[THỬ MIÊU] TÂM QUY HÀ ĐỘ

Giờ hợi.

Từ cổng chính Hoàng cung nhìn sang hướng bắc, qua cây cầu Kim Thủy chính là ngự nhai, mà hai con đường rộng lớn trải dài dọc hai bên bờ đê là hai con đường đông tây hoàng thành nổi tiếng của thành Biện Lương. Bởi vì nằm phía trước hoàng cung, chỉ cách một con sông Kim Thủy vây quanh hoàng cung, vì vậy trên đường lớn hoàng thành phần lớn đều là phủ đệ của các quan to quý nhân, liền kề san sát, tất cả đều là rường cột chạm trổ tráng lệ khí thế.

Tòa phủ đệ trên con đường phía đông hoàng thành cách ngự nhai gần nhất là Hầu phủ của Sính Viễn Hầu gia Bách Lý Tuyệt Diễm, vì được Thái tổ hoàng đế chỉ thị xây dựng, nên có khí thế hơn hẳn những tòa khác.

Hôm nay là sơ thất (*ngày bảy tháng bảy), ánh trăng chẳng tròn vành vạnh, bóng đêm nặng nề dày đặc, nhưng hai bên ngự nhai nhờ được ánh lửa vàng nhạt trong cung thắp sáng mà rực rỡ hẳn lên.

Triển Chiêu cho ngựa chạy đến rồi ghìm lại trước cửa Sinh Viễn Hầu Phủ.

“Nhị thiếu gia đã về!” Trước cửa sớm có gã sai vặt vội vàng chạy xuống, nhận lấy cương ngựa, kéo ngựa đi đến cửa sau.

Một ông lão áo nâu nghe được thanh âm, từ nhĩ phòng đi ra, cười cười nhận lấy bao quần áo trong tay Triển Chiêu, nói: “Nhị thiếu gia về cũng không báo sớm một tiếng, lão nô cũng có thời gian đi chuẩn bị cho tốt!”

Triển Chiêu mỉm cười, bảo: “Hạc bá bá, người còn định khua chiêng gõ trống đón con về sao?”

Bách Lý Hạc ha ha bật cười, vừa đi theo Triển Chiêu vừa nói: “Nhị thiếu gia còn chưa ăn cơm phải không? Lão nô đi báo cho trù phòng chuẩn bị!”

“Hạc bá bá, ” Triển Chiêu kéo Bách Lý Hạc, nói: “Con ở trong phủ Khai Phong ăn rồi, không cần vội.” Chạy một ngày đường, y chẳng muốn ăn gì cả, chỉ mong có thể nhanh chóng quay lại Khinh Sương Hiên của y nghỉ ngơi một chút.

“Con đi thỉnh an phụ thân mẫu thân trước, hai người còn chưa ngủ phải không?”

“Hầu gia và phu nhân đã quay về sơn trang rồi!” Bách Lý Hạc cười có chút kỳ quái: “Hôm nay là đêm thất tịch, Hầu gia nói có thứ gì đó muốn tặng phu nhân!”

“A?” Triển Chiêu cũng không khỏi mím môi cười, cầm lại bao quần áo trong tay Bách Lý Hạc, nói: “Hạc bá bá, phiền người nói trù phòng đun nước nóng cho con, con muốn tắm!”

“A, được!” Bách Lý Hạc đáp lời, xoay người đi về phía hậu viện.

“Đúng rồi, nhị thiếu gia, ” Triển Chiêu mới vừa đi hai bước, thanh âm của Bách Lý Hạc lại vang lên phía sau, “Vừa rồi Bạch ngũ gia có tới, chờ một lúc lâu trong Khinh Sương Hiên thì đi đâu rồi mất.”

Triển Chiêu mỉm cười gật đầu, “Con biết rồi!”

Vì Triển Chiêu không thích có người hầu hạ, vì vậy Hàn Âm chỉ phái hai gã sai vặt mỗi ngày vào Khinh Sương Hiên quét tước lau dọn, những lúc khác trong này thường không có ai. Triển Chiêu đẩy cửa vào phòng, đốt đèn, đặt bao quần áo lên bàn, liền cứ để quần áo thế ngồi lên ghế tựa bên cửa sổ.

