THƯ ĐẾN TỪ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG XA LẠ

Chương Hồi đã về nước được hai tháng rồi.

Sinh hoạt dần dần đi vào quỹ đạo, vì bản thân là ông chủ nên không phải đi làm cho người ta như hồi ở London, công việc của hắn rất tự do, nhưng trong sinh hoạt ngày thường dường vẫn như thiếu một điều gì đó.

Thêm nhiều vẻ an ổn, lại thiếu đi một chút mãnh liệt, tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ đã theo thời gian mà nhoà dần đi.

Sau khi tan tầm đã hẹn Giang Nhất Sơn và Lâm Hi Di cùng ăn cơm, hắn lái chiếc xe mới mua đi trên đường, nơi hẹn là ở quán rượu gần trường học cũ.

Đó đã từng là nơi bọn họ thường đến uống rượu, có khi là gặp mặt, có khi lại chỉ là quá rảnh rỗi mà đến uống vài chén.

Không ngờ rằng sau nhiều năm quán vẫn ở đó, ông chủ vẫn là ông chủ trước kia.

Chương Hồi không thực sự thích hoàng hôn, hắn cảm thấy khoảnh khắc này quá u buồn, so với hoàng hôn thì hắn thích bình minh hơn một chút.

Quán rượu nhỏ bên ngoài trông vẫn như xưa, chỉ là nó mang đến vài cảm xúc khác lạ. Có thể là do nhiều người vẫn luôn muốn kiếm tìm những thứ cảm xúc mới mẻ ấy, cho nên điều đó mới dẫn họ đến nơi này để khai phá tâm hồn.

Khi hắn đến Giang Nhất Sơn và Lâm Hi Di còn chưa tới, nhưng hắn cũng không vội, đỗ xe ở bãi đỗ gần trường rồi dọc theo con đường quen thuộc mà chậm rãi tản bộ.

Giang Nhất Sơn hiện tại làm một công việc ổn định tại Viện thiết kế, Lâm Hi Di thì theo một đàn anh năm đó nhận công trình, mọi người đều may mắn vì có thể làm việc trong lĩnh vực mà mình am hiểu.

Quán rượu đã được trang hoàng lại nhưng vẫn có dáng vẻ như hồi trước. Tường gỗ được phủ một lớp sơn mới, những người ca hát gảy đàn trên sân khấu có vẻ như cũng đã thay đổi nhiều lần.

Không ai có thể đứng mãi ở thời thanh xuân, nhưng vẫn luôn có người giữ trái tim của mình như thời niên thiếu.

Bên cạnh sân khấu có một bức tường dán đầy giấy nhớ và ảnh chụp, Chương Hồi nhàn rỗi mà nhìn lên.

Hầu hết đều là cầu nguyện vượt qua kì thi, ước nguyện tình bạn mãi bền vững, tình cảm mãi bền lâu, còn có một ít tâm sự và bí mật.

Từng lớp lại từng lớp, những lời nhắn nhủ mới đè lên những ước nguyện cũ, bao nhiên trong số đó đã trở thành sự thật?

Điều này rất thú vị, khi Chương Hồi vẫn còn ở London, hắn luôn thích tìm một quán cà phê bên đường hoặc là một tiệm cơm Tây, ngồi ở vị trí sát cửa sổ mà làm bài tập.

Mỗi lúc mệt mỏi, hắn có thể nhìn ra ngoài cửa sổ để thấy đủ kiểu người và tưởng tượng mỗi người trong số đó đều có cuộc đời riêng của họ, khi ấy hắn sẽ cảm thấy cuộc sống như phong phú thêm.

Trong kỳ nghỉ hắn thường đi du lịch, cũng thích ở trên đường hay ở trong những quán bar mà trò chuyện với những người xa lạ một ít chuyện xưa, được cùng người khác nói chuyện đối với hắn còn thú vị và vui vẻ hơn là đọc một cuốn sách.

Ánh mắt Chương Hồi ngẩn ra, ngón tay hắn chậm rãi xoa nhẹ lên tấm ảnh đã cũ, đó là một thiếu niên mặt mày trong sáng ôn nhu, dáng vẻ anh tuấn cường tráng, trên miệng treo một nụ cười.

Đó là hắn, tay cầm mic mà lẳng lặng ngồi trên sân khấu, phía dưới còn viết ngày tháng “Ngày 10 tháng 7 năm 2008”.

Hắn cẩn thận hồi tưởng một chút, đó hẳn là ngày cuối cùng trước khi nghỉ hè của họ.



“A! Qua đợt thi cuối kỳ đáng chết rồi! Ông đấy cuối cùng cũng hồi sinh a a a!” Lâm Hi Di mở bình rượu vang, lắc lắc một lát rồi “phanh” một tiếng mở ra, Chương Hồi kéo Mạnh Lị Tầm ra đằng sau trốn, còn Giang Nhất Sơn chưa kịp phản ứng đã bị rượu phun đầy mặt.

Giang Nhất Sơn cứng đờ tháo mắt kính xuống, trán và khoé miệng giật giật, dùng hết sức lực bình sinh đánh một cái lên mặt Lâm Hi Di.

Mạnh Lị Tầm trốn đằng sau Chương Hồi cười ha ha, Chương Hồi hơi dùng sức cản lưng Lâm Hi Di lại. “Hỉ Thiện, cho ông báo thù này.”

Mọi người cụng chén nói lời từ biệt với kỳ thi điên cuồng với việc viết luận văn và những bài kiểm tra, chuẩn bị nghênh đón gần hai tháng nghỉ hè, các cậu trai cô gái đều vô cùng phấn khích cứ một ly lại một ly, vui vẻ và hạnh phúc không thể nào nói hết được.

“Chị Lị…” Lâm Hi Di uống đến mức đầu lưỡi xoắn cả lại. “Hôm nay chúng ta… chị… Hỉ Thiện… và cả em nữa… chúng ta chuốc rượu cho Chương Đẹp Trai, cậu ta bình thường vẫn tỏ vẻ nam thần, chúng ta phải xem cảnh cậu ta say điên đảo!”

Chương Hồi nhướn mày, buồn cười nhìn kẻ đã say lại muốn chuốc say người khác kia. “Được, chống mắt lên đợi ông chuốc say tôi.”

Giang Nhất Sơn bất đắc dĩ mà nhìn Lâm Hi Di. “Thôi đi anh giai, Chương Đẹp Trai là nam thần hàng thật giá thật, chẳng biết ai mới là đứa tỏ vẻ đẹp trai đâu.”

Mạnh Lị Tầm nhẹ nhàng kéo tay áo Chương Hồi, hắn nhìn về phía cô, Mạnh Lị Tầm hỏi. “Say à?”

Chương Hồi. “Em nói xem?”

“Thực ra em cũng muốn nhìn dáng vẻ say của anh.” Mạnh Lị Tầm như đang suy tư gì đấy, nhưng vẫn chăm chú nhìn vào nụ cười nhợt nhạt của Chương Hồi.

Chương Hồi uống nốt rượu trong chén, sau đó đứng lên đi về phía sân khấu nhỏ, nói với ông chủ mấy câu rồi ngồi lên trên chiếc ghế đặt giữa sân khấu.

Ông chủ chiếu đèn về phía Chương Hồi, ánh sáng chạm vào người khiến cho hắn như một nửa được phơi ra ngoài sáng còn một nửa chìm trong bóng tối, ánh đèn tựa như chia cắt hắn thành hai con người khác biệt, một bình thản, một lại ẩn sâu.

Vị trí của Mạnh Lị Tầm chỉ có thể nhìn thấy nửa bên sáng của Chương Hồi, giống như dáng vẻ của một Chương Hồi mà bọn họ quen, sảng khoái mà trong sáng, tự tin mà bình thản.

Còn ở nửa bên bọn họ không biết kia, cũng chính là một nửa nhân cách mà Chương Hồi muốn trốn tránh với tất cả mọi người.

Mạnh Lị Tầm là cô gái có mọi thứ mà Chương Hồi thích, xinh đẹp mà độc lập, kiên cường mà ôn nhu.

Nhưng hắn cảm thấy giữa bọn họ vẫn có một cảm giác kì lạ nào đó, hắn mờ mịt không biết tột cùng đó là gì, cho nên hắn vẫn luôn cố gắng trở thành một người bạn trai mẫu mực, bày ra cho cô xem dáng vẻ tốt nhất trong mối quan hệ này.

Cho đến khi chia tay Chương Hồi mới phát hiện mình lại không đau khổ níu kéo như bản thân nghĩ, ngược lại, hắn cảm thấy như được giải thoát, trái tim bỗng nhiên được thả lỏng.

Khi đó hắn mới nhận ra, thì ra hắn không yêu cô như hắn tưởng, thậm chí còn chẳng dám đem toàn bộ bản thân bày ra trước mặt cô.

Khi còn ở bên Mạnh Lị Tầm, hắn đối xử với mối quan hệ này vô cùng nghiêm túc, hắn chưa từng làm điều gì có lỗi với Mạnh Lị Tầm, thậm chí còn đã từng suy nghĩ về tương lai xa sẽ như thế nào.

Hắn mở mic trước mặt lên, nhẹ nhàng “alo” một tiếng.

Ánh đèn trên sân khấu quá sáng, hắn không nhìn rõ lắm biểu tình trên mặt những người ngồi dưới, cảm giác có người gọi tên mình, hắn nhìn về phía Mạnh Lị Tầm mỉm cười một cái, thoạt nhìn đẹp đến mức có chút xa xôi không với tới được.

“Bạn gái của tôi nói muốn nhìn tôi say, cho nên vào giây phút này, tôi muốn hát một bài.”

Một chân của Chương Hồi gập lại, chân kia thoải mái duỗi ra, hắn nhàn nhạt cười, thân thể lắc lư theo tiếng nhạc.

“Có thể sẽ không dễ nghe, mong mọi người thông cảm.”

Hắn nghe thấy tiếng hoan hô dưới khán đài, còn có tiếng Lâm Hi Di huýt sáo hò hét. “Quá ngầu! Chương Đẹp Trai!”

Tôi không muốn nói lời từ biệt với em

Hãy để những ánh sao rọi chiếu

Tôi không muốn buông lời chia xa với em

Tôi chỉ mong có thể được sống bên em

Tựa như ánh dương buổi bình minh

Sau khi màn đêm đã rời xa

Cái bóng của tình tôi đã rơi xuống

Tại nơi ánh dương luôn chiếu rọi

Liệu em có biết đó là nơi trái tim ta thuộc về?

Tôi không muốn nói lời từ biệt với em

Hãy để những ánh sao rọi chiếu

Tôi không muốn buông lời chia xa với em

Tôi chỉ mong có thể được sống bên em

Hai trái tim mạnh mẽ hơn khi bên nhau

Liệu em có biết đó là nơi trái tim ta thuộc về?

Bởi vì tôi không muốn nói lời từ biệt với em

Hãy để những ánh sao rọi chiếu

Tôi không muốn buông lời chia xa với em

Tôi chỉ mong có thể được sống bên em

Tất cả ước nguyện của tôi đều là được ở bên em.

(Bài hát “All I Want To Say Goodbye”(1)của Teddy Thombson)

Đây là một bài hát Chương Hồi rất thích, lần đầu tiên hắn tình cờ nghe được là khi xem bộ phim “Brokeback Mountain”.

(“Brokeback Mountain” là bộ phim tình cảm đồng tính nổi tiếng của Mỹ nói về mối tình giữa hai chàng cao bồi vào mùa hè năm 1963)

Hắn đã bị bài hát này hấp dẫn khi nó là nhạc nền của bộ phim, sau khi lắng nghe kĩ ca từ, hắn càng cảm thấy hứng thú hơn với tình yêu mãnh liệt của hai nhân vật chính.

Tuy là một bộ phim về đề tài đồng tính nhưng Chương Hồi cảm thấy trong tình yêu, giới tính không nên là một giới hạn hay là một sự bài trừ.

Hắn suy nghĩ, liệu đó có phải là một điều thoả mãn khi có thể yêu một người như thế trong cuộc đời này.

Rất nhiều người xung quanh hắn không hề yêu như vậy, họ chỉ cảm thấy thích và hấp dẫn thì đã có thể ở bên nhau, nhiều khi Chương Hồi cảm thấy có chút lo lắng và tiếc nuối, hắn sợ cả đời này sẽ chẳng bao giờ yêu một ai đến nhường ấy.

Tối hôm đó Chương Hồi không quá say, người say đến điên đảo lại là Lâm Hi Di, ba người bọn họ vất vả lắm mới khênh được con ma men Lâm Hi Di về phòng ngủ, mệt đến mức khi trở về nằm lên giường của mình là ngủ một mạch đến sáng hôm sau.

Không một ai nhớ rõ buổi tôi hôm đó Chương Hồi rốt cuộc là có say hay không.

……

Hẳn là ngày hôm đó đi, hắn còn thấy một dòng chữ nhỏ bên dưới tấm ảnh: “Em không muốn nói lời từ biệt với anh.”

Những chữ này là do người chụp bức ảnh viết sao?

Đúng lúc này, bả vai Chương Hồi bị chụp một cái, hắn hồi phục tinh thần lại, phát hiện Lâm Hi Di và Giang Nhất Sơn đã đứng đằng sau tò mò nhìn hắn.

“Chương Đẹp Trai nhìn gì đó?” Lâm Hi Di mang vẻ mặt hóng hớt mà nhìn tường, anh cũng nhìn thấy bức ảnh Chương Hồi đang xem vừa nãy, vỗ tay nói. “Chương Đẹp Trai được nha, tuy rằng không còn trong giang hồ, nhưng trong giang hồ vẫn lưu truyền chuyện của ông nha, nhìn xem phía dưới còn thảo luận ông là ai kia kìa.”

Chương Hồi nhìn theo hướng chỉ của Lâm Hi Di, có một tờ giấy viết.

“Đây là ai??? Trong năm phút đồng hồ chế phải lấy được thông tin của người này!!!”

Phía dưới thế mà lại có một tờ giấy nghiêm túc trả lời lại. “Là Chương Hồi khoa Kiến trúc khoá 06, nghe nói năm đó nhan sắc của ảnh đánh bay hotboy của tất cả các trường luôn.”

“Người đẹp trai nhất từ khi đại học Q được thành lập!”

“Chị em lầu trên nói hơi quá rồi, tui là đàn em của Chương Đẹp Trai nè, Chương Đẹp Trai đúng là đẹp trai lắm đấy, có thể sánh ngang với rất nhiều tiểu thịt tươi bây giờ.”

……

Thế mà có rất nhiều bình luận mà vừa rồi Chương Hồi không thấy, đọc xong lại cảm thấy buồn cười. “Nếu bọn họ mà nhìn thấy tôi bây giờ chắc không nói như vậy được nữa đâu ha ha.”

“Chương Đẹp Trai, giờ ông cũng vẫn rất ngon mà.” Giang Nhất Sơn nghiêm trang nói.

Lâm Hi Di làm vẻ mặt không thể tin nổi. “Mẹ ơi Chương Đẹp Trai, ông xem nhẹ mị lực của mình quá rồi đấy, vừa rồi khi vào cửa tôi còn nghe thấy mấy cô nàng như hoa như ngọc kia bàn tán về ông kia kìa!”

Chương Hồi tuỳ ý cười một chút, sau đó tự nhiên nói sang chuyện khác. “Anh Vương, đã lâu không gặp.”

Anh Vương là ông chủ quán rượu này, nghe nói năm xưa chơi trong ban nhạc metal rock, sau đó lại yêu một nam sinh đại học Q liền không chơi nữa, vì muốn sống yên ổn hơn đã mở quán rượu này ở trước cổng đại học Q.

Năm đó hai người dây dây dưa dưa chia tay rồi lại quay lại, ở bên nhau một thời gian rồi lại tách ra một lúc, trước khi Chương Hồi ra nước ngoài hai người đã ngọt ngào đường mật như vợ chồng mới cưới.

“Anh Vương với Tiểu Trương không ở bên nhau nữa, hai năm trước Tiểu Trương không chịu nổi áp lực kết hôn, anh Vương mấy năm nay già đi trông thấy.” Giang Nhất Sơn như hiểu Chương Hồi muốn hỏi cái gì.

Chương Hồi có chút thổn thức, bên nhau thì dễ dàng, nhưng để có thể đi cùng nhau đến cuối đời vì cớ gì lại khó khăn đến thế, hơn nữa lại là tình cảm đồng tính.

Chỉ là Chương Hồi không biết, đối với một vài người, có thể được ở bên nhau đã là chuyện không thể cầu được rồi.

“Lâu rồi không gặp anh Vương, anh còn nhớ em không, em là Chương Hồi.”

Chương Hồi vươn tay về phía người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đứng sau quầy bar, anh Vương nhận ra Chương Hồi mà vui vẻ nắm lại tay hắn.

“Làm sao mà quên được! Tiểu Chương cậu chính là thần hộ mệnh của quán tôi.”

“Anh Vương nói gì vậy chứ.” Chương Hồi không nghĩ tới anh Vương sẽ nói như thế.

“Thật mà, ảnh với giấy nhớ trên tường anh đã thay mấy lần rồi mà lại không thể bỏ nổi ảnh của cậu.” Anh Vương nói.

Chương Hồi hỏi. “Ảnh kia là anh chụp sao?”

Anh Vương nói. “Không phải anh, anh cũng không để ý là ai dán lên, bức tường này hai năm trước anh mới làm, khả năng là sau đấy mới dán lên, chắc là thiếu nữ nào yêu thầm cậu nhiều năm đi.”

Chương Hồi cùng Lâm Hi Di và Giang Nhất Sơn uống bia xong lại uống rượu trắng, cuối cùng còn trộn cả bia lẫn rượu với nhau, xa cách nhiều năm như vậy nên chuyện để nói khá nhiều.

Lâm Hi Di quen bạn gái năm năm, có ý định kết hôn, Giang Nhất Sơn từng được người trong nhà giới thiệu cho một cô bạn gái nhưng nhà gái lại cảm thấy Giang Nhất Sơn không thú vị liền chia tay, gần đây Giang Nhất Sơn vẫn phải nghe theo sắp xếp của người nhà đi xem mắt, thể xác và tinh thần anh có chút mệt mỏi.

Mà Chương Hồi cũng muốn nói về những thứ đó, hồi đi học ở UCL đã từng quen một người bạn gái người Malaysia gốc Hoa, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ hắn đi làm cho một công ty công trình nổi tiếng ở Pháp một thời gian, sau đó cùng bạn cùng phòng khi đó là Trần Tứ Niệm về nước gây dựng sự nghiệp.

(UCL: University College London)

“Này Chương Đẹp Trai, gần đây ông vẫn độc thân sao?” Giang Nhất Sơn uống đến cả mặt đều đỏ, nhưng tửu lượng tốt hơn thời đại học rất nhiều.

Chương Hồi cụng chén với anh một cái. “Ừ, anh em chúng ta đồng bệnh tương lân.”

(Đồng bệnh tương lân: Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta sẽ thông cảm với nhau)

Lúc này, Chương Hồi nhận được tin nhắn trên WeChat, người gửi là Trần Tứ Niệm.

“Cậu đoán người phụ trách mục nhiếp ảnh tuyên truyền của trung tâm nghệ thuật là ai đi.”

Chương Hồi không nghĩ nhiều mà trả lời lại. “Ai?”

“Chính là bé đáng yêu mà cậu mang về nhà ngủ hôm đó đấy! Tôi vừa cùng bên kia xác nhận lại rồi [cầu vồng].” Phía sau còn kèm thêm icon trong hệ thống.

Lời này nghe rất kì quái, nhưng lại cảm giác không có gì không đúng, bé đáng yêu? Kinh Linh?

Vừa mới nhìn cảm thấy cô độc lạnh lùng, nhưng thật ra lại rất dễ thẹn thùng, đúng là có chút đáng yêu.

“Đó là đàn em của tôi, Kinh Linh”

“[hình ảnh]” Trần Tứ Niệm gửi tới một hình ảnh, là khung thoại của anh với Kinh Linh, tên của Kinh Linh đã được đổi thành “Bé tinh linh.”

Chương Hồi. “…”

Ảnh đại diện của Kinh Linh là một bức ảnh chụp không nhìn rõ là sáng hay chiều, nhưng trông có vẻ rất nghệ thuật.

Hắn nhớ Kinh Linh từng đưa danh thiếp cho mình, trên đó viết “Nhiếp ảnh gia tự do SEIREI” cùng với phương thức liên hệ.

Hắn còn hỏi anh vì sao lại lấy tên này, Kinh Linh nói. “Đó là phiên âm của tên tiếng Nhật.”

Bỗng nhiên, phần danh bạ của anh hiện liên một số “1” màu đỏ.

Anh nhấn vào, “SEIREI gửi lời yêu cầu kết bạn với bạn.”

Chương Hồi cười một chút, vừa nghĩ đến thì cậu ấy lại xuất hiện.

Ấn “Thêm vào danh bạ”, sau đó hắn chủ động chào hỏi.

“Hợp tác vui vẻ nhé đàn em Tinh Linh.”

SEIREI hiện lên “Đối phương đang nhập tin nhắn…”

“Vâng.” Sau đó lại gửi thêm một tin. “Là Kinh Linh.”

Chương Hồi nhìn màn hình bật cười, hắn cảm nhận được sự kháng nghị không tiếng động của Kinh Linh, nhưng khi hắn đưa chữ “SEIREI” vào phần mềm phiên dịch, kết quả hiện lên là “せいれい”, “tinh linh”. Thì ra có nghĩa là tinh linh.

Gọi là tinh linh cũng đâu có sai đâu, hắn nghĩ.

...

Chú thích:

(1): Bài hát “All I Want To Say Goodbye” của Teddy Thombson: https://youtu.be/X8UoruQJkbc

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi