THÚ NAM VÀ TIỂU BẠCH

Nhưng hiển nhiên cô đã đánh giá thấp lời nói ác độc của Hình Diễn, chỉ thấy khóe miệng anh giật giật, "Theo anh được biết, em cũng già hơn họ mà?"
Viên Lai Lai: . . . . . .
Một thời gian sau Viên Lai Lai đi làm như thường ngày, nếu Hình Diễn nói một tháng sau mới cử hành hôn lễ, nhất định tuần trăng mật sẽ sau đó rồi, chỉ là cô thật không ngờ một tuần sau Hình Diễn gọi điện nói kêu cô đi đến nhà thờ, có chuyện quan trọng muốn nói với cô, cô vội vàng chạy đến nhà thờ, không thấy Hình Diễn, ngược lại bị một đám phụ nữ cưỡng chế đưa đến phòng Tiểu Hắc trang điểm thay áo cưới, mới phát hiện ra mình bị kết hôn, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, cô vẫn đang thấp thỏm lo lắng, có loại người thúc ép bức bách như vậy sao?
Nói với nhân viên muốn gặp chú rễ, kết quả chú rễ không đến, ngược lại người đến lại là Tư Tình, cô giận tái mặt, sao cô ta cũng tới? Theo thói quen Viên Lai Lai coi Tư Tình như là quân địch, bất kể nhìn từ phương diện nào cô ta cũng ưu tú hơn mình, người lại dịu dàng, nếu cô là đàn ông, cô cũng thích người phụ nữ này .
Tư Tình nhìn Viên Lai Lai trong gương, mái tóc dài của cô được bới lên, bởi vì đã trang điểm nên thoạt nhìn trông sôi nổi hoạt bát hơn ngày thường rất nhiều, áo cưới màu trắng sữa làm tôn lên khí chất của cô, mọi cử động có vẻ rất sống động, cô chợt hiểu tại sao Hình Diễn lại yêu cô ấy, suy nghĩ đơn thuần, hoạt bát đáng yêu, mọi cảm xúc đều viết rõ trên mặt, khiến cho người khác khỏi phải suy đoán, có thể khiến cho người khác vui vẻ, Hình Diễn nên yêu người như vậy.
Nhìn ánh mắt đề phòng của Viên Lai Lai, cô cười cười, "Tôi sẽ không cướp anh ấy, anh ấy đã sớm không thuộc về tôi."
Nhưng Viên Lai Lai không thể lơ là, "Anh ấy quan tâm cô như vậy, mọi mặt cô đều tốt hơn tôi, ngộ nhỡ ngày nào đó anh ấy đã thông suốt thì phải làm sao?" Cô vẫn cho rằng Hình Diễn thích loại người như cô là vì anh nghĩ không thông, chỉ sợ ngày nào đó anh chợt thông suốt, rồi bỏ đi.
"Sao có thể, khi trong mắt anh ấy cô mới là người tốt nhất, lúc đó chúng tôi lớn lên cùng nhau, và Ninh Ninh cũng coi như là thanh mai trúc mã, tôi là con gái riêng, tuy ba đối xử tốt với tôi, nhưng Ninh Ninh và mẹ cô ấy vẫn xem tôi như là cái đinh trong mắt, Ninh Ninh lại có tính kiêu căng ngạo mạn của mẹ mình, vẫn âm thầm nhằm vào tôi, A Diễn đối với tôi đa phần là thương hại, giống như bảo vệ kẻ yếu, dần dần không phân biệt được rốt cuộc là tình yêu hay là tình thân, sau này lại xảy ra chuyện như vậy, anh cũng rất tổn thương, có điều trong chuyện đó tôi đã biết rõ tim của mình, tôi bỏ đi sau đó anh ấy đi tìm tôi, nhưng tôi đã gặp được Johnson, lại không muốn anh ấy càng lún càng sâu, khi đó chúng tôi cũng đã hiểu tình cảm mà chúng tôi dành cho nhau là tình huynh muội, không hơn không kém, nếu khi đó không đến với nhau thì sau này sẽ càng không xảy ra, cô yên tâm đi."
Viên Lai Lai cúi đầu suy nghĩ một chút, "Có phải anh ấy kêu cô nói chuyện này với tôi không?
"Anh ấy chỉ sợ cô hiểu lầm, kêu tôi nói với cô."

"Nhưng. . . . . . Không phải anh ấy nói một tháng sau mới cử hành hôn lễ sao? Sao bỗng nhiên lại biến thành hôm nay?" Viên Lai Lai không hiểu.
"Chắc là vì cô quá gần gũi với La Tấn, anh sốt ruột nên mới như vậy, " Tư Tình đưa tay lên chạm vào chiếc áo cưới đính kim cương của Viên Lai Lai, "521 viên kim cương, buổi tối nhớ đếm thử xem."
Viên Lai Lai ngẩn người, "Là kim cương thật?"
"Đương nhiên."
Mặt Viên Lai Lai nhìn khốn khổ khắp nơi đều là áo cưới đính kim cương, "Tôi có thể đổi cái khác không?"
Tư Tình sửng sốt, "Tại sao?"
Viên Lai Lai chỉ chỉ kim cương, "Ngộ nhỡ rơi mất, tối nay có để tôi ngủ hay không hả? Một viên trị giá biết bao nhiêu là tiền chứ!"
Tư Tình rốt cuộc đã hiểu sự co giật trên khuôn mặt Hình Diễn và tại sao lại xuất hiện vẻ mặt đó rồi, bởi vì ngay giờ khắc này cô cũng bị như vậy, nhìn bóng dáng cuống cuồng tìm cây kéo của Viên Lai Lai, cô đã hiểu, ai lấy được người phụ nữ này, báu vật trong tất cả báu vật, đã là người có phúc rồi, cô tiến lên giữ chặt Viên Lai Lai, "Khách khứa đã sắp đến đủ, đừng đùa nữa, đợi một chút bác trai sẽ vào đây dắt cô ra ngoài, vừa rồi lúc tôi vào đây nhìn thấy ba cô đang ở đó."
Viên Lai Lai ngơ ngác một hồi, thật là bất hiếu, lại quên mất cha mẹ ruột! Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, ba Viên đẩy cửa ra tặng cho cô một cái ôm thật chặt, cơ thể sau khi phẫu thuật của ông ngày càng khỏe hơn, mặt cũng hồng hào hơn, nhìn Viên Lai Lai vừa kích động vừa hưng phấn, chỉ lẩm bẩm nói: "Lấy chồng rồi tốt, lấy chồng rồi tốt." Trước đó vài ngày ông và mẹ Viên vẫn lo lắng về chuyện này, hai người mặc dù đã đi đăng ký, nhưng lại che giấu suy cho cùng chuyện đó cũng không phải là chuyện tốt, lại không tiện nói ra, cứ giả vờ như cái gì cũng không biết, kết quả ngày hôm qua con rể đã tự mình đi đến bệnh viện nói với hai người hôm nay sẽ cử hành hôn lễ, còn không cho nói với con gái, chỉ nói muốn cho Viên Lai lai một sự kinh hỉ, ông và bạn già dĩ nhiên phối hợp với Hình Diễn.

Viên Lai Lai đưa tay lau khóe mắt ẩm ướt của ba Viên, "Cha, con lập gia đình chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao? Khóc gì chứ?" Lại nhìn mẹ Viên, "Không phải người ta đều nói gả con gái thì mẹ sẽ khóc sao? Ba nhìn mẹ xem, cười tươi như bông hoa Cúc, khỏi cần phải nói mẹ vui vẻ đến mức nào."
Tư Tình nhìn thấy ba người họ vui vẻ hòa thuận, cười cười lui ra ngoài, thấy Hình Diễn đang chờ ở trước cửa, buông lỏng tay, "Cô ấy không còn hiểu lầm."
Hình Diễn gật đầu một cái, "Cám ơn."
Tư Tình vỗ vỗ cánh tay anh, "Tình cảm giữa chúng ta như thế, anh vẫn nói cám ơn em sao, nhưng mà lần sau ngàn vạn lần phải cẩn thận hơn một chút, đừng đặt kim cương ở chỗ dễ xê dịch rơi rớt, nếu không buổi tối vợ anh sẽ không ngủ được ."
Hình Diễn nghe ra ý nhạo báng của cô, nhíu mày nói, "Anh đã dặn dò hơn ngàn vạn lần phải làm chắc chắn một chút, nhất định sẽ không rơi mất."
Ngược lại Tư Tình sửng sốt một chút, không nghĩ tới chuyện nhỏ như vậy anh cũng để ý đến, xem ra anh đối xử với Viên Lai Lai thật sự đã toàn tâm toàn ý, "Chúc mừng anh."
Hình Diễn nhẹ nhõm cười như trước nay chưa từng có, "Cám ơn." Vừa lúc nhìn thấy cách đó không xa có người vội vã đi tới, mặt lại thêm u ám.
La Tấn đi lên trước, "Không phải nói, tháng sau mới kết hôn sao?"
Viên Lộc từ hướng khác đi tới, "Sao lại bất ngờ như vậy, may là hôm qua tôi mới đi công tác về."

Tần Miểu lôi kéo Lưu Hằng từ bên ngoài vội vã đi tới đây: "Có nhầm hay không, hôm nay kết hôn hôm qua mới nói cho tôi biết, rốt cuộc có để cái người sống này ở trong mắt hay không hả? Viên Lai Lai đầu heo kia đâu?"
Mặt Viên Lai Lai tối lại từ phòng hóa trang đi ra nhìn mọi người: "Tôi cũng vậy, hôm nay mới biết . . . . ."
Mọi người: . . . . . . !
Con ngươi của La Tấn và Viên Lộc lập tức lóe sáng ngay lúc nhìn thấy Viên Lai Lai, Viên Lộc nhanh hơn một bước, tiến lên trước nhìn thẳng vào mắt cô: "Một lát nữa anh và bác sẽ đi cùng em bước lên thảm đỏ."
La Tấn cũng tham gia: "Tôi giúp anh!"
Viên Lai Lai nhìn La Tấn một chút rồi lại nhìn Viên Lộc một chút : "Ba người cùng đi trên thảm đỏ có được không?"
Hai người đồng thời gật đầu: "Dĩ nhiên là được!"
Viên Lai Lai nhìn Tần Miểu một chút, xin ý kiến của cô, Tần Miểu phất tay một cái, "La Tấn ở lại! Đến lúc đó anh phải đi theo tôi!" Lời vừa mới dứt liền bị người khác lôi đi.
Viên Lai Lai nghiêng đầu nghĩ, "Một người đi cũng là đi, ba người đi, cũng là đi, vậy thì chúng ta đi thôi."
Khách mời đã đến đầy đủ, trong tiếng chúc phúc Viên Lai Lai kéo cánh tay của ba Viên chậm rãi tiến lên, bên kia gần như kéo cô lên, cô hung hăng nhìn La Tấn và Viên Lộc một cái, hôm nay cô là cô dâu, không phải phạm nhân bị dẫn ra pháp trường! Nhưng hai người kia hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ, mắt nhìn về phía trước, Viên Lai Lai nổi giận, cũng nhìn về phía trước, lúc nhìn thấy tia dịu dàng ấm áp trong mắt Hình Diễn, nghĩ đến lời nói của Tư Tình, cô chợt yên tâm như chưa từng được yên tâm, bạn hãy nhìn xem, nhiều mỹ nữ như vậy nhưng ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều hướng về phía cô, chưa bao giờ mảy may nhìn đi chỗ khác, cho dù Tư Tình liên tục nhìn anh, người đàn ông này, người đàn ông của cô, cũng có lúc đáng yêu đến mức khiến cho người ta sợ.
Suy nghĩ quá nhiều, thế cho nên hai chân vấp vào nhau, gần như bay lên không rồi đáp xuống trước mặt Hình Diễn cũng không nhận ra, chỉ lo cười khúc khích.

Lúc ba Viên nắm lấy cô tay đặt vào tay Hình Diễn, Viên Lai Lai thậm chí không thể dời ánh mắt nhìn ba mình một cái, cô dồn toàn bộ sự chú ý của mình cho Hình Diễn, chợt nhận ra mình vốn đã yêu anh nhiều như vậy. Nhưng lúc rút cái tay còn lại ra lại gặp khó khăn, dùng sức rút ra hai lần, lúc đang cố thoát khỏi bàn tay của La Tấn, người vừa nghiêng về phía trước.
Mẹ nó, bị La Tấn đùa bỡn! Người đẹp trai quả nhiên không đáng tin cậy!.
Hình Diễn nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, nhìn La Tấn một cách ý vị sâu xa, La Tấn biết điều lui về sau hai bước, khóe miệng mỉm cười nhìn hai người. Hình Diễn vỗ nhẹ nhẹ lưng Viên Lai Lai hai cái, mới kéo cô đến đứng trước mặt cha xứ.
Cho đến khi cha xứ hỏi: Con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng không? Dù ốm đau hay khỏe mạnh, hoặc vì mọi lý do khác, cũng yêu thương anh ta, chăm sóc anh ta, tôn trọng và chấp nhận anh ta, mãi luôn một lòng một dạ không thay đổi cho đến cuối đời không?
Viên Lai Lai mới chuyển vẻ tức giận La Tấn một cách thần kỳ sang giọng nói nhẹ nhàng: Con đồng ý. Cô phải báo thù! Cô muốn nhờ Hình Diễn giúp cô báo thù!
Hình Diễn nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, con đồng ý, đây chính là câu nói yêu thương êm ái nhất trong cuộc đời này mà anh được nghe.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Lai Lai vẫn tức giận như cũ, nụ cười của anh càng ngày càng rực rỡ, nâng mặt cô lên rồi hôn xuống thật sâu.
Đây mới là điều anh muốn, cả một đời của cô.
Hết 》


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi