Dịch: Tiểu Băng
Một đao vô cùng cường hãn, vô cùng kinh diễm.
Một đao ra, vạn pháp phá.
Ít nhất trong kiến thức của Bạch Phong Dận chưa từng thấy ai xuất ra được một đao như vậy.
Hắn không muốn thừa nhận, nhưng đúng là một khắc này, trong lòng hắn đương nhiên nghĩ tu vi của nam tử này hẳn còn cao hơn đám trưởng bối ở trong nội viện Thiên Lam.
Điều này làm hắn rất không vui, vì trong lòng hắn bao lâu nay, Thiên Lam viện chính là một tồn tại độc nhất vô nhị.
Đao đã hạ xuống.
Tà Thần không ai địch nổi kia bị một đao đó chém thành hai đoạn vô cùng gọn gàng.
Mắt ả đầy kinh ngạc và hoảng sợ, ả chỉ vào đao khách, há miệng định nói, nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng, thân thể đã ngã xuống đất.
Ả chết rồi.
Chỉ một đao, chỉ một đao mà thôi.
Đã kết thúc tính mạng một Tà Thần.
Trói buộc tan rã, ba người Bạch Phong Dận ngã xuống đất, ba người chưa kịp mở linh lực ra chống đỡ, nên cứ thế ngã thẳng, đập người xuống đất, đau đớn chật vật.
Nhưng ba người chẳng có tâm tư để ý chuyện ấy, vội vàng bò dậy, nhìn thi thể nữ tử kia mà rung động không thôi.
Thi thể nữ tử nhanh chóng héo rút, trở thành một cái xác khô.
Một làn khí đen từ trong xác khô bay ra, bên trong có một cái mặt người vặn vẹo, rít lên bỏ chạy
Nhưng nam tử kia đã nhướng mày.
Hắn thò tay ra, ở mi tâm có một cái ấn kí hình thái dương sáng lên. Một luồng linh lực dũng mãnh bắn ra, bao lấy khói đen.
Bóng đen rung lên, rõ ràng là bị linh lực của nam tử ngăn trở.
"Tiểu tử ngươi dám giết ta? Đợi Đế Quân hàng lâm...” Mặt người trong khói đen há miệng mắng.
Nhưng nam tử chẳng buồn quan tâm, phẩy tay: "Đế Quân? Chúng ta chờ y đã lâu, y không tới tìm ta, thì ta sẽ đi tìm y.”
Nói xong, bàn tay đang xòe ra của hắn nắm chặt lại, bóng đen bị nhốt trong linh lực của hắn cũng bị bóp nát, hóa thành những tia khói xanh, tiêu tán trong không khí.
Từ lúc xuất đao, đến lúc diệt trừ sạch sẽ, chỉ chừng mười hơi thở mà thôi. Thực lực của nam tử này quả là kinh khủng.
Nhưng nét mặt nam tử chẳng chút thay đổi, cứ như việc này đối với hắn chỉ là một chuyện bình thường, chẳng có gì đáng sợ hãi hay thán phục, mừng rỡ.
Nhưng với ba thiếu niên, đó chính là phong phạm của một đại hiệp.
"Đi thôi, nơi này sẽ có quan phủ xử lý.”
Nam tử ném trả thanh đao cho Bạch Phong Dận, quay người rời đi, ba người vội đuổi theo sau.
...
Bàng Tuấn thành, là một tòa tiểu thành cách Trường An chừng năm trăm dặm, dân số không nhiều lắm, do không phải là khu vực giao thông quan trọng, nên cũng không trở thành khu vực giao tranh.
Thế nên dân chúng nơi này cũng không bị ảnh hưởng của chiến tranh nhiều lắm.
Họ không thể coi là giàu có, nhưng cũng không cần phải lo việc ấm no.
Hiện đang đến giờ Tuất.
Trong thành Bàng Tuấn, kẻ qua người lại, quán xá vẫn tiếp tục buôn bán như cũ.
Một nam tử lưng đeo đao kiếm đi vào thành, sau lưng là ba thiếu niên dè dặt đi theo, vừa muốn làm thân với hắn, lại vừa sợ sệt băn khoăn, nên dáng điệu rất dùng dằng.
Nam tử đi tới một quán rượu, ba thiếu niên vội vàng chạy theo.
Nam tử đi vào trong quán rượu, trên bàn đã bày đầy thức ăn, dù chẳng phải món gì sang quý, nhưng mà cực kỳ phong phú. Ba người Bạch Phong Dận từ rất xa đã ngửi thấy mùi thơm.
Lúc này đã qua giờ ăn cơm, ba người vẫn chưa được ăn cơm tối, nhưng vì vừa trải qua nguy hiểm, nên họ quên mất mình bị đói.
Bây giờ thấy bàn đồ ăn phong phú, ba cái bụng tức khắc réo lên.
Nhưng lại ngại nam tử kia quá uy nghiêm, ba người không dám tiến tới, chỉ dám mở to mắt, tội nghiệp nhìn bàn đồ ăn.
Nam tử cầm bát đũa lên, vẻ muốn bắt đầu ăn cơm, nhưng lại nhớ ra cái gì, ngẩng đầu lên nhìn ba người.
"Sao hả? Bàn thức ăn to như vậy, định để một mình ta ăn hết?"
Ba người Bạch Phong Dận vui mừng, vội vàng ngồi vào bàn, mặc kệ ba bảy hai mốt, điên cuồng mà ăn.
Nam tử nhìn ba người ăn như hổ đói, chỉ khẽ cười không nói gì thêm, cũng cúi đầu xuống bắt đầu ăn.
...
Ước chừng sau nửa canh giờ, bốn người đã cơm nước no nê.
Nam tử trả tiền cơm, nhưng không có ý định rời khỏi.
Ba người Bạch Phong Dận nhận ra nam tử này dù không thích nói nhiều, nhưng cũng không phải là lạnh lùng như dáng vẻ bên ngoài, thế nên ba người bắt đầu hỏi chuyện nam tử.
Nam tử kia cầm chén trà lên, uống một ngụm, hỏi ngược lại ba người: "Các ngươi đều là đệ tử Thiên Lam viện?"
"Dạ. Ta và nhị vị sư huynh đều là thập đại đệ tử Thiên Lam viện.” Lý Các Đình đáp. Cô hãnh diện ưỡn ngực. Bây giờ Thiên Lam viện có thể nói là tông môn đệ nhất thiên hạ, ngay cả Đại Ngụy Hoàng đế Hạ Hầu Minh cũng là đệ tử của Viện Trưởng Tô Trường An, nên ai vào được viện này, cũng đáng để kiêu ngạo.
"À....” Nam tử nhẹ gật đầu, trên mặt thần sắc vẫn như thường. “Sư môn của các ngươi là ai?"
Vấn đề này lập tức biến ba người thành máy hát, ào ào khoe ra sư môn của mình.
Lý Các Đình là đệ tử của Thiên Tuyền Tinh Vẫn La Ngọc Nhi, Bạch Phong Dận là đệ tử của Dao Quang Tinh Vẫn Yêu tộc Thánh Nữ Ngô Đồng, Du Mục Cổ là đệ tử của Khai Dương Tinh Vẫn Hồng Loan.
Đương nhiên y chính là đệ tử bất hạnh nhất của cả Thiên Lam viện.
Bởi vì Hồng Loan chỉ là người của Thiên Lam viện trên danh nghĩa mà thôi. Bạch Phong Dận mặc dù vì Ngô Đồng sự vụ bận rộn nhưng một năm cũng còn gặp được một hai lần, nhưng sư tôn của Du Mục Cổ là Hồng Loan thì từ khi y nhập môn tới nay vẫn chưa bao giờ được gặp mặt, mọi công pháp và tu kiếm đạo đều là do La Ngọc Nhi truyền thụ.
"Đúng rồi, tiền bối, hồi trước nghe ngươi nói, hình như ngươi rất hiểu biết về Thiên Lam viện của chúng ta, có phải là bạn cũ của viện chúng ta không?" Bạch Phong Dận hỏi.
Nam tử bỏ chén rượu xuống, nét mặt lại hiện ra ý cười nhàn nhạt.
Hắn bảo: "Đương nhiên là ta rất quen.”