Đi tra án liên tục tại Hàng Châu, gần như chẳng có lúc nào được ngủ ngon giấc, lúc này cảm thấy có chút mệt mỏi.

Hôm nay là thất tịch, y đương nhiên biết, nửa tháng trước cũng đã bị con chuột bạch kia lải nhải bên tai suốt mấy ngày, vì vậy y mới liều mạng vội vã trở về thế này, cho kịp lời hẹn với con chuột kia.

Nhưng mà, y tựa hồ đã trễ hẹn mất rồi, sợ rằng con chuột bạch kia lại sắp không chịu bỏ qua đây.

Nhớ lại lúc vừa trở về, thấy hai bên bờ sông Biện lồng đèn treo cao cao, du khách đông như cửi, khắp nơi tràn ngập không khí vui vẻ, tên gia hỏa kia chẳng lẽ muốn cùng y đi dạo dọc sông Biện sao?

“Nhị thiếu gia, nước ấm có rồi!” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của gã sai vặt.

“A, vào đi!” Triển Chiêu đã có chút thần trí mơ hồ chợt giật mình tỉnh lại, đứng dậy đi đến cạnh bàn, lấy y vật trong bao ra xếp lại, liếc mắt thấy vò rượu nho nhỏ trong bao, trên môi chợt nổi lên chút ý cười, đây là ‘Ngọc Lâu Xuân’ không dễ gì có được của Lạc gia Hàng Châu, loại rượu này con chuột kia thèm đã lâu, lần này mang về, xem như làm quà thất tịch cho hắn vậy.

“Nhị thiếu gia, bồn tắm đã chuẩn bị xong rồi, mời thiếu gia tắm rửa!”

Triển Chiêu xoay người lại mỉm cười với hai gã sai vặt vừa bê bồn tắm vào, bảo: “Làm phiền các ngươi, quay lại nghỉ ngơi đi!”

Chờ hai gã sai vặt đã đi ra ngoài, Triển Chiêu mới đi về phía sau bình phong, cởi quần áo ra đi tắm rửa.

Cả người ngâm trong nước ấm, nước nóng vẫn còn bốc hơi nghi ngút, tẩy đi bụi bặm suốt một đường, cảm giác mệt mỏi trên người tựa hồ cũng đã được giải phóng, Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, tựa trên thành bồn, thả lỏng toàn thân.

Con chuột bạch không biết đã chạy đi đâu rồi, nửa đêm nửa hôm thế này, chẳng lẽ lại quay về Danh Cư rồi? Con chuột đó cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình không được tốt cho lắm, Triển Chiêu có thể tưởng tượng ra được bộ dạng hắn chờ y trong Khinh Sương Hiên lâu thật lâu đến nổi trận lôi đình đùng đùng bỏ đi luôn ấy chứ.

Khe khẽ nhắm mắt lại, đầu ngã về sau tựa lên thành bồn, khóe môi Triển Chiêu nhịn không được tràn ra ý cười ôn nhu: “Chuột chết!”

“Này, nói xấu sau lưng không phải quân tử nha!” Theo thanh âm bất mãn truyền đến, Triển Chiêu cũng nghe thấy tiếng động nơi cửa sổ, mới mở mắt, liền tháy một mảnh sáng trắng đột nhiên trùm kín lấy đầu, còn đang do dự không biết có nên giãy dụa hay không, một tấm bào trắng mang theo khí tức quen thuộc đã trùm kín toàn thân y, sau đó khuôn mặt đang nổi giận đùng đùng của kẻ nào đó cũng lộ ra.

“Ngọc Đường…” Triển Chiêu vừa định giải thích, liền thấy cả người nhẹ bổng, sau đó bị con chuột bá đạo kia ôm ra khỏi bồn tắm, chuyển ra khỏi bình phong, trực tiếp ném lên giường.

“Ưm…” Triển Chiêu nhịn không được nhíu mày, tuy giường nệm mẫu thân chuẩn bị cho y rất êm, nhưng bị người ta ném lên như thế vẫn khiến y bị đụng rất đau.

Con chuột chết này, y cả người đều là bọt nước còn chưa lau khô đã bị hắn ném lên giường, xem coi vậy là sao đây.

Muốn xuống giường lau người, nhưng vừa khẽ nâng người, thân thể Bạch Ngọc Đường đã trực tiếp áp xuống.

“Ngọc Đường…” Triển Chiêu tựa hồ cũng đã hiểu rõ, lúng túng thấp giọng gọi một tiếng, nhưng những lời tiếp theo đã bị đôi môi lửa nóng ấy ngăn lại.

Nụ hôn vừa dứt, Triển Chiêu đã thở hồng hộc, cả khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, nhắm mắt tựa trong lòng Bạch Ngọc Đường, hàng mi dài khẽ rung động.

Nhìn tình cảnh tú sắc khả xan (*cực kỳ thanh tú xinh đẹp) thế này, Bạch Ngọc Đường nhịn không được cong môi cười, con mèo con này, tuy đã nguyện ước kiếp này cùng hắn, nhưng cái bệnh hay xấu hổ này sao cũng không sửa được, nhưng y càng xấu hổ, hắn lại càng thích chọc y, cuối cùng thành trò chơi hắn thích đến nỗi chẳng muốn buông tay.

“Miêu Nhi, nửa tháng trước ngươi đã đáp ứng ta thế nào hả? Cư nhiên lại bắt Bạch gia gia phải chờ ngươi một phen như thế, ngươi nói xem, ta phải phạt ngươi thế nào đây?” Bạch Ngọc Đường cúi người, áp khuôn mặt tuấn tú vào sát mặt Triển Chiêu, hướng cái lỗ tai đang đỏ bừng bừng mà thổi một hơi.

Cả người Triển Chiêu run lên, rặng mây đỏ ửng trên mặt càng dày thêm, cả người không tự chủ được mà lùi về sau, nhưng Bạch Ngọc Đường sao có thể cho y như nguyện, cánh tay vòng lấy thắt lưng Triển Chiêu, thân thể thon gầy ấy lại bị hắn ôm vào lòng.

“Ngọc… Ngọc Đường… Ta đã cố sức chạy về…” Triển Chiêu có chút hoảng loạn nhìn hắn, trông bộ dạng của con chuột bạch này, đêm nay sợ rằng khả năng y có thể chạy trốn không được lớn cho lắm.

“Gọi cái gì cũng vô dụng…” Bạch Ngọc Đường nở nụ cười tà mị, đôi môi ngậm lấy vành tai hơi ẩm ướt, đầu lưỡi khẽ liếm láp mấy cái, sau đó dùng răng bắt đầu khẽ day day: “Sớm biết sẽ có hôm nay, việc gì ban đầu lại làm?”

“Nhưng mà…” Triển Chiêu nghiêng đầu giãy khỏi tập kích của Bạch Ngọc Đường, vươn tay đặt trên vai hắn, ngăn không cho hắn lại gần mình.

“Nhưng mà cái gì?” Bạch Ngọc Đường lại nở nụ cười tà khí, khẽ nâng người dậy, thấy Triển Chiêu len lén thở phào nhẹ nhõm, khóe môi lại nổi lên một nụ cười đắc ý, ngón tay kéo lấy áo bào trắng phủ trên người Triển Chiêu, khẽ khàng kéo ra, liền nghe thấy tiếng hít khí của Triển Chiêu, bờ ngực cùng một nửa vai liền lộ ra. Triển Chiêu hoảng loạn vươn tay chặn lại y bào trên người, Bạch Ngọc Đường liền nhân cơ hội lén đặt một nụ hôn lên môi y.

“Ngươi…” Thời gian hai người nguyện ước chưa dài, Triển Chiêu lại là người trước giờ luôn giữ mình, bình thường cực ít khi có động tác thân mật nào với Bạch Ngọc Đường, ở trên giường sao có thể là đối thủ của hắn, bị Bạch Ngọc Đường trêu chọc vài cái cả người đã mềm nhũn, không cách chí chống lại thế tiến công của Bạch Ngọc Đường được.

Bạch Ngọc Đường cười như con chuột vừa trộm được đồ, cúi đầu chôn mặt trên cần cổ Triển Chiêu, bờ môi hôn lên gáy y, sau đó giở ý xấu mút một cái.

“Ưm…” Triển Chiêu nhịn không được, đôi môi mỏng khẽ nhếch, một tiếng rên khẽ vốn bị áp chặt giữa hai cánh môi không tự chủ được bật ra.

Cảm giác được Triển Chiêu co người lại muốn tránh, Bạch Ngọc Đường lại đè thấp người, đôi môi lửa nóng áp lên tai Triển Chiêu, thấp giọng nói: “Miêu Nhi, đêm nay ngươi trốn không thoát đâu!”

Triển Chiêu chỉ cảm thấy bên tai tê dại, nhịn không được cả người cũng bắt đầu run rẩy, thấp giọng thở gấp nói: “Ngọc Đường… Ta… Ta mệt lắm rồi…”

Nhìn bộ dạng vừa thẹn vừa gấp của y, Bạch Ngọc Đường cũng có chút mềm lòng, nhưng hắn nửa tháng nay không được gặp con mèo này, lần này động tình, quả thật có chút khó mà nhịn cho được, liền dứt khoát chôn đầu trên cần cổ Triển Chiêu, ủy khuất nói: “Miêu Nhi, ta đã nửa tháng rồi không được gặp ngươi.” Ngoài miệng nói thì cứ nói, nhưng trên tay đã bắt đầu không thành thật xoa tới xoa lui trên thắt lưng mềm dẻo của Triển Chiêu: “Ngươi trước đây không cho ta đụng vào ngươi, nhưng tốt xấu gì buổi tối ta cũng có thể ngủ chung giường với ngươi, nhưng ngươi đi nửa tháng, mỗi tối ta chỉ có thể ôm gối ôm chăn của ngươi mới có thể ngủ được…”

Cảm giác được người dưới thân đã hơi thả lỏng, Bạch Ngọc Đường thầm cười trộm trong lòng, tay lại không nhịn được loanh quanh tại mấy điểm mẫn cảm nơi thắt lưng Triển Chiêu: “Miêu Nhi, ta nhịn đến mức thấy khó chịu lắm!”

Dù sao cũng đều là thanh niên huyết khí phương cương, Triển Chiêu tuy thẹn không chịu nổi, nhưng cũng bị hắn trêu chọc cho dần dần động tình, bất đắc dĩ thở dài, buông lỏng bàn tay đang chặn lại y bào trên người, lí nha lí nhí nói: “Ngươi… nhẹ chút…”

Bạch Ngọc Đường lập tức cười đến hai mắt cong cong như đứa nhỏ được cho kẹo mật, cúi đầu mút một cái thật kêu trên làn da ôn nhuận dưới tai Triển Chiêu.

“Á –” Triển Chiêu nhíu mày trừng hắn, thở hổn hển nói: “Đừng… chỗ này áo che không được…”

Nhưng Bạch Ngọc Đường không thèm để ý, bảo: “Vậy thì có gì…” Hắn thật ra còn ước gì toàn bộ người trong thiên hạ đều biết Miêu Nhi là của hắn, nhưng suy đi nghĩ lại, đôi môi vẫn chỉ dám day day trên cần cổ Triển Chiêu, con mèo con này da mỏng lắm, nếu chọc y giận, hắn cũng chả có lợi lộc gì.

Bởi vì vừa tắm xong, trên người Triển Chiêu toát ra hương sen thoang thoảng khiến Bạch Ngọc Đường càng thêm ý mã tâm vượn: “Miêu Nhi, Miêu Nhi, ngươi thật thơm…”

Vươn tay khẽ phất, màn giường hồng phấn bằng lụa mỏng như tấm màn nước từ trên cao tuôn trào tung bay, phản chiếu ra cảnh tượng kiều diễm…

Sáng sớm.

Yên hà như huyễn, lưu quang như nước, một ngọn gió khe khẽ phất qua, khiến chùm phong linh treo dưới mái hiên phát ra tiếng ‘đing đang đinh đang’, làm đôi chim hoàng anh đang rỉa lông nơi góc hiên bị kinh động tung cánh bay mất.

Triển Chiêu bị tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ đánh thức, vừa mở mắt liền cảm thấy mi mắt vừa cay vừa xót, như thể bị ai đó hạ thuốc mê, làm sao cũng không muốn mở ra.

Nếu như có thể, Triển Chiêu thật chỉ mong có thể cứ thế mà ngủ suốt một ngày, nhưng mà, tuy đã có màn giường che chắn, bên trong giường cũng là một mảnh hôn ám, nhưng thói quen dậy sớm đã được luyện thành sau nhiều năm vẫn khiến ý thức y rất rõ ràng, y hôm nay đã dậy trễ mất rồi.

Khẽ giật giật người, cảm giác sưng trướng đau nhức lập tức từ thắt lưng truyền đến khắp người, khiến Triển Chiêu nhịn không được khẽ hừ một tiếng, sự đau nhức khắp người này cũng nhắc nhở y tất cả sự điên cuồng hoang đường tối qua.

Gian nan trở mình, Triển Chiêu từ trong lòng cái tên Bạch Ngọc Đường đại khái còn đang trong mộng đẹp kia giãy ra, một tay nhẹ nhàng xoa xoa thắt lưng, thầm lầu bầu trong lòng, con chuột chết chẳng biết tiết chế này, thật muốn giày vò cho y khỏi xuống giường được luôn sao?

“Miêu Nhi…” Triển Chiêu khẽ động, Bạch Ngọc Đường cũng liền tỉnh, vừa mở mắt thấy Triển Chiêu xoay lưng về phía hắn xoa xoa thắt lưng, trong lòng biết bản thân tối qua có chút quá phận mất rồi, liền tiến tới vươn tay khe khẽ xoa xoa thắt lưng cho Triển Chiêu.

Tay thì ôn nhu nhưng miệng cũng không chịu lỗ, môi cong lên một nụ cười xấu xa, Bạch Ngọc Đường vừa hôn hôn liếm liếm mấy ‘cánh hoa’ nho nhỏ hắn đã lưu lại trên cần cổ Triển Chiêu, vừa hàm hồ bảo: “Miêu Nhi, mới thế thôi đã không xong rồi sao?”

Triển Chiêu lúc này quả thật là không còn hơi sức đâu mà ra tay đập hắn, nhưng nhất định sẽ không cho con chuột bạch đã được tiện nghi còn khoe mẽ này tiếp tục ở trên giường làm xằng làm bậy.

“Sắc lão thử, còn không phải tại ngươi…” Mấy lời tiếp theo lại chẳng biết phải mở miệng thế nào, liền phất tay hắn ra, cắn răng đỡ người dậy.

“Miêu Nhi, đi đâu?” Bạch Ngọc Đường đặt nửa người trên người Triển Chiêu, không cho y đứng dậy, cười hì hì hỏi.

“Nói nhảm, ta mỗi ngày phải làm gì ngươi còn không biết?” Triển Chiêu tức giận trừng Bạch Ngọc Đường, y dậy đã trễ, cái tên này còn quấy rầy.

“Ta biết, tống Bao đại nhân nhà các ngươi vào triều, trong lòng ngươi lúc nào cũng nhớ thương Bao đại nhân của ngươi…”

Hắn vươn tay ấn Triển Chiêu quay lại giường, tay vẫn như cũ dùng sức xoa xoa thắt lưng cho Triển Chiêu, thanh âm cũng chuyển sang ôn nhu đến mức khiến người ta muốn chết chìm luôn: “Bộ dạng ngươi thế này ra ngoài có thể cưỡi ngựa được sao? Đôi mắt khéo léo như hồ ly của Công Tôn tiên sinh vừa liếc cái là nhận ra được ngay!”

Triển Chiêu đương nhiên biết tình huống bản thân lúc này không được tốt cho lắm, nhịn không được phẫn uất trừng hắn, vừa lúc nhắc đến, còn không phải đều do cái tên đầu sỏ yêu cầu vô độ này gây ra sao, hắn nếu không giày vò y đến nửa đêm, y cũng không đến mức biến thành thế này!

Bạch Ngọc Đường đương nhiên biết Triển Chiêu không vui, mà bản thân hắn cũng đuối lý, lúc này quan trọng nhất đương nhiên là dùng lời ngon tiếng ngọt trấn an y.

“Ta xem ngươi vừa trở về, chắc còn chưa có việc quan trọng nào đâu, ngươi ngủ đi, ta thay ngươi tống Bao đại nhân vào triều!”

“Ngươi?” Triển Chiêu có chút kinh ngạc liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, hắn trước đây còn nói bộ dạng y lúc cưỡi ngựa dẫn đường trước kiệu Bao đại nhân trông rất ngốc, sao hôm nay cư nhiên lại chủ động muốn thay y đi vậy.

Nhìn ra vẻ hoài nghi trong mắt Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cũng không giận, còn lộ ra nụ cười đủ mê hoặc chúng sinh, thấp giọng nói: “Ta biết đêm qua khiến ngươi mệt chết rồi, hôm nay đương nhiên phải biểu hiện chút chứ, công phu của ta đi bảo hộ Bao đại nhân ngươi còn phải lo lắng sao, yên tâm ngủ thêm một lúc đi, quay về sẽ mang điểm tâm của Danh Cư cho ngươi!”

Nói xong, nhanh chóng hôn khẽ lên khóe môi Triển Chiêu, đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài.

Khẽ thở phào nhẹ nhõm, Triển Chiêu vô lực nằm trong chăn, cảm giác được nơi vừa được Bạch Ngọc Đường xoa xoa còn chút hơi ấm nong nóng, trên người tựa hồ cũng đã dễ chịu hơn chút ít, nhưng mà, mi mắt lại bắt đầu cay cay, sợ rằng phải ở trên giường ngủ đến trưa mất.

Chuyện tống đại nhân vào triều đã có Bạch Ngọc Đường đảm nhiệm, có hắn coi như cũng thật sự an tâm, chạy suốt một ngày một đêm, lại thêm bị giày vò đến nửa đêm, chỉ ngủ hai canh giờ đương nhiêu không đủ bổ sung lại. Triển Chiêu trong lúc mơ mơ màng màng suy nghĩ lại nặng nề đi vào giấc ngủ.

Tựa hồ còn chưa ngủ được bao lâu, trong mông lung Triển Chiêu hình như nghe được tiếng động nơi cửa phòng, sau đó màn giường được nâng lên, một thân thể ấm áp chen lên giường, nằm xuống dán sát thân thể y, một tay kéo lấy y ôm vào lòng, một tay dùng lực vừa phải nhẹ nhàng xoa xoa thắt lưng y.

Không cần mở mắt, Triển Chiêu cũng biết là Bạch Ngọc Đường vừa trở về, khí tức ấy với y mà nói đã quá sức quen thuộc.

“Sao lại nhanh như thế?” Cả người Triển Chiêu thật sự bủn rủn cả, vì thế mặc cho cánh tay Bạch Ngọc Đường làm loạn, còn mình thì tìm lấy vị trí thoải mái rồi gối lên cần cổ hắn, mơ mơ hồ hồ hỏi.

“Triệu Tiểu Long và văn võ bá quan đều thông cảm cho Ngũ gia, hôm nay không có đại sự nào cả, đương nhiên là ‘có việc sớm tâu, không việc bãi triều’ rồi, Bao đại nhân ta đã đưa về rồi, ngươi cứ an tâm ngủ đi, ta cùng ngươi!” Bạch Ngọc Đường ngửi ngửi mùi hương thoang thoảng trên những sợi tóc của Triển Chiêu, thanh âm trầm thấp nhu hòa tựa như nỉ non.

“Ừm…” Triển Chiêu hỗn loạn khẽ hừ một tiếng, ngay lúc thanh âm phiêu tán trong không khí, ý thức cũng dần dần chìm vào giấc ngủ say.

Bạch Ngọc Đường lẳng lặng nhìn khuôn mặt say ngủ ôn nhuận của người trong lòng, khóe môi bất giác nổi lên ý cười khó nói thành lời, Bạch Ngọc Đường phong lưu thiên hạ, đã trúng phải loại độc dược tên là Triển Chiêu.

Trên bàn, bình sứ xanh ngọc ‘Ngọc Lâu Xuân’, giữa căn phòng tràn đầy ý xuân, yên lặng phát sáng lấp lánh…

————–CHÍNH THỨC HOÀN—————-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi