Tưởng Thành đi xuống đầu thuyền, đi qua đi lại trên bến đò, tay phải cầm quạt không kiên nhẫn phủi phủi lòng bàn tay trái, thỉnh thoảng còn phải lưu ý những sọt cá của ngư phu bưng qua lại, tránh cho mùi tanh xông vào mũi hay tôm cá nhảy ra làm bẩn TSm bạch sắc của mình. Nếu không phải chiếc thuyền còn neo đậu tại đây, hắn cơ hồ còn cho rằng nhà thuyền đã cầm bạc mua thư đồng của hắn chạy trốn rồi.
Tưởng gia cũng coi như là một thư hương thế gia, tại sao lại có chuyện nửa đường đi mua hài tử làm thư đồng như vậy? Chính là như thế nào đây, thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đan tịch họa phúc (sông có khúc, người có lúc). Vốn là đi theo hắn có thư đồng Tiểu An, đột nhiên nửa đường đụng phải bà con, nói rằng An phụ thân vừa qua hết năm liền bị bệnh, một mình ở nhà không người chăm sóc. Tưởngng công tử là người trường tình, vật gì đó gắn bó liền không nỡ rời xa. Liền cả cái nghiên mực cũng có thể dùng đến 4, 5 năm không cần thay, huống hồ là cái người làm bạn bên mình gần 10 năm rồi. Nhưng là việc xảy ra rồi thì cho dù đương sự không nhẫn cũng phải thả người a, dù sao niên ước của Tiểu An cũng đã hết, còn ở lại chỉ vì tình cảm chủ tớ lâu năm.
Lần này nhất định phải mua được kẻ có thể ký khế ước bán mình, Tưởng công tử căm giận nghĩ.
Nếu không phải tại mình đang trong hành trình, nhân sinh không quen thuộc, ngay cả tiếng địa phương của người ta cũng chỉ nghe được lõm bõm, Tưởng công tử như thế nào sẽ để một cái nhà thuyền đi làm việc đâu. Bất quá hắn đã cẩn thận dặn dò, nhất định tìm người nhìn lanh lợi, đỡ lo; Tuổi 14, 15, hiểu chuyện rồi; Lớn lên thanh tú thuận mắt, xuất môn không dọa người; Quan trọng nhất là, trong nhà không có cha mẹ chờ trở về dưỡng lão, ngăn chặn phát sinh việc ồn ào như lần này.-Summerbreeze-
Lại bước mấy bước, rốt cục cũng thấy nhà thuyền trở lại, sau lưng theo một thiếu niên, nhìn qua cũng có vẻ thư sinh, đến gần hơn, Tưởng công tử yên tâm a.
Trở về trên thuyền, không để ý tới nhà thuyền liên miên kể công, cầm khế ước bán mình rồi thưởng tiền dư, Tưởng công tử đem thư đồng vào buồng nhỏ trên tàu. Đợi ngồi vững vàng, hài tử kia đã rót trà đưa tới, Tưởng công tử cẩn thận đánh giá hài tử trước mặt.
Gương mặt thanh tú còn mang ít nhiều nét trẻ con, làn da trắng nõn cùng ngón tay non mịn không giống đã làm qua việc nặng, thần sắc dù mang theo điểm sợ hãi, thế nhưng lanh lợi, xem ra có thể mang theo xuất môn. Hỏi gia thế, nguyên lai cũng là hài tử nhà phú quý, do phụ thân đắc tội quý nhân, cho nên bị hạ ngục tịch biên tài sản.
Vài vị di nương, người bỏ trốn, người tái giá, chỉ có mẫu thân cậu mang theo hài tử không có nơi dựa vào. Dứt khoát đem đứa con đi bán lấy tiền làm lộ phí trở về nhà mẹ đẻ, không rời xa nhau cả mẫu lẫn tử đều không có đường sống. Đứa nhỏ này có học qua tư thục tiên sinh, Tưởng công tử hỏi qua vài câu, rõ ràng còn có thể ngâm thơ đối đáp. Nhìn hài tử kia cười rộ lên để lộ ra nho nhỏ răng nanh, Tưởng công tử cảm thấy lần mua bán này mình lời to rồi.
Tưởng công tử nói, đã là thư đồng của ta, thiếu gia ta đặt cho ngươi cái tên, từ nay về sau ngươi kêu Tiểu Thuyên(cái chốt nhỏ) a. Tiểu Thuyên? Tuy không cam tâm tình nguyện, cũng không dám nói tên nghe quê quá, chỉ dám kiên trì rằng mình đã sớm có danh tính, họ Lý tên Văn Xương. Gặp Tưởng công tử nghiêng mắt liếc qua, bổ sung nói, từ nay về sau theo thiếu gia, chính là Tưởng Văn Xương.
Tưởng công tử hừ lạnh một tiếng, không gọi là cái chốt nhỏ vẫn có thể buộc ngươi lại, trở thành thư đồng của ta rồi cũng đừng nhớ thương những cái khác. Phe phấy cây quạt thản nhiên bước ra cửa, ra boong tàu hóng gió, hoàn toàn để mặc tân nhiệm thư đồng Tưởng Văn Xương vẻ mặt mờ mịt.
Thư đồngVăn Xương yên lặng một hồi, gặp lúc không có việc gì làm, đành dựa vào mạn thuyền bắt đầu phát ngốc.
Theo đợt xét nhà như sấm sét giữa trời quang ngày ấy, Văn Xương chưa từng an ổn qua một khắc, bên tai là tiếng sai nha hô quát, tiếng di nương kêu khóc, còn có vốn là hạ nhân nhìn có chút hả hê thanh âm, mấy ngày sau, thì vẫn là tiếng mẫu thân phàn nàn, mẫu thân một mực oán hận cậu là đứa vô dụng, không thể vực dậy cái nhà này, còn liên lụy nàng không có chỗ để đi. Cậu mới 13 tuổi, mẫu thân lại nói dối người mua, sợ bạc đến tay còn bay mất, rồi lại vụng trộm nói với cậu, sợ chủ nhà biết rõ niên kỷ sẽ khi dễ cậu.
Lớn tuổi liền không bị khi dễ sao? Văn Xương cắn môi dưới, lạnh rung run lên thoáng cái.
Cậu biết rõ thư đồng là làm gì. Trước kia trong nhà cậu cũng có vài gã thư đồng, đều là hầu hạ phụ thân. Đều là mười mấy tuổi, mới đầu cậu thật cao hứng, cho rằng rốt cục cũng có bạn chơi, dù sao những tiểu nha đầu đều là chỉ biết thêu hoa bắt bướm, không có người nguyện ý cùng cậu kỵ mã đánh trận.
Chính là khi cậu kích động chạy đến thư phòng, thì cửa thư phòng đóng chặt, cậu hé ra khe cửa nhìn vào bên trong, chứng kiến phụ thân trần trụi thân thể áp lên trên người hài tử mới đến kia, đứa bé kia mặt mũi tràn đầy nước mắt. Lúc đó cậu còn chưa hiểu chuyện, lai mơ hồ cảm thấy đây không phải là chuyện tốt gì.
Về sau nghe bon hạ nhân lén nói chuyện, nguyên lai những hài tử này đều phải hầu hạ phụ thân như vậy. Đều là ký văn tự bán đứt cho chủ nhà, phải nghe lời lão gia, cũng có một gã không hiểu chuyện, đã giấy trắng mực đen viết bán cho lão gia làm thư đồng còn muốn chạy trốn, bị lão gia treo lên đánh cho một ngày, cuối cùng không phải cái gì cũng phải làm sao, lại còn bị đòn roi, tội gì như vậy.
Thư đồng ban ngày cấp chủ nhân mài mực trải giấy bưng trà rót nước, buổi tối bồi chủ nhân ngủ. Đó là định nghĩa của Văn Xương về thư đồng.
Tưởng công tử này, vừa rồi cũng là cầm khế ước bán mình của cậu, muốn cậu là thư đồng. Mài mực trải giấy những cái này cũng có thể học, chỉ cần có điểm chịu khó là tốt rồi. Chỉ là bồi ngủ… nhất định là rất đau đi, nếu không đứa bé kia như thế nào lại mặt mũi tràn đầy là nước mắt. Nghĩ tới đây, Văn Xương lại run lên một chút.
Bị đánh cùng bồi ngủ cái nào đau hơn a? Hẳn là bị đánh đi. Bất quá cái thuyền này to như vậy, không có chỗ để treo người lên, cũng không có thấy Tưởng công tử cầm roi da hay dây thừng. Văn Xương cân nhắc xuống, ra khoang thuyền hướng công tử xin chỉ thị sắp xếp lại hành lý. Tưởng công tử rất vui vẻ đồng ý, dù sao thì phẩm chất chăm chỉ như vậy sẽ không ai không thích.
Văn Xương cẩn thận lục soát kĩ hành lí, vững tin rằng không có bất luận cái gì công cụ có thể tra tấn người, quyết định chủ ý, buổi tối chỉ cần chủ nhân trước hết không bảo cậu lên giường, cậu sẽ không chủ động hầu hạ cái khoản này. Vạn nhất công tử nổi giận, nhiều nhất cũng chỉ nói cậu lười biếng, cho vài cái bạt tai, sẽ không có chuyện gì lớn a.
Tưởng công tử nào biết rằng Văn Xương đối với thư đồng lại có cái nhận thức (lệch lạc) như vậy a. -Summerbreeze- Nhà hắn vốn là thư hương thế gia, mấy đời đều là văn nhân tú sĩ, từ nhỏ nghiêm khắc giáo dưỡng, bên ngưới cả nha hoàn hầu hạ đều không có, chỉ có một gã thư đồng chơi cùng từ nhỏ đến lúc lớn. Hơn nữa thân là con út, không cần nhận cái chức trách duy trì hương hỏa, cho nên lão phụ liền dứt khoát cho hắn trước cầu lấy công danh rồi mới thành thân lập nghiệp. Cứ như vậy lớn đến 18 tuổi, đối chuyện nam nữ đều là mù mờ, lại càng không nói cái gì đến đoạn tụ phân đào.
Lần này có thể lựa chọn thư đồng theo ý mình, cũng là may mắn trong bất hạnh. Tiếu An tuy là tri kỉ, nhưng vốn là hài tử nhà nông, chữ không biết được vài cái, dạy y còn không kiên nhẫn học, Tưởng công tử như vậy tới lúc vung bút ngâm thơ liền ngay cái người ủng hộ cũng không có, mất hứng vô cùng. Tiểu An khí lực lại đặc biệt lớn, mỗi lần học người lớn chơi đấu vật cưỡi ngựa, hắn luôn bị thua. Tuy nói hắn hiện tại đã thành một cái phong độ phiên phiên tú tài công tử, sẽ không muốn chơi lại những trò chơi trẻ con kia, nhưng là nhiều năm ai oán làm hắn canh cánh trong lòng, cố ý tìm một gã văn nhược để khi dễ mới thư thái được.