[THỬ MIÊU] TÂM QUY HÀ ĐỘ

Triển Chiêu kinh ngạc, sau đó trái tim chợt thắt lại, gấp gáp quay đầu, liền thấy Bạch Ngọc Đường xác thực đang nằm trên giường bên kia, sắc mặt trắng bệch như cũ. Triển Chiêu hoảng hốt, gần như trực tiếp nhào lên người Bạch Ngọc Đường, một tay dò hơi thở hắn, một tay đặt lên ngực hắn.

Hô hấp, rất nhẹ nhàng, phất qua ngón tay y; tim đập, từng chút từng chút, từng tiếng từng tiếng, rung động khiến trái tim y cũng như sống dậy.

Hắn… Ngọc Đường, Ngọc Đường chưa chết! Hắn còn sống!

Một tay ôm chặt lấy Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu vùi đầu trước ngực hắn, không cách chi ức chế được tâm tình kích động trong lòng, khí tức chua xót xông thẳng lên, trào đến viền mắt, thiếu niên tới lui giữa đao quang kiếm ảnh cũng chưa từng tỏ ra sợ hãi, lúc này đây, ôm lấy thiếu niên nguyện ý vì y mà không tiếc bỏ đi tính mạng mình, nước mắt yên lặng tuôn rơi…

“Này, Miêu Nhi, ngươi sao lại khóc vậy?” Bạch Ngọc Đường vốn còn đang nhắm nghiền hai mắt, sau khi cảm nhận được sự run rẩy co rúm không ngừng của người trong lòng, cùng cảm giác nóng ướt trước ngực, cuối cùng phải phát ra tiếng kêu hoảng loạn.

Hắn, hắn chỉ muốn chọc Miêu Nhi thôi mà, ai ngờ con mèo này lại không chịu được bị chọc như thế, cư nhiên dứt khoát khóc luôn cho hắn nhìn sao? Trước nước mắt nữ nhân hắn vốn đã chịu thua, với con mèo ngốc này thì còn bó tay hơn a!

“Miêu, Miêu Nhi, ta không phải đã không sao rồi sao? Ngươi đừng khóc mà!” Bạch Ngọc Đường vội vàng vỗ vỗ lưng Triển Chiêu, lại muốn kéo y đứng dậy lau nước mắt cho y, tay chân luống cuống đến mức không biết phải làm sao.

Thế nhưng Triển Chiêu đột nhiên đứng thẳng dậy, cũng không thèm quan tâm đến nước mắt còn ràn rụa trên mặt, vung một quyền nhắm ngay bụng Bạch Ngọc Đường, phẫn nộ quát: “Bạch Ngọc Đường, tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi nếu còn dám có lần sau, không cần ngươi đi uống thuốc độc, ta trực tiếp một kiếm giết ngươi!”

Thấy Triển Chiêu tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng bừng cả người run lẩy bẩy, Bạch Ngọc Đường biết lần này quả thật đã chọc y tức điên rồi, móng chuột vội gãi gãi mu bàn tay Triển Chiêu, ra vẻ lấy lòng nói: “Miêu Nhi, ta sai rồi, ta sau này tuyệt không dám nữa đâu!”

Triển Chiêu phất tay hắn ra, căm giận nghiêng mặt qua một bên, không chịu để ý đến hắn nữa.

Bạch Ngọc Đường tiến lên trước, cười hì hì dỗ dành: “Ta nhận sai rồi còn chưa được sao? Vậy ngươi còn gạt ra chuyện rời kinh nè, ngươi còn bỏ rơi ta nè, ta cũng có tức giận đâu, vì thế, hai ngươi chúng ta mỗi người một lần, huề nhau ha. Huống hồ, nếu không phải lão quỷ kia bức ta uống cái thứ độc giả kia, ngươi cũng sẽ không…”

Mấy lời còn lại bị Triển Chiêu trừng một cái khiến hắn sợ hãi vội vã nuốt ngay vào bụng, Triển Chiêu đẩy hắn ra, nói một câu “Đừng nói chuyện với ta”, liền đứng dậy mặc ngoại bào vào, mở cửa ra khỏi phòng.

Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường sa sầm, kỳ thực hắn cũng không phải cố ý muốn chọc Miêu Nhi, hắn cũng là sau khi Đường Huyên đi ra rồi mới tỉnh lại, chỉ là không kịp cho Triển Chiêu biết hắn còn chưa chết mà thôi, con mèo này thế mà lại giận thành như thế, nghĩ lại chắc do hành động uống thuốc độc chịu chết kia của hắn thật sự đã khiến y sợ hãi quá mức rồi. Nói đi cũng nói lại, muốn trách thì trách lão quỷ họ Đường kia kìa, lừa hắn uống thuốc độc giả, còn khiến hắn khi không mất nhiều máu như vậy. Lần này Miêu Nhi giận xù lông rồi, phải làm sao mới được đây?

Vội vã đứng dậy mặc áo vào, Bạch Ngọc Đường cũng ra khỏi phòng, liền thấy phu phụ Bách Lý Tuyệt Diễm đều ở ngoài, Triển Chiêu đang đứng cạnh phụ mẫu, trên khuôn mặt vẫn còn mang biểu tình giận dữ.

Bạch Ngọc Đường bước lên trước, cười cười với Đường Huyên, tiến đến cạnh Triển Chiêu, thấp giọng dỗ dành: “Miêu Nhi, ngươi đừng giận, ta… ta sau này không dám nữa đâu…”

Nhưng Triển Chiêu không thèm quan tâm đến hắn, đi thẳng đến bên cạnh Bách Lý Tuyệt Diễm, nói: “Phụ thân, chúng ta khi nào thì rời đi?”

“Không vội không vội, độc của ngươi tuy đã giải rồi, nhưng muốn thân thể khôi phục lại như trước đây còn cần phải điều dưỡng cho tốt, ngươi cứ ở lại chỗ của lão phu mấy ngày, chờ thân thể khỏe hơn thì đi cũng chưa muộn!”

Triển Chiêu thấy vẻ mặt đồng ý của phụ mẫu, liền hướng Đường Huyên khom người nói: “Vậy quấy rầy tiền bối rồi.”

Bạch Ngọc Đường lúc này mới xem như đã hoàn toàn hiểu rõ, hắn và Triển Chiêu đều bị lão gia hỏa Đường Huyên này tính kế, ông ấy phỏng chừng vốn đã không định làm khó hắn và Triển Chiêu, nhưng cố ý lừa hắn làm ra hành động cam tâm chịu chết đó. Thật là đáng ghét. Nhưng thôi, dù sao mạng của Miêu Nhi cũng do ông ta cứu về, Bạch Ngọc Đường hắn ân oán phân minh, lúc này cũng ôm quyền nói: “Ơn ra tay cứu giúp của Đường lão tiền bối, Bạch Ngọc Đường không biết phải báo đáp thế nào, sau này nếu có gì cần sai phái, xin cứ truyền tin đến Hãm Không Đảo, Bạch Ngọc Đường dù cho máu chảy đầu rơi, quyết cũng không chối từ!”

Triển Chiêu liếc xéo hắn, hừ lạnh một tiếng, nói: “Chuyện của Triển mỗ cần Hãm Không Đảo ngươi xen vào làm gì?”

“Đúng đó, ” Bách Lý Tuyệt Diễm cũng phụ hoạ theo: “Chuyện của Chiêu nhi có Bách Lý gia và Vô song Triển gia rồi, việc gì phải làm phiền đến Hãm Không Đảo ngươi?”

Đường Huyên nhìn bộ dạng kinh ngạc của Bạch Ngọc Đường, nhịn không được bật cười, lắc đầu nói: “Được rồi, các ngươi đều mệt rồi, nên nghỉ ngơi thì đi nghỉ ngơi đi, lão phu vẫn còn một đống việc phải làm!”

“Tiền bối, có chuyện gì cần ta đến giúp cho!” Bạch Ngọc Đường biết lúc này Triển Chiêu nhất định sẽ không để ý đến hắn, huống hồ bên cạnh còn có Bách Lý Tuyệt Diễm chỉ chực chờ gây thêm loạn, thay vì đâm đầu đi hít bụi, chi bằng lưu lại giúp Đường Huyên.

Cứ thế, mọi người ở lại trong cốc mấy ngày, đợi thân thể Triển Chiêu chuyển biến tốt đẹp rồi, Bạch Ngọc Đường mới xem như thoát khỏi cơn ác mộng bị Đường Huyên thưa cơ nô dịch như sai vặt, sau khi cáo biệt Đường Huyên, bốn người rời khỏi cốc, theo đường cũ quay về.

Vô song Triển gia.

Dựa núi cạnh sông, non xanh nước biếc, Vô song Triển gia đứng đầu võ lâm Giang Nam dưới mắt người ngoài trông như một tòa thư viện, tựa như sông nước Giang Nam, ôn nhã khiến người ta không khỏi cảm thấy thoải mái.

Bách Lý Tuyệt Diễm ngồi trên lưng ngựa nhìn đại môn Triển gia, không khỏi cảm khái: bao nhiêu năm rồi chưa đến đây? Hắn cùng Triển Dịch Huyền vốn có giao tình qua nhiều đời, trước giờ đến Vô song Triển gia đều tựa như về đến Bách Lý sơn trang nhà mình, nhưng từ sau khi hắn và Hàn Âm xảy ra bất hòa, Triển Dịch Huyền sau nhiều lần khuyên bảo không có hiệu quả, hai người cũng từng cãi nhau vài lần, sau đó cũng càng ngày càng xa cách, từ đó cũng không đến Triển gia nữa.

Sau khi bọn họ rời khỏi ngọn núi Vị Danh, liền dùng bồ câu gửi thư đến kinh thành, truyền tin độc trên người Triển Chiêu đã được giải cho mọi người an tâm, mấy ngày sau, liền nhận được thư của Triển Dịch Huyền, muốn Triển Chiêu trực tiếp quay về Triển gia. Bách Lý Tuyệt Diễm nghĩ Triển Chiêu thân thể mới khỏe được một chút, nếu trở lại kinh thành tất lại muốn mặc kệ thân thể mà chạy đi xử lý công vụ, mà hắn vất vả lắm mới có được mấy ngày thanh nhàn, cũng muốn ở bên cạnh thê nhi thêm mấy ngày, vì vậy liền đổi hướng, chạy thẳng đến Vô song Triển gia.

Bạch Ngọc Đường ngồi ở vị trí xa phu nhảy xuống xe ngựa, thấy Triển Chiêu cũng đỡ Hàn Âm xuống xe, liền tiến lên bắt chuyện: “Miêu Nhi, Hàn di, có mệt không?” Hắn cùng Hàn di đi một đoạn đường, sớm đã rất quen thuộc, tính tình hắn lại cơ linh, miệng lưỡi cũng ngọt ngào, vừa mở miệng là “Hàn di Hàn di”, mua chuộc khiến Hàn Âm vui vẻ cực kỳ.

Bách Lý Tuyệt Diễm quay đầu trừng Bạch Ngọc Đường, tên tiểu tử thối này, hắn thật sự nhìn thế nào cũng không vừa mắt, nhưng Hàn Âm lại cứ che chở nó, khiến hắn chỉ có thể tự mình phiền muộn trong lòng.

Triển Chiêu nghe vậy cười: “Ngươi thật xem ta là ‘ngọc miêu’ à, vừa ngã liền vỡ, ta đã sớm khỏe rồi, ngươi đừng cứ khẩn trương như thế!”

Bạch Ngọc Đường bĩu môi, lộ ra vẻ mặt không tin.

Hai người còn đang nói, chợt thấy đại môn Triển gia mở rộng, trong cửa có mấy người lũ lượt nối đuôi nhau đi ra, lần lượt tỏa ra hai bên bậc thang, hướng Triển Chiêu ôm quyền nói: “Vô song Triển gia, Vọng Sơn Lâu Quý Dược, Thán Thủy Lâu Trình Triệt, Thính Phong Lâu Lục Ngân, Lạc Tuyết Lâu Thương Ca Cung, nghênh đón Tam công tử về trang!”

Triển Chiêu thấy trận thế này, trước là ngẩn ra, sau lập tức lắc đầu cười khổ, tiến lên làm ra động tác như đỡ lấy: “Các vị không cần đa lễ!” Thấy Sanh Tiêu đứng trên bậc thang chắp tay nhìn sang, Triển Chiêu không khỏi than thở: “Sanh đại ca, đây lại là chủ ý của nhị ca phải không?” Làm phiền lâu chủ tứ lâu ra nghênh tiếp y, xem ra nhị ca gần đây lại rảnh rỗi sinh buồn chán nữa rồi.

“Ha ha ha, Tiểu Phi, chúng ta huynh đệ thật là tâm linh tương thông nha, nhị ca vì hoan nghênh đệ về đã phải nhọc tâm lắm nha!” Theo sau tiếng nói sang sảng, Triển Diệu cũng từ trong đại môn đi ra, nhìn tiểu đệ sống sót sau tai nạn đứng dưới bậc thềm, trên mặt mang nụ cười, nhưng vành mắt vẫn nhịn không được có chút cay cay, hắn hít sâu một hơi, hướng Triển Chiêu mở rộng cánh tay.

“Nhị ca…” Triển Chiêu nhìn Nhị ca nhà mình biểu lộ tâm tình, không nhịn được sống mũi cũng cay cay, tiến lên trước, huynh đệ hai người ôm nhau thật chặt.

“Tiểu tử thối, nhị ca lần này suýt nữa bị đệ hù chết!” Triển Diệu cười cười đấm khẽ một cái lên vai Triển Chiêu, sau đó lại ôm chặt lấy Triển Chiêu.

“Nhị ca, đệ không phải đã không sao rồi sao?”

“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường đứng cạnh thấy huynh đệ bọn họ tình thâm mãi còn chưa dứt, cuối cùng nhịn không được khụ hai tiếng cắt ngang, trực tiếp kéo Triển Chiêu khỏi người Triển Diệu về lại bên cạnh mình, nói: “Triển… Nhị ca, chúng đệ đi xe ngựa một đường mệt nhọc, huynh tốt xấu gì cũng cho bọn đệ nghỉ ngơi chút chứ!”

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường trước mặt mình mà động chân động tay như vậy, mày kiếm khẽ cau, khuỷu tay chỉa về sau, chính xác đập ngay thắt lưng Bạch Ngọc Đường, khiến hắn nhất thời đau đến mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn cố nhịn không dám la đau, còn lộ ra một nụ cười trông còn khó coi hơn khóc.

Triển Diệu nhịn cười một tiếng trong cổ họng, sau đó đưa bốn người vào trang.

“Diễm thúc, Hàn thẩm thẩm, cha con ở phòng khách chờ hai người.” Triển Diệu nói xong, lại tiến đến bên tai Triển Chiêu, lặng lẽ nói: “Sau khi cha biết đệ bình an vẫn luôn nghĩ đến chuyện tính sổ đó, đệ tự mình cẩn thận đi, lần này đừng trách nhị ca không báo cho đệ hay.”

Triển Chiêu nhớ tới lần trước lúc ở trong cung, cha xuất hiện ngay lúc y không hề lường trước, liền phiền muộn liếc nhìn nhị ca nhà mình.

Từ xa đã nhìn thấy cha nhà mình đang thong thả đi tới đi lui trong đại sảnh, nghĩ đến lời nhị ca vừa nói, Triển Chiêu chân bước nhanh hơn, dừng trước mặt Triển Dịch Huyền vạch tà áo quỳ xuống, “Cha, hài nhi về rồi!”

Triển Dịch Huyền một tay kéo y lên, hai tay nắm lấy bờ vai y, tỉ mỉ quan sát một phen, thấy y tuy ốm đi không ít, nhưng tinh thần rất tốt, nét mặt cũng hồng hào, tảng đá to trong ngực cuối cùng cũng rơi xuống đất, vỗ vỗ vai Triển Chiêu, cười nói: “Con ngoan, đại nạn không chết, sau này tất sẽ có phúc!” Dừng một chút, lại nói: “Đường Huyên đó có gây khó dễ cho con không?”

Triển Chiêu nghe được lời này, không khỏi nhớ đến hành động ‘chết thay’ của Bạch Ngọc Đường, nhớ lại cảm giác đau đớn đào tim đó, sắc mặt không khỏi có chút buồn bã, nhưng rất nhanh liền thu lại, cười nói: “Hữu kinh vô hiểm.” Nói xong, liền đem chuyện trong núi ra kể sơ sơ lại một lần.

Triển Dịch Huyền nghe đến chuyện Bạch Ngọc Đường liều mình uống thuốc độc, liền cười cười vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, nói: “Bạch tiểu tử, Chiêu Nhi nhà ta có được bằng hữu như con, có thể nói là tam sinh hữu hạnh a!”

Bạch Ngọc Đường vội vã nói lời khiêm tốn: “Lời này của Huyền thúc khách khí quá, tiểu chất hổ thẹn không dám nhận!”

“Cha, mọi người suốt đường chạy về cũng mệt rồi, trước để mọi người đi nghỉ ngơi đi!” Triển Diệu thấy mọi người nói chuyện cũng đã khá lâu, liền tiến lên xen vào.

Triển Chiêu cảm kích nhìn Triển Diệu, y đương nhiên chưa quên nợ nần của y và Triển Dịch Huyền còn chưa tính xong, lần trước lúc ở trong cung vì y trúng độc nên cha tạm thời chưa có cơ hội phạt y, hiện giờ… Nhị ca chính là đang giúp y giải vây!

Triển Dịch Huyền nhìn chằm chằm Triển Chiêu, nhìn đến mức cả người y phát lạnh, sau đó mới mang theo ý cười nói: “Cũng tốt, Chiêu Nhi, con đi nghỉ đi.” Lại quay đầu nói với Hàn Âm và Bạch Ngọc Đường: “Tiểu Âm, Bạch tiểu tử, các người cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi một lát đi, tối nay ta mở tiệc đãi mọi người một bữa thật ngon!” Hắn trong lòng vẫn còn giận việc Bách Lý Tuyệt Diễm đối xử khắt khe với Triển Chiêu, vì vậy cũng không thèm hỏi ý kiến hắn, trực tiếp cho người dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi.

“Huyền thúc, không cần đâu, con đi với Miêu Nhi là được rồi!” Bạch Ngọc Đường cười tủm tỉm quạt quạt chiết phiến, hắn trước đây đến Triển gia chơi, xưa giờ đều ở trong phòng Triển Chiêu, vì vậy lần này cũng rất tự nhiên nói ra lời này.

Không ngờ Triển Dịch Huyền tự tiếu phi tiếu nhìn hắn chằm chằm, từ tốn nói: “Bạch tiểu tử, nơi này là Triển gia!”

Bạch Ngọc Đường nghe được lời này trong lòng liền có cảm giác bức bách, trái tim không nhịn được run rẩy, thầm nghĩ không ổn rồi, Huyền thúc đây là trong lời còn có lời a, ông ấy là đang… ám chỉ hắn a! Lẽ nào chuyện của hắn và Miêu Nhi không bị cha mẹ ruột làm khó, mà lại thua dưới tay vị… ách, cha nuôi này?

Nhưng hắn biết tuyệt đối không thể đấu cứng với Triển Dịch Huyền, ông ấy có ơn dưỡng dục với Triển Chiêu, nếu ông ấy không cho phép, Miêu Nhi nhất định sẽ không thể an tâm ở bên cạnh hắn, một cửa này, không thể không qua!

Hì hì cười, Bạch Ngọc Đường gấp chiết phiến lại, nói: “Được, nghe lời Huyền thúc!”

Triển Dịch Huyền mỉm cười, nụ cười ấy, khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều căng thẳng, loáng thoáng cảm thấy nụ cười này chính là nhằm vào mình, khiến ngay cả Bách Lý Tuyệt Diễm và Hàn Âm đều cảm thấy lông tơ dựng đứng, bọn họ cực kỳ quen thuộc Triển Dịch Huyền, nụ cười thế này, tuyệt đối không đơn giản!

Triển Chiêu quay lại phòng mình, thấy trong bồn tắm sau bình phong đã được đổ nước nóng, trong nước tràn ngập mùi dược hương, không khỏi thầm cảm động vì sự cẩn thận tỉ mỉ của nhị ca. Thoát y vật, bước vào trong bồn, tẩy đi bụi bặm và mệt mỏi trên người.

Triển Chiêu tựa trong bồn, hồi tưởng lại thái độ vừa rồi của cha, người tựa hồ đã biết chuyện giữa y và Ngọc Đường rồi, về điểm này, y lại không hề kinh ngạc, trước nay bản lĩnh của cha luôn rất lớn. Xem ra cha đối chuyện này… không được hài lòng cho lắm, nếu thật là vậy thì có chút phiền phức đây. Khóe môi Triển Chiêu nổi lên nụ cười khổ, đây xem là gì đây? Việc tốt gặp nhiều phiền sao?

Đang tự trầm tư, chợt nghe cửa sổ có tiếng vang, Triển Chiêu thầm nhíu mày, cả Triển gia vào lúc này lại chạy đến đây thì chỉ có một người. Kéo trung y đặt bên bồn tắm sang phủ thêm, ngay lúc bóng trắng lóe lên trên bình phong, Cự Khuyết mang theo vỏ đã chỉa ngay ngực con chuột nào đó.

“Này, Miêu Nhi, ngươi bắt chuyện khách quý thế sao?” Bạch Ngọc Đường không thèm để ý đến Cự Khuyết trước ngực, cười hì hì hỏi.

Triển Chiêu lườm hắn, hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”

“Nhớ ngươi đó!”

Triển Chiêu dở khóc dở cười, thu kiếm lại nói: “Cả đường đi ta chưa lúc nào rời khỏi đường nhìn của ngươi, lời này của ngươi không cảm thấy quá khó hiểu sao?”

Bạch Ngọc Đường lười nhác tựa vào bình phong, “Ngươi còn nói, lão cha Hầu gia kia của ngươi dọc đường phòng ta như phòng cướp ấy, ta tựa gần ngươi một chút là ông ấy lại sợ ta ăn ngươi không bằng…”

“Ngươi nói gì đó?” Triển Chiêu đỏ mặt, dùng kiếm đẩy hắn ra khỏi bình phong, “Ra ngoài chờ đi!”

Bạch Ngọc Đường sờ sờ mũi, Miêu Nhi da mặt mỏng thật, liền xoay người ra bình phong, không chút khách khí leo lên giường Triển Chiêu nằm.

Triển Chiêu mặc áo đi ra, liếc nhìn con chuột đang kê cao gối nằm, vừa lau tóc vừa nói: “Đừng nói ngươi đến chỗ ta chỉ để ngủ nha?”

Bạch Ngọc Đường xoay người ngồi dậy, kéo Triển Chiêu ngồi xuống ghế, đoạt lấy lược gỗ trong tay y, đem mấy sợi tóc đen bóng chải cẩn thận từng sợi từng sợi.

“Bạch gia không có việc gì làm, đến hầu hạ con mèo ngốc ngươi!”

Triển Chiêu mặc hắn giày vò tóc mình, mỉm cười: “Nói như thế, Triển mỗ xem ra cũng thật có mặt mũi nha!”

“Chứ còn gì, khắp thiên hạ người có thể khiến Bạch gia gia đối đãi như vậy cũng chỉ có một mình con mèo thối ngươi thôi đó.” Thấy Triển Chiêu cầm dây muốn buộc tóc lên, Bạch Ngọc Đường đưa tay ngăn lại: “Còn chưa khô, ngươi gấp cái gì, cẩn thận đau đầu!”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường bá đạo, bất đắc dĩ buông dây cột tóc, từ sau chuyện trên đường đến núi Vị Danh bị nhận lầm là nữ tử, Triển Chiêu có chút chống đối với bộ dạng buông xõa tóc của bản thân, chỉ là, việc này tuyệt đối không thể cho con chuột bạch này biết được.

“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường đột nhiên từ phía sau cong lưng, tựa đầu gác lên vai Triển Chiêu, cực kỳ thiếu tinh thần hỏi: “Bên cha ngươi nên làm sao đây?”

Cả người Triển Chiêu bị hắn ôm vào trong lòng, bên tai cảm giác được khí tức nóng bỏng mỗi khi hắn nói chuyện thì thi thoảng phà vào, trên mặt nhịn không được lại nóng bừng bừng, mất tự nhiên nói: “Ta… Cha có thể chỉ là nhất thời khó tiếp thu được thôi, ta sẽ nói chuyện với người…”

“Thôi quên đi.” Bạch Ngọc Đườngi được một tấc lại muốn tiến một thước, cọ cọ bên gáy Triển Chiêu, nói: “Để ta đi vậy, con ngoan như ngươi đối mặt với cha ngươi thế nào cũng khó xử.”

“Không… Không sao đâu…” Thân thể Triển Chiêu có chút run rẩy, nhưng cảm giác ôn nhu ấm áp lơ lửng quanh hai người khiến y không muốn lập tức giãy khỏi cái ôm của Bạch Ngọc Đường, “Nếu đã là chuyện của hai người cũng không thể cứ bắt ngươi một mình đối mặt, phía cha, chúng ta cùng đi đi!”

“Được…” Móng chuột lại càng thêm không thành thật, ngón tay đẩy ra vạt áo trung y rộng thùng thình, trượt vào, nhẹ nhàng vuốt ve làn da ấm áp nơi thắt lưng Triển Chiêu.

“Ngọc… Ngọc Đường…” Triển Chiêu run rẩy đè lại tay Bạch Ngọc Đường, khẽ thở gấp nói: “Ngươi… đừng…”

Bầu không khí trong gian phòng chỉ trong nháy mắt liền trở nên kiều diễm, cảm giác thế này khiến Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất si mê, cũng khiến Triển Chiêu không biết nên làm sao, chỉ là, tay y vẫn đặt trên cổ tay Bạch Ngọc Đường, lại không biết có nên đẩy ra không.

“Khụ khụ!”

Tiếng ho thình lình vang lên đánh thức hai người suýt chút đã đánh mất thần trí, Triển Chiêu hoàn hồn, nhanh chóng đẩy Bạch Ngọc Đường ra, đứng dậy quay đầu, liền thấy bên ngoài cánh cửa sổ rộng mở là gương mặt bình tĩnh nhìn hai người bên trong của Triển Dịch Huyền, cùng biểu tình lực bất tòng tâm của Triển Diệu.

“Cha…” Triển Chiêu hoảng loạn khép lại vạt áo lỏng lẻo, chột dạ thấp giọng gọi một tiếng, lại không biết nên nói gì mới phải.

Bạch Ngọc Đường xông lên trước, che trước mặt Triển Chiêu, gấp gáp nói: “Huyền thúc, người đừng trách Miêu Nhi, là con…”

“Ha ha, ” Triển Dịch Huyền bỗng bật cười, đẩy cửa phòng ra, ‘cạch’ một tiếng, then cửa đã gài bị gãy làm hai, rơi xuống đất, “Bạch tiểu tử, sao thế, hạ nhân không chuẩn bị khách phòng cho cậu sao?”

“Không phải, con…” Bạch Ngọc Đường cũng bắt đầu chột dạ, ở trong nhà người ta cùng con trai nhà người ta… ặc, việc này Bạch gia gia quả thật là lần đầu gặp phải.

“A…” Triển Dịch Huyền chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhàn nhạt đáp lại một chữ, sau đột nhiên nắm lấy trường bào đặt bên cạnh đưa cho Triển Chiêu, cất cao giọng nói: “Diệu Nhi, mang Chiêu Nhi đến từ đường tổ tiên sám hối đi!”

“Cha?” Triển Diệu giật mình, thật ra đây cũng không phải là hình phạt quá nặng, nói thật, từ nhỏ đến lớn, đến từ đường tổ tiên sám hối với hắn mà nói là chuyện như cơm bữa, đại ca thi thoảng cũng có đến đó thể nghiệm đôi chút, trên dưới cả nhà, chỉ có Tiểu Phi chưa từng bị phạt, cha sao nỡ chứ. Nhưng lần này, xem ra cha thật sự bị chọc cho tức chết rồi.

“Còn chưa đi?” Giọng nói của Triển Dịch Huyền lại lên cao mấy phần.

Bạch Ngọc Đường còn muốn nói gì nữa, nhưng lại bị Triển Chiêu ở phía sau túm lấy tay áo, hắn không muốn Triển Chiêu khó xử, đành phải nhịn xuống.

Triển Diệu bất đắc dĩ nhún nhún vai, thầm oán Bạch Ngọc Đường không biết thu liễm, khiến Tiểu Phi bị liên lụy.

Triển gia không phải không có gia pháp, chỉ đơn giản là Triển Dịch Huyền không cần, ít nhất là, ba vị thiếu gia hiện tại của Triển gia cũng không cần đến gia pháp. Cái gọi là đến từ đường tổ tiên sám hối, kỳ thực cũng không phải nghiêm phạt gì, không cần quỳ gối, thức ăn nước uống như cũ, nghiêm phạt duy nhất đại khái là bị hạn chế tự do mà thôi. Mọi người trong Triển gia đều biết, đến từ đường tổ tiên sám hối chỉ là để nói cho mọi người biết, Triển Dịch Huyền đã thật sự bị chọc cho không được vui, vì vậy, người bị phạt nên tự mình ngẫm lại xem rốt cuộc là bản thân đã chọc cho người không vui ở chỗ nào.

Triển Chiêu ở từ đường đợi hai ngày, Triển Dịch Huyền không hề xuất hiện, nhưng Triển Diệu mỗi ngày đều đến thăm y, Bách Lý Tuyệt Diễm và Hàn Âm cũng đến mỗi ngày, bọn họ tất nhiên đều đã đi khuyên Triển Dịch Huyền. Thế nhưng, Triển Dịch Huyền một khi đã quyết tâm, liền khuyên không được.

Đây là lần đầu tiên Triển Chiêu bị phạt đến từ đường sám hối, chỉ là, hoàn toàn không có tác dụng sám hối, bởi vì, trái tim y sớm đã vượt qua hai cánh cửa mỏng manh bay ra khỏi từ đường mà lo lắng cho con chuột bạch nào đó. Y đã bị phạt đi sám hối rồi, còn Ngọc Đường lần này đụng vào mũi thương, không biết sẽ bị cha chỉnh thế nào đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi