--Dịch : Autumnnolove--
???
CHƯƠNG 12
Mạc Thần Trạch không bảo thư ký đi mua thuốc mà tự mình lái xe đến tiệm thuốc mua, anh hỏi bác sĩ không cẩn thận cắn bị thương miệng thì nên dùng thuốc gì.
Bác sĩ trực tiệm thuốc nhìn người đàn ông đẹp trai chân dài trước mắt, dùng lương tâm nói với anh: "Không cần bôi thuốc đâu, khoang miệng có khả năng tự lành, hai ngày nữa nó sẽ tự khỏi."
Nhưng Mạc Thần Trạch rất cố chấp: "Đau sẽ không thoải mái."
Bác sĩ tiệm thuốc dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Mạc Thần Trạch, thầm nghĩ một người đàn ông cao lớn như vậy, vết thương nhỏ đau một chút cũng không chịu nổi.
Thật ra Mạc Thần Trạch cũng biết rõ điều này, anh là một tiến sĩ y học thì tất nhiên biết vết thương ở miệng của Cố Tiểu Khả không cần bôi thuốc cũng có thể lành.
"Cho tôi một hộp Tây Qua Sương Quế Lâm."
Tây Qua Sương Quế Lâm có thể thanh nhiệt giải độc, giảm đau ngừa sưng.
Tiền đã đưa tới cửa lẽ nào bác sĩ lại cự tuyệt, dù sao ông cũng đã khuyên vị khách qua đường này không cần lãng phí tiền rồi.
–Wattpad: Autumnnolove–
Mạc Thần Trạch thấy Cố Tiểu Khả ra mở cửa, trong mắt của cô ngập tràn vẻ khiếp sợ. Ánh mặt trời xuyên qua hiên ngoài hành lang rời trên từng lọn tóc của cô ấy, sáng rực đến chói mắt.
Mạc Thần Trạch hơi nheo mắt trái lại, nhìn chằm chằm vào khóe môi hơi sưng đỏ của Cố Tiểu Khả, hỏi cô: "Có đau hay không?"
Hô hấp của Cố Tiểu Khả cứng lại, lập tức cảm thấy khóe môi vừa tê dại vừa ngứa lại vừa nóng. Chóp mũi cô có chút chua xót, một cỗ ủy khuất không thể giải thích được đột nhiên điên cuồng trào dâng trong ngực cô.
Thuở nhỏ đã mất đi cả cha lẫn mẹ, người quan tâm cô dùng đầu ngón tay trên một bàn tay cũng có thể đếm hết. Từ lúc thân thể phát sinh biến hóa, cô không dám bước vào bệnh viện một bước, có bị thương cũng âm thầm kiên nhẫn chờ đợi miệng vết thương tự lành.
Chưa từng có ai dịu dàng hỏi qua cô một câu...
Có đau hay không?
Hốc mắt của Cố Tiểu Khả đỏ ứng, môi mấp máy nhưng không nói thành lời, cô mím môi, vẻ mặt như sắp khóc. Cô vội vàng quay đầu, dùng sức hít thật sâu, liều mạng chớp chớp mắt, cô xua đi màn sương mù đang vây trong hốc mắt, thành công không để bản thân phải khóc.
Mấy năm gần đây, Mạc Thần Trạch sử dụng mắt phải quá độ mà thị lực cũng suy giảm. Trong điều kiện ánh sáng yếu anh sẽ không nhìn thấy rõ, nhưng vào lúc ánh sáng rõ như ban ngày thì thị lực của anh rất tốt. Chẳng hạn như ngay lúc này, ánh nắng rực rỡ, anh đứng đó lẳng lặng quan sát Cố Tiểu Khả, ngay cả từng sợi lông tơ nhỏ trên mặt cô anh cũng nhìn thấy rõ ràng, còn có vàng mắt ửng hồng...
Mạc Thần Trạch giống như bị quỷ ám mà vươn tay ra, sau đó lại nhớ tới cái gì lập tức hạ tay xuống. Hai người đứng đối diện nhau không ai nhúc nhích, bầu không khí xung quanh họ bỗng nhiên trở nên kỳ quặc.
Nhưng vào lúc này...
"Gâu gâu!"
Răng Nanh đang ngủ trưa thì đánh hơi được chủ nhân nhà mình tới, lập tức bò dậy từ ổ chó, lộc cộc chạy đến lăng xăng quanh chân Mạc Thần Trạch hai vòng. Bầu không khí cứ như vậy mà bị tiếng chó sủa phá hư không còn một mảnh.
Mạc Thần Trạch chớp mắt, cúi người xuống dùng sức xoa đầu chú chó không có chút ý tứ này một hồi.
Cố Tiểu Khả lập tức lấy lại tinh thần từ trong cảm xúc cảm động, nháy mặt đã điều chỉnh tốt tâm thái, hạ giọng nói với Răng Nanh: "Trở về ngủ trưa!"
Răng Nanh thè lưỡi lắc đầu nguầy nguậy với chủ nhân, tuy rằng nó lưu luyến không muốn rời đi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời viện trưởng, quay trở lại ổ chó của mình nằm sấp xuống.
Đối lập với tình huống căng thẳng* sáng nay, Răng Nanh rõ ràng đánh hơi được mùi vị trên người chủ nhân và viện trưởng đã trở nên rất khác biệt.
(*) - Nguyên văn 修罗场 : 'Tu la tràng' là một cụm từ trong Phật giáo dùng để chỉ sự tàn khốc của chiến tranh. Trong trường hợp này, cụm từ này được sử dụng để chỉ mối quan hệ phức tạp giữa con người với con người.
Cái đầu đầy lông của nó luôn hướng ra cửa, đôi mắt to tròn nhìn không chớp mắt, hưng phần đến độ không thể ngủ lại được.
Cố Tiểu Khả cảm thấy bộ dáng sắp khóc của mình lúc nảy quá mất mặt, có chút xấu hổ cười hỏi Mạc Thần Trạch: "Hôm nay anh Mạc không đi làm sao?"
Mạc Thần Trạch thản nhiên giải thích một câu: "Bỏ quên tài liệu ở nhà."
Anh khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía đàn chó giống như đang làm xiếc chồng người* phía sau lưng Cố Tiểu Khả. Mỗi con đều đang rướn cổ chăm chú nhìn sang, trong số đó có Bí Đao là ánh mắt sáng nhất, lấp lánh nhất. Trong mắt nó Mạc Thần Trạch không khác gì cục xương thịt siêu to khổng lồ, cái đuôi chó của nó không ngừng vẫy với tốc độ chỉ còn nhìn thấy cái bóng mờ nhạt.
(*) - nguyên văn 叠罗汉 : 'điệp la hán' tiếc mục xiếc chồng người thành hình chóp la hán.
Mạc Thần Trạch thu hồi tầm mắt, ho nhẹ một tiếng, nói với Cố Tiểu Khả: "Chúng ta tốt xấu gì cũng học chung một trường đại học, tuy rằng sau khi tôi đi du học em mới vào trường, nhưng em vẫn nên gọi tôi một tiếng đàn anh."
Vành tai của Cố Tiểu Khả đỏ ửng, lập tức nghe lời mà nhỏ giọng gọi: "Đàn anh!"
Yết hầu Mạc Thần Trạch khẽ động, đột nhiên hắng giọng, thanh âm có chút khàn khàn: "Lúc nào cảm thấy đau thì xịt hai lần."
Anh nhét hộp Tây Qua Sương Quế Lâm vào tay Cố Tiểu Khả, không quên dặn dò: "Chú ý ăn uống thanh đạm một chút, uống nhiều nước ấm vào."
Cố Tiểu Khả nhận lấy cái hộp, ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
Mạc Thần Trạch khẽ cười, lại nói: "Sau này trước khi uống trà nhớ thử độ ấm trước mới được uống."
Cố Tiểu Khả đỏ mặt, lại khẽ gật đầu một lần nữa.
Chỉ là cô đã không còn cơ hội uống trà Long Tỉnh nóng hổi ở nhà nam thần nữa. Từ đây về sau, Mạc Thần Trạch chỉ mang cho cô trà ấm và nước trái cây, không còn trà nóng.
Mạc Thần Trạch đưa tay ra nhìn thời gian, chần chừ một lúc mới nói: "Tôi phải đi rồi!"
Anh lái chiếc Bentley rời đi, Cố Tiểu Khả vẫn chưa vội đóng cửa. Cô bướng bỉnh đứng đó nhìn đường lớn trước cửa nhà thật lâu, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của chiếc Bentley nữa cô mới chậm rì rì quay trở vào.
Bí Đao trơ mắt nhìn viện trưởng đỏ mặt quay trở vào nhà. Chị ấy ngồi trên sô pha ngơ ngác một lát mới cẩn thận mở cái hộp nhỏ trong tay ra, bên trong là một thứ có hình dạng rất kỳ lạ, sau đó phun phun lên miệng chị ấy.
Rồi lại cười....
Bí Đao hết sức chăm chú quan sát từng động tác của viện trưởng, hai lỗ tai dựng đứng, nghe thấy viện trưởng lẩm bẩm một câu rất nhỏ tiếng: "....Ngọt quá!"
Bí Đao tò mò chớp chớp đôi mắt to màu nâu của nó, trong lòng tự hỏi thầm: Viện trưởng cười đến xinh đẹp như vậy là vì chị ấy ăn được thứ gì rất ngon sao?
Cuối cùng là chị ấy vừa ăn cái gì? Thật sự ngon như vậy sao?
Trước khi Bí Đao kịp tiến lên hỏi xem chuyện gì xảy ra thì Pudding Nhỏ - chú chó luôn rất tích cực với thức ăn đã xông lên trước, ánh mắt tràn đầy mong mỏi nâng cái đầu nhỏ lên, tò mò hỏi:
[ Viện trưởng, chị ăn cái gì đó? Ăn ngon không? Gâu cũng muốn nếm thử ]
Cố Tiểu Khả cẩn thận thu hồi Tây Qua Sương Quế Lâm trong tay, nghiêm mặt nói với Pudding Nhỏ: "Đây là thuốc, vừa đắng vừa chát, đặc biệt là không thể ăn."
Pudding nhỏ nghiêng đầu nhìn viện trưởng hai giây, nó nhìn thấy biểu tình của cô rất chân thành, sắc mặt có chút khó chịu. Nó nhớ lại hương vị của thuốc mà nó từng uống trước kia, tiểu gia hỏa lập tức rùng mình một cái, lộc cộc chạy ra xa, sợ bị viện trưởng bắt nó lại cho uống thuốc.
Bí Đao trốn trong góc phòng xem trộm toàn bộ quá trình, nhìn chằm chằm viện trưởng mà há to mồm kinh ngạc.
Mèn đét ơi....thì ra đây chính là cách con người nói dối.
–Dịch: Autumnnolove–
Buổi chiều sau khi về nhà, Bí Đao cắn sổ nhật ký của mình chạy về phía chủ nhân, ngoan ngoan thả quyển sổ nhỏ vào trong tay cậu ta.
Dạo này nó học tập rất chăm chỉ, chủ yếu là tập trung vào việc học tập ngôn ngữ của loài người. Bí Đao thông minh phát hiện ra, chỉ cần nó luyện tập nhiều hơn thì sẽ có thể nắm giữ thói quen phát âm của nhân loại một cách thuần thục.
Cố Tiểu Khả rất nghiêm túc và có trách nhiệm, lúc cô viết đánh giá trong nhật ký đều sẽ đọc qua một lần cho mỗi bạn nhỏ nghe. Cho nên Bí Đao biết được đại khái những chữ viết được viết bên trong sổ nhật ký của nó có ý tứ gì.
Mỗi ngày về nhà chủ nhân cũng sẽ mở sổ nhật ký của nó ra xem một lần. Bí Đao quan sát mấy ngày liên tục, phát hiện lúc con sen nhà mình xem nhật ký sẽ có thói quen đọc to thành tiếng.
Ánh mắt của người bạn nhỏ sáng lên, tranh thủ những lúc chủ nhân không có chuyện gì làm liền cắn sổ nhật ký đến bỏ vào tay cậu ta, vươn cái chân chó lông xù xù đập đập liên tục vào quyển sổ, ý bảo chủ nhân đọc cho nó nghe.
Chỉ cần nghe nhiều thêm vài lần là nó có thể nắm bắt được càng nhiều từ đơn, tiểu gia hỏa học tập hết sức chuyên cần, nỗ lực giống như học sinh đang có bài thi cuối kỳ.
Con sen của Bí Đao vẫn chưa phát hiện ra tâm tư nhỏ của người bạn nhỏ nhà mình, còn tưởng rằng nó muốn nghe cậu ta khen ngợi nó thêm vài lần. Cho nên cậu ta cũng buông điều khiển từ xa ra, ôm chú chó vào trong lòng ngực, ngồi trên sô pha mà mở sổ nhật ký ra, bắt đầu đọc diễn cảm.
Phương pháp giáo dục của Cố viện trưởng là lấy khen ngợi làm trọng tâm, phạt là phụ. Đo đó, nhận xét mỗi ngày về cơ bản đều là khen ngợi những người bạn nhỏ, giúp tăng cường cảm giác thành tựu của nhóm học sinh chó và đạt được kết quả tối ưu.
Con sen vừa đọc vừa vuốt ve bộ lông của chú chó nhà mình, thỉnh thoảng còn hôn nó một cái. Nhìn thấy biểu tình lắng nghe đến say mê của người bạn nhỏ, cảm thấy thập phần buồn cười, liền hỏi nó:
"Bí Đao, mày nghe có hiểu không?"
"Nghe" và "Hiểu" là hai từ mà Cố Tiểu Khả thường xuyên sử dụng trong lúc dạy học cho nhóm học sinh chó, cho nên Bí Đao hiểu được chúng nó có nghĩa là gì. Hơn nữa, viện trưởng đã từng dạy bọn nó, gật đầu là đồng ý, lắc đầu là không đồng ý.
Bí Đao quay đầu nhìn về phía con sen nhà mình, chớp chớp đôi mắt nâu to tròn như hai hạt hạnh nhân, lỗ tai giật giật, đột nhiên đối mặt với chủ nhân của nó....
Nhẹ nhàng gật gật đầu.
Con sen: "!!!!"
Trên mặt cậu ta đầy vẻ khiếp sợ, thật sự không dám tin mà chỉ chỉ vào sổ nhật ký, hỏi lại một lần nữa: "Bí Đao, mày thật sự nghe hiểu tao đang nói gì sao?"
Câu này quá dài, Bí Đao có chút ngốc. Nhưng vị chủ nhân trước mắt chính là nhân loại mà nó quan sát nhiều nhất và lâu nhất, cho nên nó rất quen thuộc với biểu tình của chủ nhân.
Nó nhìn thấy chủ nhân lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng được, lại kết hợp với động tác chỉ vào sổ nhật ký, Bí Đao đoán mò, cảm giác hẳn là đã lý giải đúng ý tứ của chủ nhân rồi, cho nên...
Nó lại gật gật đầu.
Con sen trợn mắt há hốc mồm, sau đó từ trên sô pha trượt chân trượt chân ngã xuống đất.
Ảo ma Canada Lazada Malaysia Nobita làm nhòe đi Mascara của Shizuka thật đấy!
Chó nhà mình thành tinh rồi sao!!!
Con sen của Bí Đao cố kiềm chế nội tâm đang khiếp sợ của mình, lại nói thêm vài câu với chú chó. Nhưng cậu ta phát hiện trên mặt tiểu gia hỏa này đầy ngơ ngác, căn bản nghe không hiểu. Tuy rằng trong lòng có chút thất vọng nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao thì 'sau khi kiến quốc không được phép thành tinh'*, gia đình cậu ta cũng không dám đi ngược lại chính sách của Nhà nước.
(*) - 毕竟建国后不许成精: Sau khi thành lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, bài trừ nuôi luyện động vật thành cổ ngải.
Vị xẻng xúc phân này hoàn toàn không phát hiện ra nỗ lực nói chuyện với chó của mình kỳ quái đến nhường nào.
Sau khi đọc nhận xét trong nhật ký xong, con sen bắt đầu làm bài tập về nhà cùng Bí Đao. Cậu ta lấy ra mấy viên chocolate và đậu phộng đen* còn sống đặt lên đĩa ở trước mặt Bí Đao, cười hỏi nó:
"Món nào không thể ăn?"
(*) - 黑花生 : Đây là giống đậu phộng có vỏ màng mỏng màu đen đậm, vị thơm ngon, tỉ lệ đậu củ cao. Đậu phộng đen so với đậu phộng thường có hàm lượng protein thô cao hơn 5%, hàm lượng arginin cao hơn 23,9%, hàm lượng kali cao hơn 9%, hàm lượng kẽm cao hơn 48%, hàm lượng selen cao hơn 101%.
Bí Đao nhớ rõ phát âm của câu đơn "không thể ăn", cho nên nó tiến lên cẩn thận ngửi ngửi, sau đó đẩy cái đĩa nhỏ có chocolate đến trước mặt chủ nhân.
Con sen có chút ngoài ý muốn, tuy rằng trong lòng cậu ta biết rõ là không có khả năng, nhưng luôn ảo tưởng rằng chó nhà mình có thể nghe hiểu cậu ta nói chuyện.
Vì để kiểm chứng suy đoán của mình có chính xác hay không, con sen không ngừng thay đổi vị trí của hai chiếc đĩa. Cậu ta sợ chó đã được viện trưởng huấn luyện qua có thể chọn ra thức ăn không thể ăn mà không cần hỏi, cho nên cố ý thay đổi cách hỏi một chút:
"Cái nào có thể ăn?"
Bí Đao sửng sốt. Ngày thường lúc viện trưởng kiểm tra đều hỏi là cái nào 'không thể ăn'. Bạn nhỏ cẩn thận nhớ lại, nhớ ra viện trưởng thường xuyên nói cái này 'có thể ăn', cái kia 'không thể ăn'. Tiểu gia hỏa học một được ba, phân tích đầu óc trinh thám của chủ nhân nhà mình, cuối cùng đẩy cái đĩa nhỏ đựng đậu phộng đen ra phía trước.
Con sen: "!!!!"
Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi!!!!
Không phải ảo giác, không phải ảo giác, không phải suy nghĩ linh tinh, chó nhà tôi thật sự có thể nghe hiểu những gì tôi nói ahhhhhhhhhh!
Con sen không tin có chuyện thần kỳ như vậy, thử lặp lại rất nhiều lần, kết quả mỗi lần Bí Đao đều có thể trả lời chính xác!
Ngoài hai vấn đề đơn giản này thì nói những chuyện khác nó dường như nghe không hiểu. Tinh thần của con sen có chút bối rối, không thể xác định được bé cưng nhà mình rốt cuộc có thành tinh hay không.
Hay là...vừa mới tu luyện đắc đạo cho nên pháp thuật không tinh thông?
Con sen sợ bé cưng bảo bối nhà mình sẽ bị tổ chức quái đản nào đó bắt về cắt lớp nghiên cứu, cho nên cậu ta tạm thời kiềm chế cơn tò mò, cũng không dám gọi cho Cố Tiểu Khả hỏi những nghi hoặc nơi đáy lòng, định bụng lại quan sát thêm mấy ngày nữa xem sao.
Cậu ta suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định xóa hết toàn bộ những video quay Bí Đao từ nãy đến giờ, không dám lưu lại bất kỳ chứng cứ nào, càng không có ý định đăng lên mạng như ban đầu, sợ khiến cho người khác chú ý.
–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–
Buổi tối, Cố Tiểu Khả đang làm ổ trên sô pha xem TV, trên bàn là hộp Tây Qua Sương Quế Lâm, thỉnh thoảng người nào đó còn liếc mắt nhìn một cái, tâm tư hoàn toàn không đặt vào tiết mục đang chiếu trên TV.
Đột nhiên, ngoài cửa đen truyền đến tiếng đập cửa kỳ quái, nghe như tiếng móng tay đang cào ở trên cửa lớn.
"Cạch...cạch...cạch..."