THỬ LẠI LẦN NỮA

Giang Lẫm đi theo phía sau Quý Minh Luân trở lại khán đài, Đặng Di và Thân Nhiên đã chia hết bốn mươi ly đồ uống, ngoại trừ các thành viên đội bóng rổ và giáo viên ra, họ đã phân phát cho hơn chục cô gái và hoạt náo viên trên khán đài.

Những nữ sinh này phần lớn là học sinh năm nhất năm hai, họ thường đến xem các buổi tập luyện và thi đấu của đội bóng rổ. Khi Quý Minh Luân đi ra, có một nữ sinh đứng lên, lấy tay đặt lên môi và hét lên: "Đàn anh, nếu anh thắng thì một tách cà phê cũng không đủ đâu, anh phải mời bọn em đi ăn cơm. "

"Đúng vậy, đàn anh mời cơm đi a." Hai nữ sinh khác bên cạnh cũng vung tay cười nói.

Quý Minh Luân cười với bọn họ, lộ ra mấy cái răng trắng toát: "Được thôi nếu thắng tôi mời mọi người đi ăn buffet. "

Mấy nữ sinh đều hưng phấn vỗ tay, thậm chí còn huýt sáo. Cảnh tượng như vậy trong mắt Giang Lẫm cũng không xa lạ, Quý Minh Luân từ nhỏ đã chơi bóng rổ rất tốt, ngoại hình lại đẹp trai, mỗi lần thi đấu đều không tránh khỏi hình ảnh náo nhiệt như này.

Chẳng qua so với trước kia, Giang Lẫm cản giác bây giờ với lúc ấy rất khác.

Khi cậu đang thẫn thờ nhìn Quý Minh Luân, Thân Nhiên nhận lấy một ly nước ép kiwi màu xanh biếc từ trong tay Quý Minh Luân, không biết hai người nói cái gì, Thân Nhiên cầm ly nước ép kiwi đi về phía cậu.

Đem ly đồ uống không có đá này đưa đến tay cậu, Thân Nhiên chỉ xuống khán đài bên phải: "Đàn anh nói anh có thể đến bên kia ngồi, bên kia ít người, rất yên tĩnh. "

Rũ mắt nhìn đồ uống trong tay, chứng nấc cụt của Giang Lẫm vẫn không có dấu hiệu dừng lại, dưới ánh mắt của Thân Nhiên, cậu vặn vẹo mặt, đến khán đài phía dưới tìm một vị trí cao nhất ngồi xuống, dùng ống hút mở ly nước, uống ly nước kiwi chua ngọt này.

Thành viên trong sân bắt đầu khởi động, xung quanh tràn ngập đủ loại tiếng nói chuyện, còn có tiếng va chạm bóng rổ cùng với tiếng giày và bóng cọ xát sàn nhà. Sự chú ý của Giang Lẫm vẫn luôn ở trên người Quý Minh Luân, ngay cả tiếng nấc không có dấu hiệu dừng lại, cậu cũng không còn cảm giác nó tồn tại nữa.

Đối thủ của trận đấu hôm nay là một đội bóng rổ khác, trên đường tới, cậu có nghe Đặng Di và Thân Nhiên nói qua một chút, đội trưởng Lưu Dịch bên kia nhìn Quý Minh Luân không vừa mắt. Quả nhiên sau khi ra sân, trung phong* Lưu Dịch cùng một tiền đạo phụ* khác nhìn chằm chằm Quý Minh Luân, muốn kìm hãm sự tấn công của Quý Minh Luân, nhưng Quý Minh Luân vẫn nhiều lần thoát được đối phương, ném cú ném ba điểm*.

*Trung phong (C - Center). Đây là người chơi ở khu vực ngay dưới bảng rổ. Thường là người có thể hình tốt nhất trên sân, trong mặt trận tấn công, nhiệm vụ chính của Trung phong là ghi điểm ở khu vực hình thang, còn trong mặt trận phòng ngư, nhiệm vụ của họ là kèm người dưới rổ và bắt bóng bật bảng.

*Vị trí SF trong bóng rổ hay còn được gọi là tiền đạo phụ (Small Forward - SF) là vị trí có vai trò chủ yếu là ghi điểm hơn là phòng thủ.

*Ném 3 điểm bóng rổ là kỹ thuật ném rổ tại chỗ hay được các cầu thủ bóng rổ sử dụng trong thi đấu. Ném rổ 3 điểm được tính điểm khi cầu thủ đứng ở trước vạch 3 điểm trong bóng rổ có khoảng cách vành rổ là 6,25m khi thực hiện thành công cú ném rổ vào đội đối phương.

Giang Lẫm hiểu rõ thực lực bóng rổ của Quý Minh Luân, nhưng mỗi lần Quý Minh Luân ghi điểm, cậu vẫn nhịn không được mà vỗ tay. Có một lần Quý Minh Luân quay đầu lau mồ hôi, vừa vặn bắt gặp bộ dáng vui vẻ của cậu, hai người nhìn nhau một lát, Quý Minh Luân quay mặt trở về. Bàn thắng tiếp theo, Quý Minh Luân đều cố ý vô tình liếc mắt nhìn cậu một cái, mỗi lần đều có thể bắt được ánh mắt Giang Lẫm dính vào người mình.

Không lâu sau, khi hiệp hai của trận đấu bắt đầu, Quý Minh Luân và Lưu Dịch trong lúc cướp bóng thì bị cánh tay Lưu Dịch đụng vào lỗ tai, lúc này hắn xuất hiện triệu chứng ù tai liên tục, tuy rằng không có chóng mặt nôn mửa, nhưng huấn luyện viên lo lắng cho trạng thái của hắn, buộc hắn xuống nghỉ ngơi, kêu Thân Nhiên lên thay thế hắn.

Giang Lẫm duỗi cổ, lo lắng nhìn Quý Minh Luân. Nhìn hắn ngồi trên băng ghế dự bị, Đặng Di bên cạnh lấy khăn mặt bọc đá cho hắn đắp lỗ tai, những người xung quanh nhanh chóng vây quanh hắn. Giang Lẫm nhìn không thấy hắn, dứt khoát sải bước xuống khán đài, đi đến bên cạnh hắn.

Đến gần đó, huấn luyện viên bảo mọi người tản ra, đừng ảnh hưởng đến Quý Minh Luân nghỉ ngơi, Giang Lẫm còn chưa tới gần đã bị đuổi tới một bên, chờ Quý Minh Luân ngẩng đầu mới phát hiện ra cậu.

Ánh mắt Quý Minh Luân có chút đỏ, cổ và ngực đều là mồ hôi, nhưng sắc mặt vẫn không có gì khác thường. Giang Lẫm lo lắng mở miệng hỏi, còn thỉnh thoảng "ấc" một chút, Quý Minh Luân thấy vậy tâm tình thả lỏng không ít, khóe miệng lại nhếch lên tạo thành một độ cong.

Đặng Di thấy hắn cười cười, không khỏi tức giận nói: "Anh còn cười, lấy khăn ra cho em xem một chút. "

Hắn không để Đặng Di nhìn, đứng lên đi về phía bên phải, đi về phía nhà vệ sinh.

Giang Lẫm muốn đi theo, còn chưa cất bước chân đã bị Đặng Di đi trước, nhìn hai bóng lưng biến mất phía sau cánh cửa, cậu ảo não nhéo nhéo ly nước trong tay.

Cậu đi tới một góc đứng ở đó, cậu muốn chờ Quý Minh Luân đi ra, không bao lâu liền thấy Đặng Di trầm mặt đẩy cửa ra, đi về một hướng khác. Cậu lập tức đi tới, đẩy cửa toilet ra phát hiện Quý Minh Luân tựa vào cạnh bồn rửa tay, đang cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Quý Minh Luân bị đụng vào tai trái, Giang Lẫm trực tiếp vòng sang bên trái kiểm tra vết thương của hắn.

Quý Minh Luân không né tránh, Giang Lẫm sau khi xem xong càng nóng lòng: "Sưng lên rồi, đi "nấc", đến phòng y tế xem xem. "

Vốn là bầu không khí nặng nề, kết quả bởi vì tiếng nấc của Giang Lẫm, mà bầu không khí đã thay đổi không ít. Giang Lẫm cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng lực chú ý của cậu vẫn ở trên người Quý Minh Luân. Vị trí bị đụng là vị trí phía sau lỗ tai, tuy rằng không bị thương đến chỗ hiểm, nhưng cả lỗ tai đều sưng đỏ cả lên, lúc ấy hắn hẳn là rất đau, cũng may Quý Minh Luân có thể biểu hiện ra bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra.

"Đi đi." Giang Lẫm cau mày thúc giục nói, Quý Minh Luân cầm lấy khăn mặt tiếp tục dán vào lỗ tai: "Rất xa, tôi không muốn đi, chườm đá một chút là được rồi. "

"Vậy cậu có khó chịu ở nơi khác không?" Giang Lẫm lại hỏi.

"Chỉ hơi ù tai."

Giang Lẫm nhìn chằm chằm vào mặt Quý Minh Luân, thấy vẻ mặt của hắn quả thật không có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm, cùng hắn tựa vào bên cạnh bồn rửa tay. Sau đó tiếp tục nấc hai cái, Giang Lẫm phiền não đấm vào ngực.

Sau khi buông tay xuống, cậu nghe Quý Minh Luân nói: "Vẫn là nên đến phòng y tế, cũng có thể giúp cậu ngăn chặn cơn nấc cụt. "

Giang Lẫm ngẩng đầu, muốn nói được lại "nấc" một cái. Rời khỏi toilet, hai người từ cửa sau ra khỏi sân thi đấu, đi đến phòng y tế.

Nửa đường Quý Minh Luân nhận được điện thoại của Đặng Di, Đặng Di hỏi hắn tại sao vẫn chưa ra ngoài, hắn tìm một cái cớ nói đi mua chút đồ. Sau khi cúp máy, hắn nghe thấy Giang Lẫm bên cạnh nói: "Đặng Di rất quan tâm đến cậu. "

Lúc nói lời này, Giang Lẫm nhìn bậc thềm không bằng phẳng dưới chân mình. Nhìn đôi tai rám nắng dưới chiếc mũ bóng chày, giọng điệu Quý Minh Luân lại lạnh nhạt giống như những lần trước: "Năm nay cô ấy là người quan tâm đến tôi nhất. "

Lời này khiến cho sự ấy náy và tội lỗi trong lòng Giang Lẫm dâng lên. Kế tiếp Giang Lẫm không nói gì nữa, chỉ có tiếng nấc thỉnh thoảng lọt vào tai Quý Minh Luân.

Bác sĩ trực trong phòng y tế nhận ra Quý Minh Luân, sau khi kiểm tra cho hắn thấy không có gì đáng ngại, liền kiểm tra tình hình cho Giang Lẫm.

"Cậu thử hít sâu một hơi thật sâu, " Bác sĩ nhắc nhở Giang Lẫm, "Trước tiên hít sâu một hơi sau đó thì nín thở, sau đó hãy chậm rãi thở ra, lặp đi lặp lại việc giống nãy nhiều lần. "

Giang Lẫm được bác sĩ nhắc nhở thử vài lần, đáng tiếc không có hiệu quả gì, bác sĩ lại đề nghị cậu ngậm nước lạnh vài lần rồi nuốt xuống, vẫn không có hiệu quả, bác sĩ đành phải nhắc nhở cậu dời sự chú ý đi, đừng chú ý đến nó nữa, thì nó từ từ sẽ hết.

Tạm biệt bác sĩ, hai người lại trở lại sân bóng rổ, lúc đẩy cửa đi vào trong sân đang vang lên tiếng hoan hô, thì ra là đội của bọn họ thắng, Thân Nhiên bị mọi người vây ở giữa cười đùa.

Quý Minh Luân đi lên phía trước, Đặng Di là người đầu tiên nhìn thấy hắn, đi đến khoác cánh tay hắn hỏi thế nào rồi. Hắn rút tay về, nói không có việc gì liền đến bên cạnh Thân Nhiên, hỏi xong tình huống thi đấu nửa sau, hắn cũng rất vui, khi mọi người thương lượng buổi tối nên đi đâu chúc mừng, hắn đề nghị đi ăn buffet, hắn sẽ mời.

Hắn là người hào phóng nhất trong đội bóng rổ, mọi người tự nhiên cũng không có ý kiến, vui vẻ thu dọn xong thì đi ăn.

Đặng Di thủy chung đi theo bên cạnh Quý Minh Luân, giúp hắn gấp quần áo, chỉnh ba lô, chuẩn bị rời đi, mới phát hiện Giang Lẫm vẫn đứng cách đó không xa nhìn bọn họ.

Nghĩ đến Giang Lẫm vừa cũng giúp sức mang đồ uống đến đây, Đặng Di đi qua nói: "Giang Lẫm, anh có muốn đi cùng không? "

Giang Lẫm đang lo lắng vì không có lý do gì để cùng đi, nghe xong liền gật đầu nói được.

Bởi vì Quý Minh Luân hôm nay không lái xe tới, ra khỏi cổng, Giang Lẫm liền đề nghị hắn ngồi xe chung xe với cậu.

Đặng Di nói: "Vậy chúng tôi sẽ đến cổng phía nam để chờ anh."

Quý Minh Luân không có phản đối, Giang Lẫm liền đi lấy xe, chờ xe chạy tới, Đặng Di mở cửa ghế sau, Quý Minh Luân đi theo phía sau cô ngồi vào.

Sau khi xe rẽ vào đường chính, Đặng Di nói với Quý Minh Luân: "Chiếc xe này cùng loại với xe của anh phải không? Về màu sắc bên ngoài, màu sắc của nội thất này giống hệt nhau. "

Ngón tay cầm vô lăng dùng chút lực, Giang Lẫm nhìn qua gương chiếu hậu, vừa vặn đối diện với Quý Minh Luân, hai người ngầm nhìn đi chỗ khác, Quý Minh Luân nói: "Là cùng một mẫu. "

"Thật sự trùng hợp, người lái mẫu xe này không nhiều lắm, Giang Lẫm sao lại nghĩ tới việc mua chiếc xe này."

Giang Lẫm đánh bản thảo trong bụng, lý do còn chưa nghĩ kỹ đã bị Quý Minh Luân chuyển đề tài: "Cậu gọi điện thoại cho Thân Nhiên, nếu như bọn họ đến trước thì để cho cậu ấy chọn chỗ ngồi, tiền tôi chuyển qua wechat cho cậu ấy. "

Đặng Di mở khóa điện thoại di động, gọi cho Thân Nhiên. Giang Lẫm lại nhìn Quý Minh Luân từ trong gương chiếu hậu, Quý Minh Luân ngẩng đầu liếc cậu một cái, sau đó lại dời tầm mắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quãng đường còn lại Quý Minh Luân đều nhắm mắt nghỉ ngơi, Đặng Di cũng không nói nhiều làm phiền hắn, cúi đầu một mực trả lời WeChat, Giang Lẫm thì toàn bộ hành trình đều tập trung lái xe, nhưng bởi vì nấc cụt vẫn chưa hết, nên cả quảng đường Giang Lẫm có chút xấu hổ.

Khi đến nhà hàng, cậu phát hiện có khá nhiều sinh viên Hạ Đại đến đây ăn cơm, chia ba người ngồi một bàn. Bọn họ xem như đến muộn nhất, chỉ có Thân Nhiên một mình ngồi ở một cái bàn bốn người vẫy tay với bọn họ.

Đặng Di đi qua trước, ngồi xuống vị trí đối diện Thân Nhiên, chờ Quý Minh Luân đi tới, cô kéo ghế ra để Quý Minh Luân ngồi.

Thân Nhiên nhìn Quý Minh Luân, thấy hắn không do dự ngồi xuống, vì thế kéo ghế bên cạnh mình ra, cười nói với Giang Lẫm: "Ngồi ở đây đi. "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi