THƯ ĐẾN TỪ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG XA LẠ

“Có một khoảng thời gian em bị bệnh, nghiêm trọng đến mức em thường không tỉnh táo và có thể nhận nhầm người.”

Năm đó từ London trở về, Kinh Linh ốm một trận nặng. Vì không được chữa bệnh và uống thuốc đúng lúc, bệnh tình quấn lấy người hơn một tháng cũng chẳng khỏi.

Có một lần anh sốt tới mức ngất xỉu trên giường cũng chẳng ai phát hiện, nhưng cuối cùng lại may mắn tự bò dậy được, anh không thể không lết thân thể bệnh tật này đến bệnh viện rồi tự mình làm thủ tục khám và lấy thuốc.

Cũng chính vào thời điểm đó, áp lực tinh thần dồn nén trên người khiến anh sụp đổ tới hỏng cả người, anh trở nên tê dại với những cơn đau, nhưng từ đau đớn anh lại tìm được chút khoái cảm.

Sau đó anh bắt đầu tự hành hạ bản thân mình, vết thương trên cánh tay tựa như chưa bao giờ có thể lành lại, miệng vết thương cũ vừa lành thì vết thương mới lại được cứa lên từng tầng từng lớp một.

Nếu không phải lần đó gặp được Phương Tri Dự, rất có khả năng vào một ngày nào đó anh sẽ thực sự giết chết bản thân mình.

Phương Tri Dự không nhịn được mà yêu cầu anh đồng ý với việc điều trị, khi đó anh đã chết lặng không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì, tựa như một chú rối gỗ không có linh hồn.

Sau khi tiếp nhận việc điều trị, anh bắt đầu uống thuốc. Thực ra anh cũng không rõ mình phải uống thuốc Phương Tri Dự kê như thế nào, khi nào anh nhớ ra thì anh sẽ nuốt một nắm thuốc, khi không nhớ thì không uống.

Nhưng hẳn là đã có tác dụng, bởi vì số lần tự hại mình của anh đã giảm bớt, nhưng anh lại chìm vào một cách thức khác, đó là say rượu.

Mỗi ngày sau khi tan học anh đều mua rất nhiều rượu, sau khi về chung cư anh đều dựa vào chúng để tìm một trụ cột tinh thần. Anh cũng nhận ra mình chẳng thể uống quá nhiều, bởi vì khi đó anh sẽ bất tỉnh nhân sự.

Trong quá trình trị liệu, tuy rằng Kinh Linh nói rất ít, thậm chí ban đầu anh luôn im lặng không hé một lời, nhưng Phương Tri Dự đã dần dần đoán ra được lí do khiến anh tổn thương.

Hắn ám chỉ với Kinh Linh. “Tiểu Kinh, cậu không cần phải ép bản thân đến đường cùng như vậy, cậu có thể thử bước ra ngoài làm quen với bạn mới.”

Làm quen với bạn mới? Đi đâu thì mới quen được?

Kết quả là khoảng thời gian đó anh đã lang thang ở hầu hết các quán gay bar tại Tokyo. Có người mời anh uống rượu, chỉ cần anh nhìn thấy đôi mắt, cái mũi, khuôn miệng, dáng người, khí chất hay dù chỉ âm thanh có một chút xíu tương đồng với người ấy, anh đều sẽ nhận lời mời.

Anh không biết dũng khí ấy mình lấy được ở nơi nào, có lẽ càng không nghĩ tới thì sẽ càng không muốn để tâm. Nếu là giống ở đôi mắt thì anh cũng chỉ hôn lên đôi mắt ấy, nếu là giống ở thanh âm thì anh lại nhắm mắt nghe người đó nói chuyện, nếu giống ở dáng người anh sẽ chỉ yêu cầu một cái ôm.

Mục đích của những người này thật rõ ràng, bọn họ uống rượu với mục đích chẳng thể đơn giản hơn, đó chính là tìm người cùng lên giường.

Kinh Linh cho rằng bản thân cũng không để bụng những mối quan hệ qua loa này, nhưng mỗi khi chuyện đó xảy ra ngay trước mắt, anh không thể nào xem nhẹ sự kháng cự của nội tâm mình. Nếu không phải là do anh khóc nức nở đến mức khiến người ta mất hứng thì cũng là do những vết sẹo ghê sợ trên cánh tay kia dọa người chạy mất, rốt cuộc thì ai cũng đều để ý đến việc anh tình tôi nguyện hơn.

Ấy vậy mà trong những năm đó chỉ có duy nhất một người mời anh uống rượu nhưng lại không muốn cùng anh lên giường, đó là một người đàn ông Nhật có đôi mắt ôn nhu giống Chương Hồi.

Hai người gặp nhau vào một đêm bình thường mà Kinh Linh cũng chẳng nhớ rõ, khi đó anh đang đứng ở ven đường chờ xe thì nghe thấy một tiếng “tách”, một người đàn ông cao gầy đang cầm máy ảnh chụp anh, dựa vào kiến thức chuyên sâu của Kinh Linh thì anh nhận ra đó là một chiếc máy ảnh phim chuyên nghiệp.

Kinh Linh quay đầu lại nghi hoặc nhìn gã, nhưng người đàn ông kia lại không né tránh, đôi mắt lộ ra từ đằng sau máy ảnh cười vô cùng ôn nhu, Kinh Linh sững người nhìn vào đôi mắt quen thuộc kia.

Nhưng khi gã lộ hoàn toàn khuôn mặt thì anh không còn kích động như ban đầu nữa, người đàn ông cười đi tới hỏi anh. “Có thể mời cậu uống một chén không?”

Giọng nói của vùng Kanto làm sao có thể là người ấy được, ấy thế mà Kinh Linh lại không hề từ chối.

(Kanto: Hòn đảo lớn nhất Nhật Bản, thủ đô Tokyo nằm trên hòn đảo này)

Hai người sóng vai ngồi bên nhau dưới ánh đèn u ám của quầy bar, không ngờ đôi mắt kia ở trong bóng tối lại càng giống Chương Hồi.

Người kia giới thiệu gã tên là Nozawa Jiro, Kinh Linh chỉ nghe rõ họ của gã, bởi lúc này trong thế giới của anh chỉ có đôi mắt kia, đây là người giống với Chương Hồi nhất mà anh từng gặp qua.

Nozawa mỉm cười hỏi anh. “Vì sao cậu vẫn luôn nhìn vào mắt tôi thế, bởi vì đẹp sao?”

Thậm chỉ cả độ cong của mắt khi mỉm cười của gã cũng giống Chương Hồi như đúc, Kinh Linh bị đôi mắt kia mê hoặc, anh không tự giác mà hỏi. “Tôi có thể hôn đôi mắt của anh được không?”

Nozawa cười thoải mái. “Sao lại không chứ?”

Đây là lần đầu tiên Kinh Linh say đến bất tỉnh trước mặt người khác, nhưng anh vẫn có chút ý thức mơ hồ, anh mông lung nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang cởi quần áo, trong mắt anh chỉ toàn màu sắc của da thịt con người.

Trong tiềm thức anh nghĩ điều này không ổn, anh có thể tưởng tượng được sau đêm nay mình sẽ mất đi thứ gì, nghĩ đến đấy anh chỉ biết khổ sở đến mức đau đớn.

Nhưng ngày hôm sau khi tỉnh giấc, anh lại phát hiện ra quần áo mình vẫn ở nguyên trên người không xê dịch gì, trừ việc đau đầu vì say rượu ra thì thân thể anh không có điều gì khác thường. Kinh Linh thở phào nhẹ nhõm.

Anh bỗng phát hiện ra Nozawa ngủ bên cạnh mình đang thở đều vô cùng an tĩnh, anh dần ý thức được rõ ràng rằng bản thân không chỉ đánh mất sự phòng bị bởi đôi mắt kia mà khuôn mặt của gã cũng vô cùng giống Chương Hồi.

Có thể là do động tác anh hơi mạnh nên đánh thức Nozawa dậy, gã dần mở to mắt, trên đó đã không còn vẻ ôn nhu ngụy trang kia nữa mà lại có chút cố chấp tối tăm.

Vào giây phút đó Kinh Linh cảm thấy gã chẳng hề giống Chương Hồi chút nào, biểu cảm như thế sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt của hắn, vì thế anh không nói một lời mà tuyệt tình rời đi, cũng xem nhẹ lời Nozawa nói phía sau lưng.

Vài tháng trôi qua, anh không ngờ mình lại có thể thể gặp lại Nozawa Jiro bằng đúng cách khi đó trong lúc đang đứng ở đầu đường đợi xe.

“Tôi đến nơi này rất nhiều lần rồi, cuối cùng cũng đợi được cậu.” Con ngươi Nozawa chứa đầy ôn nhu và thâm tình rất giống với dáng vẻ của người đàn ông mà Kinh Linh yêu, hoàn toàn không phải sự u ám sau khi tỉnh lại trong buổi sáng hôm đó.

Giọng nói Kinh Linh hơi lạnh. “Không ai nói với anh rình trộm người khác là bất lịch sự sao?”

Quang minh chính đại đứng ở nơi đó rồi tạo ra âm thanh lớn như vậy, dường như gã vô cùng muốn anh phát hiện ra hắn đang ở đó.

Đôi mắt Nozawa hiện lên chút buồn bã. “Tôi chỉ muốn cậu nhìn tôi thôi.”

Kinh Linh nghẹn lời, anh không dám nhìn vào đôi mắt của gã, bởi chúng sẽ khiến anh không thể cự tuyệt được.

Không ngờ rằng Nozawa dường như hiểu được anh đang nghĩ gì, gã chậm rãi đưa đôi mắt kia đến gần anh, thanh âm ôn nhu như lời thủ thỉ của tình nhân. “Lần trước cậu vẫn chưa cho tôi biết tên, giờ tôi có thể biết không?”

“Kinh Linh.” Kinh Linh dùng tiếng mẹ đẻ nói ra, anh cũng không thực sự muốn cho gã nghe rõ, không ngờ người kia lại dùng tiếng Trung sứt sẹo của mình mà hưng phấn hỏi anh. “Cậu… là… người Trung Quốc sao?”

Sau đó lại nói. “Tinh… Linh, là Seirei! Quả nhiên là tinh linh, thật là đáng yêu!” Câu trước dùng tiếng Trung, câu sau lại là tiếng Nhật.

Đôi mắt kia vẫn nhìn anh như thể gã có thể hiểu suy nghĩ của Kinh Linh, và vì thế hai người đứt quãng liên hệ với nhau trong suốt bốn năm.

Thật tình cờ rằng Nozawa Jiro cũng là một nhiếp ảnh gia, gã nói vào khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Kinh Linh, gã cho rằng đó là người mẫu hoàn mỹ nhất trong kiếp này của gã.

Nói đến cũng kì lạ, thời gian hai người ở bên nhau chưa từng lên giường, thậm chí còn mang theo cảm giác cộng hưởng vì nghệ thuật.

Nozawa vừa lịch sự lại vừa ái muội như hầu hết những người Nhật khác, gã không bao giờ thích nói thẳng, sau đó lại đối xử với bạn như thể bạn là người gã yêu thương nhất đời này, mang đến cho người ta cảm giác được trân trọng nâng niu.

Kinh Linh cũng không còn mua say ở quán bar nữa, mà mỗi khi anh trở nên hốt hoảng vì không phân biệt được Nozawa trước mặt là ai, sự cố chấp tối tăm trong mắt Nozawa Jiro sẽ khiến Kinh Linh tỉnh táo lại ngay lập tức.

Sau đó bệnh của anh tốt dần lên, anh bắt đầu muốn trở về quê hương. Tuy rằng số lần đã từng hợp tác làm nghệ thuật cùng với Nozawa đã không thể đếm được, nhưng khi quyết định rời khỏi nơi này anh cũng không cảm thấy quá luyến tiếc.

Ngày Kinh Linh rời khỏi Nhật, ở sảnh của sân bay Nozawa Jiro ôm chặt lấy anh mà khóc như một đứa trẻ bị lấy đi thứ đồ chơi yêu thích nhất. “Kinh Linh, xin cậu đừng rời khỏi tôi.”

Tâm tình muốn trở về của Kinh Linh không vì gã mà rung động, anh nhìn đôi mắt đã cho mình vô số ảo mộng kia lần cuối rồi xoay người lạnh lùng mà quyết liệt, anh chỉ để lại một câu. “Xin lỗi.”

Không ngờ rằng anh lại gặp được Nozawa Jiro lần nữa vào hai năm sau đó.

Chính là ngày hôm đó sau khi viết xong thư cho Chương Hồi, anh nằm dài trên tatami để nghỉ ngơi thì bỗng nhiên bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Thời điểm mở cửa thấy người kia anh vẫn cảm thấy có chút xa lạ, đôi mắt cố chấp tối tăm đã không còn được che giấu dưới vẻ ôn nhu năm xưa giờ lại đang nhìn chằm chằm anh, nếu năm đó gặp được Nozawa Jiro này, hẳn anh sẽ chẳng bao giờ muốn dính dáng quá nhiều đến gã lâu đến thế.

Người ngoài cửa nhìn chằm chằm anh, gã dùng tiếng Trung nói với anh. “Đã lâu không gặp, Kinh Linh, tôi rất nhớ em. Còn em thì sao?”

Kinh Linh không biểu lộ gì mà nói thẳng. “Đã lâu không gặp, tôi thì không.”

Đôi mắt người nọ bỗng dưng đỏ bừng, vẻ cố chấp càng mạnh mẽ hơn, gã túm lấy tay Kinh Linh muốn kéo anh đi nhưng Kinh Linh giãy giụa không muốn theo hắn, bỗng nhiên hắn móc từ trong túi ra một cái khăn tay bịt kín mũi và miệng của Kinh Linh, ý thức của Kinh Linh dần dần mơ hồ đi.

Nozawa Jiro dùng vân tay của Kinh Linh để mở khóa điện thoại, gã bịa một tin rồi nhắn cho trợ lý của anh, đột nhiên không hề phòng bị mà nhìn thấy hình nền điện thoại của anh, đó là một người đàn ông đẹp trai sáng sủa.

Đôi mắt giống hệt gã, nhưng nếu so sánh ra thì người kia còn toát ra vẻ ôn nhu.

Giây phút đó, gã cảm thấy nhục nhã không cam lòng.

Thời điểm Kinh Linh tỉnh lại phát hiện ra chân tay mình đã bị trói ở thành giường, người đàn ông ngồi trước cửa sổ hút thuốc đến mờ mịt khói, thấy anh tỉnh lại còn giả vờ ôn nhu mà nói. “Tỉnh rồi sao? Em có đói bụng không?”

“Tên điên, thả tôi ra.”

Kinh Linh lạnh nhạt mà nhìn gã, dáng vẻ dối trá của gã nhìn qua chẳng giống Chương Hồi một chút nào, xem ra khi đó bệnh của anh quả thật rất nặng, nếu không thì làm thế nào mà lại nhận nhầm người được cơ chứ?

Sự ôn nhu giả tạo của gã cuối cùng cũng chẳng che được vẻ cố chấp tận xương kia, tay gã cởi bỏ quần áo của Kinh Linh như đang vuốt ve tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp nhất, mà như vậy cũng không thể thỏa mãn được gã, cho nên gã dán bờ môi mình lên cổ Kinh Linh.

Khoảnh khắc môi gã chạm vào người khiến từ sinh lý đến tâm lý Kinh Linh đều cảm giác được một cơn ghê tởm mãnh liệt, anh giãy giụa kịch liệt, tiếng xích sắt bị anh lôi kéo vang lên.

Anh không thể đấu lại một người đàn ông tay chân tự do, ngay khi môi gã sắp chạm đến môi anh, Kinh Linh tuyệt vọng mà độc ác nhìn chằm chằm gã. “Đừng ép tôi giết anh.”

Nozawa Jiro bỗng nhiên bật cười, một lần nữa gã lại ôn nhu vuốt ve gương mặt của Kinh Linh. “Làm sao Kinh Linh dám giết tôi chứ, không phải em yêu tôi nhất sao?”

“Từ trước đến nay đều không phải anh.” Kinh Linh lạnh lùng nói.

“Chẳng lẽ là người trong điện thoại kia sao?” Nozawa Jiro bị chọc giận, hắn dùng hai tay bóp cổ Kinh Linh như muốn ép Kinh Linh phải tỉnh táo trở lại.

Kinh Linh vẫn quật cường không khuất phục. “Không sai, là anh ấy, đó là người tôi yêu cả đời này.”

Nozawa Jiro nhìn chằm chằm anh, trong mắt hiện lên tơ máu.

Kinh Linh cũng không sợ hãi, anh vẫn giữ nguyên vẻ quật cường không khuất phục.

Nhìn thấy anh vì giãy giụa mà tay chân rướm máu, Nozawa Jiro bỗng cảm thấy mất hết sức lực.

Gã thả lỏng tay rồi tháo xích cho Kinh Linh sau đó nắm cằm anh hỏi. “Em có từng yêu tôi bao giờ chưa, dù chỉ trong một nháy mắt?”

Kinh Linh không chút do dự trả lời. “Chưa từng.”

Nozawa Jiro rời khỏi người anh, gã trở lại ngồi trên ghế dựa trước cửa sổ không nói một lời, bởi vì ngược sáng lên Kinh Linh không thể thấy rõ vẻ mặt của gã, sau đó anh nghe thấy Nozawa Jiro nói. “Em đi đi.”

Gã như đang khóc mà nói. “Tôi sẽ mãi yêu em.” Nhưng Kinh Linh không nghe thấy gì cả, anh thẳng lưng bước đi như thể thoát ra khỏi tất cả sai lầm của bản thân trong quá khứ.

Mà khi trở lại nơi ở, anh nhìn thấy Chương Hồi đứng giữa ánh sáng hoàng hôn tràn ngập khắp căn phòng cười nói với anh. “Em về rồi à?”

Tất cả mọi thứ tựa như một giấc mơ.

Anh cuối cùng cũng không đứng được nữa, mọi vỏ bọc kiên cường giả dối đều sụp đổ vào giây phút đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi