THỬ GHẸO LẦN NỮA XEM

Đây là phiếu báo danh của em

***

Lâm Tiểu Mãn hát khe khẽ quay về phòng, lúc mở cửa ra, tự dưng thấy không đúng lắm.

Vừa nãy Y Minh Trạch nghe cậu nói xong, trên mặt không có phản ứng gì, quay đầu đi về tòa số 4.

Không biết anh đã nghe rõ chưa.

Đừng bảo là nói vô ích nhé!

Cậu càng nghĩ càng thấy có khả năng, đứng ở cửa phòng kí túc mở wechat của Y Minh Trạch ra.

M.A.N: Lời em nói anh đã nghe thấy chưa? Hay là tiếng em nhỏ quá

Y Minh Trạch trả lời sau tích tắc.

1: … Cậu lớn tiếng thêm chút nữa đi, cho tất cả các tòa đều nghe thấy.

Lâm Tiểu Mãn đọc đi đọc lại tin nhắn này, nhận ra ý tứ cảnh cáo trong đó.

Cậu gõ gõ đầu, tự nhủ đúng là mình hồ đồ. Chỉ cần ở cùng Y Minh Trạch, là cậu cực kỳ dễ kích động quên hết mọi sự, cứ như anh ấy là bầu trời mới toanh vậy.

Nhưng đồng thời cậu cũng hiểu rõ hơn ai hết, nếu người có xu hướng tính dục thiểu số bị ép bại lộ dưới ánh mặt trời, bị loan tin đến độ người qua đường cũng biết, thì hậu quả sẽ khủng khiếp đến mức nào…

Lâm Tiểu Mãn cầm điện thoại ngốc ra một lát, bị người đằng sau đẩy mạnh, cậu quay lại nhìn, thấy Mã Thanh Tự mặt mũi cau có ghét bỏ.

“Chó ngoan không cản đường.” Mã Thanh Tự trợn trắng mắt bước vào phòng.

Lâm Tiểu Mãn khẽ đóng cửa, lúc xoay người, trên mặt đã phủ nụ cười bình thản, cậu nâng điện thoại gửi chat voice cho Y Minh Trạch.

M.A.N: Xin lỗi anh, sau này nhất định em sẽ nhỏ giọng lại, chỉ nói cho một mình anh nghe.

1: …



Thứ hai tuần tiếp theo, đại chiến mùa khai giảng của các câu lạc bộ bắt đầu, mười mấy câu lạc bộ bày sạp chiêu mộ thành viên ở quảng trường, âm thanh gào la không dứt bên tai, không chỉ có đội trai đẹp siêu mẫu đỏm dáng đứng dàn trận, mà còn rất nhiều chàng trai giả gái của câu lạc bộ Anime biểu diễn bên đường, hừng hực sôi động, vô cùng náo nhiệt.

So sánh ra, đội bóng rổ tuyển người mới ở góc Tây Nam của trường ngay ngắn và trật tự hơn nhiều.

“Chào đàn anh. Đây là phiếu báo danh của em.”

Năm nay Tôn Ninh lên năm tư đại học, đây là lần cuối cùng anh chàng chiêu mộ thành viên mới cho đội bóng rổ với tư cách đội trưởng. Anh nhìn cậu em năm hai gầy gầy nho nhỏ trước mặt, bỏ ra mười giây đồng hồ để sắp xếp lại ngôn ngữ.

“Đầu tiên anh xin thanh minh trước là không phải anh kỳ thị, nhưng với hình thể này của cậu, có phải chơi bóng rổ hơi khiên cưỡng không? Câu lạc bộ bóng bàn bên cạnh có lẽ phù hợp với cậu hơn.” Tôn Ninh lý trí khuyên nhủ.

“Không phải em đăng kí làm thành viên đội bóng.” Lâm Tiểu Mãn chỉ vào cột “Chức vụ” trên phiếu báo danh.

Tôn Ninh cúi đầu xem xét, khá lắm, là quản lý đội bóng.

Hai thành viên bên cạnh anh cũng ngạc nhiên.

Thật ra họ từng gặp Lâm Tiểu Mãn, còn cười nhạo cậu ở ngoài phòng tập yoga, có điều họ đã quên từ lâu.

“Việc này, việc này, để anh nghĩ lại một chút.” Tôn Ninh làm bộ suy nghĩ, “Hình như đội bóng của bọn mình không có tiền lệ tuyển quản lý nam, anh nhớ không lầm đúng không?”

Thành viên 1: “Đúng vậy.”

Thành viên 2: “Yêm cũng thế.”

Quản lí đội bóng, nói thẳng ra là bảo mẫu toàn năng, ngoài việc phải ghi chép số liệu huấn luyện ra, thì còn phải yêu thương cổ vũ từng thành viên một, huy động hết sự nhiệt tình của mọi người, nên bình thường sẽ là nữ sinh đảm nhiệm vai trò này.

Lâm Tiểu Mãn nghi hoặc gãi gãi đầu, “Nhưng em đã tìm hiểu chức năng của người quản lí, em cảm thấy em thích hợp hơn nữ sinh.”

Cậu vừa dứt lời, Mạnh Đông mang một bịch nước ngọt tới, “Tuyển được mấy người rồi đội trưởng?”

“Nhận được hơn 40 phiếu báo danh.” Tôn Ninh lấy một lon coca ra, hất cằm chỉ một chồng giấy trên bàn, “Cuối tuần này chú với Chu Lập Viễn kiểm tra năng lực của họ, huấn luyện viên Ngô cũng sẽ tới.”

“Ok.” Mạnh Đông nhìn sang Lâm Tiểu Mãn, “Cậu ấy cũng đến đăng ký?”

Tôn Ninh bất đắc dĩ đỡ trán, đập phiếu báo danh lên tay Mạnh Đông, “Không ngờ tới đi, người ta đến phỏng vấn làm quản lý.”

Mạnh Đông nhận tờ phiếu đọc sơ qua, vươn tay ra với Lâm Tiểu Mãn: “Chào em, anh tên là Mạnh Đông, hơn em một khóa.”

“Em chào đàn anh.” Lâm Tiểu Mãn vội vàng nắm lấy tay Mạnh Đông.

Cậu biết người này là bạn cùng phòng của Y Minh Trạch, lúc trước cậu nghe ngóng về Y Minh Trạch, ngay cả bạn bè của anh cũng hỏi thăm sơ qua, nói theo cách của Trần Văn Kỳ thì chính là “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”.

“Đây là chủ lực của đội bóng rổ bọn anh, không thì bạn học Lâm nghe thử ý kiến của cậu ấy nhé.” Đội trưởng Tôn tranh thủ đá vấn đề sang cho Mạnh Đông.

Mạnh Đông hắng giọng, nói: “Bình thường quản lý phải mua nước mua đồ linh tinh, việc cực nhọc như thế lại để con gái làm, quả thật hơi vô nhân tính.”

“Ừm ừm!” Lâm Tiểu Mãn điên cuồng đồng ý, “Đúng rồi, em còn quen anh Y Minh Trạch của đội bóng các anh, em rất quen thuộc với anh ấy.”

Nụ cười của Mạnh Đông cứng lại.

“Ủa, cậu còn quen biết lão Y hả?” Tôn Ninh nhíu mày, “Chứng minh thế nào?”

Lâm Tiểu Mãn lấy điện thoại ra, “Em có wechat của anh ấy.”

Tôn Ninh cười nói: “Rất nhiều người có wechat của cậu ấy, riêng trường này đã phải tám trăm một ngàn.”

Gì?!

Lâm Tiểu Mãn – add cả họ hàng giáo viên mà tổng chỉ có hai trăm bạn bè – giật nảy, vậy chẳng phải wechat của Y Minh Trạch bị nhồi cho phát nổ à? Mỗi ngày sẽ có rất nhiều người tìm anh ấy? Sẽ nhận được rất nhiều tin nhắn?

Nhưng dù như thế, anh ấy vẫn hồi âm mỗi tin nhắn quấy rầy của mình, xưa nay chưa từng qua loa có lệ.

Nghĩ đến vậy, mặt Lâm Tiểu Mãn hơi nóng lên.

“À, hôm trước em còn đi đánh bi-a với anh ấy.” Lâm Tiểu Mãn chợt nhớ ra, vội bổ sung chứng cứ.

“Bi-a hả…” Tôn Ninh lấy điện thoại mở vòng bạn bè của Y Minh Trạch ra, sau đó giơ ra trước mặt Lâm Tiểu Mãn, “Cậu nói là cái này? Cậu là người nào?”

Lâm Tiểu Mãn nhìn chằm chằm bức ảnh chụp chung trên màn hình, hai ngón tay phóng to thu nhỏ hồi lâu, trợn tròn mắt.

Mười hai người hôm qua tụ tập đều có mặt, trừ cậu, nhưng rõ ràng cậu cũng đứng chụp ảnh cùng mà.

Cậu nhìn kỹ lại, phát hiện có một đoạn tay áo màu trắng cạnh tay Y Minh Trạch, là tay áo của cậu, lúc đó cậu cố tình dán vào anh.

Cậu bị Y Minh Trạch cắt khỏi bức ảnh khi đăng lên vòng bạn bè…

Nỗi thất vọng bao trùm Lâm Tiểu Mãn trong nháy mắt, nhưng chỉ một giây sau, cậu lại khôi phục tâm tình.

Vì người yêu đơn phương không xứng với thất vọng, chỉ xứng với yêu thương!

Tôn Ninh nhìn khuôn mặt nhỏ khi thì nhăn nhíu khi thì giãn ra của Lâm Tiểu Mãn, nhủ thầm cậu em khóa dưới này ngay thẳng quá, đã muốn đi cửa sau, thì trực tiếp gọi điện thoại cho Y Minh Trạch chẳng phải xong rồi sao.

“Được rồi.” Tôn Ninh cảm thấy Mạnh Đông nói có lý, không đành lòng đùa Lâm Tiểu Mãn nữa, “Thấy cậu có thành ý như thế, vậy cứ thực tập mấy ngày đi, có điều anh báo trước, nếu làm không tốt, để các thành viên không hài lòng về cậu, thì anh chỉ có thể mời cậu về, suy cho cùng thì cậu cũng không được ưu tiên về giới tính.”

“Cảm ơn đàn anh, em sẽ cố gắng gấp trăm lần!”

Bên kia, Lâm Tiểu Mãn vẫn đang cam đoan với Tôn Ninh, Mạnh Đông đi tới một góc, mở app Tìm Bạn ra, ấn vào danh sách theo dõi, bên trong có người dùng tên “X-Man”, avatar là ảnh tự chụp, nhưng chỉ có một phần cằm đến xương quai xanh.

Mạnh Đông lại ngẩng lên nhìn Lâm Tiểu Mãn.

Đường cong hàm dưới đẹp đẽ, cái cổ trắng thon, có hai nốt ruồi nhỏ.

Không sai, là cậu ấy.

Tuy Lâm Tiểu Mãn nói có quen Y Minh Trạch, nhưng chắc cậu chưa phát hiện ảnh mới của Y Minh Trạch trên app Tìm Bạn, không thì hẳn cậu sẽ nói cho Y Minh Trạch, với tính tình của anh, thì đã vạch trần hắn từ lâu, không có chuyện hào phóng gửi ảnh của mình qua như thế.

Mạnh Đông xóa ảnh lộ mặt của Y Minh Trạch trên trang cá nhân, chỉ để lại vài tấm chụp một phần cơ bắp không để lộ thân phận, sau đó, hắn đổi từ “theo dõi bí mật” Lâm Tiểu Mãn sang “theo dõi bình thường”.

Nhìn bóng lưng vui mừng hớn hở của Lâm Tiểu Mãn, khóe môi hắn lộ ra nụ cười đắc ý.



Buổi huấn luyện tối, vì mời người bạn ở công ty dọn nhà ăn cơm, nên Y Minh Trạch tới muộn vài phút, tất cả mọi người đã có mặt.

“Tuyển được quản lý mới chưa?” Anh vừa vào đã hỏi, sợ tên Tôn Ninh mê lolita kia lại mang một em gái yếu mềm nũng nịu về, vai không thể khiêng, tay không thể xách, làm chưa được hai tháng đã quẳng gánh rời đi.

“Tuyển được rồi.” Tôn Ninh đáp, “Là người quen cũ của ông.”

“Ai?” Còi báo động của Y Minh Trạch rú inh ỏi, gì thế, là một trong những cô bạn gái cũ của anh à?

Mấy thành viên to cao vạm vỡ cười “hơ hớ”, đồng thời tránh ra hai bên, lộ ra người đứng sau.

“Là em!”

Một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mặt Y Minh Trạch, giọng nói trong trẻo, tràn đầy sức sống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi