THÚ CƯNG TOÀN TIỂU KHU ĐỀU LÀ CƠ SỞ NGẦM CỦA TÔI

Vào một ngày nóng nắng, Ngọc Phân Nhi đứng trên viên đá nhảy múa.

[Xoay tròn, nhảy cao, Ngọc Phân Nhi trượt không ngừng nghỉ ~]

Tô Ly đến kiểm tra sức khỏe cho Ngọc Phân Nhi, Huân Tiểu Khả nằm liệt trên sô pha ăn dưa hấu ướp lạnh, cực kỳ thoải mái.

Huân Tiểu Khả chỉ thấy Tô Ly bảo Ngọc Phân Nhi mở rộng đôi cánh, bảo Ngọc Phân Nhi vểnh lên thì vểnh lên, bảo há miệng là há miệng, rất phối hợp để kiểm tra sức khỏe.

Cô đột nhiên tò mò, hỏi Tô Ly: “Con vật nào trong cửa hàng thông minh nhất vậy?”

Không đợi Tô Ly trả lời, Ngọc Phân Nhi đã nhảy ra lớn tiếng tuyên bố: [Đương nhiên là Ngọc Phân Nhi thông minh nhất rồi, Ngọc Phân Nhi vô địch vũ trụ xoay tròn nhảy múa là thông minh nhất!]

Tô Ly cười nhạo, cố ý trêu chọc nhóc con kia, “Đủ rồi đó, đừng nói đến Thỏ trưởng lão tai cụp có chỉ số thông minh hàng đầu, sợ là ngay cả Pitt ‘đen’ cậu cũng không sánh bằng.”

Những lời này hiển nhiên đã đụng đến vảy ngược của chú vẹt Cockatiel.

Ngọc Phân Nhi tức giận nhảy dựng lên, vừa xù lông vừa không cam lòng nhảy nhót.

[Không thể nào, không thể nào, mấy người hoài nghi chỉ số thông minh của Ngọc Phân Nhi!]

[Nếu không thì chúng ta cá cược đi, tùy ý nói, Pitt ‘đen’ chủ yếu là có khả năng chiến đấu, nói đến thông minh, vẫn là Ngọc Phân Nhi thông minh hơn cậu ấy một chút!]

Tô Ly chống cằm đầy hứng thú, cười tủm tỉm hỏi nhóc con kia: “Đánh cược cái gì? Cược như thế nào?”

Ngọc Phân Nhi ưỡn bộ ngực nhỏ xù lông.

[Lý Ngọc Phân Nhi tôi hành tẩu giang hồ nhiều năm, còn đi theo Hắc lão đại Bình Đầu Ca lăn lộn ngoài xã hội, thua chim chứ không thua trận! Muốn đánh cuộc chúng ta phải đánh cược một bàn lớn!]

[Cược 10 tệ!!! Cô có dám, không!]

Tô Ly nhịn cười, đưa tay vỗ nhẹ ngực, “Woaa —— 10 tệ, quả thật tương đối nhiều, nhưng… tôi có thể liều mạng theo quân tử.”

Huân Tiểu Khả nhân lúc lửa cháy cướp bóc, hỏi Ngọc Phân Nhi: “Tôi có thể đặt cược để thể hiện sự ủng hộ không?”

[Có thể, có thể.]

Ngọc Phân Nhi gật đầu như giã tỏi, nhìn chằm chằm vào cô giáo, trong mắt tràn đầy mong chờ.

Kết quả Huân Tiểu Khả cười, “Tôi cược 10 tệ, cược bà chủ Tô thắng.”

Ngọc Phân Nhi như bị sét đánh.

Chuyện này có thể chịu đựng được thì có cái gì không chịu đựng được nữa chứ!

Huân Tiểu Khả còn chủ động đưa ra chủ ý, “Nếu không thì chúng ta đánh cược Ngọc Phân Nhi có thể lừa được tiền từ trong tay Pitt ‘đen’ hay không.”

Phải biết rằng Pitt ‘đen’ nổi danh là keo kiệt, chỉ vào không ra, ham tiền như mạng.

Có thể thấy được độ khó của ván cược này cao bao nhiêu.

[Tôi muốn cái này! Đặt cược cái này đi!]

Ngọc Phân Nhi quyết tâm trả thù, âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải để cô giáo Tô và cô giáo phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa!

Huân Tiểu Khả rất tò mò, hỏi tiểu khả ái: “Cậu định làm gì?”

Ngọc Phân Nhi chìm vào suy nghĩ.

Chỉ thấy nhóc con kia đi dạo trái phải tại chỗ, đôi mắt long lanh, lúc thì ảm đạm, lúc thì liên tiếp gật đầu, lúc thì lại liều mạng lắc đầu, vẫn là con vẹt viết kịch, vẫn là loại kịch có nội dung phi thường phong phú này.

[Có rồi có rồi có rồi! Ngọc Phân Nhi biết nên làm gì rồi!]

Tô Ly và Huân Tiểu Khả nghe vậy thì nhìn về phía tiểu khả ái, một người ý chí bừng bừng chuẩn bị hạt dưa, một người căng thẳng thêm một ấm trà.

Chỉ thấy Ngọc Phân Nhi bay đến bên cạnh điện thoại cố định trong phòng khách, dùng móng vuốt nhỏ nhấc ống nghe lên, sau đó vô cùng nghiêm túc chậm rãi ấn từng phím số, toàn bộ quá trình đều rất cẩn thận, sợ nhấn nhầm.

Chẳng bao lâu, điện thoại đã kết nối.

Đối diện truyền đến tiếng Pitt ‘đen’ lười biếng.

[Meoo~~~?]

Ngọc Phân Nhi hắng giọng.

[Xin chào, chúc mừng ngài đã trúng giải nhất 100 tệ trong “Phi thường 6+1”… Ha ha ha ha ha ——]

Ngọc Phân Nhi thẳng thắn thừa nhận, “Xin lỗi, lần đầu tiên làm chuyện này, không hiểu rõ công việc này cho lắm, nên, nên không nhịn được.]

Nó quyết định cúp máy.

Tô Ly và Huân Tiểu Khả nhịn cười nhịn đến hai vai rung rung.

Ngọc Phân Nhi hít sâu, điều chỉnh trạng thái của mình, cố gắng làm dịu cảm xúc đang căng thẳng.

Sau đó, nó quay số điện thoại của Pitt ‘đen’ một lần nữa.

[Xin chào, Chúc mừng cậu đã trúng, ha ha ha ha ha ha ha…]

Sau đó lại cúp máy.

Huân Tiểu Khả và Tô Ly đã cười đến mức không chịu được nữa rồi, sợ ảnh hưởng đến màn trình diễn của Ngọc Phân Nhi, nên không dám cười lên tiếng, chỉ có thể cắn môi điên cuồng vỗ lên sô pha.

Ngọc Phân Nhi gọi cho Pitt ‘đen’ lần thứ ba.

[ha ha ha ha ha ha ha ——]

Vừa mới mở miệng đã cười rộ lên.

[Xin lỗi Pitt ‘đen’, thật ngại quá vì đã quấy rầy cậu hai lần nhưng cậu yên tâm, lần này Ngọc Phân Nhi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt cho cậu xem!]

Pitt ‘đen’: […]

Ngọc Phân Nhi thành thật khai báo: [Ờm, chính là Ngọc Phân Nhi vừa rồi nói cậu trúng giải nhất 100 tệ trong “Phi thường 6+1”, thật ra là lừa cậu đó.]

[Thật sự xin lỗi cậu ha.]

[Đều trách bà chủ Tô và cô giáo đều khăng khăng muốn cá cược với Ngọc Phân Nhi, nói Ngọc Phân Nhi không thể lừa được tiền của cậu.]

[Pitt ‘đen’ cậu nói xem bọn họ có phải quá xấu tính, quá tệ không ~]

[Cô giáo Tô và Ngọc Phân Nhi đánh cược 10 tệ, cô giáo cũng cược theo 10 tệ.]

[Bọn họ còn muốn thắng sạch tiền của Ngọc Phân Nhi!]

[Ngọc Phân Nhi sao có thể để cho hai người bọn họ thành công được, cậu nói xem có đúng không.]

[Ngọc Phân Nhi nghĩ lại rồi, đây hoàn toàn là mua bán không hề lỗ vốn! Chỉ đơn giản là gửi tiền thôi!]

[Hai chúng ta cùng nhau liên kết lại, chia khối tài sản khổng lồ 20 tệ kia ra.]

[Thần không biết quỷ không hay, dễ dàng kiếm được một khoản tiền!]

[Cậu sáu Ngọc Phân Nhi bốn, cậu xem việc mua bán này thế nào? Có làm được không?]

Huân Tiểu Khả:”!?”

Ngọc Phân Nhi, cậu được quá ha, không ngờ còn có thể làm như vậy.

Pitt ‘đen’ ở đối diện do dự hai giây, quyết định gia nhập đội phân chia chiến lợi phẩm.

[Tôi cảm thấy có thể làm được.]

Ngọc Phân Nhi lại nói: [Vậy cậu giả vờ bị Ngọc Phân Nhi lừa 2 tệ, giả vờ cho bà chủ Tô và cô giáo xem nha.]

Pitt ‘đen’: [Ok.]

Dẫn mèo trúng kế, chắc chắn có bẫy.

Cứ như vậy, Ngọc Phân Nhi thành công lừa được 2 tệ của Pitt ‘đen’.

Pitt ‘đen’ đợi hồi lâu cũng không thấy Ngọc Phân Nhi chia tiền cho nó.

Ngọc Phân Nhi tự mãn lại nhảy múa trượt băng.

Nhưng mà, ở trước thực lực tuyệt đối, mọi thủ đoạn đều chỉ là hổ giấy.

Pitt ‘đen’ lại đợi thêm một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng phản ứng lại mình bị Ngọc Phân Nhi lừa.

Nó không tức giận, mà chậm rãi gọi điện lại.

Câu đầu tiên mở miệng chính là:

[Ngọc Phân Nhi, cậu đoán xem hiện tại tôi đang làm gì?]

Ngọc Phân Nhi rất cảnh giác, [Làm gì?]

Pitt ‘đen’ mở miệng, để lộ một nụ cười như có như không.

Sau đó gằn từng chữ nói: [Tôi đang đọc… tĩnh, tâm, quyết của Đạo gia.]

Ngọc Phân Nhi run rẩy, lạch cạch cúp điện thoại.

Suốt đêm mang theo tiền bỏ trốn.

— Toàn văn hoàn —

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi