THỬ GHẸO LẦN NỮA XEM

“Cho em ôm anh một lát, chỉ một lát thôi, có được không?”

***

Đại sảnh tầng một bệnh viện Nhân Dân, đèn đuốc sáng trưng.

Lúc Y Minh Trạch xông vào, đang muốn tới quầy hỏi thông tin, tự dưng lại nghe thấy một tiếng “anh Y” quen thuộc giữa tiếng người huyên náo.

Anh vụt xoay người, người tới người lui hóa thành ảo ảnh, chỉ còn lại Lâm Tiểu Mãn rõ nét đứng cách đó hơn năm mét, có chút ngơ ngác nhìn anh.

Giờ này phút này, Y Minh Trạch không có cách nào hình dung được cảm giác máu ùa ra toàn cơ thể ấy.

Anh sải bước tới, đanh mặt lại mắng một câu “Ranh con em làm tôi sợ muốn chết”, rồi chụp đôi tay lớn vào vai Lâm Tiểu Mãn, khiến cậu ngồi thụp xuống hàng ghế chờ.

Thật ra Y Minh Trạch không dùng lực mạnh, nhưng do chân Lâm Tiểu Mãn đã mềm oặt.

Ngay trong khoảnh khắc ngồi xuống ghế, hốc mắc Lâm Tiểu Mãn xoạch cái đỏ bừng lên, nhanh chóng tích đầy chất lỏng, lệ nóng đứt đoạn tràn mi.

“Ấy.” Y Minh Trạch luống ca luống cuống, tim bị nhéo mạnh, “Tôi nói đùa thôi, không phải cố ý, tôi…”

Đang lúc Y Minh Trạch lóng ngóng, đột nhiên Lâm Tiểu Mãn đứng dậy, đâm sầm vào ngực anh, đẩy lùi câu nói tiếp theo của anh về cổ họng.

Y Minh Trạch bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, suýt chút bị đụng cho ngớ ra, cũng may chân anh đủ vững, nên mới đón được nhóc con vào lòng mà không hề lung lay.

Lâm Tiểu Mãn ôm chặt lấy eo anh, vùi cả khuôn mặt vào ngực anh, không chừa chút khe hở nào.

Cách ôm này quá cứng quá siết, Y Minh Trạch sợ nhóc con nghẹt thở chết, nhúc nhích cơ thể với biên độ nhỏ, rồi bỗng dưng đối diện với một đôi mắt ướt sũng.

“Cho em ôm anh một lát, chỉ một lát thôi, có được không?” Giọng Lâm Tiểu Mãn nức nở, nho nhỏ, mang theo ý cầu xin.

Tim Y Minh Trạch như bị ai đấm cho một cú, phút chốc không dám động đậy, đứng như trời trồng ở đó, thậm chí ngay cả hô hấp cũng hãm cho khẽ lại.

Cuối cùng, anh vòng hai tay qua tấm lưng thon gầy của Lâm Tiểu Mãn, vỗ nhè nhẹ.

Đại sảnh người đến người đi, tất cả đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hai nam sinh đang ôm nhau, người có vóc dáng cao lớn gần như quây toàn bộ người nhỏ hơn vào trong ngực, tư thế kia rõ ràng là muốn mạnh tay, nhưng lại sợ mạnh tay quá.

Lâm Tiểu Mãn khóc không thành tiếng, rất yên tĩnh, Y Minh Trạch không thể đoán tình hình của cậu, vì ăn nói vụng về không biết an ủi người khác, nên cũng không dám hỏi, chỉ đành kiên nhẫn chờ.

Khong biết qua bao lâu, Lâm Tiểu Mãn bỗng cựa quậy, như chó con dùng trán cọ cọ vòm ngực của Y Minh Trạch, sau đó rời khỏi cái ôm của anh.

“Cảm ơn anh, em ổn rồi.” Lâm Tiểu Mãn hít mũi nói, “Sau anh lại tới bệnh viện? Là tới tìm em phải không?”

Lâm Tiểu Mãn biết mình hỏi như vậy rất tự luyến, nhưng không nhịn được vẫn chờ mong đáp án của Y Minh Trạch giống với lời cậu nói.

Y Minh Trạch bất đắc dĩ đáp: “Nếu không phải tìm em, thì tôi cũng đâu cần vội vã như vậy?”

Lâm Tiểu Mãn lại khịt mũi, “À” một tiếng khe khẽ.

Y Minh Trạch nhìn chăm chăm chóp mũi hồng hồng của Lâm Tiểu Mãn, cẩn thận hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho tôi biết không?”

Lâm Tiểu Mãn gật gật, cùng Y Minh Trạch ngồi xuống hàng ghế bên cạnh, từ tốn kể lại chuyện xảy ra hồi nãy.

Hóa ra, người bị đâm là Vương Thự, từ hai tháng trước hắn và Mã Thanh Tự đã bắt đầu ngứa mắt nhau. Lâm Tiểu Mãn không nhìn thấy Mã Thanh Tự ra tay hành hung như thế nào, lúc cậu về phòng đã thấy Vương Thự ngã xuống chỗ ghế của cậu, trên mặt đất toàn là máu, còn Mã Thanh Tự vẫ cầm một con dao dính máu, mặt mũi bặm trợn.

Cảnh tượng lúc đó vô cùng khủng khiếp, nhưng may không tổn thương đến nội tạng, cũng tạm coi là trong cái rủi có cái may.

Ngô San là người báo cảnh sát đồng thời là người chính mắt trông thấy toàn bộ quá trình, cậu ta đã đến cục cảnh sát lấy lời khai, giáo viên và lãnh đạo nhà trường cũng đã tới, bây giờ đang trong phòng bệnh, cậu không dám vào, nên cứ ngồi ở ngoài này, không nghe máy là vì điện thoại hết pin sập nguồn.

Tay và quần áo Lâm Tiểu Mãn đều dính máu, là do lúc đưa Vương Thự lên xe cứu thương không cẩn thận dính vào, Y Minh Trạch nhìn mà sợ.

Anh vuốt vuốt đầu Lâm Tiểu Mãn, dịu giọng nói: “Đi rửa tay đi.”

“Vâng.” Lâm Tiểu Mãn gật đầu, đi cùng Y Minh Trạch tới phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh của bệnh viện rất sạch sẽ, đầy đủ cơ sở vật chất.

Lâm Tiểu Mãn vừa vào là vặn vòi nước, vặn tối đa, dùng dòng nước siết để rửa trôi vết máu khô trên tay, muốn gột sạch hết những cảnh tượng máu me kinh khủng trong đầu.

Nhưng, mặc kệ cậu xoa vò liều mạng thế nào, cũng không cọ hết được vết máu đỏ hằn sâu trong lòng bàn tay.

Cậu kì cọ cả buổi, quýnh lên, nước mắt mãi mới ngừng được lại lộp độp rơi xuống.

Tiểu mãn là đại diện cho mùa mưa trên diện rộng trong 24 tiết khí, lúc này Lâm Tiểu Mãn cũng được coi là người hệt như tên.

(*) Tiểu mãn (tiếng Trung: 小滿/小满) là một trong 24 tiết khí trong lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Thường bắt đầu vào khoảng ngày 21, 22 tháng 5 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 60° (kinh độ Mặt Trời bằng 60°).

Con người Y Minh Trạch vốn sắt đá lạnh lùng, nhưng chỉ có cái này là không chịu được, anh bước tới, ấn vòi chai nước rửa tay, sau đó bôi cho Lâm Tiểu Mãn.

Cuối cùng thì Lâm Tiểu Mãn cũng chịu dừng kiểu tẩy rửa tự tàn phá kia, ngốc ngốc ngửa tay lên.

Y Minh Trạch cúi đầu, nhìn gương mặt treo nước mắt của Lâm Tiểu Mãn, cười mắng “Ngốc vừa thôi”, sau đó cọ cọ ngón tay cái vào lòng bàn tay cậu như trêu trẻ con.

Lâm Tiểu Mãn vẫn không nhúc nhích.

Y Minh Trạch yên lặng một hồi, đã hiểu.

Một tay anh giữ tay Lâm Tiểu Mãn, tay kia xoa đều nước rửa tay màu xanh nhạt, xoa chúng thành bọt trắng tinh, rồi cọ sạch sẽ từng ngón tay kẽ tay cho cậu.



Ra khỏi phòng vệ sinh, Lâm Tiểu Mãn đã khôi phục lại sức sống, Y Minh Trạch đột ngột xuất hiện, lèo lái cả trái tim cả cơ thể cậu vào cảng tránh gió, giờ cậu còn sợ gì nữa.

Chỉ là, với hành vi khóc nhè hai lượt của mình, cậu hơi xấu hổ, nên lúc đi đường cứ cúi gằm mặt, thật sự không dám nhìn Y Minh Trạch.

Qua một chỗ rẽ, một đôi vợ chồng trung niên cùng một cậu bé đang gào khóc cùng nhau ra khỏi thang máy đối diện, cậu bé kia giọng vừa thô vừa khàn, kêu la còn khiếp hơn Vương Thự bị dao đâm ban nãy, khiến Lâm Tiểu Mãn giật mình tưởng bị làm sao, hóa ra chỉ là bị đập vào trán mà thôi.

Đôi vợ chồng kia rất cưng chiều cậu con, nhất là người phụ nữ, mở miệng ra là “cục cưng Kiều Kiều”.

Lâm Tiểu Mãn tò mò, không nhịn được nên nhìn thêm, bị Y Minh Trạch kéo tay nói: “Đi thôi.”

“Đứng lại cho tao!” Đột nhiên người đàn ông kia gầm lên.

Lâm Tiểu Mãn giật bắn, vội hỏi Y Minh Trạch: “Anh quen bọn họ ạ?”

Y Minh Trạch không đáp, nhìn người đàn ông mặt mũi sầm sì kia, ba người đối diện đúng là cha anh Y Hồng Giang, em trai cùng cha khác mẹ Y Minh Vũ, và tiểu tam chen chân hay chính là mẹ kế Phùng Tuyết Lâm.

Nhìn thấy con trai cả ở bệnh viện, câu đầu tiên Y Hồng Giang nói không phải là quan tâm, mà là giáng quở trách xuống đầu anh: “Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, lại định mấy tháng trời không thèm về nhà đúng không?”

Lâm Tiểu Mãn không ngu, gần như nhanh chóng nhận ra người đàn ông ở đối diện là cha Y Minh Trạch, còn người phụ nữ phúc hậu này không giống mẹ anh cho lắm, vì dì ta lặng lẽ nở nụ cười đắc ý sau lưng ông kia, cậu nhìn thấy!

Cậu nhớ Dương Ngộ từng nói Y Minh Trạch có em trai, lại nhìn cậu bé trước mặt… Trong vòng nửa phút ngắn ngủi, cậu đã đoán được đại khái tình huống trong nhà Y Minh Trạch.

Bảo sao lần trước Y Minh Trạch về nhà một chuyến rồi tinh thần trở nên sa sút, lúc đó cậu còn tưởng anh bị người nhà mắng, nên mới khó chịu, không ngờ tình huống thật sự cách xa phạm vi tưởng tượng của cậu cả vạn dặm.

Y Minh Trạch không nói gì, ánh mắt ẩn chứa lửa giận của Y Hồng Giang xẹt qua Lâm Tiểu Mãn, mang theo sự miệt thị. Y Minh Trạch nhíu mày ngay lập tức, ôm bả vai Lâm Tiểu Mãn rời đi.

Nhìn thấy quần áo Lâm Tiểu Mãn dính máu, Y Hồng Giang hừ một tiếng: “Cả ngày không về nhà, chơi với đám bạn bè lộn xộn vô tích sự, còn ra thể thống gì? Tao nuôi con chó còn biết nghe lời hơn mày!”

Y Minh Trạch dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng nói: “Đã như thế, vậy ông cứ nuôi một con chó ngoan đi.”

Nói rồi liếc sang Y Minh Vũ đang căm thù nhìn anh.

“Mày…” Y Hồng Giang bị Y Minh Trạch chọc tức đến nỗi thổi râu trừng mắt.

“Được rồi mà Hồng Giang.” Người phụ nữ dịu dàng mở miệng, “Con cái lớn rồi có suy nghĩ có cá tính riêng, anh không thể bắt Minh Trạch ngoan ngoãn hiểu chuyện như Tiểu Vũ được.”

Lời nói này, ngay cả Lâm Tiểu Mãn đơn thuần như thế cũng nghe ra thâm ý châm ngòi thổi gió, vậy mà ông bố của Y Minh Trạch lại thấy vợ mình đang bênh Y Minh Trạch, thật sự là quá ngu ngốc!

Ra khỏi bệnh viện, gió lạnh buốt người, bụi bặm dưới đèn đường bị gió thổi cuộn thành vòng xoáy.

Y Minh Trạch đút hai tay vào túi: “Chuyện xấu trong nhà, để em chê cười rồi.”

Anh vốn không để ý cách nhìn của Y Hồng Giang đối với mình, vì dẫu sao anh cũng không quản được việc Phùng Tuyết Lâm tỉ tê châm ngòi bên tai ông ta, nhưng bị chửi ngay trước mặt Lâm Tiểu Mãn, anh vẫn có chút mất mặt.

“Không sao ạ!” Lâm Tiểu Mãn ngẩng đầu lên nói to, “Xấu cũng là bọn họ xấu! Sao lại thế chứ, tức chết em rồi!”

Cậu tức giận thốt ra, xong lại cảm thấy mình nói người nhà Y Minh Trạch như vậy rất vô lễ, thế là mím chặt môi, dáng vẻ tức phì phì hệt chú hamster nhỏ.

Thật ra Y Minh Trạch rất thích tính cách thẳng thắn thế này của Lâm Tiểu Mãn, một cái nhăn mày một nụ cười tươi là thấu tỏ tận đáy.

Anh cười nói: “Tiếp tục đi, mắng thêm hai câu cho anh nghe nào.”

“Hở…” Lâm Tiểu Mãn gãi gãi đầu, ngốc rồi.

Lần này đúng là làm khó cậu, làm người yêu thích hòa bình, cậu không chỉ không biết cãi nhau, mà bình thường ngay cả lời thô tục cậu cũng không biết nói. Ban nãy là nghe Y Minh Trạch bị cha sỉ nhục, tức quá, khó chịu hơn cả mình bị chửi nên mới to tiếng.

Y Minh Trạch tốt đẹp bao nhiêu, cậu là người rõ ràng nhất!

Lâm Tiểu Mãn nhịn cả buổi cũng không nhả được lời dữ dằn nào nữa, dáng vẻ vắt hết óc nghĩ ngợi khiến Y Minh Trạch phì cười tha cho cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi