THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Yến Thư Dương nhanh chóng nhận ra tầm mắt của Trác Khiêm, hắn cúi đầu nhìn vệt đỏ trên cánh tay mình, biểu cảm vốn đang bình tình lóe hoảng loạn.

Hắn kéo tay áo xuống, lặng lẽ che đi những vệt đỏ ấy.

Trác Khiêm thu ánh mắt, ngẫm nghĩ rồi vẫn hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Vết thương do đòn roi dễ để lại sẹo, mà hình như Yến Thư Dương cũng không có ý định chăm sóc tốt những vết thương đó, để mặc chúng tự lành.

Yến Thư Dương bước đến trước mặt Trác Khiêm, thản nhiên cười nói: “Ngoại trừ hơi đau ra thì không có vấn đề gì lớn. Nếu không tôi cũng không đứng đây nói chuyện với cậu được.”

Trác Khiêm à một tiếng, lại nói: “Nếu có cơ hội thì vẫn nên đi khám đi. Để lại sẹo ở chỗ dễ thấy thế này cũng không hay.”

Yến Thư Dương hỏi: “Cậu đi cùng tôi được không?”

Trác Khiêm: “…”

Dường như Yến Thư Dương đoán được Trác Khiêm sẽ có phản ứng này, cũng không tức giận, ngược lại hơi oán trách nói: “Sáng nay cậu còn đi vệ sinh với Gia Lan, đi khám với tôi một chút thì không được ư?”

Trác Khiêm thầm nghĩ, cậu và Thẩm Gia Lan giống nhau hả? Nếu Thẩm Gia Lan phải đến bệnh viện, đừng nói đi chung, bảo cậu cõng Thẩm Gia Lan đến bệnh viện còn được.

Đương nhiên không thể nói mấy lời này ra, nhưng Trác Khiêm vẫn từ chối thẳng thừng: “Cậu có nhiều bạn bè lắm cơ mà, tìm đại một người đi cùng đi. Tôi không rảnh.”

Yến Thư Dương mím môi, nhìn chằm chằm Trác Khiêm bằng ánh mắt u uất.

Trác Khiêm không chịu nổi ánh mắt của Yến Thư Dương, xoay người định bước vào buồng phía bên phải.

Yến Thư Dương đứng sau lưng cậu đột nhiên nói: “Tôi phát hiện cậu thật sự đã thay đổi rất nhiều.”

Câu nói bất ngờ này khiến Trác Khiêm suýt nữa phải loạng choạng. Cậu không hành xử theo tính cách của nguyên chủ, nên nếu bị người có lòng nhận ra cơ thể này đã thay đổi linh hồn cũng không phải chuyện không thể xảy ra…

May mắn thay, sự việc không phát triển theo hướng mà cậu lo lắng. Yến Thư Dương cười nói: “Thú thật, cậu trước đây thực sự khiến tôi rất đau đầu. Chúng ta không chung vòng quan hệ, cũng không có đề tài chung, mỗi lần ở cạnh nhau đều rất khó xử. Hơn nữa, cậu khiến tôi cảm thấy rất ngột ngạt giống như quay về khoảng thời gian phải đi xã giao với mẹ, buộc phải giả vờ, càng ngày càng trở nên không giống với chính mình.”

Nói đến khúc sau, trong giọng nói của Yến Thư Dương lộ ra sự mông lung, dường như chính hắn cũng không biết tại sao lại có tư tưởng như thế, tại lại biến thành như vậy.

Ban đầu Trác Khiêm không định để ý đến Yến Thư Dương làm gì, nhưng nghe đến đó, cậu không nhịn được mở miệng: “Tôi không biết tuổi thơ của cậu ra sao, nhưng tôi cảm thấy có một phần gánh nặng tâm lý của cậu là đến từ chính cậu. Nếu cậu không muốn diễn, thì cứ để bản thân thư giãn vào những tình huống không cần thiết. Mặt nạ đeo lâu ngày sẽ trở thành một phần của cậu, gánh nặng tâm lý của cậu cũng sẽ trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của cậu.”

Yến Thư Dương ngẩn ngơ nhìn vào mắt Trác Khiêm, biểu cảm của hắn hơi cứng đơ, nụ cười cũng đông cứng trên mặt.

Trác Khiêm vẫn nói như cũ: “Không muốn cười thì đừng ép bản thân cười.”

Yến Thư Dương đột nhiên hỏi: “Cậu biết chuyện gia đình tôi sao?”

“Có nghe nói sương sương, cũng không rõ lắm.” Trác Khiêm nói, nhún vai, “Tôi chỉ nhớ là từ nhỏ cậu đã sống không mấy vui vẻ.”

Yến Thư Dương mím môi, hai mắt nhìn thẳng vào Trác Khiêm.

Trác Khiêm nói: “Thật ra từ nhỏ đến lớn tôi cũng đã trải qua nhiều chuyện không vui. Chắc cậu chưa từng nghe tôi nhắc đến ba mẹ? Bởi vì bọn họ đã không còn từ lâu rồi.”

Mặc dù lúc trước cậu có ba mẹ, nhưng ngoại trừ việc đảm bảo cung cấp cho cậu một cuộc sống ấm no thì sự hiện diện của hai người có cũng như không. Thậm chí, khi cậu vừa thành niên họ đã ngay lập tức cắt nguồn trợ cấp. Toàn bộ học phí đại học và chi phí sinh hoạt đều phải tự mình lo liệu.

Tất nhiên là nguyên chủ giấu rất kỹ, ngay cả Yến Thư Dương cũng không biết, sau khi hắn nghe Trác Khiêm nói xong thì tức thì lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Trên đời mấy ai có cuộc sống thuận buồm xuôi gió, gần như ai cũng sẽ gặp phải trở ngại dù ít dù nhiều. Biết làm sao được? Thế giới này vốn là một nơi chết tiệt.” Trác Khiêm nói, “Tôi chưa từng trải qua cuộc sống của cậu, chẳng thể phát biểu được lý lẽ cao siêu gì. Nhưng cuộc sống là của chính cậu, ngay cả khi người khác đối xử tệ với cậu thì cậu vẫn nên đối xử tốt với bản thân. Bây giờ cậu vẫn chưa thành niên, chưa bước chân ra xã hội, khi cậu thành niên rồi bước chân ra xã hội, cậu sẽ nhận ra rằng——”

Yến Thư Dương hỏi: “Nhận ra điều gì?”

Trác Khiêm nhếch miệng, nở nụ cười đầy ác ý: “Cậu sẽ nhận ra rằng thế giới này còn chết tiệt hơn cậu tưởng. Có lẽ cuộc sống của cậu sẽ càng khốn khổ hơn nữa.”

Yến Thư Dương: “…”

Trác Khiêm nhìn dáng vẻ ngu người của Yến Thư Dương, hả hê cười ha ha.

Hình như Yến Thư Dương bị tiếng cười của Trác Khiêm lây nhiễm, cũng để lộ biểu cảm chua chát nửa cười nửa không, hắn gật đầu: “Cậu nói đúng.”

Tiếp đó, hắn lại nói ra một câu chẳng liên quan: “Nếu trước kia cậu như thế này thì có lẽ tôi đã thích cậu từ lâu rồi.”

Tiếng cười của Trác Khiêm ngưng bặt, vẻ mặt cứng đơ ngay giây phút hoảng sợ nhất.

Yến Thư Dương bị phản ứng thái quá của Trác Khiêm chọc cười: “Ha ha ha, tôi đùa đấy.”

Trác Khiêm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng còn chưa thở xong, Yến Thư Dương đột nhiên tiếp lời: “Cậu tưởng tôi sẽ nói như vậy sao?”

Trác Khiêm: “… Chẳng lẽ không phải sao?”

“Không phải.” Yến Thư Dương mỉm cười lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc, “Tôi không phải người thích nói đùa.”

Trác Khiêm dần hiểu ra, cậu cũng mỉm cười theo: “Xem ra tôi nên cảm thấy may mắn vì tôi trước kia không phải tôi hiện tại.”

Nghe vậy, Yến Thư Dương còn định nói gì đó, lại nghe thấy tiếng mở cửa từ bên cạnh——có người đi vào.

Yến Thư Dương lập tức ngậm miệng.

Trác Khiêm thoáng nhận ra người bước vào là học sinh lớp 11-1, vì thế xoay người vào buồng trong.

Khi cậu giải quyết nỗi buồn xong đi ra thì Yến Thư Dương và bạn nam lớp 11-1 đều không còn ở đó nữa.



Quay lại nhà ăn ngồi xuống bên cạnh Kiều Kiệt, bọn Kiều Kiệt đã cơm nước xong, vừa tám chuyện vừa đợi cậu.

Sau đó nhóm bạn trở về phòng, định chớp mắt một lát rồi xuống lầu ngâm suối nước nóng.

Trác Khiêm nhắn báo với Thẩm Gia Lan là cậu đã về phòng, nhưng Thẩm Gia Lan mãi không trả lời.

Trác Khiêm nằm trên giường, cứ thế nhìn chằm chằm vào điện thoại đợi tin nhắn từ Thẩm Gia Lan. Nào ngờ đợi quá lâu, cuối cùng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Đương lúc mơ mơ màng màng, dường như cậu nghe thấy có ai đó gõ cửa. Cậu nghĩ phải đi mở cửa, nhưng khổ nỗi thật sự quá mệt mỏi, không mở nổi mắt. Cậu chỉ nghe thấy tiếng bước chân Lạc Trạch chạy đi mở cửa.

Không biết người ở ngoài cửa là ai, Lạc Trạch thì thầm nói chuyện với người đó một lúc rồi lặng lẽ quay lại thu dọn đồ đạc. Dù Lạc Trạch đã cố nhẹ tay nhẹ chân hết mức có thể, nhưng vẫn tạo ra một vài tiếng vang đứt quãng.

Tiếng vang ấy kéo dài một lúc lâu mới biến mất.

Trác Khiêm có cảm giác mình đã ngủ rất lâu, đợi khi cậu mở mắt ra lần nữa, bên ngoài cửa sổ sát đất đã bị nhuộm một màu xanh thẫm u ám, phía chân trời thấp thoáng vài ngôi sao.

Trong phòng không bật đèn, tất cả đồ đạc và nội thất đều chìm trong bóng tối mờ mịt.

Trác Khiêm ngơ ngác chớp mắt, miễn cưỡng nhìn thấy bố cục trong phòng. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng điều hòa đang hoạt động.

Không biết Lạc Trạch đã đi đâu.

Trác Khiêm đang chuẩn bị đứng dậy, lại phát hiện không biết mình đã chăn lên người từ khi nào. Cậu lật chăn ra, vừa định ngồi dậy thì một bàn tay bất ngờ vòng qua ôm chầm từ phía sau, lồng ngực ấm áp áp vào lưng cậu.

Có người ngủ phía sau cậu?!

Nhận ra điều này, Trác Khiêm sợ hãi đến ngu người, vội vàng xoay người tính đẩy người đó ra, không ngờ bàn tay bị bắt lấy.

Người đó nghiêng người đè ép lên, đặt một nửa trọng lượng cơ thể lên người Trác Khiêm, thuận thế hôn lên môi cậu.

“Ngoan, đừng quậy.” Giọng nói quen thuộc nói với Trác Khiêm, “Để anh ngủ thêm một lát đi.”

Trác Khiêm lập tức nằm yên, giống như một chú mèo được vuốt lông: “Thẩm Gia Lan?”

“Ừm.” Hình như Thẩm Gia Lan rất mệt, chỉ hầm hừ âm mũi, sau đó vùi mặt vào hõm cổ Trác Khiêm, có vẻ như lại chìm vào giấc ngủ.

Trác Khiêm vẫn bất động, thậm chí còn không dám thở mạnh. Cậu mở to mắt nhìn trần nhà chìm trong bóng tối như bị điểm huyệt.

Mạch não của cậu loạn cào cào.

Thẩm Gia Lan đến đây hồi nào? Liệu cứ ôm thế này thì có bị Lạc Trạch trở về bắt gặp hay không?

Mẹ nó…

Hơi thở của Thẩm Gia Lan nóng quá, cổ cậu như sắp bốc cháy.

Trong màn đêm, Trác Khiêm không nhìn rõ lắm, nhưng các giác quan càng hoạt động tốt hơn, xúc giác lẫn thính giác đều bị phóng đại vô hạn.

Không chỉ mỗi hô hấp của Thẩm Gia Lan khiến cậu cảm thấy khô nóng, mà ngay cả bàn tay đang ôm lấy eo cậu cũng truyền đến độ ấm bỏng rát. Tất cả hóa thành một ngọn lửa đốt cháy nội tại, chạy đến một nơi nào đó.

Không biết có phải do nhiệt độ điều hòa vừa đủ ấm hay không, Trác Khiêm cảm thấy càng lúc càng nóng, thậm chí có hơi khô miệng khát nước.

Nhưng điều khiến cậu tuyệt vọng nhất chính là cậu dần dần nhận thấy một vài biến hóa trên cơ thể.

Biến hóa đó càng lúc càng rõ ràng…

Trác Khiêm muốn duỗi tay ra chạm thử, nhưng cả người cậu đều đang bị Thẩm Gia Lan ôm trong ngực, chỉ cần cậu động đậy một chút thôi thì Thẩm Gia Lan sẽ cảm nhận được.

Chung quy cũng đâu thể sờ vào thứ đó trước mặt Thẩm Gia Lan được.

Trác Khiêm hết cách, đành cố gắng chịu đựng, nhẫn nhịn một lúc lâu, nhưng chẳng những sức nóng tập trung ở nói đó không tiêu tan mà còn có xu hướng trở nên mãnh liệt hơn.

Cuối cùng, Trác Khiêm không chịu nổi nữa, đẩy nhẹ cái đầu đang vùi vào cổ mình: “Anh, anh buông ra trước đã.”

Thẩm Gia Lan không vui vì bị đẩy ra, không thèm mở mắt, cọ cọ đầu vào cổ cậu, càng ôm chặt hơn: “Sao vậy?”

Cơ thể Trác Khiêm cứng đờ, giọng điệu mất tự nhiên: “Em muốn đi vệ sinh.”

Thẩm Gia Lan rất không tình nguyện, nhưng sau khi ưỡn ẹo một lát vẫn buông cậu ra.

Trác Khiêm như được ân xá chống tay chống gối bò dạy, gần như chạy trối chết vào phòng tắm

Thẩm Gia Lan vùi mình trong chăn, mái tóc rối bù che mất đôi mắt hẹp dài, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra y đang mở to mắt, nhìn chằm chằm cửa phòng tắm không chớp mắt.

Trác Khiêm khóa cửa lại, mở vòi nước, tiếng nước chảy ào ào lập tức vang khắp phòng tắm.

Cậu ngồi lên bồn cầu, hai má đỏ bừng vì xấu hổ. Đấu tranh một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được cởi quần ra, đưa tay về phía nơi đó.

Tuy ngoài miệng Trác Khiêm hay thích nói lời cợt nhả, nhưng sự thật là cậu không hề có kinh nghiệm yêu đương, ngay cả số lần tự giải quyết cũng ít ỏi. Lý do là vì kỹ thuật quá tệ. Đôi khi đang hơi có hứng, kết quả sau khi vụng về tuốt nửa ngày thì mất sạch cảm giác. Mỗi khi nhớ lại những trải nghiệm đau thương này, càng không muốn tự xử nữa.

Vòng luẩn quẩn tiếp nối không ngừng, số lần tự giải quyết chỉ đếm trên hai bàn tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi