THU DĨ VI KỲ

Kha Minh Hiên vừa mới ra khỏi phòng họp, âm báo tin nhắn của điện thoại ting ting mấy tiếng.

Hắn mở Wechat lên, phía trên là một đoạn video đua xe mà Lý Trạch gửi tới, phía sau còn nói thêm một câu: “Hôm nay cậu không ở hiện trường, quả thật rất đáng tiếc.”

Hắn nhíu mày, đầu tiên cũng không mở đoạn video lên xem thử.

Trong phạm vi đam mê đua xe tìm kích thích của mấy cậu chàng phú nhị đại, hắn cũng thử chơi vài lần, ngoại trừ số ít thật sự có tài, đại bộ phận đều là góp vui khoe tiền, khoe xe mà thôi, hắn cảm thấy vô nghĩa, cũng sẽ không tham gia nữa.

Nguyễn Thành Kiệt cùng Lý Trạch chính là thuộc loại người ít ỏi kia, có kỹ thuật điều khiển xe. Hắn thử so sánh thực lực của đám phú nhị đại có thể đi đua xe ở núi Ngô Diệp qua một lần, cũng không phát hiện ra ai có tư cách có thể làm cho Lý Trạch nói một câu “Không đi thật sự đáng tiếc.”

Quay lại văn phòng, tựa mình vào chiếc ghế da kiểu tổng tài, nơi lỏng chiếc cà vạt được thắt một cách quy củ, hắn mới chậm rãi xem chiếc video kia, lại nhìn đến thân ảnh người vừa xuất hiện, nghiền ngẫm mà chớp mắt.

Trong nháy mắt chiếc Porsche màu vàng lao ra thi đấu, hắn không tự giác mà ngồi thẳng lưng, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, Biên Dĩ Thu lái chiếc 918 như một tia chớp đồng thời mở ra “quỷ môn lục đạo”, cũng mở ra một ánh mắt đen thẳm của Kha Minh Hiên, một ánh mắt làm người ta phải sợ hãi.

Thời gian ngắn ngủi hai phút, y giống như lạc vào cảnh giới mà ngồi vào ghế phó lên trên chiếc 918 kia, đi theo Biên Dĩ Thu trải qua một trận đam mê tốc độ tương đương với một cơn bão là ranh giới giữa sự sống và cái chết. Đương nhiên đến lúc Biên lão đại kết thúc, đánh vô lăng một cú vô cùng tuyệt vời, vững vàng đem Porsche dừng lại, y thế mà lại phát hiện bản thân mình bởi vì máu đua tốc độ nổi lên mà làm hai tay run rẩy.

Lúc kết thúc trong video truyền tới tiếng hoan hô cổ vũ của các tuấn nam mỹ nữ, nháy mắt làm cho Biên lão đại vừa bước xuống xe bị bao phủ trong đám đông, thậm chí có người ở trước mắt mọi người mà dám lớn mật hôn y.

Mà phản ứng trực quan nhất của Kha đại thiếu gia lúc này, chính là muốn đem cái tên can đảm dám lấy sinh mạng ra mà tìm kích thích bắt lại đè dưới thân, tuột quần y, hung hăng thao một trận. Tốt nhất là thao đến khi y kêu cha gọi mẹ, không có khí lực xuống giường, càng không có khí lực chạy đi đua xe mới thôi!

Cuối video, Kha Minh Hiên nhìn thấy Nguyễn Thành Kiệt, người đến đích chậm hơn y chỉ hai giây, bước ra khỏi LaFerrari kiêu hãnh và đi về phía Biên Dĩ Thu với nụ cười mà hắn chưa bao giờ được thấy trước đây.

Video kết thúc, ngọn lửa giận tích tụ trong ngực Kha Minh Hiên phút chốc vọt lên. Hắn biết bản thân mình tức giận, lại nhất thời không hiểu được mình tức giận vì cái gì. Là bởi vì Biên Dĩ Thu ở quỹ môn lục đạo suýt tí nữa là đem cả người cả xe cùng quăng đi, hay là bởi vì tên này sau lưng hắn đã cùng Nguyễn Thành Kiệt quen thân đến mức này?

Họ Biên chết hay sống, không hề ảnh hưởng gì tới hắn, y đi với ai, cũng không có nghĩa vụ phải thông báo cho mình. Nhưng nụ cười cùng ánh mắt của Nguyễn Thành Kiệt, không hiểu sao lại là thứ làm cho hắn cảm thấy không thoải mái. Cái loại ánh mắt này bất quá hắn đã rất quen thuộc, chính là lúc trước khi hắn nhìn thấy Biên Dĩ Thu, phỏng chừng cũng là ánh mắt như thế. Chính là ánh mắt dã thú nhìn trúng con mồi của mình, lại là một người đàn ông, càng muốn chinh phục ánh mắt của đồng loại.

Cách tòa nhà truyền thông Hòa Thịnh 40km về ngoại ô chính là con đường thi đấu ở núi Ngô Diệp, Biên lão đại được người vây quanh hưởng thụ thành công, vui sướng đương nhiên sẽ không biết Kha đại thiếu gia đang suy nghĩ cái gì, y tay trái ôm phải ôm một tiểu soái ca, đối với ánh mắt Nguyễn Thành Kiệt mà kiêu ngạo câu khóe môi: “Tôi thắng.”

Nguyễn Thành Kiệt cười cười không nói gì, đứng ở chỗ cách y ba bước chân, một vật dụng dễ nhìn không biết là cái gì đã duyên dáng rơi một đường parabol xuống trước mặt Biên Dĩ Thu.

Y buông một cậu trai bên tay ra rồi chộp được, phát hiện đó là chìa khóa của chiếc LaFerrari.

Nguyễn Thành Kiệt nói: “Của cậu.”

Biên Dĩ Thu đối với chuyện này thật sự có chút thụ sủng nhược kinh, nguyên bản y cứ tưởng cái câu “Thích sẽ tặng cho cậu” là một câu nói đùa, không tính toán thật giả, nhưng xem ra hiện tại, Nguyễn tổng tài đại khí thô* luôn không thể hiểu thế nào là nói thật, thế nào là nói đùa.

*Tài đại khí thô (财大气粗): giàu có hào sảng, phô trương giàu có, ỷ vào mình giàu có mà xem thường người khác.

“Vô công bất thụ lộc, lễ vật rất quý, không thể nhận được.” Biên Dĩ Thu nói xong thì ném chìa khóa trả lại.

“Đua xe có tiền thưởng, coi như tôi thua dưới tay cậu.”

“Chỉ là tùy tiện chơi thôi, không nên tưởng thật.” Biên Dĩ Thu vừa nói vừa giả vờ giả vịt mà sờ sờ bụng, “Đói bụng quá, chỗ rừng núi hoang vu này có chỗ ăn cơm không?”

Nguyễn Thành Kiệt thấy y chuyển đề tài, cũng không nói thêm cái gì nữa, tiện tay đem chìa khóa bỏ vào túi, bước lên phía trước khoác lấy vai y, không chút dấu vết mà đẩy tiểu soái ca trong ngực y ra ngoài, dẫn y đi tới chỗ đám người kia: “Giữa sườn núi có “tệ xá”, đồ ăn ở đây cũng không tồi.”

“Tệ xá*? Là một trang trại à? Không phải anh nghĩ sẽ dẫn tôi đến chỗ này chứ?”

*Tệ xá: Chỉ nơi mình ở với ý khiêm xưng. Để chỉ nhà mình thì gọi là xá hạ, hàn xá, tệ xá, đều có nghĩa là “nhà nghèo”, tỏ ý khiêm nhường là nhà mình không bằng nhà người khác, bản thân mình kính trọng người khác, Trường Sinh điện 長生殿 – “Đàn từ 彈詞” có câu “Khuất đáo xá hạ tạm trú, tế tế thỉnh giáo hà như 屈到舍下暫住,細細請教何如” (= Dám mời tạm đến nơi xá hạ, có điều muốn thỉnh giáo riêng, được chăng?) Hiện nay trong tiếng Việt chỉ dùng từ tệ xá, hàn xá: “Mời anh đến tệ xá của chúng tôi”; trang web violet.vn do một nhóm giáo viên đến từ nhiều tỉnh thành lập nên được đặt tên là Trúc lâm hàn xá. Tuy nhiên, trong tiếng Việt, hàn xá không thông dụng bằng tệ xá. (Cre: owners)

“Vậy cậu muốn ăn cái gì?” Nguyễn Thành Kiệt tốt tính hỏi.

“Nguyễn tổng anh đã mời khách thì dù thế nào cũng phải Michelin 3 sao chứ.”

“Michelin 3 sao đơn giản thôi, đợi khi chúng ta có dịp thì đi.”

Nguyễn Thành Kiệt nói xong thì đẩy Biên Dĩ Thu vào ghế phó lái của LaFerrari, Tả Thành lái 918 theo phía sau.

Xe thể thao tốc độ nhanh, vài phút đã đến trước cửa tệ xá, Biên lão đại nhìn thấy một chiếc McLaren P1 bên cạnh, chính là chiếc xe vừa vặn khi y nói bắt đầu thi đấu thì đậu ngay bên cạnh chiếc LaFerrari, thuận miệng hỏi “Xe này của ai vậy?”

Nguyễn Thành Kiệt nói: “Lý Trạch.”

“Lý Trạch ở đây? Tại sao tôi không thấy cậu ta?”

“Hôm nay cậu ta phụ trách điều khiển máy bay không người lái, không ở đó đến phút cuối.”

Hai người vừa nói vừa đi đến căn phòng có phong cách cổ xưa đến độ ván cửa gỗ cũng có vết nứt, Biên Dĩ Thu căn bản đang muốn nói gì đó, nhưng mở miệng ra lại không thể nói được một chữ nào.

Y rất muốn quay đầu lại hỏi Nguyễn tổng, cái này gọi là tệ xá à? Anh đặc biệt trêu tôi à? Ngoại trừ tấm biển hiệu cũ nát treo trước cửa viết rồng bay phượng múa hai chữ “tệ xá”, bên trong chỉ sợ không có một chỗ nào là danh xứng với thực nhỉ?

Cây cầu nhỏ với tiếng nước chảy róc rách, các gian phòng thông với nhau, không biết đã đi qua bao nhiêu khúc quanh hành lang, xa xa là cây cối xanh um cùng với một mùi hương lành lạnh thoang thoảng.

Biên Dĩ Thu theo bản năng nhìn qua khóm hoa mai xa xa, vài cành hoa mai bên bờ hồ hừng hực khí thế, ngạo nghễ trước gió, những đợt sóng nhỏ lăn tăn giữa hồ, một bóng người mặc áo lụa trắng thướt tha như ẩn như hiện, tiếng đàn chậm rãi xuôi theo dòng nước kia mà đi vào lòng người, Biên Dĩ Thu cũng không biết bài ca đang được gảy là bài gì, nhưng vào tai, có thể làm cho người ta trong nháy mắt khi nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, mặc cho bạn đang nói chuyện say sưa đến mức nào, cũng có thể giữa cảnh này mà bình tâm trở lại.

“Thích đàn tranh à?” Nguyễn Thành Kiệt đi về trước vài bước, lại bắt gặp Biên Dĩ Thu đứng sững sờ nhìn chằm chằm giữa hồ không đi về phía trước, quay đầu lại hỏi một câu.

“Đó là đàn tranh hả?” Câu trả lời của Biên Dĩ Thu quả thật rất sát phong cảnh.

Nguyễn Thành Kiệt trên mặt tươi cười, không chút khách khí kéo người đi. Mà Tả Thành phía sau đi theo lại mang vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng, cảm thấy lão đại nhà mình thật sự rất mất mặt.

Nhưng Biên Dĩ Thu không chút để ý, nhún vai: “Thưởng thức những người này biểu diễn, còn không bằng anh mời tôi ăn một bữa ăn dân dã đâu.”

“Trong vòng năm dặm nữa là đến chỗ để ăn, bỏ bụng thôi mà, chỗ nào chả giống nhau.”

Nguyễn Thành Kiệt nói xong lại tiếp tục đi về phía trước, Biên Dĩ Thu nghĩ thâm Nguyễn Tổng so với Kha đại thiếu gia quả thật bình dị, gần gũi hơn.

Bảy cua tám ngã hết nửa ngày, mới vào một gian phòng cổ kính. Không biết ông chủ rốt cuộc suy nghĩ cái gì, điều hòa không có, nhưng lại là một bếp lửa than trong góc phòng, đem cả căn phòng hun đến ấm áp, còn mang theo một chút mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng.

Bàn tròn lớn làm bằng gỗ lim, ghế bành khắc hoa, Biên Dĩ Thu cảm giác đặt mông ngồi lên nhất định sẽ rất lạnh.

Lý Trạch nghe thấy tiếng động ngoài cửa, đứng dậy đến chỗ bọn họ chào hỏi: “Biên lão đại, không nghĩ đến kỹ năng của anh, thành tích đua xe của Nguyễn tổng trong giới này không có ai có thể đuổi kịp, vậy mà hôm nay anh đã phá được rồi.”

“Ừ cũng xong rồi.” Biên Dĩ Thu phất tay, “Cậu hẳn là nên sớm nói cho tôi biết, chuyện mảnh đất lần kia Nguyễn tổng không tìm tôi tính sổ, bây giờ lại thắng anh ta, trong lòng không chừng đang cân nhắc thế nào để báo thù đó.”

“Haiz, tính tôi tự mình biết mình.” Nguyễn Thành Kiệt kéo ghế ra ngồi xuống, xem thử trà thơm cao cấp đã được ngâm xong thì rót cho mình một tách, chậm rãi từ từ đưa đến bên miệng uống hai ngụm, mới quay đầu lại thâm ý mà nhìn y: “Cậu sẽ không để tôi phí thời gian mà, đúng không?”

Biên Dĩ Thu ngồi vào một cái khế khác, cũng bí hiểm mà đáp lại: “Xem ra sắp tới Nguyễn tổng sẽ có điềm tốt rồi.”

Nguyễn Thành Kiệt cười cười, quay đầu hỏi Lý Trạch đồ ăn ngon không, Lý Trạch bảo ngon lắm, sau đó mỗi người vài câu bắt đầu tán gẫu mấy đề tài khác.

Cơm nước xong xuôi quay về nội thành, trên đường nhận được điện thoại của Diệp Trăn, kêu y đến công ty một chuyến, mọi người tách nhau ra ở giao lộ Nam Viên, tiến vào trong dòng xe cộ hối hả tới lui, ngược chiều nhau.

Lý Trạch nhìn đuôi xe 918 xa xa, thuận miệng nói câu: “Ánh mắt của Kha thiếu gia luôn độc đáo, Biên lão đại thật đúng không phải người tầm thường.”

Tình hình giao thông trong nội thành đông nghịt, cho dù siêu xe tính năng tốt đến thế nào đi nữa cũng phải xếp theo dòng xe cộ thành một hàng dài chờ đèn đỏ.

Nguyễn Thành Kiệt chậm rãi thắng xe lại, thì thào nói ra hai chữ: “Tiếc thật…….”

Lý Trạch không biết câu “tiếc thật” này còn có ý gì khác hay không, cũng không biết hắn nói tiếc là tiếc cái gì, Nguyễn Thành Kiệt không nói thêm gì nữa, gã cũng không hỏi tiếp.

Ngoại trừ mấy cuộc họp định kì vào đầu tháng của tập đoàn, Biên Dĩ Thu rất ít khi bước vào cửa lớn công ty, cấp cao của tập đoàn đều nói y cáu kỉnh, nếu không có chuyện quan trọng, cơ bản sẽ không gọi điện thoại cho y, cho nên về chuyện Diệp Trăn đột nhiên gọi cho y, Biên Dĩ Thu cũng hiểu.

Từ cựu nghinh tân, một năm qua không hề nắm rõ tới tình hình sổ sách, bây giờ cũng là lúc kết năm rồi.

Cơ cấu tổ chức của tập đoàn Cửu An có thể không giống với mấy công ty khác, chủ yếu là bởi vì nó là thành quả của việc tẩy trắng hắc đạo, các anh em lại cùng Cửu gia tranh giành, can thiệp sâu vào công ty, Cửu gia lại là một người coi trọng tình nghĩa, cho nên các nhánh dây dưa phức tạp.

Tập đoàn này có ba công ty con thuộc sở hữu hoàn toàn, xuất nhập khẩu Hoằng Nguyên, tài chính Nhuệ Danh và khách sạn Duyệt Hoa. Ba doanh nghiệp này là nguồn thu nhập chính của tập đoàn, cũng là sản nghiệp uy tín lâu năm của tập đoàn. Tuy rằng vài năm gần đây, Cửu An cũng lấy danh nghĩa tập đoàn đầu tư vào một số dự án mới nổi, nhưng về lợi nhuận, ba công ty này vẫn chiếm tỷ trọng chính.

Về phần câu lạc bộ kia, đó là sản nghiệp tư nhân của Biên Dĩ Thu, không liên quan gì đến công ty.

Người phụ trách ba công ty con căn bản đều là thủ hạ thân tín của Cửu gia, không đời nào — Ba mươi năm trước, xuất nhập khẩu Hoằng Nguyên chuyên làm buôn lậu, súng ống, đạn dược, thuốc phiện đều dính dáng, tài chính Nhuệ Danh chẳng kiêng nể mà ngầm mở một ngân hàng tư nhân để cho vay nặng lãi, một lời không hợp liền chém cả nhà, chỉ có khách sạn quốc tế Hoa Duyệt nằm sừng sững sững ở trung tâm thành phố thoạt nhìn là làm ăn buôn bán đứng đắn, mở cửa đón khách. Trên thực tế, đại bộ phận dù dính dáng tới hắc đạo hay không dính dáng tới hắc đạo, đều là bạn bè cùng anh em của Cửu gia, hơn nữa câu lạc bộ đêm “Long Phượng Trình Tường” chiếm hết 4 tầng dưới của khách sạn, đủ nổi tiếng để so sánh với “Thiên đường nhân gian”.

Khoảng năm 2000, nhà nước nỗ lực đánh bại hắc đạo càng ngày càng nhiều, rất nhiều lão đại bang phái tương xứng với Cửu gia cũng bị nhúng tay vào, thời điểm đó Cửu gia liền nổi lên ý niệm tẩy trắng trong đầu, nhưng bởi vì ở trong tối quá lâu, đen quá đen, không phải nói tẩy thì có thể tẩy trắng ngay, chỉ có thể bắt đầu từ việc cảnh sát tập trung vào mục tiêu, vì thế một khối nghiệp vụ như buôn bán ma túy, buôn lậu chính là đối tượng đứng đầu sóng ngọn gió, trở thành mục tiêu khai đao —- cũng lúc đó Tiễn lão tam cùng với Cửu gia cãi nhau rồi mỗi người một ngã.

Đại danh của Cửu gia là Lê Cửu, tuy rằng xưng là Cửu gia, nhưng cùng với thứ bậc thì lại không hề liên quan gì. Tiễn lão tam năm đó xem như thủ hạ thân tín số 1, buôn lậu, ma túy đều do gã quản lý. Bang phái phải tẩy trắng, đầu tiên phải dẹp bỏ mấy cái nghiệp vụ kiếm tiền linh tinh như ma túy, súng ống, đạn dược,… tương đương chặt đứt con đường tài của Tiễn lão tam cùng thuôc hạ và đám anh em của gã, đơn nhiên không ai nguyện ý, từ đây hai bên sinh ra phương hướng khác nhau, nghe nói cãi nhau rất gay gắt, cơ hồ đến nông nổi rút súng chĩa về đối phương.

Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì Biên Dĩ Thu không rõ lắm, khi đó y còn chưa được Cửu gia mang về, chỉ là thi thoảng nghe người ta nhắc về một số chuyện cũ trước kia. Cuối cùng, Tiễn lão tam dẫn nhất bang đi, tự lập môn phái, tập đoàn Cửu An cũng lập tức thành lập, dựa vào ý định của Cửu gia, tuyển chọn một lĩnh vực an khang lâu dài mới là điềm tốt.

Buôn lậu biến thành xuất nhập khẩu, vay nặng lãi biến thành làm tài chính, “Long Phượng Trình Tường” từng một thời huy hoàng thì vài năm sau cũng đóng cửa, khách sạn Duyệt Hoa ở trung tâm nhanh chóng phát triển, mua được vài mảnh đất không tồi, đỉnh núi kia ở ngoại thành phía Bắc bị khai phá rồi xây dựng thành khu du lịch suối nước nóng, Duyệt Hoa liền tay mắt lanh lẹ mà chi một số tiền khá lớn xây dựng thành khách sạn nghỉ mát, suối nước nóng Vịnh Duyệt Lung đẳng cấp năm sao, ở thành phố Z dần dần dựng nên nhiều biển hiệu thuộc tập đoàn Cửu An.

Đương nhiên, từ con đường đen tẩy trắng không phải dễ đi như vậy, cho tới bây giờ, Biên Dĩ Thu vẫn tự xưng là lão đại hắc bang —- Cửu An cũng không phải tẩy trắng hoàn toàn. Những quảng cáo chất tẩy rửa siêu khử khuẩn trên TV là gạt người, cái áo bị nhuộm thành đen nếu bạn muốn nó trắng lại như cũ, chỉ có một cách, mua cái áo mới. Nhưng sự kiện này, Cửu gia đến chết cũng không làm tới.

Ở đời có một đạo lý “Anh em như thể chân tay, thay bồ như thay áo”, quần áo có thể tùy tiện đổi, nhưng mệnh là anh em cũng không thể thay đổi. Nhất là lúc Tiễn lão tam thẳng thắn rời khỏi Cửu An, giữ lại đám anh em sau lưng gã, càng là chuyện không thể nào.

Mà kết quả của tình thâm nghĩa trọng là gì, trực tiếp là cho Cửu An hào nhoáng như cồn, nội bộ một mảnh hỗn loạn, mấy khoản trong công ty lộn xộn đến thất loạn bát tao không nói, thậm chí có người bắt đầu mơ ước tới Cửu An- một miếng thịt béo bỡ.

Cửu gia cả đời không kết hôn, con cũng không có, nhưng mạc danh kỳ diệu nhận nuôi Biên Dĩ Thu. Bất quá mấy lão gia kia quả thật không đem chú sói con này để vào mắt mà giết nửa đường, cứ việc y muốn đánh muốn giết, thích gì làm đó, nhưng bọn họ cảm thấy, người này cùng lắm chỉ xứng với tám chữ “Đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển”, chỉ cần tùy tiện bắn hai phát súng rồi chôn xác đâu đó bên đường, cũng có thể giải quyết. Nhưng ngoài dự kiến của bọn họ chính là, bắn lén còn chưa kịp chôn*, Biên lão đại đã tự đưa mình vào tù.

*Ý chỉ việc xấu còn chưa kịp làm
Lời của tác giả:

Tui phải giải thích một chút, chương hôm nay chủ yếu là viết dưới góc nhìn của Biên lão đại, cho nên đều lấy y cùng với sự kiện và nhân vật xoay quanh y là chính, hơn nữa ở giữa truyện cũng không chừng sẽ xen kẽ một chút thời thơ ấu trước kia của Biên lão đại, vào lúc y cùng Kha tổng thực chất không có tiến triển, Kha tổng quả thật sẽ không thường xuyên ở bên cạnh y, nói cách khác, rất có thể sẽ hai ba chương cũng không có Kha tổng xuất hiện, hoặc là chỉ xuất hiện rất ít. Nhưng hãy tin tưởng tui, nhân vật chính là Kha tổng vẫn sẽ không thay đổi, hiện tại xảy ra một số chuyện, đều là vì đẩy mạnh nội dung của câu chuyện cũng như tình cảm của hai người. Câu chuyện chỉ vừa mới bắt đầu thôi, còn một chặng đường rất dài, mọi người không nên gấp gáp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi