THÚ CƯNG TOÀN TIỂU KHU ĐỀU LÀ CƠ SỞ NGẦM CỦA TÔI

Các em cún gấp rút nhưng vẫn có thứ tự chăm chỉ lao đầu vào quá trình học tập cách giao tiếp với các anh bảo vệ.

Mạc Thần Trạch vừa gọi điện thoại tới, người phụ trách quản lý tài sản đã vâng dạ đưa mấy nhân viên bảo vệ rảnh tới nhà trẻ thú cưng tiếp nhận đào tạo.

Để tránh cho đội bảo vệ có mâu thuẫn với mấy chú chó, dù sao bọn họ đều do lãnh đạo ép buộc sắp xếp thời gian nghỉ của bản thân để tới đây học tập, lỡ gặp phải người có lòng tiểu nhân, sợ sẽ giận chó đánh mèo lên nhóm thú cưng, Cố Tiểu Khả bèn cố gắng thiết kế chương trình huấn luyện thú vị hài hước, đồng thời còn lập ra cơ chế khen thưởng.

Cố Tiểu Khả chia nhóm bảo vệ thành năm đội, mỗi lần học huấn luyện sẽ chơi trò chơi, năm đội nhỏ cạnh tranh với nhau, đội chiến thắng có thể giành được lì xì 500 tệ, vừa đủ để mọi người cùng nhau ăn liên hoan.

Liên hoan luôn là cách tốt nhất để liên kết tình cảm, vừa có thể giúp nhóm thú cưng nhanh chóng hoà nhập vào vòng tròn bảo vệ của tiểu khu, lại có thể nhanh chóng tăng cường sự ăn ý giữa chó và người, một mũi tên trúng hai đích.

Nhìn xem, trước khi trò chơi bắt đầu, Cố Tiểu Khả tốn mất năm tiếng chỉ để giới thiệu tập tính động vật của nhóm chó, đầu tiên xoá nạn mù chữ cho các nhân viên bảo vệ, tiện thể để họ hiểu rõ hơn về tính cách của nhóm thú cưng.

Tiếp theo đấy là thời gian chơi trò chơi.

Nội dung trò chơi rất đơn giản, là trò “bạn làm tôi đoán” phổ biến nhất.

Năm bé cún sẽ thay phiên nhau mô tả, nhóm bảo vệ ở một bên đoán, đoán đúng thì thành một tổ, đoán sai thì phải tách ra, sau khi lặp đi lặp lại tranh tài vài vòng, tổ nào có điểm số cao nhất sẽ giành chiến thắng, không nhưng được thưởng lì xì, còn có thể mang cúp Kim Khuyển vàng lấp lánh về nhà.

Mỗi lần chơi trò chơi, tổ quán quân có thể giữ “Cúp Kim Khuyển Thần” cho tới lần chơi tiếp theo, cúp sẽ được chuyển tới tay tổ chiến thắng tiếp theo.

Các tổ cố gắng hết sức, để giành được “Cúp Kim Khuyển Thần” vinh quang và vị trí đứng đầu.

Ban đầu Cố Tiểu Khả thiết kế cúp Kim Khuyển có tạo hình đặc biệt, là để khích lệ bản tính tốt của nhóm thú cưng, tăng cảm giác thành tựu của chúng, để chúng hưởng thụ kích thích và xúc động của vẻ vang mang tới.

Kết quả tới cuối cùng, cô hoàn toàn không ngờ tới thế mà nhóm bảo vệ cũng vì tranh giành “Cúp Kim Khuyển Thần” mà nỗ lực hết sức chơi game, nghĩ ra đủ cách để nâng cao độ ăn ý với các chú chó, để chỉ cần qua một ánh mắt là có thể nhanh chóng biết được đối phương muốn biểu đạt ý gì.

Cố Tiểu Khả: “…”

Quả nhiên cạnh tranh sẽ tạo nên kỳ tích.

Dưới sự hướng dẫn của cô giáo, năm chú chó lớp chồi hoa hướng dương, từng đứa một toàn bộ đều trở thành “thánh diễn sâu”.

Đặc biệt là Hổ Nha, kỹ năng biểu diễn quả thật đạt hạng nhất, các anh bảo vệ thích nhất là ghép tổ với nó, vì màn biểu diễn này sống động như thật vậy.

Ví dụ như có đề là, Hổ Nha phải diễn “Trời ơi, căn biệt thự kia cháy rồi!”

Anh bảo vệ nắm chặt hai tay, trừng lớn mắt, vô cùng căng thằng nhìn chằm chằm Hổ Nha, chỉ cần đề này đáp đúng, tổ bọn họ sẽ trở thành tổ giành giải nhất trận này!

Chỉ thấy Hổ Nha đã bắt đầu thực hiện diễn không cần vật thật.

Nó đầu tiên mở lớn hai mắt, diễn vẻ mặt hoảng sợ, sau đó tay chân luống cuống xoay vòng quanh, lột tả tinh tế dáng điệu bối rối.

Anh bảo vệ vừa nhìn thú cưng biểu diễn, vừa điên cuồng bắt đầu trả lời câu hỏi: “Hoảng hốt sợ hãi! Thấy người xấu rồi sao?”

Hổ Nha tức thì điều chỉnh lại cách biểu diễn của mình, liên tục thở ra phì phì xuống đất, sau đó còn vươn hai chân trước lông xù không ngừng vỗ xuống đất, vừa ra sức phủi, vừa rụt ngay chân lại, còn thổi phù phù vào chân.

Anh bảo vệ tiếp tục đoán: “Dập, nóng, rất nóng, thổi khí…”

Hổ Nha vừa nhớ lại hôm qua nhìn thấy trên tivi bức tranh tuyên truyền có liên quan tới việc tự giải thoát khỏi tai nạn, vừa tiếp tục cố gắng diễn.

Nó quỳ trên mặt đất, không ngừng chầm chậm bò bò về phía trước, còn vươn chân nhỏ che mũi mình, bò hai ba bước sẽ cố ý ho mấy tiếng, sau đó híp mắt tiếp tục khó khăn bò đi.

Cố Tiểu Khả thiếu chút nữa ngạc nhiên tới rớt quai hàm: “!!!”

Hổ Nha giỏi quá trời! Nhóc này thế mà lại còn biết lúc hoả hoạn phải bò sát trên mặt đất!

Tất cả người xem biết được đáp án: “!!!”

Trời má, Hổ Nha quá là siêu luôn, rõ ràng thế này nếu như không đoán ra được, chỉ có thể nói anh bảo vệ mắt mù rồi.

Anh bảo vệ tất nhiên không ngốc, nhìn ra được ý mà Hổ Nha biểu đạt, kích động nhảy dựng lên hô: “Cháy cháy! Đề Hổ Nha diễn là có cháy!”

Cố Tiểu Khả yêu cầu cao với Hổ Nha, nâng cao hết cỡ độ khó của câu trả lời, nói: “Đúng là “cháy” không sai, nhưng còn chưa đủ.”

Anh bảo vệ nghĩ đi nghĩ lại, khu chúng ta toàn là biệt thự, nên anh ta bổ sung vào đáp án của mình, trả lời: “Câu nó mô tả là cháy biệt thự!”

Lúc này Hổ Nha đột nhiên sủa “Gâu gâu” mấy tiếng, thu hút sự chú ý của anh bảo vệ, sau đó ánh mắt nó nhìn ra xa, hơi trợn mắt má to miệng như muốn rớt cả cái cằm, sau đó lại giơ hai chân trước lên, cố gắng che miệng, diễn tả biểu cảm ngạc nhiên giống như đúc.

Không cần phải nhắc thêm nữa, anh bảo vệ giơ ngón trỏ không ngừng chỉ lên không trung, thần kinh căng thẳng, kích động nhảy tưng tưng la lớn:

“Đây là chỉ “Trời” mà, câu Hổ Nha mô tả là “Trời ơi, căn biệt thự kia cháy rồi!” “Mèn đéc ơi, so với Hổ Nha, tôi thật sự là gành nặng của đồng đội mà!”

Cố Tiểu Khả cười nói: “Trả lời chính xác, tổ Uy Mãnh được một điểm.”

“Yes!!!” Anh bảo vệ dùng sức nắm tay, làm một tư thế yeah, còn hưng phấn xoay hai vòng, “Cúp Kim Khuyển Thần, tôi đến đây!!!”

Cố Tiểu Khả: “… Anh bình tĩnh lại đi đã.”

Cẩn thận chú cảnh sát nghi ngờ anh cắn thuốc đấy.

Bên này Cố Tiểu Khả đang ra sức tiến hành huấn luyện cho nhóm thú cưng và đội bảo vệ, bên phía các con sen cũng không nhàn rỗi.

Mọi người dự định chọn khu 3 làm tiểu khu thí điểm đàn chó đi tuần, nên tới hỏi thăm hàng xóm từng hộ gia đình một trong khu 3, mời các chủ nhả tới tham quan buổi “Diễn tập quân sự phân đội khuyển vệ” tại bãi cỏ vườn hoa thú cưng vào chiều thứ bảy.

Chỉ cần nghe thấy diễn tập thôi là các chủ nhà đã thấy hứng thú lắm rồi, các nhà trong khu 3 nuôi thú cưng rất nhiều, chỉ có một vài nhà là không nuôi thôi, vì vậy mọi người rất mong chờ lần diễn tập quân sự này.

Gần tới ngày diễn tập quân sự, nhóm thú cưng tăng cường ngoài giờ tham gia huấn luyện, không chỉ luyện tập cách giao lưu tuyền tin với con người, còn tập luyện xếp đội hình các kiểu.

Mọi người đều nín thở chờ mong phát súng đầu tiên thành công.

Đúng trước “Diễn tập quân sự phân đội khuyển vệ” một ngày, nhà Cố Tiểu Khả đón một khách quý, khách quý tên là Cố Huyên Huyên, là em gái không có quan hệ huyết thống gì với Cố Tiểu Khả.

Vì Cố Huyên Huyên là con gái của Đới Ngọc Anh vợ thứ ba của Cố Hoằng Thăng, cũng là lần thứ ba Cố Hoằng Thăng phải “đổ vỏ”.

Cố Huyên Huyên rất xinh xắn, môi anh đào cằm vline, da dẻ trắng nõn, đôi mắt vừa to vừa sáng, chẳng làm gì đã rất thu hút, như thể biết nói vậy.

Sau khi cô ấy vào nhà thì ngồi phịch trên sô pha, hai trợ lý đi theo sau cô ấy cầm một đống quần áo đứng đơ ra ở trong phòng khách, trơ mắt nhìn Cố Tiểu Khả.

Cố Huyên Huyên nghiêng người trên sô pha ngáp một cái, uể oải vẫy tay, giải thích: “Đây là đồ thu mới mẹ em mua cho chị, bảo em mang qua cho chị, chị mau tìm cái tủ rồi treo lên đi, đừng làm phiền hai trợ lý nhỏ đáng thương của em.”

Cố Tiểu Khả nhận lấy quần áo treo vào trong tủ đồ, rồi rót trà chuẩn bị bánh ngọt cho hai trợ lý, sau khi bận rộn xong mới hỏi Cố Huyên Huyên: “Dì Đới có khoẻ không?”

“Có thể không khỏe sao? Ngày nào cũng sống rất thoải mái, ngày ngày bay tới bay lui bên nước ngoài hưởng thụ mua sắm vui vẻ.” Cố Huyên Huyên bĩu môi, “Bà ấy sợ là quên xừ trong nhà còn chị em chúng ta rồi ấy.”

Cố Tiểu Khả nhẹ vỗ bả vai Cố Huyên Huyên, dạy bảo cô: “Ngồi hẳn hoi, nghiêng nghiêng ngả ngả chẳng ra cái dáng gì thế.”

Cố Huyên Huyên đảo mắt xem thường, “Ở chỗ chị thì em còn cần giữ hình tượng gì, tất nhiên là ngồi sao thoải mái thì ngồi chứ còn gì nữa.”

Cố Tiểu Khả ngồi đối diện Cố Huyên Huyên, nghĩ tới tủ quần áo lại thấy phiền.

“Đồ lần trước mua còn chưa mặc hết mà, sao lại mang tới nhiều thế, đã nói với dì Đới mấy lần rồi, dì ấy chẳng nghe gì hết…”

Cố Huyên Huyên tiện tay bóc một túi snack ăn, “Ai bảo mẹ bảo dáng người chị đẹp, mặc mấy đồ này hợp, rất đẹp, chẳng giống một cọng giá đỗ như em, mặc gì cũng phí phạm.”

Cố Tiểu Khả khẽ cười khổ, không giải thích nhiều.

Dì Đới rất chăm sóc cô, biết cô không giỏi ăn diện, mỗi mùa đều gửi cho cô rất nhiều quần áo hàng hiệu, bảo là con gái tuổi này rồi, phải ăn diện xinh đẹp mới không lãng phí quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp.

Nhưng quần áo bà ấy mua tuy là thời thượng hot trend, nhưng thật ra không phù hợp với thẩm mỹ của Cố Tiểu Khả lắm, nên cô mặc cũng không nhiều.

“Chị,” Cố Huyên Huyên tiến tới trước mặt Cố Tiểu Khả, “Nghe nói anh Đại Mạc đưa Hổ Nha tới nhà trẻ của chị hả, chị có bận lắm không? Có thiếu người phụ không? Em có thể tới giúp chị trông chừng chúng nó miễn phí, thật đấy.”

Cố Tiểu Khả liếc nhìn Cố Huyên Huyên, “Em đang tính làm gì đấy?”

Cố Huyên Huyên thật thà nói: “Chị biết em thích anh Dịch mà, giả dụ có thể nhân cơ hội kết thân với anh Đại Mạc, để anh ấy giúp em làm mối, chẳng phải một công đôi việc sao?”

Mạc Thần Dịch là em trai ruột của Mạc Thần Trạch, vì có quan hệ với Cố Chính, hai người đã từng gặp Cố Huyên Huyên vài lần.

Giọng Cố Tiểu Khả bình tĩnh, “Chỗ chị tạm thời không thiếu nhân viên.”

“Không sao, em cũng chỉ tiện thể hỏi thế thôi.” Cố Huyên Huyên thử thăm dò rồi đổi chủ đề, hỏi: “Chị, trong tay chị giờ có bao nhiên tiền tiết kiệm thế?”

Cố Tiểu Khả cười, “Sao thế, muốn chị cho em tiền tiêu vặt à?”

Cố Huyên Huyên xấu hổ gật đầu, gượng cười, “Đúng ạ, dạo này tình hình kinh thế có hơi khó khăn…”

Cố Tiểu Khả vừa thấy nụ cười của cô gái này là trong lòng đã có dự cảm không ổn rồi, “Em chờ tí chị chuyển cho, đừng có vung tay quá trán hoang phí đấy, lần trước dì Đới dạy dỗ em chưa đủ ác à?”

Cố Huyên Huyên rụt người lại, nhỏ giọng phản bác: “Em không tiêu xài hoang phí mà, em đang đầu tư đứng đắn đấy chứ!”

“Em? Đang đầu tư?”

Cố Tiểu Khả rõ ràng không tin vào điều này, sau một hồi cô truy hỏi đến cùng, Cố Huyên Huyên cuối cùng cũng thú thật.

Ban đầu cô học theo người ta chơi cổ phiếu, lúc mới đầu thu lời kha khá, cô bèn tăng thêm tiền đầu tư, muốn kiếm thêm nhiều, thế nhưng gần đây thị trường chứng khoán không ổn định, Cố Huyên Huyên mất sạch tiền vốn, không chỉ đổ hết toàn bộ tiền tiết kiệm của mình vào đấy, còn nợ bên ngoài sáu trăm nghìn.

Cố Tiểu Khả: “…”

Tuy rằng dì Đới hồi ấy từng giúp cô, bình thường cũng rất chăm sóc cô, nhưng Cố Tiểu Khả rất không đồng tình với cách dạy dỗ con cái của bà.

Bà nuôi dạy Cố Huyên Huyên trở nên rất kiêu căng, làm việc hoàn toàn dựa vào cảm xúc, không động não tí nào, chỉ hợp với cuộc sống ăn chơi hưởng lạc, việc tử tế thì chẳng làm được gì.

Cố Tiểu Khả lạnh lùng liếc nhìn Cố Huyên Huyên, “Con số sáu trăm nghìn quá lớn, chị không giúp em được.”

“Chị không giúp em thì em biết phải làm sao bây giờ!” Cố Huyên Huyên luống cuống, “Chị, chị không thể không giúp em!”

Cố Tiểu Khả lắc đầu, “Chuyện này phải nói cho dì Đới.”

Cố Huyên Huyên chần chừ một lát rồi đứng dậy, lạnh mặt lại.

“Nói cho mẹ thì em chỉ có đường chết, mẹ còn vừa mới mỉa mai em, bảo em không làm việc đàng hoàng, không có tiền đồ, em đầu tư cổ phiếu chính là để kiếm một khoản lớn để mở mày mở mặt trước mặt bà ấy, nếu như chị dám nói cho bà ấy, em sẽ tự sát đấy.”

Cố Tiểu Khả bất đắc dĩ, “…Em đã bao nhiêu tuổi rồi, còn dùng chiêu đe dọa ấu trĩ như thế.”

“Đừng tùy hứng nữa, em chỉ có hai lựa chọn, tự nói với dì ấy hoặc là chị nói, chọn đi.”

Cố Huyên Huyên quăng mạnh chai nước chanh trong tay xuống đất, cười lạnh nói: “Cố Tiểu Khả, chị còn nhớ chuyện năm đó chị đẩy em từ trên cầu thang xuống, gãy cả chân không?”

“Lúc ấy chị từng hứa với em, sau này chỉ cần em mở lời, chị sẽ cố hết sức giúp em.”

Khi ấy Cố Tiểu Khả mới tốt nghiệp cấp ba, lần đầu tiên phát bệnh, dưới tình huống khẩn cấp đã đẩy ngã Cố Huyên Huyên đang đi tới vì lo lắng cho cô.

Cố Huyên Huyên đã bị ngã từ trên cầu thang xuống, nứt xương đùi trái.

Sau khi Cố Tiểu Khả bình thường lại, cô vô cùng áy náy và tự trách, dồn hết sức để chăm sóc Cố Huyên Huyên, để chuộc tội, còn chính miệng đồng ý hứa hẹn.

Cố Huyên Huyên thấy sắc mặc Cố Tiểu Khả hơi tái, mềm giọng nũng nịu nói: “Chị, người chị tốt bụng của em, bao nhiêu năm rồi em chưa từng xin chị điều gì, chuyện năm ấy em cũng không trách gì chị đâu, nhưng lần này chị phải giúp em! Chuyện mất mặt thế này em không thể để người khác biết được!”

Cố Tiểu Khả nhẩm tính thu nhập và tiền tiết kiệm của mình, nếu như dùng hết toàn bộ, cũng không phải không giúp được con bé.

Dù sao chuyện mình đã hứa rồi thì không thể nuốt lời.

Cố Huyên Huyên sĩ diện đánh chết không chịu nhận là một chuyện, việc năm đấy cô quả thật đã làm gãy chân người ta lại là chuyện khác.

Lời hứa này nếu như có thể dùng sáu trăm nghìn để mua lại, cũng không tính là lỗ, dù sao với cái tính thích gây chuyện này của Cố Huyên Huyên, sau này chưa biết chừng còn có thể gây ra tai hoạ lớn hơn.

Bên này Cố Tiểu Khả đang âm thầm tính toán làm thế nào để gom tiền, bên phía Mạc Thần Trạch lại đang gọi điện thoại với Diệp Hiên.

Diệp Hiên xấu xa kích động Mạc Thần Trạch, hỏi: “Trịnh Cát An đi rồi, nguyên khí của Lão Mạc cậu bị tổn hại nghiêm trọng, sao nào, có cần xin anh đây cho mượn một người để giúp cậu ứng phó khẩn cấp không?”

Mạc Thần Trạch: “Cút.”

Hôm nay tâm trạng Diệp Hiên tốt, cũng không muốn nghe mắng, bèn đổi chủ đề, tò mò hỏi: “Cậu với Cố Tiểu Khả tiến triển đến đâu rồi?”

Mạc Thần Trạch mỉm cười.

Gần đây anh thích kể chuyện này với người khác, còn ra vẻ thần bí trả lời: “Nếu như quan hệ có thể gần thêm một chút nữa thì tôi mới thỏa mãn.”

Diệp Hiên ngây người, vốn anh ấy cho là mình ăn dưa hít drama ở ngay trước mặt người ta, nhất định sẽ bị bẻ lại, không ngờ thực tế lại rẽ hướng lạ quá.

Anh ấy tò mò hỏi: “Bình thường nói chuyện với cậu quá hai câu là cậu hận không thể dập máy luôn, hôm nay sao lại không chê tôi dông dài nhiều lời nữa thế?”

Mạc Thần Trạch cười nhàn nhạt, “Giữa anh em ta, có chuyện gì bí mật chứ, muốn biết gì, cứ hỏi thoải mái!”

Diệp Hiện thừa cơ dò la quân tình, “Trịnh Cát An đi rồi, cái nghiên cứu tế bào gốc nhiều công dụng của cậu có ý định bán chuyển nhượng không?”

Mạc Thần Trạch nghiêm giọng nói: “Cút.”

Diệp Hiên mắc mệt với tiêu chuẩn kép của lão lưu manh này, hỏi lại câu khác: “Thế cậu với cố Tiểu Khả rốt cuộc tiến triển tới bước nào rồi?”

Môi Mạc Thần Trạch nhếch lên, còn uống hai ngụm trà kỷ tử để nhuận giọng trước.

“Nếu muốn biết tình cảm của chúng tôi giờ thế nào, thì trước tiên phải biết thêm về duyên phận của bọn tôi năm đó.”

“Duyên phận giữa tôi và cô ấy ý à, nói ra thì dài, thật ra rất kỳ diệu…”

Sau đó, Diệp Hiên phải nghe lão lưu manh lải nhải dông dài đủ nửa tiếng về duyên phận giữa anh và Cố Tiểu Khả, bắt đầu từ việc cứu mèo dưới cây nhãn, cho tới khoảng thời gian duyên nợ kia.

Diệp Hiên: “…”

Duma, ông đây hối hận khi hỏi rồi đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi