THỤ CHÍNH BẠCH LIÊN HOA OOC RỒI

Có hai bạn nam lớp 11-6 lén gọi bia nhưng bị cô Trương bắt ngay tại trận. Cô Trương bắt bọn họ đứng trước mặt mọi người nghe phê bình không thương tiếc.

Hai bạn nam bị phê bình quê đến mức sắp chúi đầu xuống ngực, những người khác thì hả hê cười đã đời.

“Trác Khiêm!” Kiều Kiệt tìm được một chỗ bên rìa, phất tay với Trác Khiêm, “Ở đây!”

Trác Khiêm kéo Thẩm Gia Lan qua đó.

Trên đường có đi ngang qua vài lò nướng của học sinh lớp 11-1. Ai nấy cũng đều để ý Trác Khiêm đang kéo tay Thẩm Gia Lan. Bọn họ quên cả việc nướng thịt, ngơ ngác nhìn theo Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan như nhìn thấy chuyện gì đó khó tin lắm vậy.

Trác Khiêm cảm thấy mất tự nhiên vì bị bọn họ nhìn chằm chằm, nương theo ánh mắt của bọn họ thì thấy bàn tay đang kéo Thẩm Gia Lan của mình, bấy giờ mới nhận ra, vội vàng buông Thẩm Gia Lan ra.

Cậu có hơi sầu nào, thường ngày hay lôi lôi kéo kéo Thẩm Gia Lan riết đã trở thành thói quen, quên mất phải giữ ý tứ trước mặt người ngoài.

Mặc dù cậu đã bỏ ý định che giấu mối quan hệ với Thẩm Gia Lan, nhưng vẫn không muốn bại lộ nhanh đến vậy.

Không ngờ Trác Khiêm vừa mới buông tay Thẩm Gia Lan thì ngay lập tức đã bị Thẩm Gia Lan trở tay nắm cổ tay.

Trác Khiêm thắc mắc quay đầu lại nhìn.

Trông Thẩm Gia Lan vô cùng thản nhiên, còn trả lời rất có lý: “Ở đây đông người, không nắm tay thì dễ bị lạc.”

Nói xong, Thẩm Gia Lan lặng lẽ bóp tay Trác Khiêm.

Trác Khiêm vốn định rút tay ra, nhưng nghĩ kỹ lại vẫn đành thôi.

Thẩm Gia Lan muốn nắm thì cứ nắm đi. Cậu chẳng rảnh rỗi quan tâm người khác nghĩ thế nào.

Mãi đến khi Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan đã đi xa, Yến Thư Dương trong đám người mới bị tiếng của bạn cùng lớp kéo mạch não về.

“Dạo này Thẩm Gia Lan sao vậy? Suốt ngày cứ đi với mấy đứa bên 11-6. Chắc không phải thành bạn bè thật đấy chứ?” Bạn nam đang nói là bạn cùng bàn của Thẩm Gia Lan. Quan hệ giữa cậu ta và Thẩm Gia Lan không tệ lắm nên vừa rồi định gọi Thẩm Gia Lan qua đây ngồi, không ngờ Thẩm Gia Lan giống như không nghe thấy tiếng cậu ta, không thèm ngoái đầu một cái, khiến cậu ta ấm ức chết đi được.

“Bạn bè chỗ nào? Tôi thấy chẳng khác gì người yêu.” Một bạn khác lầm bầm, “Sinh đôi còn chưa chắc đã bám nhau cỡ đó.”

Bạn cùng bàn của Thẩm Gia Lan cười nói: “Làm gì lố tới mức đó?”

“Có đó!” Bạn học đó nói, “Lý Lê nói hai người họ còn đi xem phim với nhau. Ngồi ngay trước mặt cậu ta và bạn gái.”

“Thật hả?”

“Giả thì tôi chặt đầu xuống cho coi!”

“… Vãi cớt.”

Yến Thư Dương ngồi bên cạnh, lặng lẽ lấy kẹp lật mặt nguyên liệu trên vỉ nướng.

Than củi trong lò đỏ rực, khiến khuôn mặt không có biểu cảm gì của Yến Thư Dương cũng đỏ lây, ánh mắt hắn ghim chặt trên vỉ nướng.

“Thư Dương.” Bạn cùng bàn của Thẩm Gia Lan bỗng gọi hắn, “Không phải cậu thân với Thẩm Gia Lan lắm sao? Cậu biết chuyện giữa cậu ấy với Trác Khiêm không?”

Yến Thư Dương cầm đũa chung, gắp tôm nướng đặt vào chén riêng của bạn. Nghe hỏi thì ngẩng đầu mỉm cười, hắn nói: “Tôi không rõ lắm.”

Bạn cùng bàn của Thẩm Gia Lan thở dài: “Cậu hiền quá đó. Nên mới để mấy người bên lớp 11-6 cướp Thẩm Gia Lan đi mất tiêu.”

Yến Thư Dương nói: “Đều là bạn bè, làm gì có khái niệm cướp hay đoạt gì đó.”

Bạn cùng bàn của Thẩm Gia Lan quay đầu nhìn gương mặt bị ánh lửa đỏ hắt lên của Yến Thư Dương. Biểu cảm của hắn rất bình tĩnh, giống như không hề để tâm đến chuyện này.

Bạn cùng bàn của Thẩm Gia Lan khẽ lắc đầu, sau đó chuyển chủ đề tám nhảm với những bạn khác. Nếu lúc này cậu ta quay đầu nhìn thử, thì chắc chắn sẽ nhìn thấy cảnh Yến Thư Dương siết chặt đôi đũa trên tay, gân xanh lồ lộ trên làn da mỏng.

Trác Khiêm hoàn toàn không hay biết bên kia đã xảy ra chuyện gì. Thực tế là vừa rồi cậu chỉ lo kéo Thẩm Gia Lan, còn không thấy Yến Thư Dương ngồi ở đâu.

Lý Gia Nhiên đi lấy nguyên liệu, Kiều Kiệt và Lạc Trạch ngồi song song trước lò nướng.

Hai người đang cầm cái kẹp trong tay, trông Lạc Trạch có vẻ thạo nghề, Kiều Kiệt thì luống ca luống cuống, mấy lần bị khói hun đến ho sặc sụa, ho xong thì nguyên liệu cũng vừa hay cháy đen.

Kiều Kiệt lật qua lật lại thành quả đã cháy đen thui, mặt xanh lét: “Đây là cái gì?”

Lạc Trạch ngó thử cái thứ đó: “Chắc là tôm.”

“Eo, trông kinh chết đi được!” Kiều Kiệt kẹp con tôm đen thui đó định bỏ vào chén riêng của Trác Khiêm, cười hê hê hê, “Bé Khiêm à, cậu tới muộn quá. Còn chưa ăn gì nữa mà? Ăn đi ăn đi, đừng để bị đói.”

Vừa mới nói hết câu, Kiều Kiệt cảm nhận rõ ràng có một ánh mắt hình viên đạn bắn qua đây.

Cánh tay đang giơ ra khựng lại, Kiều Kiệt ngu ngơ nhìn sang bên cạnh Trác Khiêm, bây giờ mới để ý tới Thẩm Gia Lan đang ngồi cạnh Trác Khiêm, đang nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Kiều Kiệt: “…”

Sao Thẩm Gia Lan lại ngồi đây?

Khoan, bộ hiện tại Thẩm Gia Lan đã thành người lớp 11-6 của bọn họ rồi hay gì? Sao cứ đi theo Trác Khiêm hoài vậy?

Nhưng Kiều Kiệt chỉ dám nghĩ trong lòng, tay cậu ta run lên, con tôm rơi xuống chén riêng của Lý Gia Nhiên.

Lạc Trạch nói: “Tự cậu nướng cháy thì tự mình ăn. Đừng có bỏ vào chén của người khác.”

Kiều Kiệt la ó: “Nhưng tôi ăn không hết!”

Lạc Trạch cười khẩy: “Hồi nãy tôi đã khuyên cậu đừng nướng nhiều quá rồi. Cậu thấy chơi vui nên không chịu nghe lời, giờ báo ứng tới rồi đó. Dù sao đi nữa, tự nướng bao nhiêu thì tự ăn hết bấy nhiêu đi.”

Mặt Kiều Kiệt nhăn như khổ qua, cậu ta nướng một đống, mà gần như cái nào cũng cháy, cái không cháy thì cũng ít dầu thiếu muối, nhìn chán chả muốn ăn.

Thầy cô vừa mới nhấn mạnh là ăn bao nhiêu nướng bấy nhiêu, không được lãng phí nguyên liệu xong. Hơn nữa các bạn học còn có thể báo cáo lẫn nhau, người lãng phí nguyên liệu phải về viết một bài văn.

Kiều Kiệt hay gây sự trong lớp, khỏi nói chi xa, Tề Hạo Miểu ngồi ở bàn bên cạnh ngửi thấy mùi khét bên này thì thường hay nhìn qua đây như đèn pha, sợ để vuột mất cảnh Kiều Kiệt vứt đồ ăn.

Rơi vào đường cùng, Kiều Kiệt buộc phải đau khổ tự giải quyết đống đồ ăn cháy khét.

Sau đó, cậu ta thật sự giải quyết hết nổi, bất chấp tất cả mà bỏ mấy cái còn dư vào chén riêng của Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên.

Kiều Kiệt còn âm mưu tính lén bỏ vào dĩa riêng của Trác Khiêm. Đang định ra tay thì Thẩm Gia Lan y như đọc được suy nghĩ của hắn, đột nhiên bắn tới ánh mắt lạnh như băng. Kiều Kiệt sợ run lẩy bẩy, lập tức rụt tay lại ngay.

Thôi… Thẩm Gia Lan bảo vệ Trác Khiêm như gà mái che chở gà con thế kia, không nên nhắm vào Trác Khiêm thì hơn.

Trái lại, Trác Khiêm thấy Kiều Kiệt tỏ vẻ đau khổ, chủ động bảo để mình ăn giúp cho.

Nào ngờ Kiều Kiệt vội bê dĩa lên, miệng nhét đầy đồ ăn, lúng búng nói: “Không cần! Tôi tự mình giải quyết!”

Nói xong, cậu ta hơi rén nhìn thoáng qua Thẩm Gia Lan, sau đó nhét toàn bộ đồ ăn trên dĩa vào miệng, đặt dĩa lên bàn, nhọc nhằn nhai nuốt.

“…” Trác Khiêm sợ hết hồn, im lặng chốc lát rồi quay đầu nhìn sang Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan đang ung dung lật nguyên liệu trên vỉ nướng, nhận ra ánh mắt của Trác Khiêm, y vội phủi sạch quan hệ: “Anh có làm gì đâu.”

Bọn họ ngồi sát rìa của bãi đất trống, sau lưng là rừng cây âm u, chỉ có một con đường lát đá xanh dẫn sâu vào trong rừng. Giữa bọn họ và rừng cây cách nhau một dãy đèn đường sáng rực.

Ánh sáng trắng rọi lên khuôn mặt của Thẩm Gia Lan. Đường nét gương mặt sắc sảo, ngũ quan tinh tế, tuy rằng vẻ ngoài rất ưa nhìn nhưng lại có chút gì đó khó gần. Thế nhưng lúc này, ánh đèn đã làm mài mòn đi những góc cạnh ấy.

Dưới góc nhìn của Trác Khiêm, cậu cảm thấy biểu cảm của Thẩm Gia Lan thật dịu dàng, nụ cười nơi khóe miệng như dòng suối ngày xuân, khiến cậu phải đắm chìm.

Trác Khiêm muốn chạm vào khuôn mặt của Thẩm Gia Lan, nhưng đành nhịn lại vì đang ở nơi công cộng.

Cậu thầm thở dài, nghĩ bụng, Thẩm Gia Lan đẹp thế này cơ mà, sao lại dọa Kiều Kiệt đến mức đấy cơ chứ?

Bỏ qua chuyện đó đi, có phải sức ăn của Thẩm Gia Lan khỏe hơn rồi không nhỉ?



Ai trong tường cũng biết, lớp 11-1 và lớp 11-6 là hai lớp không ưa nhau nhất khối và thực tế đúng là vậy thật. Dù cả hai lớp đang ăn tiệc BBQ cùng một chỗ thì vẫn chia nhóm rõ ràng, bầu không khí không được hòa hợp cho lắm.

Các giáo viên ngồi chung một bàn. Trái ngược với mối quan hệ căng thẳng của hai lớp thì cô Trương và thầy Hạ lại khá hợp nhau, vừa nướng thịt ăn vừa nói chuyện phiếm.

Gần mười giờ tối, vài thầy cô thấy buồn ngủ nên đã lần lượt rời đi trước.

Cô Trương là người cuối cùng về phòng. Cô liên tục dặn dò đám học sinh phải chung sống hòa bình, đừng gây rắc rối. Nghe học sinh cả hai lớp đồng thanh vâng dạ, cô Trương mới yên tâm rời đi.

Kết quả, cô Trương vừa đi khỏi thì học sinh hai lớp phía sau lưng lập tức lật mặt.

Hai lớp vốn đang ngồi chung với nhau đã phân chia ranh giới rõ rệt như nước Hán với nước Sở. Lớp 11-1 bên trái, lớp 11-6 ngồi bên phải, tỏ thái độ không mấy thân thiện với đối phương.

Lúc trước Kiều Kiệt có người quen ở lớp 11-1, sau chuyện gửi đáp án lần trước thì cậu ta và bọn họ gần như đã cắt đứt hoàn toàn.

“Tụi lớp 11-1 thật đáng ghét, mới nãy còn giả vờ giả vịt trước mặt thầy cô.” Kiều Kiệt phỉ nhổ, “Đám đạo đức giả, làm như hay lắm vậy.”

Tề Hạo Miểu cũng chồm qua, riêng chuyện mắng chửi lớp 11-1 thì cậu ta cực kỳ tích cực: “Ngồi cùng một chỗ với tụi nó làm tôi nuốt không nổi luôn á. Còn tưởng lớp ai nấy lo cơ, tổ chức chung làm quái gì?”

Kiều Kiệt nhăn mặt với Tề Hạo Miểu: “Cậu nghĩ thử xem có cách nào để xử tụi nó một trận không?”

Hiển nhiên là Tề Hạo Miểu cũng có nghĩ đến, nụ cười dần trở nên biến thái.

Hai người chụm đầu thì thầm một lúc, sau đó không biết đã bàn đến chuyện gì mà đồng thanh cười hê hê hê.

Cười được nửa chừng, bọn họ mới sực nhận ra một chuyện, đồng loạt quay phắt đầu nhìn về phía Thẩm Gia Lan.

Suýt nữa quên mất Thẩm Gia Lan cũng là học sinh lớp 11-1!

Thẩm Gia Lan đang bận gắp đồ ăn cho Trác Khiêm, trông chẳng khác nào một người ngoài cuộc không quan tâm chuyện không liên quan đến mình. Y hờ hững nhún vai: “Các cậu cứ bàn đi, đừng quan tâm đến tôi.”

Nghe vậy, Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu đều cảm động.

Nếu tụi lớp 11-1 đều giống Thẩm Gia Lan thì ngon rồi. Giây phút này, tự nhiên bọn họ có cảm giác như Thẩm Gia Lan đến lớp bọn họ ở rể… À không, rể gì mà rể?

Là dâu gả đến lớp họ mới đúng!

Cuối cùng, không biết Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu xì xầm bàn bạc chuyện gì, chỉ thấy bọn họ chạy đi tìm lớp trưởng và ủy viên hoạt động của lớp 11-1 nói chuyện một lúc. Không lâu sau, lớp trưởng hai lớp thông báo với mọi người lát nữa sẽ cùng chơi một trò chơi.

Trò chơi rất đơn giản, chính là đi tìm kho báu. Họ nhờ nhân viên khách sạn chuẩn bị mười tấm thẻ gỗ, trong đó có năm thẻ to và năm thẻ nhỏ. Thẻ gỗ to của lớp 11-1, thẻ gỗ nhỏ của lớp 11-6.

Trước khi trò chơi bắt đầu, hai lớp sẽ cử năm ban cán sự của từng lớp đi giấu thẻ gỗ của lớp mình vào rừng. Sau đó, tất cả sẽ bắt đầu đi tìm. Trong thời hạn hai tiếng, bên nào tìm được nhiều thẻ gỗ của bên kia nhất sẽ giành chiến thắng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi