THU DĨ VI KỲ

Tất cả sợ hãi đều do bản thân mình tự tưởng tượng, đặc biệt là khi bạn cảm thấy rằng một loại mối đe dọa nào đó ở khắp mọi nơi, quanh quẩn trong đầu bạn, loại sợ hãi này sẽ phóng đại vô hạn. Người nhẹ hơn một chút sẽ mắc chứng vọng tưởng bản thân luôn bị hãm hại,… nghiêm trọng có thể dẫn đến tâm thần phân liệt, làm ra những hành động quá khích. Đương nhiên, tưởng tượng không phải là cái đáng sợ nhất. Hửm? Đáng sợ nhất là gì à? Chính là tưởng tượng này biến thành sự thật.

Ví dụ như Nguyễn tổng của chúng ta.

Nguyên bản Nguyễn Thành Kiệt cũng không chắc Biên Dĩ Thu có giữ ảnh lõa thể của mình hay không, dù sao lúc đó hắn bị đánh đến hôn mê, sau khi tình lại nhìn trạng thái của mình, phỏng đoán trong lúc hôn mê Biên Dĩ Thu đã làm cái gì với mình. Mà Biên Dĩ Thu ở giữa kích thích của thuốc mê, thân thể cố gắng chịu đựng mà cởi bỏ quần áo của hắn, trừ bỏ chụp ảnh lõa thể của hắn thì có thể làm gì. Một ngày Biên Dĩ Thu chưa lật con át chủ bài này, một ngày đó hắn sẽ không thể sống yên. Nhưng mà lúc con át chủ bài này lật trước mặt hắn, hắn phát hiện, cả đời này vĩnh viễn cũng đừng muốn yên ổn.

Nguyễn Thành Kiệt ngồi trên ghế trong phòng nghe nhìn, nhìn hình ảnh phóng đại trên tường, từng khung hình từ từ và rõ ràng hiện ra trước mắt hắn. Đúng như những gì hắn từng tưởng tượng, trong ảnh là người đàn ông quần áo không chỉnh tề, tư thế phóng đãng, sau lưng là một đống đạo cụ SM. Nhưng mà diễn viên lần này không phải là Biên Dĩ Thu, mà là chính hắn.

Nụ cười trên khóe môi khẽ giật giật, ngón tay lo lắng chuyển động, nhưng thân hình vẫn duy trì tư thế ngồi rất nhẹ nhàng tao nhã. Ánh sáng huỳnh quang bị khúc xạ bởi các slide chiếu lên mặt hắn, nụ cười không thể chạm tới đáy mắt có vẻ phá lệ quái dị vô cùng.

Ngày tết Nguyên tiêu, đêm trăng rằm đầu tiên của năm mới. Vạn gia cả nhà sáng rực lộng lẫy, cả thành phố chìm trong bầu không khí ấm áp, thanh bình, tốt lành này.

Sở Dịch cùng Lục Tiêu về nhà cha mẹ ở trường đại học nội thành, một nhà bốn miệng cùng nhau ăn bánh trôi. Trong TV ở phòng khách, mấy bài hát cùng tiếng nói cười của Gala Lễ hội đèn lồng sắp lên đến cao trào.

Phương Duệ đỗ xe trong sân, vào nhà cùng em Phương gặp mặt. Phương Dục chống gậy, nghiêng đầu chào hắn bằng một nụ cười ý vị thâm trường. Hắn định nói gì đó, vị hôn thê từ phía sau lại ra đón. Đợi hắn quay đầu lại lần nữa, Phương Dục đã đi rất xa rồi.

Trên đường về nhà, Lý Trạch cố tình đến một cửa hàng hoa cách đó hơn mười km và mua một bó hoa tulip màu hồng được vận chuyển bằng đường hàng không. Đây là loài hoa yêu thích của mẹ y, và ngày mai là sinh nhật của bà. Tất nhiên, nếu y có thể dẫn bạn gái trở về, bà hẳn là sẽ vui vẻ hơn.

Lương Nhạc xung phong đảm nhận vì con gái làm bánh trôi, dành không ít tâm tư tìm nguyên liệu tạo thành hình con thỏ nhỏ, chuột nhỏ, mèo nhỏ, chó nhỏ, nhưng mà lúc nấu chín tất cả đều vón thành cục, căn bản không nhìn ra là con gì. Con gái hai tuổi òa khóc lớn, bố Lương nhìn cảnh này vô cùng lúng túng, vợ bên cạnh lại cười đến độ không đứng dậy nổi.

Mập mạp không chút thay đổi mà ngồi phịch trên sô pha, nhìn cô gái phía đối diện còn muốn béo hơn mình hai vòng, nghe mẹ gã liên tiếp khen dáng vẻ mượt mà, đẩy đà, có phúc khí, vừa nhìn thấy liền nên vợ nên chồng, mang đến phú quý cho chồng, nội tâm cơ hồ bắt đầu sụp đổ. Nếu gã nói thật mình thích một cô gái nhỏ khéo léo, thân hình lả lướt, liệu mẹ có thể trực tiếp dùng cái nồi sau bếp đập vào đầu?

Chuyện tình hơn 20 năm của Lâm Gia Ngạn chính thức chấm dứt đêm nay, thương tâm muốn chết nhưng không muốn mọi người nhìn thấy những giọt nước mắt của mình, chỉ có thể chạy đến BASEMENT rồi say khướt một mình. Quán bar thiếu ánh sáng, màu sắc mờ và tiếng nhạc chói tai, che giấu hết thảy đau đớn không cam lòng của cậu, một chén rượu rót vào bụng, trong lúc mơ mơ màng màng nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú tiến đến, cậu ngây ngô cười, lẩm bẩm: “Anh Minh Hiên. ”

Bởi vì Biên lão đại cùng Kha thiếu gia nói chuyện yêu đương, Tả Thành giống như trong một đêm mà thất nghiệp, bốn người tạm thời mất đi ngọn ngành để tám chuyện, chỉ có thể xúm lại một chỗ cùng đánh bài. Nhưng mà Tả Thành không hiểu, chỉ cần người đối diện là Hà Tự, người thua luôn là mình? Mặc cho Diệp Trăn, lão Mạnh cố gắng lật ngược tình thế đến đâu cũng vô dụng. Đại khái loại chuyện như đánh bài này cũng phải dựa vào thiên phú hả?

Về phần hai người đương sự vừa nói chuyện luyến ái liền trực tiếp sống chung, giờ khắc này đang đứng trên sân thượng tầng cao nhất nhà Kha Minh Hiên, ngồi sóng vai cùng nhau ngắm nhìn cảnh đêm thành thị hoàn mỹ trước mắt.

Tầng thượng của Kha Minh Hiên tương đối sang trọng đẹp đẽ, để tạo ra khu vườn trên cao độc nhất vô nhị này, Kha đại thiếu gia đã phải trả một cái giá không biết cao hơn bao nhiêu so với giá mua một căn nhà, hồ bơi vô cực với tầm nhìn rộng, hoa tử đằng leo lên hành lang bằng thủy tinh, hầm rượu nho nhỏ đựng những loại rượu đỏ quý giá của nhiều nước, mỗi nơi đều thể hiện gu thẩm mỹ phi thường của chủ nhân cùng với……… sức hấp dẫn độc đáo của việc đốt tiền.

Mà bọn họ đứng trên sân thượng, đối diện với cao ốc truyền thông Hòa Thịnh. Biên Dĩ Thu nghĩ thầm người đàn ông này quả thật không có lúc nào là không chú ý đến vương quốc 360 độ không góc chết của mình, làm cho y chơi bời lêu lỏng, bỏ mặc công việc, cảm thấy thẹn với Cửu gia, Cửu An cùng với đám thủ hạ tận chức tận trách của mình.

Y nhìn một lát thì xoay người, tựa vào lan can, nhìn thấy ánh đèn neon của thành phố phát sáng lần lượt đổi màu, đầu lưỡi đảo một vòng. Haiz, muốn hút một điếu quá.

Kha Minh Hiên phía sau cố ý hỏi y có muốn uống rượu hay không.

Biên Dĩ Thu nói: “Rượu đế cũng được, rượu ngoại cũng tạm chấp nhận, rượu vang đỏ cũng ok.”

Kha Minh Hiên nói: “Trong hầm rượu của anh chỉ có rượu vang đỏ thôi.”

Biên Dĩ Thu tặng cho hắn một biểu cảm thật đau răng, Kha Minh Hiên quay đầu nhìn y. Qua một lát Biên lão đại mới nói: “Được rồi, uống thôi!”

Kha Minh Hiên xoay người đi đến hầm rượu, rất nhanh đã mang theo rượu cùng ly quay lại.

Biên Dĩ Thu nhìn chai rượu trên tay hắn, hiệu lạ quá ——– tuy rằng số lượng thương hiệu rượu vang đỏ y biết không nhiều lắm, nhưng y chắc chắc cũng như khẳng định mình chưa thấy hiệu này bao giờ.

“Anh không thể vì em không hiểu về rượu vang đỏ, lại tùy tiện dùng một chai rượu không chính hãng mà đuổi em đi chứ.”

Kha Minh Hiên đem rượu đặt trên bàn tròn, dùng dụng cụ mở rượu, dọc theo phần nhô ra ở miệng chai, rất quen thuộc, thong thả mở bình rượu, ánh mắt cũng không nâng lên.

“Em thấy anh sẽ dùng rượu gì đãi em?”

Biên Dĩ Thu lẩm bẩm: “Ít nhất cũng phải là Lafite năm 82..”

“……..” Kha Minh Hiên nhìn chai rượu có tiếng trong tay, cảm thấy gân xanh trên thái dương có xu thế muốn nhảy dựng. “Em  bị cái gì đầu độc mà cho là chai rượu trong tay anh không tốt bằng Lafite?”

Biên Dĩ Thu thả lỏng: “Không phải trong TV đều nói vậy sao.”

Kha Minh Hiên mãnh liệt cảm thấy mình phải tăng thêm thị hiếu cho tên thổ hào này: “Sau này ít xem loại TV đó lại.”

“Ồ.” Biên lão đại cũng rất thành thật, cũng tương đối tò mò nhìn động tác cẩn thận lau miệng chai của hắn, “Vậy đây là rượu gì?”

Kha Minh Hiên chỉ vào dòng chữ tương đối to trên bình, gằn từng tiếng thì thầm: “Romanee-Conti”

Mặt Biên lão đại không chút thay đổi: “Nói tiếng người.”

Vì thế Kha thiếu gia từ bỏ tiếng loài chim, dùng tiếng loài người nói với y: “Ro ma ni con ti.”

Biên lão đại giả vờ giả vịt gật gật đầu, sau đó nói: “Chưa từng nghe qua.”

Kha Minh Hiên cơ hồ phải thở dài: “Biên đại gia, em ngoại trừ Lafite, còn biết cái gì?”

“Bordeaux. ”

“……Đó là chỗ sản xuất không phải rượu. Lafite là do Bordeaux tự mình sản xuất.” Kha Minh Hiên lau sạch miệng chai, căn chỉnh tuốc nơ vít ở giữa nút gỗ,  xoay nó theo chiều dọc xuống theo chiều kim đồng hồ, kiểm soát độ mạnh yếu, từ từ luồn sâu vào nút gỗ. “Anh thừa nhận rằng Lafite năm 82 cũng có điểm tốt của của nó, nếu em thích, có hai chai trong hầm rượu, em có thể uống bất cứ thứ gì em muốn. Tuy nhiên, anh nghĩ một phần lớn sự nổi tiếng của nó là do được người ta nói phóng đại lên. Trên thực tế, ở Pháp, có nhiều vùng sản xuất rượu vang ngon hơn cả Bordeaux, chẳng hạn như Burgundy Và Romanee-Conti là nhà máy sản xuất rượu vang ngon nhất ở vùng Burgundy – đương nhiên, đây cũng là nhà máy sản xuất rượu vang hàng đầu của Pháp Lafite nổi tiếng rộng rãi chỉ có năm 82 thôi, nhưng hầu hết mọi loại rượu vang cổ điển của Romanee-Conti đều là kinh điển.”

Biên Dĩ Thu vẫn như cũ mà duy trì trạng thái thả lỏng tựa vào lan can, thoạt nhìn rất chăm chú lắng nghe, nhưng trên thực tế một chữ cũng không lưu lại trong đầu y.”

Với y mà nói, cho dù là có uống rượu vang đỏ vào miệng, không chua không chát, không có mùi nồng nặc của rượu trắng cũng không có độ dịu của rượu ngoại, y căn bản không phải đến để hứng thú mà thử rượu. Y cho rằng, động tác Kha Minh Hiên mở rượu cùng với thanh âm hắn nói chuyện, so với chai rượu vang đỏ trong tay hắn có sức hấp dẫn hơn nhiều.

Mũi tuốc nơ vít gần như đâm vào nút gỗ, Kha Minh Hiên vặn khớp di chuyển đầu tiên của dụng cụ mở nắp chai. dùng tay trái cầm chặt, lại dùng tay phải nhấc thẳng tay cầm lên, khi nút chai bung ra được một nửa thì khóa khớp thứ hai trên miệng chai lại, tiếp tục nhấc lên nhưng đột nhiên lại dừng lại trước khi toàn bộ đổ ra ngoài, dùng tay giữ nút chai, chuyển động nhẹ nhàng từng chút từng chút thong thả rút ra. Động tác thành thạo, mềm mại làm cho Biên Dĩ Thu xem đến đó là đủ rồi, người ta gần như nghĩ rằng hắn không phải đối xử với một chai rượu, mà là một tiểu tình nhân nào đó mà hắn thích.

Kha thiếu gia chìm đắm trong mùi rượu thơm ngào ngạt tản ra từ miệng chai, quay lại, đặt nút chai vừa kéo ra đặt trước mặt Biên Dĩ Thu. Biên Dĩ Thu hạ mắt nhìn một cái, lại nhìn hắn, ý là: để làm gì?

Kha Minh Hiên: “Ngửi thử đi.”

Biên Dĩ Thu nghe lời ngửi ngửi thử. Kha Minh Hiên hỏi y: “Là mùi gì?”

“Có chút….chua?” Nói xong thấy sắc mặt Kha Minh Hiên cũng không đúng, lại bổ sung thêm, “Ừm, còn có chút…thơm?”

Khóe miệng Kha Minh Hiên giật giật, lấy lại nút chai để qua một bên, đổ rượu vào decanter.

Mặc dù đã nhìn thấy bước này mỗi khi uống rượu với mọi người, nhưng Biên Dĩ Thu chưa bao giờ tìm ra lý do tại sao phải rót rượu đỏ vào decanter rồi đợi nửa ngày mới uống. Nhân lúc không có người ngoài, Biên lão đại trực tiếp thẳng thắn hỏi.

“Cái này gọi là tỉnh rượu.” Kha thiếu gia tiếp tục phổ cập kiến thức, “Chất tanin trong rượu vang đỏ có mức độ oxy hóa rất thấp, mùi thơm của rượu không thể giữ kín được trong chai, nếu không tỉnh rượu, uống vào sẽ cảm thấy chua và chát, hương trái cây sẽ không còn nồng nữa… ”

Biên Dĩ Thu cắt ngang lời hắn: “Tanin là gì?”

Kha Minh Hiên tốt bụng giải thích: “Tanin là một chất phenolic có tính axit, tannin trong rượu vang đỏ thường được lên men từ hạt nho và vỏ nho, sau khi ủ rượu, chúng được cất giữ trong thùng gỗ sồi, và tannin cũng được chiết xuất từ gỗ sồi. Tỉnh rượu có thể làm cho rượu trở nên lỏng. Tiếp xúc hoàn toàn với không khí để oxy hóa nên loại bỏ axit, chất làm se và loãng, đồng thời, nó cũng có thể lọc cặn của một số loại rượu cổ điển để làm cho hương vị nhu hòa, dễ uống hơn. ”

Biên Dĩ Thu vô cùng tiếp thu mà gật gật đầu: “Bình rượu này anh cần tỉnh bao lâu?”

“Hai ba tiếng.”

“….Vậy em đi ngủ một giấc trước.” Biên Dĩ Thu nói xong nhấc chân bước đi.

Kha Minh Hiên một tay túm người trở lại, nhịn không được cười: “Đùa em thôi. Kỳ thật bây giờ muốn uống cũng không phải không được, bất quá tỉnh rượu sẽ giúp cho em nếm được hương vị tuyệt vời nhất. Cho nên hãy kiên nhẫn một chút, cùng anh đợi lát nữa?”

Biên Dĩ Thu hỏi: “Vậy hai ba tiếng này, chúng ta làm gì?”

Kha Minh Hiên vuốt cằm giả vờ suy tư, đứng đắn đề nghị: “Bắn một pháo?”

Biên Dĩ Thu ha hả: “Trong đầu anh ngoại trừ mấy cái phế thải này còn có cái gì không hả?”

Kha Minh Hiên nói: “Anh phổ cập cho em một chút kiến thức về rượu vang đỏ?”

Biên Dĩ Thu không hề cảm kích: “Nếu không, em cho anh phổ cập một chút kiến thức khác.”

Kha Minh Hiên nhướng mi, Biên Dĩ Thu cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Anh có biết nhân tài làm thế nào để hạ gục người kia càng nhanh càng tốt, chứ không đến mức chết người không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi