THU DĨ VI KỲ

Kha Minh Hiên lái xe khắp nơi trên đường không mục đích, không mục tiêu, không biết đi nơi nào, cũng không biết mình nên làm cái gì, hoặc có thể làm cái gì. Bây giờ trong đầu hắn trống rỗng, câu nói kia của Kha tư lệnh cứ lặp lại hết lần này tới lần khác.

“Con đồng ý, Biên Dĩ Thu mới có thể sống.”

Tất cả con đường đều bị phá hỏng, hắn không có lựa chọn, chỉ có một con đường có thể đi. Đồng ý, Biên Dĩ Thu có thể sống; không đồng ý, Biên Dĩ Thu sẽ chết.

Kha tư lệnh nói, vì để cho hắn đi về con đường đúng đắn, không tiếc tiền, không từ thủ đoạn. Hắn không chút nghi ngờ tính chân thật những lời này của gã, cũng không chút nghi ngờ ba hắn là một tư lệnh quân khu hiểu rõ chấp hành luật. Mà càng làm cho hắn đau đầu chính là, hồ sơ này, án kiện này, cũng không phải Kha tư lệnh vô căn cứ mà bịa đặt ra, mỗi một việc mỗi một án kiện Biên Dĩ Thu tham gia đều có chứng cứ vô cùng xác thực.

Ngoại trừ quan hệ giữa việc y buôn bán ma túy cùng với Biên Ánh lây nhiễm ma túy truyền ra ngoài, vài mạng người đều do y tự tay giải quyết. Tuy rằng những người bị y giết cũng đều là tội ác tày trời, không đáng đồng tình, nhưng pháp luật cho tới bây giờ không quản bạn giết người có đáng chết hay không, chỉ quản sự thật khách quan rằng bạn đã giết người. Huống cho, Kha tư lệnh bày mưu đặt kế, vụ án này khẳng định sẽ có hình phạt rất nặng. Nếu hắn không lùi bước, không thể nghi ngờ rằng Biên Dĩ Thu sẽ chết.

Kha Minh Hiên cho tới bây giờ cũng chưa từng hối hận. Ngay từ đầu hắn cũng không hẳn là trêu chọc Biên Dĩ Thu, hắn tin tưởng biết rõ thân phận của mình, bối cảnh ra sao, biết trên vai mình mang một trọng trách gì, biết bản thân mình ở bên ngoài mặc kệ chơi bời ra sao, cuối cùng nhất định sẽ vì gia tộc mà đi về quỹ đạo. Cho nên hắn không bao giờ dành tình cảm cho bất luận kẻ nào, cũng sẽ không thật lòng thật dạ với người nào. Hắn luôn hào phóng với tình nhân, bởi vì tiền là thứ duy nhất hắn có thể cho, cũng sẽ không làm cho người ta hiểu lầm này nọ.

Lúc trước coi trọng Biên Dĩ Thu, cũng chỉ ôm tâm tình chơi đùa một chút. Đánh nhau, bắn pháo, đơn thuần muốn chinh phục một người đàn ông có thể lực ngang mình, đơn thuần cảm thấy ở chung với người này “có hứng thú” hơn so với những người khác. Hắn không biết cái loại “có hứng thú” này chính là tín hiệu cho mối quan hệ của hai người bắt đầu thay đổi, cũng có lẽ hắn biết rõ đó là nguy hiểm, lại như cũ lựa chọn vờ như không thấy, mặc cho quan hệ này phát triển, nảy mầm lớn dần, cuối cùng không thể vãn hồi, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát. Khi hắn hồi phục tinh thần muốn rút lui, mới phát hiện đã không thể vứt bỏ nữa rồi.

Đồng ý với y con đường sau này sẽ bồi y cùng nhau đi, lo cho nửa đời sau của y, bây giờ lại hại y phải ngồi tù, ngay cả mặt y cũng không được nhìn thấy.

Kha Minh Hiên ảo não đập một phát vào tay lái, kèn xe kịch liệt vang lên, dọa hắn nhảy dựng, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngã tư đường ngựa xe như nước, hoàn toàn không biết mình nên lái xe đi đâu.

Loại trạng thái này vậy mà không gây ra tai nạn xe, quả thật là ông trời có mắt. Đương nhiên, cũng có thể ông trời thấy hắn đã đủ đáng thương, không đành lòng dùng cẩu huyết vẩy vào hắn.

Kha Minh Hiên tự giễu cười cười, thu hồi ánh mắt, chớp mắt một cái lại dời tầm mắt về phía trước bên trái —- Bên ngoài cổng của tòa nhà kiên cố bên kia đường, rõ ràng viết năm chữ “Trại tạm giam số 2”.

Biên Dĩ Thu cũng không phải lần đầu vào trại tạm giam, năm đó y bị đưa đến nhà tù Đồng Sơn, ở đó đợi đại khái khoảng ba bốn tháng, cho nên nơi này y xem như quen thuộc, trên cơ bản không cần cảnh ngục giải thích quy củ.

Mang đồng phục tù nhân vào phòng giam, bởi vì đúng lúc là giờ ăn cơm chiều, trực tiếp thay quần áo xong thì cảnh ngục dẫn xuống nhà ăn.

Nhà ăn Nhị Khán có sức chứa rất lớn, mấy trăm phạm nhân chia nhau vây quanh hơn mười cái bàn hình chữ nhật lớn, thành thành thật thật ngồi ăn cơm, cảnh ngục mang theo súng lục, côn điện ở bên cạnh đi tuần tra qua lại.

Biên Dĩ Thu bước vào nhà ăn, mấy trăm ánh mắt đều quét về phía y. Y nhìn không chớp mắt rồi đi theo phía sau cảnh ngục, đi đến chỗ mình nên đi, trong đám người đột nhiên truyền đến một tiếng “đm” không lớn không nhỏ, còn thêm một câu thập phần kinh ngạc “Sao anh ta lại vào đây được?”

Người bên cạnh hình như hỏi y là ai, người nọ trả lời: “Biên lão đại tiếng tăm lẫy lừng trong giới.” Nói xong lại hạ giọng bồi thêm một câu, “Đối đầu với Tiễn gia.”

Có người kinh ngạc, có người sụt sịt, có người biểu tình hưng phấn chờ xem kịch vui, cũng có người mang vẻ mặt mộng bức căn bản không biết Biên lão đại là ai. Dù sao Biên Dĩ Thu tẩy trắng nhiều năm, làm tổng tài Cửu An cũng không nổi danh đến độ đến chỗ nào cũng có tiếng có miếng. Có thể nhận ra y, phỏng chừng cũng là người trong giới hắc đạo, hơn nữa thời gian hẳn cũng không ngắn.

Biên Dĩ Thu không phản ứng những người đó, cầm gà mên đi đến chỗ bán cơm lấy đồ ăn, tìm một bàn không đầy người rồi ngồi xuống một bên, tạm thời không định lôi kéo làm quen ai cả.

Trại tạm giam cùng với nhà tù cũng không giống nhau, tuy rằng tội phạm muôn hình muôn vẻ đều có, nhưng đại đa số đều ở không lâu, thời gian thi hành án quá hai năm trở lên đã bị đưa đến các nhà tù khác. Còn lại, hoặc là trục tiếp tử hình sẽ tới sẽ thi hành, hoặc là thời hạn thi hành án không lâu rất nhanh có thể ra ngoài, cho nên thời gian mọi người ở trong này cũng không nhiều, cấp bậc phạm nhân trong trại tạm giam cũng không phân quá rõ ràng, tương đối mà nói thì vẫn rất hài hòa.

Biên Dĩ Thu cân nhắc dựa vào tâm tình Kha tư lệnh hận không thể diệt trừ mình, mặc kệ có tử hình hay không, thời gian y ở trong này cũng không quá dài. Đợi trình tự tuyên án thẩm tra xong, cho dù phán lập tức thi hành tử hình, cũng sẽ bị đưa đến nhà tù khác. Tóm lại, muốn ra ngoài chỉ sợ là sẽ không bao giờ có.

Y cầm một cái bánh bao, dùng tay xé một miếng bỏ vào miệng, chậm rãi nuốt xuống.

Thức ăn của Nhị Khán không tệ, bánh bao hấp rất mềm, cũng không khó nuốt, nhưng y nhai chậm cả chục lần mới nuốt được miếng đầu tiên.

Y biết bản thân mình vào được không ra được, cho nên tất cả công việc trước đó đã bàn giao xong. Có Diệp Trăn, lão Mạnh ở đó, công ty cũng không có vấn đề, Tả Thành sẽ giúp y chiếu cố chú Thời, Hà Tự giúp y tìm được Chu Minh, Kha Minh Hiên bị cây sắt xuyên qua vai đau đớn, có người sẽ phải trả giá. Sau lưng Chu Minh khẳng định còn có người, bằng không hắn sẽ không cùng một lúc cùng một giờ, cùng một địa điểm vừa lúc xuất hiện ở núi Ngô Diệp….Là Tiễn Thắng hay Nguyễn Thành Kiệt?

Hẳn là không phải Tiễn Thắng, Tiễn Thắng muốn giết y căn bản không cần phải tốn nhiều công sức như vậy, hơn nữa hắn cũng không nghĩ đến Kha Minh Hiên sẽ dẫn theo cảnh sát tìm được hang ổ cất giấu súng đạn của mình. Nếu không sao hắn lại ở chỗ đó chờ cảnh sát đến bắt? Hắn không ngốc như vậy.

Vậy chỉ có Nguyễn Thành Kiệt. Tiễn Thắng không tin Nguyễn Thành Kiệt, phỏng chừng Nguyễn Thành Kiệt cũng không tín nhiệm hắn —–hai người hợp tác quả thật một chút tín nhiệm cũng không có. Tiễn Thắng cũng không muốn giết y, cho nên muốn thuyết phục y cùng hắn cùng nhau buôn lậu súng đạn, mà ý niệm muốn y chết trong đầu Nguyễn Thành Kiệt lại tương đối chấp nhất, cho nên bảo hiểm kép được thêm vào liên minh không tính là chắc chắn này, thì phải là Chu Minh.

Biên Dĩ Thu không biết tại sao Nguyễn Thành Kiệt liên lạc được với Chu Minh, nhưng hắn nhất định nói cho Chu Minh, nếu Tiễn Thắng bên kia không thành công, kêu hắn nghĩ biện pháp động thủ. Cho nên phỏng chừng Chu Minh ngay từ đầu đã đi loanh quanh vùng núi Ngô Diệp, thấy cảnh sát bao vây kho súng đạn, nhìn thấy Kha Minh Hiên từ chiếc xe kia bước xuống, biết hắn nhất định là tới cứu mình, cho nên thừa dịp lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt vào kho súng đạn của Tiễn gia, hắn đã động thủ với xe của Kha Minh Hiên.

Chu Minh hận y, cũng hận Kha Minh Hiên, điều rất dễ lý giải, dù sao trước đó không biết Kha Minh Hiên đã tìm được Chu Minh đang trốn ở xó nào, đem Chu Minh giao ra cho mình.

Quả nhiên nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình. Trước đó Chu Minh tham ô vài tỷ tiền quỹ của Hoằng Nguyên, giấu ma túy trên thuyền hàng hãm hại thiếu chút nữa làm cả Cửu An chôn cùng, mà mình chỉ phế đi một đôi tay của hắn. Y nghĩ Chu Minh cho dù không mang ơn mình, cảm động đến rơi nước mắt cũng có thể mang theo cái đuôi đó mà làm người cho tốt, không nghĩ tới, vậy mà để lại cho bản thân mình một mối họa lớn đến như vậy.

Mà đối với Nguyễn Thành Kiệt, Biên Dĩ Thu thật sự chỉ có một suy nghĩ —- Nếu thời gian có thể quay lại, cho y quay lại cơ sở sản xuất rượu ngày đó, y nhất định không chút do dự dùng mảnh vỡ trong tay cắt đứng động mạch cổ của hắn, làm co hắn chết sớm, sớm đầu thai.

Nếu thời gian có thể quay lại….

Động tác gặm bánh bao của Biên Dĩ Thu cũng dừng lại một chút, nếu thời gian có thể quay lại, y có còn chọn lựa cùng xuất hiện với Kha Minh Hiên không? Nếu không quen Kha Minh Hiên, y sẽ không quen Nguyễn Thành Kiệt, lại càng không cùng hắn trở mặt, tất cả những chuyện sau này hết thảy cũng không xảy ra. Nếu không có chuyện này xảy ra, y cũng không biết mình còn có thể yêu một người đến như vậy, lại càng không biết sẽ có một người, liều mạng mà yêu y đến như thế.

Kha Minh Hiên.

Kha Minh Hiên.

Kha Minh Hiên.

Biên Dĩ Thu ở trong lòng một lần lại một lần gọi cái tên này, mỗi một lần gọi, tim liền mềm nhũn. Nếu thời gian có thể quay lại, vào thời điểm hai người lần đầu tiên chính thức gặp mặt nhau, y sẽ nhìn người đàn ông mà mình gặp ở câu lạc bộ Danh Nhân, kiêu ngạo tỏ vẻ “đập vỡ rất sáng khoái” mà nói: “Kha tiên sinh, chúng ta đánh một trận đi, ai thắng thì nằm trên.”

—– Bây giờ y rất hối hận, thời gian hai người cùng một chỗ quá ngắn, quá quá ngắn. Nếu có thể trở lại khi dó, y ngay cả một phút đồng hồ cũng không nguyện ý lãng phí nhiều.

“Biên Dĩ Thu, em có trách anh không?”

Đột nhiên có một thanh âm vang lên bên tai, tiếng nói có tần suất trầm thấp dễ nghe mà mình đã rất quen thuộc.

Y cũng không ngẩng đầu lên mà lo lắng nhìn xung quanh, bởi vì y biết thanh âm này từ đáy lòng mình vang lên. Kha Minh Hiên biết tình cảnh hiện tại cả y, nhất định sẽ nổi điên, nhất định sẽ tự trách, cho nên ở trong tiềm thức của y sẽ nghe thấy thanh âm này.

Biên Dĩ Thu nhẹ nhàng cong khóe môi, lại cắn một miếng bánh bao bỏ vào miệng chậm rãi nuốt xuống.

Sao em lại trách anh được.

Y không biết chính là, ở bên ngoài tường cao ở nhà ăn Nhị Khán, trên ngã tư đường dòng xe cộ rất thưa thớt, chiếc xe của Lương Tử Nhạc, dừng thật lâu thật lâu.

Thời gian ăn cơm của phạm nhân có quy định, thời gian gặp mặt hai lần mỗi tuần, một đám người đều ăn như hổ đói. Biên Dĩ Thu không ăn uống gì, hơn nữa đồ ăn ở trại tạm giam cũng không tính là mỹ vị, cho nên y ăn tương đối nhã nhặn.

Ăn xong bánh bao trong tay, bưng bát lên định ăn canh, đột nhiên một bóng người ngồi đối diện y.

Cả căn tin nháy mắt đều im lặng, Biên Dĩ Thu không cần nhìn, cũng có thể cảm giác được ánh mắt từ bốn phương tám hướng toàn bộ đặt trên người y, ngay cả ánh mắt của cảnh ngục tuần tra xung quanh cũng bắt đầu khẩn trương.

“C17039, cậu làm gì! Quay về vị trí của cậu ngay!”

“Gặp được bạn bè cũ, tâm sự chút.” Phạm nhân được đánh số C17039 nói.

Biên Dĩ Thu liếc mắt nhìn hắn một cái không trả lời, chậm rãi uống sạch canh trong bát, mới buông bát xuống lau miệng.

Rõ ràng là cảnh ngục có kinh nghiệm hơn đã gạt người cai ngục thanh niên trẻ tuổi sang một bên, cũng không ngăn cản hành vi “nói chuyện phiếm” cùng Biên Dĩ Thu của C17039, ngược lại quản ngục nhìn Biên Dĩ Thu được Cố Lăng đích thân dặn dò, dùng ánh mắt hỏi y có cần kêu C17039 rời đi không.

Biên Dĩ Thu dùng ánh mắt đáp lại “không cần”, cuối cùng y cũng biết tại sao khi y vừa mới tiến vào có người nhận ra y rồi nói thêm một câu “đối đầu với Tiễn gia”. Ngồi ở trước mặt y, cùng y mặc đồng phục tù nhân vào, còn không phải Tiễn thiếu gia nắm giữ hai tám vạn kim tệ, đối thủ một mất một còn với y sao?

Y cũng không biết nên nói hai người bọn họ là duyên phận hay là oan gia ngõ hẹp. Y biết lần trước cảnh sát hành động tiêu trừ Tiễn thiếu gia không thể nào chạy trốn, không nghĩ tới cư nhiên hắn cũng bị đưa đến Nhị Khán. Nhìn thái độ của cảnh ngục đối với hắn, người này vào ngục hơn một tháng, rất có phong độ của lão đại ngục giam.

Tiễn Thắng đã mở miệng trước: “Sao anh cũng vào đây?”

Biên Dĩ Thu cà lơ phất phơ nói: “Sợ cậu một mình nhàm chán, vào đây bồi cậu.”

Tiễn Thắng nói: “Không nghĩ tới anh yêu tôi như vậy, cảm động đấy.”

“Lấy thân báo đáp đi.”

“Có thể xem xét, dù sao hai chúng ta phỏng chừng một chốc cũng không ra được.”

Biên Dĩ Thu buồn cười quét mắt hướng qua các phạm nhân xung quanh: “Tất cả mọi người chờ chúng ta kẻ thù gặp mặt đỏ mắt, trình diễn sóng gió ngục giam anh sống tôi chết, tương thân tương ai làm cho người ta thất vọng đấy.”

Tiễn Thắng cũng tùy ý nhìn thoáng qua phía sau: “Nếu không thì phối hợp đánh một trận?”

“Không đánh, tôi còn chưa ăn no.” Biên Dĩ Thu nói xong tiếp tục cầm cái bánh bao thứ hai bắt đầu gặm.

Các phạm nhân: “….”

Tiễn Thắng trực tiếp vui vẻ: “Biên lão đại, anh đúng thật là….”

Biên Dĩ Thu một bên nhét dưa muối vào trong bánh bao, một bên nhìn hắn, ý bảo hắn nói tiếp.

Tiễn Thắng thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc mà nhìn y, đem lời còn lại nói xong.

“Thật sự làm cho tôi bội phục.” Người này bất cứ lúc nào, chỗ nào cũng có thể thấy chết không sợ, khí phách thản nhiên, không phải ai cũng làm được.

“Cậu cũng đừng yêu tôi nhé, tôi có người yêu rồi.”

Câu này nói hoàn toàn nghiêm túc.

Tiễn Thắng đột nhiên có cảm giác bị ngược cẩu đau trứng.

Hắn muốn mở miệng nói gì đó, cửa nhà ăn đột nhiên có người hô lên: “C17039, đi ra!”

Tiễn Thắng còn vô cùng nghiêm túc nhìn Biên Dĩ Thu: “Tôi thật sự rất ghét bọn họ dùng cái đánh sổ này để xưng hô với mình.”

Biên Dĩ Thu cắn bánh bao, không chút để ý nói: “Chẳng lẽ cậu muốn bọn họ gọi cậu là “Tiễn thiếu gia” à?”
Tác giả có lời muốn nói:

Trước mắt tới đây, Kha tổng bên này căn bản là tử cục….Tôi cứ tưởng viết mấy chương nữa sẽ hoàn, nhưng mà viết xong mới phát hiện tính toán sai rồi, hình như không nhanh như vậy…Phòng chừng còn một trận tử nữa, khụ. Vì thế đành phải tiếp tục trong mảnh vụn thủy tinh trộn vào chút cẩu lương, tui biết mấy người thích ăn khẩu vị này mà, hắc hắc.

Ngoài ra, các nhà tù trong nước nói chung không gọi đánh số phạm nhân, viết như vậy chỉ là tăng hiệu quả cho cốt truyện, đây là một cuốn tiểu thuyết, đừng tin là thật.

Lại nói, có người nhớ couple Tiễn Lâm sao? HAHAHA….

——–

Tội buôn lậu vũ khí, đạn dược nghiêm trọng nhất là tội chung thân, Luật Hình sự mới sửa đổi năm 2015 đã bỏ án tử hình. Bình thường tình tiết không phải quá nghiêm trọng, có thời hạn tù bảy năm. Tiễn thiếu gia của chúng ta, hẳn là không sao. Nhưng tốn một chút tiền, tìm một luật sư giỏi để bào chữa, Lâm thiếu gia sẽ tìm lại mối quan hệ, bị kết án tám năm mười năm, sau đó được giảm án sau hai năm … Sau vài năm hắn có thể ra ngoài. Tôi quả thật chỉ định để hắn thật sự ngồi tù vài năm thôi. Không được đánh tôi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi