THÙ NGỌC - ÔN THỜI

Trong Thính Trúc Viên, không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. 

Hương đàn thoang thoảng bay lên từ lư hương, làm mờ đi ánh mắt sắc bén của tổ mẫu. 

Tổ mẫu nhìn ta từ trên xuống dưới, như muốn nhìn thấu tâm can ta: "Chẳng phải con vẫn luôn có ý với Thái tử sao, tại sao lại không chọn hắn?" 

Ta quỳ rạp xuống đất, trầm giọng nói: "Chính vì con có ý với Thái tử, nên con mới không thể gả cho hắn. Con không muốn tự làm mình đau khổ, vì chờ đợi một người không trở về mà đau lòng đến tan nát cõi lòng. Kính xin tổ mẫu thành toàn cho con.”

Rất lâu, cho đến khi ta quỳ đến hai chân tê dại.

Cuối cùng cũng nghe thấy tổ mẫu thở dài một tiếng, dịu dàng nói rằng: "Thôi vậy, ngày mai vào cung ta sẽ bẩm rõ ràng với Hoàng thượng, ban hôn cho con."

Ta vẫn quỳ rạp trên mặt đất, lại dập đầu một cái.

Kiếp này, ta không muốn gả cho Lý Cẩn Thần nữa.

Hai ngày sau, người người tấp nập, thành Trường An nhộn nhịp như xưa.

Ta như thường lệ ra ngoài mua sắm, lại bị Thái tử đang trên đường xuất cung chặn xe ngựa.

Hắn kéo chặt dây cương, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, vẫn phong lưu tuấn tú như trước.

Thế nhưng hắn lại nhíu mày nhìn ta, giọng nói lạnh lùng: "Nghe nói nàng cầu thánh chỉ ban hôn? Thẩm Ngọc Thư, nàng cứ gấp gáp như vậy sao?"

Ánh mắt lạnh nhạt của hắn như những mũi kim đ.â.m vào mắt ta, ta hơi nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của hắn, nhẹ giọng nói: "Điện hạ yên tâm, hôn sự này không liên quan đến điện hạ."

Sắc mặt hắn càng thêm đáng sợ, cười lạnh một tiếng: "Không liên quan đến Cô? Nàng đã bị Cô ôm ấp, ngoài Cô ra ai dám cưới nàng? Sớm biết nàng dây dưa như vậy, năm đó lúc giặc cỏ nổi loạn Cô đã không nên cứu nàng."

Ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: "Điện hạ đừng giận, thật sự không phải..."

"Đủ rồi!"

Lời nói bị hắn cắt ngang, vẻ mặt hắn giận dữ, đột ngột xoay người lên ngựa, từ trên cao nhìn xuống ta: "Ta sẽ cưới nàng, cho nàng ngôi vị Thái tử phi, còn những thứ khác thì nàng đừng mơ tưởng nữa."

Nói xong hắn quay đầu nhìn liếc kiệu nhỏ màu xanh phía sau, quát một tiếng "Đi" rồi nghênh ngang bỏ đi.

Chỉ để lại ta giữa chốn phồn hoa náo nhiệt này, bị bụi bay mù mịt làm cho ho sặc sụa.

Kiệu nhỏ màu xanh từ bên cạnh lướt qua, một bàn tay trắng nõn vén rèm xe lên, thấp thoáng lộ ra một gương mặt quen thuộc.

Là muội muội của ta.

Ta cười khổ lắc đầu, xoay người bước lên xe ngựa.

Từng là một đôi thanh mai trúc mã, ta cũng không biết sao lại trở nên như vậy.

Rõ ràng trước kia hắn là người che chở cho ta nhất, luôn miệng gọi Thư muội muội, mỗi khi dự tiệc trong cung chỉ cần không thấy ta là lại hỏi thăm tổ mẫu.

Là từ khi nào thì bắt đầu thay đổi vậy?

Chắc là từ sau khi hắn cứu ta khỏi tay bọn cướp. 

Lúc ấy hắn ôm ta trong lòng, hốt hoảng lo sợ, chỉ e ta xảy ra chuyện chẳng lành. 

Thế mà khi nghe Hoàng hậu muốn gả ta cho hắn, sắc mặt hắn lại thay đổi hẳn. 

Về sau, hễ có ai nhắc đến hôn ước miệng của chúng ta, hắn liền sa sầm nét mặt, chẳng buồn đoái hoài đến ta nữa. 

Ban đầu ta không hiểu vì sao lại như vậy.

Mãi cho đến đêm tân hôn của muội muội thứ xuất với An Vương kiếp trước, hắn uống say, ngắm nhìn bức tiểu họa của muội muội suốt một đêm. 

Ta mới biết, trong lòng hắn sớm có người khác, chỉ là không phải ta mà thôi. 

Kiếp trước An Vương qua đời, muội muội bị đưa đi trông coi hoàng lăng. 

Lần cuối cùng gặp nhau, hai người bị ngăn cách bởi thân phận, ở trên yến tiệc xa xa nhìn nhau, nghẹn ngào không nói nên lời, quả thật là tình sâu nghĩa nặng. 

Vậy nên kiếp này, ta quyết định thành toàn cho họ.

Lúc trở về phủ, tổ mẫu đã chờ ta sẵn rồi. 

Bà nằm đó, mắt nhắm hờ, bên cạnh có nha hoàn nhẹ nhàng xoa bóp vai. 

Nhìn thì có vẻ chẳng khác gì ngày thường, nhưng ta biết, tâm trạng tổ mẫu đang rất tệ. 

Quả nhiên, nghe thấy tiếng bước chân của ta, bà mở mắt ra, nhìn ta từ trên xuống dưới.

"Có bị thương ở đâu không?" 

Ta thấy lòng mềm lại, khẽ lắc đầu. 

Bà ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nhìn ta: "Hôm nay Thái tử phái người đến truyền lời, muốn cưới Ngọc Khanh làm lương đệ, Thái hậu đã đồng ý rồi." 

Ngọc Khanh, chính là muội muội thứ xuất của ta. 

Ta sững sờ, kiếp trước đâu có chuyện này. 

Là khâu nào đã xảy ra sai sót? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi