THƯ CỦA TỀ NHẠC TƯ

Ngày 23 tháng 5 năm 2007

66 ngày.

Tề Nhạc Tư đã 66 ngày không có tin tức gì.

Kì thi tốt nghiệp trung học đã ngay trước mắt, không biết có phải em chuẩn bị thi rồi không.

Thật ra, nếu có thể gặp nhau một lần cũng tốt, không có mong muốn gì khác, chính là muốn nói cho em biết chỉ là thi đại học mà thôi, không cần áp lực quá lớn, huống chi em mới lớp 11, tại sao muốn liều mạng như thế chứ?

Có điều không gặp mặt thì thôi, không gặp em tôi cũng ung dung chút.

66 con số này cũng rất tốt đẹp.

Chớp mắt lại sắp đến mùa hạ, một năm lại trôi qua.

Năm ngoái vào thời gian này tôi đang chuẩn bị thi, bởi vì trước đây có một quãng thời gian trạng thái quá kém, kém đến mức giống như một cái xác chết di động, dẫn đến việc thành tích vốn không hề tệ của tôi xuống dốc không phanh.

Tôi còn tưởng rằng tôi thi không nổi đại học, bây giờ thì xem ra, tôi cũng rất may mắn.

Không biết có phải cuộc sống có một cái cân vô hình từ lúc sinh ra hay không. Khi vận xui của bạn quá nhiều, nó sẽ chạm đáy, vì Thượng Đế cũng không nhìn thấy nó, cho nên ngài thở dài rồi lại bỏ thêm hai lạng may mắn để cân bằng cuộc sống.

Tôi cảm thấy rất có thể.

Những năm qua của tôi đã giống như đắm mình trong nước đen, khi người đàn ông kia chết, hắc thủy khô cạn, tôi dẫm nát thảm cỏ xanh trên đất.

Cuộc sống rất an ổn, thế nhưng trống rỗng.

Không có Tề Nhạc Tư ồn ào, cuộc sống của tôi trải qua có hơi quá mức bình thản.

Giống như là một nồi nước ấm, không tư không vị, không thăng trầm sóng lớn.

Như vậy cũng không phải là không tốt, chỉ là tôi cần thời gian thích ứng.

Lấy bức thư em gửi lúc trước đọc lại một lần, đột nhiên cảm thấy dựa theo thời gian của những bức thư này mà nói, tựa hồ có thể cảm nhận được rõ ràng dấu vết trưởng thành của em.

Tôi vui khi thấy em như vậy, bởi vì điều này khiến tôi cảm thấy được sự trưởng thành của em có một phần tôi giúp đỡ.

Tôi xuất hiện trong sinh mệnh của em, sau đó trong thanh xuân của em để lại một chút dấu vết như vậy, dù cho sau này em có người em thích, tôi đối với em mà nói, chắc cũng là hồi ức khó quên.

Có thể trong trí nhớ của một người lưu lại chút gì đó, đối với tôi mà nói đáng giá.

Giải chung kết thi đấu văn học đã có tin tức.

Tôi chỉ đạt giải nhì, nếu như Tề Nhạc Tư biết, có lẽ sẽ rất thất vọng với tôi, dù sao trước đây em ngưỡng mộ tôi như vậy, nhưng người em ngưỡng mộ cũng không đáng để em ngưỡng mộ.

Thông qua lần tranh tài này, tôi cũng rốt cục suy nghĩ thông suốt, con người đều là động vật tự cao tự đại, mấy năm qua tôi viết luôn được người khác khen ngợi, dẫn đến tôi đánh mất bản thân, không có cách nào biết chính xác bản thân mình như nào.

Tuy rằng sau này sẽ không tham gia cuộc thi như vậy nữa, nhưng trải nghiệm lần này mang cho tôi cảm giác trưởng thành so với tôi dự đoán hơn rất nhiều.

Sau khi vừa nhận giải xong đi ra ngoài thì có nhà xuất bản liên hệ với tôi hỏi tôi có muốn xuất bản sách hay không, tôi không có gì hay ho để viết, tôi cũng không có câu chuyện gù có thể nói cho người khác nghe, tôi chỉ có cuộc sống trống trải này.

66 ngày.

Hi vọng em tất cả đều thuận lợi, thi đại học rất mệt, em còn thi sớm hơn một năm, cũng không biết tiểu tử này đến cùng so sánh sức lực gì, lớp 12 thi cũng giống vậy, nhất định phải thi sớm một năm đem bản thân giày vò mệt đến gần chết, đến cùng em có mưu đồ gì?

Không làm gì được em.

Cũng không biết sau này em có thể gặp một nguoeif có thể trị được em hay không.

Với tính cách của em, thời điểm đó nhất định cũng là đầu bốc hơi nóng mà đối tốt với mọi người, chỉ hy vọng, em đừng gặp lại người như tôi, cùng một người từ trên chân đến đầu đều sạch sẽ tốt đẹp yêu đương, em phải ở bên người như vậy.

66 ngày.

Ngủ ngon.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi