THƯ CỦA TỀ NHẠC TƯ

Khang Đằng:

Anh đừng trốn tránh em có được không?

Em gọi điện thoại cho anh, anh không nghe, tin nhắn gửi đi anh không trả lời, đến thư viện nhà trường tìm anh, đến bóng người cũng không thấy, em đến nơi anh thuê trọ lúc trước, anh đã chuyển về trường học, Khang Đằng, anh không cần em nữa sao?

Cứ cho là không cần em, đến nhật ký của anh anh cũng chẳng cần nữa phải không?

Em đã đọc xong rồi, đọc đi đọc lại rất nhiều lần, anh không biết khi em đọc những chữ mấy năm trước anh viết kia trong lòng có bao nhiêu khó chịu đâu.

Anh khiến em cảm thấy bản thân rất đáng xấu hổ, người em yêu sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng như vậy, em lại không biết xấu hổ mà hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Đứng trước mặt anh, trước những dòng chữ đến từ quá khứ, em xấu hổ tới mức không nhấc nổi đầu lên.

Khi anh đưa chúng cho em lặng im không nói một lời, nhưng có lẽ khi đọc xong em đã hiểu, những lời anh muốn nói đều ở trong đó.

Anh từng đau đớn đến tận cùng, em không thể nào tưởng tượng những gì anh đã phải trải qua, không nói dối anh, khi nhìn thấy số nhật kí anh viết trong mấy năm đó, em thậm chí lạnh run người.

Những dòng chữ anh nghiến răng nghiến lợi viết, như là hận không thể dùng ngòi bút xé rách trang giấy.

Em có thể tưởng tượng được khi anh viết xuống những dòng chữ kia lúc đó có bao nhiêu tuyệt vọng, anh không nhìn thấy tương lai, không nhìn thấy hi vọng, không nhìn thấy ý nghĩa cuộc sống.

Em thật sự rất sợ, hoặc nói là nghĩ mà sợ, bây giờ em đang cảm thấy rất vui vì anh đã kiên cường như vậy, dù ở thời điểm thống khổ nhất cũng chưa hề nghĩ đến việc từ bỏ sinh mệnh.

Em nghĩ, nếu em là anh, đại khái em không thể giống như anh, em vừa yếu đuối vừa ngu ngốc, có lẽ đã sớm tự tử rồi.

Cho nên, Khang Đằng, tại sao anh vẫn cảm thấy bản thân không đáng được yêu thương? Trên thế giới này không có ai so với anh càng đáng giá để em yêu hơn.

Chân chính bắt đầu nghiêm túc đọc sách là bởi vì anh, bởi vì đọc được văn chương của anh, còn có bởi vì cùng anh viết thư, không muốn cứ vô tri ngây ngốc như vậy, cho nên mấy năm nay bắt đầu học hỏi đọc thêm rất nhiều.

Nhưng mà, cuốn sách buồn thảm đau đớn nhất em từng đọc cũng không khiến em đau lòng bằng nhật ký của anh.

Em khó chịu muốn chết, loại khó chịu không cách nào dùng lời nói để hình dung, dường như em đang xem một bộ phim điện ảnh chân thực, em nhìn thấy anh mệt mỏi đứng trong bóng đêm tăm tối, dây leo màu xanh cuốn lấy mắt cá chân anh, chậm rãi bò lên trên thân thể của anh, từng chút từng chút một cắn nuốt anh.

Em biết, phần thống khổ em cảm nhận được không bằng một phần mười nỗi đau của anh, chỉ có thực sự trải qua mới biết có bao nhiêu gian nan.

Cho nên, em hiểu được anh khi đó đối với cuộc sống và con người chán ghét, em chấp nhận việc anh đã từng xem thường em.

Bởi vì anh bây giờ không phải là anh trước kia, anh không những không xem thường em nữa, còn thích em.

Anh chắc chắn không tưởng tượng nổi khi em đọc đến nội dung phần sau có bao nhiêu vui vẻ, anh cả ngày đối với em lạnh như băng, thực ra em cũng rất mệt mỏi, thế nhưng em vẫn cảm thấy may mắn vì em không hề từ bỏ, anh xem, em còn cho là anh không thích em.

Nỗ lực của mọi người nhất định đều sẽ có kết quả, anh nỗ lực sống, cho nên cuộc sống của anh trở về quỹ đạo, em nỗ lực đến gần anh, anh cũng chầm chậm tiến về phía em.

Tất cả mọi thứ đều là đáng giá, đúng không?

Còn có một việc em phải nhắc nhở anh, vốn là thành tích của em vô cùng thê thảm, cũng là vì anh em mới nỗ lực học tập, anh là ý nghĩa động lực học tập của em, mục tiêu của em không phải thi đậu đại học nào thật cao xa, mà là đi bên cạnh anh.

Cho nên, nếu không phải anh, có lẽ các môn thi đại học em đều không sờ tới, bởi vì anh em mới có thể lên đại học, có thể thi đến trường anh học em đã chiến thắng rồi có hiểu không? Anh nói cái gì mà không muốn làm trễ nãi em, không nên ồn ào, rõ ràng chính là anh khích lệ ta, bằng không sau này em sẽ trở thành người ở sạp bên lề đường rồi bị quản lý thành phố đuổi đi

Anh đến cùng đang phủ định bản thân ở điều gì vậy? Người nên phủ định bản thân rõ ràng là em mà!

Em phải đi học, anh phiền chết đi được, biết rõ học kỳ này rất quan trọng với em mà còn trả lại cho em sự ồn ào và lo lắng, buổi tối em lại đi đến trường anh một chuyến, đem phong thư này gửi cho bảo vệ của các anh, đương nhiên, cũng không loại trừ việc em sẽ lén lút trốn ở cửa rình bắt anh, nhưng em cảm thấy anh nhất định sẽ không vì nhận được tin nhắn của em mà xuống lầu nhận thư, anh không ngốc như vậy.

Ai, phiền quá đi, em không có tâm tư học tập.

Khang Đằng, chúng ta hãy cùng thẳng thắn một chút có được hay không, cả đời người cứ như vậy mấy chục năm đảo mắt liền trôi qua, em thật sự không muốn lãng phí thời gian nữa, em muốn có thời gian bên anh yêu anh nhiều hơn mấy năm nữa.

Tề Nhạc Tư yêu anh

Ngày 14 tháng 3 năm 2007

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi