Dịch giả: Tiểu Băng
Cổ Phương Thiên từ lúc người kia xuất hiện, đã hiện vẻ ngạc nhiên.
Đến khi người kia gọi một tiếng Phương Thiên, rồi ngã xuống, thì ông cũng chấn động, không chút nghĩ ngợi kêu to một tiếng Linh nhi, nhào tới.
Thì ra hai người có biết nhau, Tô Trường An thu đao.
Hắn cau mày.
Hắn rõ ràng nghe thấy Cổ Phương Thiên gọi cô gái kia là Linh nhi.
Nếu hắn không nhớ nhầm, người vợ đã mười chín năm Cổ Phương Thiên không gặp, người mẹ từ khi ra đời Cổ Tiễn Quân đã chưa từng gặp mặt, cũng được gọi là Linh nhi.
Linh nhi này có phải là Linh nhi đó không?
Tô Trường An quay đầu nhìn Cổ Tiễn Quân, Cổ Tiễn Quân cũng đang nhìn hắn.
Hai người đều nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt nhau.
Cổ Tiễn Quân từ nhỏ đã chưa hề được gặp mẹ, hai chữ ‘mẫu thân’ đối với cô là một từ rất là xa lạ, cô không biết người tới này là ai, càng không thể sinh ra tình cảm nồng nàn với người đó.
Nhưng Cổ Phương Thiên lại rõ ràng là biết người này, nhưng vì người này tới quá đột ngột, khiến ông thất kinh.
Ông dùng linh lực kiểm tra cơ thể của bà, kết quả nhận được làm ông run sợ.
Ông quay qua, nhìn Tô Trường An cầu cứu.
Tô Trường An do dự, nhưng đây rất có thể là mẫu thân của Cổ Tiễn Quân, nên hắn đi tới, ngồi xuống kiểm tra.
Hắn cau mày. Thương thế của người phụ nữ này cực kỳ quái dị, giống như đã bị rút đi hết sinh cơ, nhìn bề ngoài chỉ chừng hai mươi tuổi, nhưng lục phủ ngũ tạng bên trong sớm đã suy bại không chịu nổi, không khác gì một lão bà bảy mươi.
Tô Trường An không biết người phụ nữ này đã gặp phải chuyện gì mà xảy ra tới tình trạng thế này, nhưng tình huống này thực có vài phần giống với người bị Minh Thư Huyết Kỷ thu nạp sinh cơ.
"Sao hả? Trường An, con có cách cứu Linh nhi không?" Cổ Phương Thiên thấy Tô Trường An cau mày không nói gì, vội lo lắng hỏi.
Tô Trường An đứng lên: "Để con thử một lần.”
Cổ Phương Thiên vui vẻ gật đầu: "Ừ, ừ, con nhanh chút, nhanh chút đi!"
Vội vàng quá mức làm Cổ Tiễn Quân nhướng mày, càng thêm khó hiểu về cái vị mẫu thân đột nhiên xuất hiện này.
Tô Trường An vận linh lực, những làn khí bàng bạc từ trong người hắn bốc ra.
Hắn nắm lấy tay người phụ nữ, Nhược Mộc trong người bắt đầu vận chuyển.
Tô Trường An không thông dược lý, hắn chỉ nghĩ được một cách là dùng Nhược Mộc Sinh Cơ để bổ sung sinh cơ đã khô kiệt của người phụ nữ, trị liệu thương thế cho bà.
Tuy rằng chưa hẳn có thể có tác dụng, nhưng người phụ nữ này đã nguy vào sớm tối, thà là thử một lần, ngựa chết chữa thành ngựa sống.
Mọi người thấy Tô Trường An bộ dáng như vậy cũng biết hắn đang cứu người, dù không ai nhận ra thân phận người mới tới, nhưng nhìn dáng vẻ khác thường của Cổ Phương Thiên, cũng không có ai lên tiếng ngăn cản, chỉ im lặng đứng đó chờ Tô Trường An trị liệu.
Nhược Mộc, là một trong tứ đại Thần mộc thời Thượng Cổ, chứa đựng sinh cơ vô cùng nồng hậu.
Nhưng muốn kích phát nó tuyệt không phải chuyện dễ.
Một lúc sau, trán Tô Trường An đã mướt mồ hôi, sắc mặt của người phụ nữ cũng đã bắt đầu có chút sinh cơ, khí tức từ không thể nhận ra được đã mạnh lên vài phần.
Thêm một lúc nữa, Tô Trường An mở mắt, thả tay người phụ nữ ra. Cổ Phương Thiên chưa kịp hỏi gì, mặt Tô Trường An đã trắng bệch, cả người lảo đảo suýt ngã, Cổ Tiễn Quân vội đưa tay ra đỡ hắn.
Cổ Phương Thiên túm lấy vai Tô Trường An, lo lắng hỏi: "Như thế nào? Linh nhi như thế nào!?"
Cổ Tiễn Quân bất mãn nhìn cha, sao Cổ Phương Thiên lại dễ dàng tin người lạ như vậy? Người phụ nữ kia đã biến mất mười chín năm, bây giờ lại đột ngột tới tìm bọn họ, bản thân chuyện này đã vô cùng đáng ngờ, mà còn chưa hẳn người phụ nữ này chính là mẫu thân của cô! Với thủ đoạn của Thần tộc, muốn làm giả ra một người chẳng có gì là khó.
Trong lòng Cổ Tiễn Quân, chẳng có bao nhiêu hảo cảm với cái người gọi là mẫu thân của cô.
Nhưng rõ ràng bây giờ Cổ Phương Thiên đã chẳng còn nghe thấy ai nói cái gì cả, ông đã chìm vào sự vui sướng và lo lắng khi gặp lại vợ mình.
"Con đã dùng sinh cơ Nhược Mộc bổ sung sinh cơ cho bà ấy, nhưng cụ thể hiệu quả như thế nào, con cũng không nắm chắc, mà khí tức của bà ấy rõ ràng đã tốt lên rất nhiều. Có lẽ trong thời gian ngắn không cần phải lo lắng tính mạng.” Tô Trường An nói, giọng rất trầm, rõ ràng vừa rồi hắn đã bị tiêu hao rất lớn.
"Vậy hả?" Cổ Phương Thiên lại truyền linh lực qua, kiểm tra thương thế cho nữ nhân trong ngực. Chân mày ông giãn ra, vì quả thực là bà đã tốt hơn trước rất nhiều.
"Vậy con mau tiếp tục trị cho Linh nhi đi!” Cổ Phương Thiên như không hề nhìn ra Tô Trường An suy yếu, giục hắn.
Cổ Tiễn Quân không thể chịu được nữa, há miệng định nói, nhưng Tô Trường An đã cản cô lại.
Hắn cười cười, nhìn Cổ Phương Thiên nói: "Con biết bá phụ trong lòng gấp gáp, nhưng con đã vừa chuyển sinh cơ cho bá mẫu, trong thời gian ngắn thân thể không việc gì đâu. Con nghĩ khi bá mẫu tỉnh lại, hẳn cũng không muốn thấy cái bộ dạng này của bá phụ đâu. Ngoài kia có một con suối nhỏ, hay là bá phụ đưa bá mẫu tới đó rửa ráy sạch sẽ, thay đồ sạch cho bá mẫu. Để con tu dưỡng một lúc, tí nữa bá phụ quay về, sẽ lại tiếp tục trị liệu cho bá mẫu, bá phụ thấy sao?"
Cổ Phương Thiên gật đầu: "Cũng được, Linh nhi xưa nay thích chưng diện, để ta đưa nàng ấy đi rửa ráy một phen. Tiễn Quân con đưa ta một bộ quần áo, để tí nữa thay cho mẫu thân con.“ Cổ Phương Thiên vui vẻ ôm lấy nữ nhân rời đi.
Đợi ông đi xa, mọi người mới nhìn nhau, sắc mặt quái dị.
"Trường An, ta cảm nhận được…" Cổ Tiễn Quân hé miệng, có chút do dự nói.
"Ta hiểu.“ Tô Trường An gật đầu. "Đây không phải là mẹ của muội, nữ nhân đó là người khác."
---o0o---