“Đương nhiên là người ta đến để gặp anh rồi.” Trác Phi quan sát thấy tình hình không ổn, vội tiến tới, thì thầm với Trác Khiêm, “Anh, người ta mang đến nhiều thứ như vậy, anh đừng làm mặt lạnh nữa.”
Trác Khiêm liếc Trác Phi.
Trác Phi bị ánh mắt lạnh lẽo của Trác Khiêm làm sởn tóc gáy, sợ không dám nói gì nữa.
Trác Khiêm bước đến trước mặt Yến Thư Dương, lạnh lùng lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Cậu đến làm gì?”
“Ở trong trường cậu cứ trốn tôi mãi, còn chặn cả số điện thoại lẫn WeChat của tôi, tôi đành phải đến tận nhà tìm cậu thôi.” Yến Thư Dương cười nói, “Hy vọng không làm phiền đến cậu.”
Trác Khiêm nhìn khuôn mặt tươi cười của Yến Thư Dương, lần đầu tiên cảm thấy nụ cười của đối phương chói mắt đến mức khiến cậu khó chịu.
Trác Phi đứng ngóng trông bên cạnh, thông thường thì vào giờ này, vợ chồng Chu Văn Nhã và Trác Tuấn Quý có thể sẽ về nhà bất cứ lúc nào.
Trác Khiêm đơ mặt mím môi, do dự trong chốc lát mới nói: “Cậu theo tôi qua đây.”
Nói xong, cậu đi về phía phòng ngủ.
Yến Thư Dương ngoan ngoãn đi theo sau cậu.
Đi được vài bước, Trác Khiêm sực nhớ ra, quay đầu dặn Trác Phi đang ngồi chồm hổm trước bàn trà chảy nước miếng với bánh sinh nhật: “Đừng động vào mấy thứ đó.”
Trác Phi nhăn mặt như trái khổ qua: “Hả? Tại sao? Em muốn ăn bánh kem!”
“Không được.” Trác Khiêm nói, hình như lo rằng Trác Phi sẽ ăn vụng, lấy điện thoại ra chụp một tấm hiện trạng trên bàn trà.
Trác Phi ngơ ngác hỏi: “Anh chụp chi vậy?”
Trác Khiêm cất điện thoại, thản nhiên đáp: “Để lát nữa soi lại.”
Trác Phi: “…”
Nhỏ bị sốc vì nước đi này của Trác Khiêm, nửa ngày trời vẫn không thể khôi phục tinh thần lại được.
Chẳng biết có phải do vẻ mặt ngu người của Trác Phi buồn cười quá hay không, Yến Thư Dương chứng kiến toàn bộ bỗng bật cười.
Cả khuôn mặt Trác Phi lập tức đỏ bừng vì mắc cỡ, nhỏ vừa tức vừa bực, song không dám ý kiến ý cò với Trác Khiêm, chỉ có thể hướng ánh mắt oán trách về phía Yến Thư Dương.
“Xin lỗi, không nhịn nổi.” Yến Thư Dương nhanh chóng kiểm soát biểu cảm, để thể hiện sự biết lỗi, hắn ra dấu tay “Mời” với Trác Phi, “Nếu em muốn thì cứ ăn mấy thứ anh mang đến đi.”
Trác Phi mới giây trước còn đang u sầu lập tức hóa vui mừng, woa một tiếng: “Thật hả?!”
“Giả đó.” Trác Khiêm nhíu mày, “Đừng động đến mấy thứ đó.”
Trác Phi lại làm mặt chán nản.
“Không sao đâu, mấy thứ tôi mang đến toàn là đồ ăn, nếu các cậu không ăn thì tôi chỉ có thể mang đi vứt. Thế thì lãng phí lắm đúng không” Yến Thư Dương ôn hòa giải thích.
Nghe vậy, mắt Trác Phi sáng rực nhìn Trác Khiêm.
“Đã nói không được là không được.” Thái độ Trác Khiêm cứng rắn, còn cảnh cáo Trác Phi, “Đợi tôi ra mà thấy có gì sai sai thì cô chuẩn bị tinh thần đi.”
Mặt mũi Trác Phi tuyệt vọng.
Trác Khiêm dẫn Yến Thư Dương quay về phòng, đóng cửa rồi khóa lại. Cậu đặt ba lô lên bàn học, quay đầu thì thấy Yến Thư Dương đang đứng trước cửa, thản nhiên quan sát phòng cậu.
Lần trước dẫn Thẩm Gia Lan về, Trác Khiêm vừa lo lắng vừa bồn chồn. Cậu lo rằng Thẩm Gia Lan sẽ chê bai hoàn cảnh nơi đây, đồng thời cũng dấy lên một nỗi tự ti mơ hồ.
Thế nhưng, hiện tại đối mặt với Yến Thư Dương, lòng cậu lại bình tĩnh đến lạ, tựa như mặt hồ không một gợn sóng.
Đây là nơi cậu đang sống, là hoàn cảnh sinh hoạt của cậu. Cậu không phải cậu ấm con nhà giàu, cũng chẳng phải họ hàng xa của người dì giàu có kia. Cậu chỉ là một đứa trẻ mồ côi không có ba mẹ, ăn nhờ ở đậu mà thôi.
Trác Khiêm không nói gì, lẳng lặng nhìn Yến Thư Dương.
Đợi đến khi Yến Thư Dương quan sát xong, cậu cất lời: “Sao cậu tìm được nhà tôi?”
“Có người cho tôi biết địa chỉ.” Yến Thư Dương nói, trong ánh mắt hắn lộ ra sự khó tin, “Tôi không ngờ cậu đang sống ở đây. Lúc đến nơi tôi còn tưởng mình nhầm địa chỉ.”
“Cậu đến nhầm chỗ thật mà?” Trác Khiêm khoanh tay dựa vào bàn học, gương mặt tỏ vẻ mỉa mai nhìn Yến Thư Dương, “Nơi tồi tàn này không hợp để đại thiếu gia như cậu hạ cố đến chơi.”
Không ngờ Yến Thư Dương lại nghiêm túc gật đầu: “Tồi tàn thật.”
Trác Khiêm: “…”
Cậu nghi ngờ do mình đã ở cùng Thẩm Gia Lan quá lâu, cho nên suy nghĩ ngay lúc này của cậu chính là muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Không không không, không phải lỗi của mình, vấn đề là do Yến Thư Dương quá ngứa đòn.
“Thẩm Gia Lan đã ở đây cả kỳ nghỉ ĐSo?” Yến Thư Dương bước đến trước giường, nghiêm túc đặt câu hỏi, “Giường cậu nhỏ thế này, hai người nằm vừa ư?”
Ngọn lửa giận không tên trong lòng Trác Khiêm phụt cháy, cậu siết nắm đấm, ngoài cười nhưng trong không cười nhếch khóe miệng nhìn Yến Thư Dương: “Đợi cậu yêu đương rồi sẽ biết. Đừng nói là chiếc giường nhỏ thế này, giường nửa mét cũng có thể nhét vừa hai người.”
Quả nhiên, câu này vừa thốt ra, nụ cười trên mặt Yến Thư Dương lập tức vặn vẹo.
Trác Khiêm nắm bắt thời cơ, chế nhạo hắn: “Cậu cất công đến đây chắc không phải chỉ để quan tâm chi tiết chuyện yêu đương của tôi với Thẩm Gia Lan thôi đấy chứ?”
Rốt cuộc Yến Thư Dương không giữ được nụ cười trên mặt nữa.
“Nếu cậu tò mò thật, tôi có thể kể cậu nghe một chút.” Trác Khiêm an ủi hắn, “Người chưa từng yêu đương thường hay tò mò này nọ, tôi hiểu mà. Dù sao thì xuân cũng đến rồi, ai cũng ấp ủ mấy suy nghĩ đó trong lòng. ”
“…” Lần này Yến Thư Dương tối sầm xuống, dường như Trác Khiêm rất có năng lực này, chỉ cần hai ba câu nói là có thể chi phối cảm xúc của hắn, hắn nói, “Tôi chỉ muốn đến xem thử rốt cuộc là nơi như thế nào có thể khiến Thẩm Gia Lan không muốn về nhà.”
Trác Khiêm cười khẩy: “Xem xong chưa?”
Yến Thư Dương nói: “Xong rồi.”
“Nếu xem xong rồi thì cậu cũng nên trả lời một vài câu hỏi của tôi.” Trác Khiêm dừng một chốc, hỏi, “Ai bảo cậu tới?”
Câu hỏi này khiến Yến Thư Dương bất ngờ.
Trác Khiêm không định vòng vo với hắn, nói thẳng: “Người nhà Thẩm Gia Lan bảo cậu tới?”
Hình như Yến Thư Dương không lường được Trác Khiêm sẽ đoán ra, không nhịn được để lộ biểu cảm ngạc nhiên: “Sao cậu đoán được?”
Trác Khiêm không thèm khách sáo quét mắt nhìn Yến Thư Dương từ trên xuống dưới một lượt, mỉa mai: “Cậu nghe lời bọn họ thế cơ mà? Bọn họ bảo cậu tới, cậu không thể không tới.”
Có vẻ những lời này đã chọc trúng điểm mẫn cảm nào đó trong nội tâm Yến Thư Dương, hắn đờ người một lúc lâu, cuối cùng đột nhiên bật cười: “Đúng vậy. Là ông nội Thẩm bảo tôi đến tìm cậu.”
Trác Khiêm cảnh giác hỏi: “Tìm tôi làm gì?”
“Chỉ bảo tôi đến xem thử thôi.” Yến Thư Dương nhún vai, xoay người ngồi lên ghế, bắt chéo đôi chân thon dài, dáng vẻ lơi lỏng nói, “Ông nội Thẩm tra được ba mẹ cậu mất sớm, từ đó sống với chú thím. Trước kia chú thím cậu kinh doanh ở thành phố Q, sau đó thua lỗ rồi mắc nợ rất nhiều tiền, chuyển đến thành phố D để trốn nợ. Chú thím cậu cũng không thích cậu, không đủ khả năng chi trả cho chi phí sinh hoạt kếch xù của cậu. Cho nên cậu không chỉ xài hết số tiền mà người dì kia cho mà còn vay tiền bên ngoài.”
Yến Thư Dương bình thản vạch trần quá khứ của Trác Khiêm, không, nói cho chính xác, là quá khứ mà nguyên chủ cất công che giấu, không muốn bị ai phát hiện.
Nguyên chủ không muốn bị Yến Thư Dương phát hiện ra nhất, nhưng dù cho là nguyên chủ hay là ký chủ trước đó của cơ thể này đi chăng nữa thì chắc hẳn bọn họ sẽ không ngờ có một ngày Yến Thư Dương sẽ moi móc tất cả mọi chuyện ra ánh sáng.
Tuy rằng Trác Khiêm không quan tâm đến suy nghĩ của Yến Thư Dương, song giây phút này cậu vẫn thấy hơi căng thẳng.
Lúc trước, cậu chưa từng nghĩ đến khoảng cách chênh lệch giữa mình và Thẩm Gia Lan, nhưng lời Yến Thư Dương nói đã ép cậu phải nhìn thẳng vào nó. Nếu không phải tận tai nghe Yến Thư Dương kể về quá khứ của mình, thậm chí chính cậu cũng không tưởng tượng được mình từng là một kẻ tệ hại như vậy.
Hư vinh, tham lam, dối trá, vay nặng lãi vì những thứ ham muốn không đáy.
“À, phải rồi.” Giọng nói của Yến Thư Dương kéo đầu óc đã bay đi xa của Trác Khiêm trở lại, hắn ngẩng đầu nhìn cậu, “Khoản nợ của cậu cũng là Thẩm Gia Lan giúp cậu giải quyết nhỉ?”
Sắc mặt Trác Khiêm hơi tái, cậu siết nắm đấm, mãi cho đến khi cảm nhận được cơn đau mới khiến buộc bản thân phải bình tĩnh. Cậu không phủ nhận: “Đúng vậy.”
Yến Thư Dương hỏi: “Cậu có biết chuyện đó đã khiến Thẩm Gia Lan gặp phải phiền phức đến mức nào không?”
Trác Khiêm hít sâu một hơi: “Tôi biết.”
“Chủ nợ của cậu tìm đến ông nội Thẩm, âm mưu dùng chuyện đó tống tiền ông. Đương nhiên, gã không thành công.” Yến Thư Dương nói, “Lúc ấy, ông nội Thẩm đã điều tra cậu rồi. Chỉ là ông không ngờ đến sau đó Thẩm Gia Lan lại vì cậu…”
Trác Khiêm nhìn chằm chằm hắn: “Vì tôi làm gì?”
Yến Thư Dương không trả lời câu hỏi của cậu, nói tiếp: “Mặc dù ông nội Thẩm không thích cậu, nhưng xét đến việc Thẩm Gia Lan không có nhiều bạn bè nên ông đã nhắm mắt làm ngơ.”
“Yến Thư Dương!” Trác Khiêm không nhịn được ngắt lời hắn, “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói là——” Yến Thư Dương đứng lên, mặt đối mặt với Trác Khiêm, hắn cao hơn Trác Khiêm, ánh mắt cụp xuống nhìn Trác Khiêm chuyên chú lạ thường, “Cậu và Thẩm Gia Lan không hợp nhau.”
Trác Khiêm bật cười: “Tôi và cậu ấy không hợp? Vậy tôi hợp với ai?”
“Tôi.” Yến Thư Dương khẽ cười nói, “Chúng ta rất hợp nhau.”
Trác Khiêm ngừng cười, ánh mắt lạnh như băng.
Hình như Yến Thư Dương không nhận thấy sự lạnh lẽo trong mắt cậu, còn bận nói: “Cậu không thấy chúng ta rất giống nhau sao? Không có kẻ thân cận, tìm đường sống từ kẽ hở. Chúng ta không giống Thẩm Gia Lan. Từ nhỏ Thẩm Gia Lan đã được mọi người xoay quanh, muốn gì có nấy, còn chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân. Tôi đã từng rất cô độc, tôi cứ nghĩ mình sẽ mãi mãi như vậy, nhưng trước mặt cậu, dường như tôi có thể buông bỏ cảnh giác.”
Không biết có phải do bọn họ đứng gần nhau quá hay không, Trác Khiêm lại cảm thấy sự áp lực quen thuộc nọ từ trên người Yến Thư Dương, cậu vô thức lùi về sau một bước.
“Tôi không quan tâm trước kia cậu là người như thế nào, chỉ cần cậu bằng lòng, chúng ta có thể làm quen lại một lần nữa.” Yến Thư Dương đứng yên tại chỗ, giọng nói hắn nhỏ nhẹ dần, cuối cùng còn loáng thoáng mang theo vẻ cầu xin.
Trác Khiêm không hề động lòng vì mấy lời này, cậu nói: “Yến Thư Dương, rốt cuộc cậu có hiểu thích là gì hay không?”
Nói xong, cậu không cho Yến Thư Dương cơ hội mở miệng, nói tiếp, “Cảm xúc của cậu đối với tôi không phải thích. Đó là do cậu cho rằng cậu tìm được một người cùng cảnh ngộ. Cậu nói cậu có thể buông bỏ cảnh giác trước mặt tôi, cũng chỉ đơn giản là vì tôi không có xung đột lợi ích với cậu. Nếu tôi là một trong bất cứ ai trong đám Ninh Phong, có lẽ cậu càng sẽ diễn sâu hơn trước mặt tôi mà thôi.”
Vẻ mặt Yến Thư Dương ngơ ngác, hồi lâu sau mới tìm được giọng nói của mình: “Tôi…”
“Thay vì đợi tôi đến cứu cậu, thì cậu tự thử cứu chính mình còn hơn.” Trác Khiêm thở dài, “Nếu cậu không thích cuộc sống hiện tại, sao không thử thay đổi hoàn cảnh xem sao? Dẫu cho cậu ở trong gia tộc lớn không có quyền quyết định nên đành phải kết bạn với một vài người, làm một ít chuyện đi chăng nữa thì chung quy ra bọn họ cũng không thể hoàn toàn thể kiểm soát cuộc đời cậu.”
Yến Thư Dương hé môi, mãi không thể thốt nổi một chữ nào.
“Nói trắng ra là, chính cậu đang tự giam cầm mình. Cậu liệt kê ra một đống quy tắc, tự trói buộc chính mình. Cậu tưởng rằng làm như vậy sẽ giúp cậu sống thoải mái hơn đôi chút. Thật ra cậu sống như thế càng mệt mỏi hơn, chỉ là cậu không muốn thừa nhận thôi.”
“Tôi…” Yến Thư Dương cụp mắt, nở nụ cười chua xót, “Tôi trông như thế này à?”
“Cậu có phải như thế hay không, lòng cậu biết rõ nhất, không phải sao?” Trác Khiêm nói, “Có lẽ trước kia tôi đã từng thích cậu, nhưng bây giờ tôi không hề có ý gì với cậu, ở cùng cậu quá mệt mỏi.”
Yến Thư Dương há miệng, cứ vậy ngơ ngác nhìn Trác Khiêm một lúc, trông như hắn đã nghĩ thông điều gì đó: “Tôi hiểu rồi.”
Trác Khiêm chẳng biết hắn hiểu cái gì, nhưng thấy hắn như vậy, những lời còn lại cũng không tiện nói ra nữa. Cậu mím môi, gật đầu nói: “Hiểu là được.”
Có lẽ vì đã nghĩ thông, trên mặt Yến Dương dần khôi phục nụ cười. Hắn nhìn lướt qua bàn học đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên đó có vài cuốn sách giáo khoa Trác Khiêm đã mượn từ Trác Duệ và vài cuốn vở ghi bài.
Chữ Trác Khiêm rất đẹp, uyển chuyển, lưu loát, trên cả giấy nháp cũng không thấy xấu lắm.
Yến Thư Dương nhìn chữ viết trên sách bài tập, bỗng nói: “Chữ của cậu cũng đã thay đổi rất nhiều.”
Nghe nói vậy, trái tim Trác Khiêm đập mạnh, cậu lo sợ Yến Thư Dương sẽ nhận ra gì đó, vì thế vội bước đến, lấy cuốn sách giáo khoa bên cạnh đè lên sách bài tập.
Cũng may lực chú ý của Yến Thư Dương không tập trung vào đó quá lâu. Hắn ngẩng đầu nhìn sang Trác Khiêm, trong mắt mang theo cảm xúc phức tạp mà cậu không hiểu nổi: “Cậu biết không? Kể từ sau khi cậu được cứu lên sau khi rơi xuống hồ năm ngoái, cậu đã quên mất một vài chuyện quan trọng.”
Trác Khiêm dùng thân mình chắn bàn học, cậu nhìn trân trân vào Yến Thư Dương: “Chuyện gì?”
“Cậu bị Ninh Phong lôi xuống nước.”
“Ninh Phong?” Trác Khiêm vô cùng kinh ngạc, cậu nhanh chóng phản ứng lại, “Sao cậu biết là cậu ta?”
“Cậu ấy kể với tôi về ý định sẽ dạy cho cậu một bài học. Lúc đó tôi không cản cậu ấy.” Nói tới đây, hình như Yến Thư Dương nghĩ đến chuyện gì đó thú vị, khóe miệng cong lên, “Kết quả là hai người đánh nhau bên bờ hồ, Ninh Phong đánh không lại cậu, bị cậu xô xuống nước. Lúc cậu ấy rơi xuống nước đã kịp túm quần áo cậu cho nên mới lôi cậu xuống theo. Nhưng cậu ta biết bơi, nên trước khi thầy đi ngang qua thì đã leo lên bờ bỏ đi trước rồi.”
Yến Thư Dương nói nghe sao nhẹ nhàng bâng quơ, Trác Khiêm lại toát mồ hôi lạnh cả người.
Cậu thật sự không thể tin nổi đây là phản ứng của một học sinh trung học nên có. Nếu không có thầy vô tình đi ngang qua, e rằng cậu đã chết trong cái hồ đó…
Không, thực tế là ký chủ trước đã chết, nên cậu mới đến được thế giới này.
Dường như Yến Thư Dương cũng nhận ra suy nghĩ của cậu, bất lực giải thích: “Xin lỗi, thời điểm ấy tôi bị cậu quấn lấy hoài nên thấy hơi phiền thật. Với cả cậu cũng đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với Thẩm Gia Lan.”
Hắn ngẫm nghĩ, nói thêm: “Thật ra ba mẹ và ông nội Thẩm Gia Lan không khó hòa hợp. Họ cảm thấy mình nợ Thẩm Gia Lan rất nhiều, bởi vậy họ luôn cố gắng thỏa mãn Thẩm Gia Lan hết mức có thể. Ít nhất thì họ sẽ không vì cậu là con trai mà chia rẽ cậu và Thẩm Gia Lan.”
Trác Khiêm: “…”
Yến Thư Dương nói: “Điều thực sự khiến họ không thể chấp nhận được cậu, là vì chuyện cậu đã từng làm với Thẩm Gia Lan.”
Giọng nói Trác Khiêm khẽ run rẩy: “Tôi đã làm gì?”
–
Trác Phi thèm ăn bánh sinh nhật muốn chảy nước miếng, cuối cùng vẫn không có gan xuống tay. Mắt không thấy tâm không phiền, nhỏ quyết định nằm trên sô pha chơi điện thoại.
Khi Yến Thư Dương bước ra khỏi phòng Trác Khiêm, đồng hồ trên tường đã chỉ tám giờ.
Trác Phi gấp gáp bò dậy từ sô pha, nhỏ thò đầu ngóng, chỉ thấy một mình Yến Thư Dương, hỏi: “Anh em đâu?”
“Bên trong.” Yến Thư Dương cười nói, “Cậu ấy có hơi không khỏe.”
“Không khỏe chỗ nào?”
Yến Thư Dương không đáp, chỉ nói: “Để cậu ấy nghỉ một lát đi.”
Thấy Yến Thư Dương định đi về, Trác Phi đuổi theo: “Anh đi về ạ? Không ở lại ăn tối sao? Hôm nay là sinh nhật của anh em, lát nữa mẹ em về sẽ nấu cơm.”
Trước sự nhiệt tình của Trác Phi, Yến Thư Dương từ chối một cách lễ độ: “Không, nếu không có gì ngoài ý muốn thì không lâu nữa sẽ có người đến tìm anh của em. Anh không làm phí thời gian của anh em nữa.”
Trác Phi nói: “Hả? Còn ai nữa?”
Yến Thư Dương nói: “Một anh mà em cũng biết.”
Trác Phi gãi đầu: “Anh bảo là anh hai em hả? Nhưng lâu rồi anh ấy đâu có về.”
Yến Thư Dương cười, không nói thêm gì nữa. Trước khi bước ra khỏi cửa, hắn mới sực nhớ ra một chuyện, xoay người nói với Trác Phi: “Phải rồi, gửi lời chúc mừng sinh nhật với anh em giúp anh.”
Tài xế chờ ngay dưới lầu, thấy Yến Thư Dương ra khỏi tòa chung cư thì dẫn hắn ra ngoài.
Trong khu dân cư có rất ít cây cối, rác rưởi ném lung tung, không khí sặc mùi hôi thối.
Yến Thư Dương rất nhạy cảm với mấy mùi này, không chịu nổi hắt xì, giơ tay phất trước mũi.
Tài xế thấy thế, không nhịn được phàn nàn cài câu: “Mùi gì thế này? Cứ như đồ ôi thiu.”
Yến Thư Dương không để ý lắm: “Chắc vậy.”
Tài xế nói: “Nhịn một xíu nữa là tới chỗ đậu xe rồi.”
“Không sao ạ.” Yến Thư Dương cười nói, “Mùi này còn đỡ hơn nước sát trùng nhiều.”
Tài xế nghe vậy thì im lặng.
Ông đã làm tài xế ở nhà họ Yến hơn hai mươi năm, gần như đã chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của Yến Thư Dương. Ông không thể nhớ xuể đã bao nhiêu lần chở Yến Thư Dương đến bệnh viện. Ông cụ Yến khó tính, còn có khuynh hướng bạo lực, hễ không vừa ý là quất roi. Yến Thư Dương là đứa nhỏ được sinh ra bên ngoài của đứa con không được cụ yêu thương nhất. Từ nhỏ đã bị ông cụ Yến quất roi không biết bao nhiêu lần.
Tuy nhiên, dù bị ăn roi nhưng ông cụ Yến cũng chưa từng đối xử tệ với Yến Thư Dương. Giờ đây gần như có gì tốt đều cho Yến Thư Dương.
Trong đám con cháu chỉ có Yến Thư Dương là ngoan ngoãn, vâng lời nhất, khiến ông cụ vui lòng.
Ngồi vào xe, Yến Thư Dương không nghe tài xế khuyên can, mở cửa sổ xe.
Từng cơn gió đêm thổi tới, dù nay đã vào xuân nhưng vẫn thấy mát lạnh khi bị gió đêm thổi vào mặt.
Yến Thư Dương quay đầu nhìn khu dân cư chìm trong bóng đêm cách hắn càng ngày càng xa, cuối cùng không còn thấy một tia sáng nào nữa.
Hắn nghĩ, đúng là hắn và Thẩm Gia Lan rất khác nhau. Có lẽ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hắn đến một nơi như thế này.