THU NGUYỆT

Phòng thuốc thắp đèn sáng cả đêm, ta bị đội thị vệ trang bị vũ khí đầy đủ giám sát chằm chằm, nhìn ta phối thuốc, trộn dược liệu,

Trời tờ mờ sáng, ngọn đèn cuối cùng trên bàn cũng tắt, làn khói đen nhẹ lửng lờ bay lên từ tim đèn, ta yên lặng nhìn nó. Ngoài cửa có tiếng bước chân từ xa vọng tới, trong sự yên tĩnh của buổi sớm, mỗi bước chân như dẫm vào tai ta.

Ta đứng lên, lập tức có người bước tới định giữ ta lại, nhưng có người khác kéo hắn lại, ta không để ý tới họ, chỉ đi tới trước tủ thuốc, từ từ vấn tóc lên. Trong phòng không có gương, chỉ có những tay kéo tủ thuốc bằng đồng sáng bóng chiếu lên mặt ta, ta vén gọn những sợi tóc ra sau tai, sau đó quay người lấy thuốc trên bàn cầm lên tay.

Khi cánh cửa mở ta, ta bị áp giải đi trong nắng sớm, những người đi cùng ta đều mang vẻ mặt nghiêm nghị đáng sợ, trong gió có mùi vị khác lạ, đi thêm vài bước, đột nhiên có tiếng nổ từ xa truyền tới, giống như tiếng sấm rền vang động giữa trời nắng sớm.

Ngực ta bị âm thanh đó làm chấn động, như một quả bom nổ tung giữa ngực.

“Âm thanh còn rất xa, Gia Luật Thành Văn ở vòng ngoài thành Bách Lý, quân Trung Nguyên bắt đầu công thành.” Một giọng nói bình tĩnh vang lên.

Ta quay lại nhìn Quý tiên sinh.

“Quý tiên sinh, ông đến rồi.” tim ta đập loạn đáp trả ông ấy, tự hỏi sao mình có thể giữ được bình tĩnh vậy.

Ông ấy trả lời: “Phải, tôi đến tiễn cô.” Ông ấy nói vậy, mắt như nước mùa thu hơi ảm đạm, như là ông ấy thật sự luyến tiếc ta, thật sự bất đắc dĩ.

Mấy thị vệ áp giải ta có vẻ căng thẳng, nói mấy câu với ông ấy, ông ấy đáp lại vài câu rồi đi lên, kiểm tra thuốc trong tay ta.

Ta cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Quý tiên sinh, mẹ ông rời đi như vậy, chắc ông rất thất vọng.”

Quý tiên sinh không nói gì, lấy ngón út khêu nhẹ một ít thuốc, sau đó đặt lên đầu lưỡi.

Ta nói tiếp: “Mỗi người đều phải tự đưa ra những lựa chọn của bản thân, ta biết ông ghét những người đưa ra lựa chọn rồi lại bỏ cuộc giữa chừng.”

Động tác trên tay ông ấy hơi ngưng lại, ngẩng lên nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.

Ta hít một hơi: “Ngay cả sư phụ cũng làm ông thất vọng rồi.”

Ông ấy bỗng nhiên lên tiếng: “Thật ra cậu ấy có thể, chỉ cần không có cô.”

Ta gật đầu: “Đúng, chỉ cần không có ta.”

Những thị vệ không biết tiếng Hán, không biết chúng ta đang nói gì, lo lắng trừng mắt với ta, lớn tiếng nói với Quý tiên sinh.

Ông gật đầu, lui lại, ý nói là có thể đi.

Mấy thị vệ không cho phép ta dừng lại. Ta bị động đi về phía trước, ánh mắt cuối cùng giao với ánh mắt Quý tiên sinh, Quý tiên sinh không đuổi theo, chỉ đứng yên tại chỗ, yên lặng hơi cúi người với ta, nghiêm túc, trịnh trọng, như thể đó là lời xin lỗi của ông.

Ta khép mắt lại, không có chút ý vui mừng.

Cái gọi là giải dược chưa hoàn chỉnh, công dụng lớn nhất của nó chính là có hiệu quả ngay lập tức.

Ta nhanh chóng tỉnh lại sau khi hôn mê, tay trái nắm chặt miệng vết thương trên tay phải, máu đen vẫn còn chưa đông lại, màu máu đỏ đã chảy ra. Hiệu quả tốt như vậy, vẻ lạnh lùng trên mặt hoàng hậu đã lộ ra chút vui mừng.

Hoàng đế Thế Tông được cho uống thuốc giải, được người đỡ khỏi tẩm cung, mấy bước cuối cùng thì đẩy người dìu bên cạnh ra, đi vững vàng bước ra khỏi cửa.

Ta được đưa đến trên tường thành.

Sắc trời âm u, bên ngoài Bách Lý cảnh tượng chiến đấu ác liệt hiện lên rõ ràng dưới ánh lửa cuồn cuộn.

Có người chạy tới hô to, quỳ rạp dưới chân hoàng đế Thế Tông, ta không hiểu bọn họ nói gì, nhưng những tiếng nổ liên tiếp theo gió truyền tới một hương vị không khó để phân biệt nếu là người từng ở trên chiến trường, mùi khói thuốc súng, mùi chiến tranh.

Hoàng đế Thế Tông mắt sắc như ưng, ngón tay khô gầy chỉ về trước. Tất cả mọi người trong tầm mắt đều quỳ xuống đất hô to, ngay cả Hoàng hậu cũng không ngoại lệ.

Khi ta bị lôi lên ngựa mới hiểu, nếu không vì bệnh nặng mới khỏi, hoàng đế chắc chắn ngự giá thân chinh lên ngựa ra trận.

Các vòng phòng hộ bên ngoài Bách Lý là vòng phòng ngự cuối cùng của thượng kinh. Năm thành lập thượng kinh, chung quanh là các bộ lạc có nhiều người giỏi cưỡi ngựa bắn cung, vô cùng hung hãn, họ xây dựng các vòng phòng hộ bên ngoài để đề phòng giặc. Sau hơn mười năm, các bộ lạc xung quanh đó đều bị nước Liêu thôn tính tiêu diệt, nhưng những tầng phòng hộ được giữ lại, quân đội đóng quân ở đó.

Lúc xa giá của vua tiến vào là giai đoạn công thành kịch liệt nhất. Tầng phòng hộ thành có hai mặt tường bao trên trong và bên ngoài, ghế ngồi của hoàng đế được để trên đài cao trên đoạn tường thành, tầm nhìn bao quát toàn bộ chiến trường.

Ta bị người lôi tới bên dưới ghế, khí thế công thành hừng hực, cầu lửa được bắn như sao băng giữa ban ngày, tên rơi như mưa, tiếng la hét và tiếng kêu la thảm thiết liên miên không ngừng.

Hoàng đế Thế Tông ngồi xuống, lập tức hai bên giơ kèn lên thổi, tiếng trầm thấp vang lên xuyên thấu cả bầu trời u ám, chấn động chiến trường. Hoàng đế Thế Tông vẫy tay nhẹ nhàng, tướng sĩ nước Liêu đang thủ thành hò reo đáp lại, tiếng hô dậy lên như sấm. Hoàng đế lâu nay không xuất hiện đích thân đến trên tường thành, binh sĩ, dân chúng phấn chấn hẳn lên, những khe hở bị công phá trên tường thành nhanh chóng được lấp kín lại, dầu nóng được chất trên những chiếc xe bò mang tới đổ vào những khe hở trên tường thành, dội thẳng xuống những binh lính đang điều khiển xe công thành, nhiều người ngã ra sẽ bị mưa tên bắn chết, khoảng cách xa như vậy mà mùi thịt người cháy khét vẫn quẩn quanh nơi chóp mũi.

Đao lạnh như băng cùng lửa nóng cháy rừng rực, tiếng hét hòa với tiếng kêu la thảm thiết, máu chảy tràn mặt đất, những người đang giãy dụa trong vũng máu, la hét, lăn lộn, tay chân bị chém đứt vương vãi khắp nơi, càng lúc càng nhiều thi thể chất chồng trên đất.

Ta đưa mắt tìm kiếm, như biển người cuồn cuộn như sóng, tất cả đều mơ hồ.

Bầu trời càng thêm u ám, sắc trời âm u lạ lùng, một điểm đen nhỏ từ trên mây lao xuống, chỉ trong nháy mắt đã lao xuống đến chiếc ghế hoàng đế đang ngồi, xòe ra những móng vuốt sắc nhọn. Tốc độ Ưng Nhi kinh người, thị vệ bên cạnh hoàng đế Thế Tông hét lớn rút đao ra, ta nhìn thấy nó như nhìn thấy người thân lâu ngày không gặp, ngực căng ra, miệng bật hét lên.

“Không!”

Nhưng đao kiếm đã giương lên, Ưng Nhi lướt qua những thanh đao bén ngót, lao vút lên ngược theo chiều gió, để lại một hàng máu tươi dài trên đất. Lòng ta đau thắt lại, bàn tay vô thức hướng về phía khoảng không nó vừa lướt qua, lập tức bị người giật tay ta lại.

Mấy người vội vã lắp tên vào cung, nhưng sao có thể đuổi kịp tốc độ bay của Ưng Nhi, hoàng đế Thế Tông tóc rối bù, mặt xanh mét giận dữ, hai tay siết chặt vào tay ghế, cúi xuống nhìn thẳng vào ta.

“Từ Trì!” hai chữ được rít qua kẽ răng, cho dù không biết tiếng cũng có thể hiểu.

Ta quay đầu đi, nhìn theo hướng Ưng nhi đi, hy vọng nó có thể đem ánh mắt ta đến bên sư phụ, ngực đau thắt từng cơn, máu đã dâng lên đến cổ họng, chỉ cần há miệng thì sẽ phun ra, trước mắt như có một lớp sương mù.

“Ngươi muốn gặp hắn.” Hoàng đế Thế Tông mở miệng nói với ta.

Ta mím môi, mắt dõi theo chấm đen nhỏ tít trên bầu trời kia.

“Đừng lo, ta sẽ cho người đưa ngươi lên tường thành, để hắn có thể nhìn ngươi thật rõ, để hắn nghe được tiếng cầu xin và tiếng rên la thảm thương của ngươi, cho hắn biết cái giá của những chuyện này, đến lúc đó, nhất định ngươi cũng sẽ nhìn thấy vẻ mặt của hắn.” Ông ta nói rất chậm như sợ ta nghe không hiểu.

Ta quay đầu lại nhìn ánh mắt độc ác, tàn nhẫn của ông ta. Mà ta lại bình thản mỉm cười với ông ta.

“Ông không thể.”

Chữ đầu tiên vừa thốt ra, máu từ miệng cũng chảy ra, tim phổi như bị cắt ra từng mảnh nhỏ, sương mù dày đặc trước mắt, cả thế giới biến thành màu đỏ, ta có thể tưởng tượng ra bộ dạng mình bây giờ, bởi vì những người xung quanh đang nhìn ta với vẻ kinh hoàng, kể cả hoàng đế Thế Tông.

Ta muốn quay nhìn về phía chiến trường nhưng không thể điều khiển được người mình. Kẻ đang giữ ta sợ hãi thả tay ra, mặt đất vang lên tiếng nước nhỏ giọt rất bé, thất khiếu* ta trào máu. Ta không thể ngẩng đầu lên được, những bông hoa máu vung vãi dưới mặt đất vàng, chân ta không đỡ nổi cơ thể nữa, quỳ rạp xuống đất.

(Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)

Rất nhiều người tới bắt lấy tay ta, âm thanh ầm ĩ như vọng trên trời xuống, ta nhắm mắt lại, chìm dần vào thế giới tĩnh lặng, máu hóa thành hoa hồng nở đầy núi Bạch Linh khi trời vào xuân, ta nhìn thấy sư phụ cõng ta đi trên đường núi nhỏ hẹp, ta đong đưa chân, ôm cổ người.

Ta gọi người.

“Sư phụ”

Người mỉm cười, nghiêng đầu nhìn ta, góc nghiêng mặt đẹp tuyệt, vẻ cứng nhắc hòa tan trong ánh mặt trời vàng rực.

Ta nhớ tới cảnh tượng đẹp đẽ trong quá khứ, má chậm rãi chạm xuống nền đất thô ráp, nhẹ nhàng thở hắt ra hơi thở cuối cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi