vừa nãy, Trác Khiêm do dự vài giây, vẫn không hỏi ra miệng. Cậu đáp lại một tiếng được, sau đó một tay xách va li, một tay cầm áo khoác ra khỏi phòng Trác Duệ.

Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, cuối cùng Trác Duệ không thể kìm nén nổi sự bực bội trong lòng. Anh ta cau mày, đứng dậy rồi đi tới đi lui trong phòng hơn chục vòng.

Nỗi ấm ức trong lòng mãi không tan, hóa thành một cục bông nghẹn ứ trong lòng ngực, khiến anh ta vô cùng khó chịu.

Trong không gian tĩnh lặng, điện thoại đặt trên bàn bỗng vang lên.

Trác Duệ như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, bước đến cầm điện thoại lên xem, là một dãy số lạ.

Thế nhưng khi anh ta bắt máy, giọng nói truyền đến từ đầu bên kia lại không hề xa xa lạ.

“Sợ tôi thế cơ à? Ngay cả trả áo cũng không dám tự mình làm?”

Giọng điệu trêu chọc quen thuộc khiến ngọn lửa trong lòng Trác Duệ bùng lên. Anh ta không nhịn nổi, cũng không muốn nhịn, nghiến răng nói: “Liễu, Nhứ!”

“Tôi đây.” Liễu Nhứ cười khúc khích, “Không ngờ chứ gì? Tôi không chỉ có một số điện thoại thôi đâu.”

Rồi anh lại nói thêm, “Cậu chặn số này cũng được thôi. Nhưng trừ phi cậu mãi mãi không bắt số điện thoại lạ, còn không thì tôi luôn có thể gọi cho cậu bất cứ lúc nào. Đúng không nè?”

Trác Duệ tức giận xanh mặt, nhưng anh ta không đấu lại được cái miệng lươn lẹo của Liễu Nhứ. Ngay cả chửi thề cũng chỉ biết mấy câu “Mặt dày”, “Không biết xấu hổ” chẳng có tí sát thương nào.

Trước Liễu Nhứ cứ cười hi hi ha ha, Trác Duệ kìm nén nửa ngày cũng chỉ rặn được một câu: “Tôi là học sinh, sắp phải thi đại học, anh đừng làm phiền tôi nữa.”

Liễu Nhứ cười nói: “Ai mà không phải là học sinh chứ? Tôi là sinh viên nè, bốn bỏ năm lên làm tròn thì tôi chính là đàn anh của cậu đó. Hay gọi một tiếng đàn anh thử nghe chơi?”

“Liễu Nhứ!” Trác Duệ giận dữ, “Anh có biết xấu hổ không?”

“Không.” Liễu Nhứ đáp với giọng điệu đầy ẩn ý, “Để có thể có được cậu thì cần gì mặt mũi?”

“Anh!”

“Tôi sao nào?”

“Anh không biết xấu hổ!”

“Có mỗi câu này mà nói hoài nói mãi. Có thể đổi câu nào mới mẻ hơn không?” Liễu Nhứ vừa nói vừa cười ngả ngớn.

Trác Duệ càng tức thì anh càng thấy vui.

Thật ra tiếng cười của Liễu Nhứ rất hay. Tựa như tiếng chuông ngân lên khi gió đêm thổi qua, trong trẻo vui tai. Nhưng tiếng cười này vào tai Trác Duệ thì không khác gì tiếng thì thầm của ác ma.

Trong mắt Trác Duệ, Liễu Nhứ chính là ác ma hàng thật giá thật, thích lấy anh ta ra làm trò tiêu khiển. Trớ trêu thay, chẳng những anh ta không thể chọc lại được mà còn không thể trốn thoát…

Mạch suy nghĩ của Trác Duệ càng lúc càng hỗn loạn, giận quá mất khôn, buột miệng nói: “Anh mà còn quấy rối tôi nữa thì tôi sẽ đi báo cảnh sát. Tôi vẫn còn là học sinh cấp ba, tội quấy rối học sinh cấp ba bị phạt bao nhiêu năm thì tự tra đi.”

Vừa dứt lời, Liễu Nhứ phía bên kia cười phá lên: “Tỉnh táo lại đi! Cậu sắp mười chín tuổi rồi đó, đừng tự coi mình là trẻ vị thành niên nữa ha ha ha!”

Nghe câu đó, đầu óc Trác Duệ như nổ tung, mặt đỏ bừng như sắp bốc cháy: “Anh điều tra tôi?”

“Đừng sợ, tìm hiểu một vài thông tin cơ bản thôi mà.” Liễu Nhứ nói, đột nhiên giọng điệu đổi sang mập mờ, “Dù sao cũng là người từng có tiếp xúc da thịt. Chẳng lẽ không nên hiểu nhau thêm một chút sao?”

“Tiếp, tiếp xúc da thịt gì cơ? Anh đừng có ăn nói bậy bạ!”

“Hôn môi cũng tính đấy.”

Trác Duệ lập tức im lặng, anh ta nhớ lại chuyện đã xảy ra ban chiều, trên mặt lộ rõ sự chán ghét. Anh ta chà mạnh mu bàn tay lên môi, chậm rãi thốt ra vài chữ: “Thật kinh tởm.”

Lần này đến lượt Liễu Nhứ đơ người: “Cái gì?”

Trác Duệ nói: “Bị anh hôn thật kinh tởm.”

Liễu Nhứ im lặng hồi lâu, sau đó đột nhiên bật cười: “Cũng chẳng phải hôn mỗi một lần, thấy ghê cũng ráng chịu đi. Ai bảo cậu dọa đối tượng xem mắt của tôi bỏ chạy chứ.”

Đầu óc Trác Duệ loạn cào cào, bây giờ không muốn nghe thấy cả tiếng thở của Liễu Nhứ, định thẳng tay cúp máy.

Dường như Liễu Nhứ phía bên kia đoán được hành động tiếp theo của anh ta, nói thêm: “Tôi gọi là vì muốn bảo cậu tự mình trả áo khoác lại cho tôi. Nếu không thì tôi sẽ kể hết mối quan hệ giữa chúng ta với em trai cậu.”

Trác Duệ siết chặt điện thoại: “Anh nói gì?”

Liễu Nhứ cười nói: “Tôi chính là bạn trai của em trai cậu. Nếu em trai cậu và gia đình biết chuyện giữa đôi ta thì cậu nghĩ bọn họ sẽ nghĩ gì về cậu?”

Trác Duệ nghiến răng, không thốt nổi một chữ. Đến tận khi Liễu Nhứ cúp máy, anh ta mới buông điện thoại.

Anh ta quay đầu, thông qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, anh ta trông thấy khuôn mặt mình đang đỏ bừng, nhưng không phải đỏ vì xấu hổ mà chỉ đơn thuần là do bị chọc tức.

Từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn sống trong thế giới của riêng mình. Nếu không phải vô tình bắt gặp Liễu Nhứ đi xem mắt với người khác thì anh ta còn không biết rằng trên đời này còn có loại người như Liễu Nhứ——Ngoại hình không ra nam chẳng ra nữ, ăn mặc không ra nữ chẳng ra nam, thậm chí cả hành động cũng cực kỳ vô liêm sỉ!

Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, anh ta đều vô cùng hối hận. Đáng ra không nên xen vào việc người khác, không nên vì tức giận mà lao vào nhà hàng dọa đối tượng xem mắt của Liễu Nhứ bỏ chạy. Không thì đã không bị Liễu Nhứ bám dính lấy như kẹo mạch nha rồi.

Phải thừa nhận, cái người tên Liễu Nhứ này ngày ngày thay đổi tam quan của anh ta, thay đổi sự hiểu biết đối với nhân loại của anh ta.

Rõ ràng Liễu Nhứ đã có Trác Khiêm, vậy mà còn đi xem mắt với những chàng trai khác. Thậm chí còn không từ chối khi cậu chàng đó đề nghị hôn môi. Liễu Nhứ không sợ khiến Trác Khiêm thất vọng sao? Hay anh cảm thấy tim hai ngăn là chuyện bình thường? Hay là các sinh viên đều thoáng như thế?

Trác Duệ không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Anh ta nhớ tới lời cô bạn ngồi bàn trước thường hay mỉa mai, đột nhiên cảm thấy siêu chuẩn.

Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng thân dưới, không có ai là thứ tốt lành.

Ngoại trừ anh ta.

À phải rồi, ngoại trừ Đỗ Học Gia.

Trác Khiêm vừa bị Trác Duệ xếp vào hội “không phải thứ tốt lành” vẫn đang vui vẻ gọi video với Thẩm Gia Lan.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trác Khiêm chạy ra mở cửa, bỗng đối diện với một khuôn mặt u ám lại khiến cậu hết hồn thêm một lần nữa. Mất một lúc mới nhìn rõ người đến là Trác Duệ.

“Đưa áo của Liễu Nhứ cho anh.” Trác Duệ nói, “Anh tự mình trả cho anh ta.”

Trác Khiêm bất lực, bảo anh ta đợi một lát, lấy chiếc áo khoác đã gấp gọn từ trong tủ ra đưa cho Trác Duệ.

Trác Duệ chần chừ, do dự nhận chiếc áo, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói.

Trác Khiêm thấy anh ta có việc muốn nói thì hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

Trác Duệ lắc đầu: “Không có gì.”

Nói xong thì đi ngay.

Trác Khiêm nhìn bóng lưng Trác Duệ, thầm than đúng là kỳ lạ.

Sáng hôm sau, Trác Khiêm kéo vali đến trường để tập trung.

Địa điểm tập trung là bãi đỗ xe của trường. Còn chưa đến gần đã thấy những học sinh có mặt chia thành hai nhóm, lớp 11-1 một bên, lớp 11-6 một bên. Ranh giới phân chia rõ ràng, nước sông không phạm nước giếng.

Trác Khiêm nhìn kỹ lại tìm nhóm bên lớp mình, nhanh chân bước qua.

Khi cậu đến gần, không biết là ai chú ý đến sự hiện diện của cậu trước nhưng tiếng xì xầm nói chuyện của hai nhóm chợt im bặt, rồi sau đó lần lượt quay đầu nhìn cậu.

Nhất là những người thuộc lớp 11-1, gần như là nhìn cậu không thèm chớp mắt. Ánh mắt đánh giá ẩn chứa nhiều loại cảm xúc khiến cậu thấy rất khó chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi