THÚ NHÂN CHI GIỐNG CÁI PHẢN CÔNG



Phòng của Hassan cần phải chỉnh sửa lại một chút mới để tiểu giống cái vào ở được, cho nên mấy ngày đầu, Hassan sẽ cùng Tô Mặc sống tại nhà của a cha.

Lucca lo là Tô Mặc sợ người lạ nên cũng qua theo.
Hard và Linarin vừa thấy Tô Mặc liền thích cậu vô cùng – một tiểu giống cái xinh đẹp ghê ta ơi! Trắng trắng mềm mềm nhỏ xíu nữa! Dáng vẻ cậu ấy ngượng ngùng nấp sau lưng Hassan, lộ non nửa mặt thật sự là đáng yêu chết đi được! (≧▽≦)
Thật ra là…Tô Mặc bị Hassan đứng chặn, hoàn toàn không nhìn thấy người ta nên chỉ có thể ló đầu ra chào hỏi như vậy.

Đây gọi là một sự hiểu lầm xinh đẹp!
Sau đó… Hard đột nhiên nhớ tới kế hoạch “đợi đến khi Hassan đưa tiểu giống cái về nhà, lại đánh Hassan trước mặt thằng bé một trận mới được! Để tiểu giống cái biết gia giáo nhà Hassan rất nghiêm, không phải lo lắng thằng con giời đánh nhà lão sẽ lại làm chuyện gì không tốt nữa!” của mình – bởi thế mới nói, cha của một tên ngốc nhất định cũng rất ngốc, mấy chuyện như di truyền này nọ thật sự khó mà nói rõ – vì thế lão quát to một tiếng, vớ lấy cây gậy đánh về phía Hassan.
Sự việc bất thình lình xảy ra, Hassan cản lại theo bản năng, gậy gỗ văng qua hướng bên cạnh hắn… đập vào cánh tay Tô Mặc.

Tô Mặc bị lực đánh của gậy đánh cho văng ra ngoài, cả người đập mạnh xuống đất, hơn nữa còn lăn thêm vài vòng.
……
Tất cả sợ đến ngu người.
“Tô Mặc!” Hassan vội chạy tới nâng cậu dậy, lại bị Lucca ngăn lại.


“Đừng động vào cậu ấy! Để tôi kiểm tra trước đã.

Nhỡ ảnh hưởng đến xương cốt…” Sắc mặt của Lucca vô cùng nghiêm trọng.

Đây là lực đánh của một giống đực trưởng thành! Một tiểu giống cái vị thành niên như Tô Mặc…
Hard “tấn công” tiểu giống cái đã bị dọa sợ, có điều lúc này chả ai để ý tới lão cả.
Tô Mặc bị ngã mạnh đến nỗi đầu óc quay cuồng, cánh tay đau vô cùng, cái khiến cậu ủy khuất nhất là cậu hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Đang nói chuyện sao lại tự nhiên lấy gậy đánh người chứ! Đây là gậy giảm uy [8] hay ra oai phủ đầu đây!
([8] hán việt là sát uy bổng [杀威棒] : trong xã hội phong kiến, phạm nhân bị đưa đi sung quân hoặc đi đày khi vừa đến biên trấn, để khiến họ bỏ đi hoặc giảm bớt vẻ kiêu căng/kiêu ngạo, đều sẽ bị đánh trước 120 gậy vào mông hoặc chân, vì thế gọi là “sát uy bổng”, sát là giết, là làm giảm hay làm yếu đi, uy là oai, ở đây là kiêu ngạo hoặc tương tự vậy [Nguồn : Baidu])
Cả người bị Lucca nhẹ nhàng ấn hết một lần, trừ mảng bầm tím lớn trên lưng thì những chỗ khác đều ổn.

Vết bầm trên cánh tay tuy trông rất đáng sợ nhưng không bị gãy xương, đúng là trong cái rủi gặp cái may.
Bận rộn một hồi, Lucca xử lý vết thương cho Tô Mặc xong, Hard cũng nói rõ “động cơ gây án”, mọi người…
Thiệt không biết nên nói lý thế nào với mấy tên đần này luôn.

= =
“Dù là ngộ thương thì Tô Mặc bị thương cũng bởi vì anh.

Tự anh xem xem thế nào đi.” Lucca mệt mỏi ấn ấn thái dương.

Hai cha con này thật không thể làm người ta bớt lo được mà!
Hard áy náy siết chặt nắm đấm.

“Vậy con có muốn, muốn để Tô Mặc đánh ta 100 roi không?”
“Không được!” Tô Mặc hộc máu.


Mấy tên thú nhân các người, khẩu vị nặng quá rồi, quá quá quá quá nặng luôn á! Đánh giống đực nhà mình còn có thể coi là tình thú, đánh ba của giống đực nhà mình là cái hành vi gì hả?! Mấy người có còn chút tiết tháo nào không hả ? !
“Không được!” Giọng nói phẫn nộ còn lớn hơn cả Tô Mặc là của Hassan.

Roi của Tô Mặc, những cái quất khiến người ta bốc cháy, khiến người ta điên cuồng đó, sao có thể đem đi quất giống đực khác được!
Bị hai người đồng thanh nghiêm khắc cự tuyệt, thân hình cao lớn của Hard cũng sắp co rúm tới nơi, lão nhìn Tô Mặc, “Vậy con muốn phạt thế nào?”
Tấn công bằng mắt cún đáng thương gì gì đó, là phạm quy đó biết không hả! Tô Mặc nổi điên gào thét trong lòng! Ông đây thu phục được một tên ngốc đã vô cùng không dễ dàng rồi! Tại sao còn đưa thêm ba bốn tên nữa chứ! Chẳng lẽ bát tự của ông đây khắc với Husky !
Có điều, cậu dám nói thế với cha vợ/cha chồng tương lai sao? Tất nhiên là không! Tô Mặc cố nuốt xuống búng máu suýt phun ra, cúi đầu điềm đạm nói, “Con không biết nữa.

Chuyện này có thể nói sau không? Con thấy hơi choáng……”
Có thể khiến ông đây phải vờ đáng thương, lão khờ ông giỏi lắm!
Ôi không, tiểu giống cái nói cậu ấy chóng mặt! Tất nhiên không thể để cậu ấy phải để tâm chuyện này nữa rồi! Linarin đạp tên giống đực được việc thì không mà việc xấu có thừa của mình qua một bên, bước tới nắm lấy tay Tô Mặc, mỉm cười vừa ôn nhu vừa từ ái.

“Phòng đã chuẩn bị xong rồi, sẽ mau chóng bảo Hassan dẫn con đi nghỉ ngơi! Có thấy thiếu cái gì thì nhất định phải nói ta, a cha sẽ lấy ngay!”
“Cám ơn a cha!” Tô Mặc ngoan ngoãn nói cám ơn.

Không phải nghi ngờ, đây tuyệt đối là mẹ vợ.


Mẹ chồng không thể nào cười thế này được!
Nhà trong bộ lạc đều được làm từ gỗ thô, giường cũng vậy, khá thân thiện với môi trường, lại mát mẻ, nhưng có bề mặt gồ ghề nên tất nhiên sẽ không được thoải mái lắm – nhất là với tình huống Tô Mặc bị thương ở lưng hiện tại, nên chỉ có thể nằm sấp.

Tuy đã trải mấy tấm da thú dày thật dày, lại còn thêm cả đệm giường mềm mại nhất, Tô Mặc vẫn nằm một lúc lại đổi tư thế khác, nếu không thì sẽ rất khó chịu do bị cấn.

Nhưng mà chỉ cần đổi tư thế thì sẽ ảnh hưởng đến vết thương trên lưng, thật sự là đau khổ không thôi.
Để ý thấy Tô Mặc lại động động người, mặt đầy thống khổ, Linarin thấy rất lo lắng.

Tiểu giống cái vừa đến nhà ông đã bị thương, bây giờ ngay cả một chỗ ngủ thoải mái còn không có, còn tiếp tục thế này, Hassan còn có hy vọng sao? Đây chính là tiểu giống cái mà ông đã cầu nguyện ngày ngày hơn mười năm, rốt cuộc Thần thú cũng ban cho Hassan đó!
Đưa mắt nhìn Hassan ngồi yên cạnh giường thất thố vì lo lắng, trong đầu Linarin chợt lóe lên, nảy ra một ý.

“Hassan, con tới nằm bên dưới Tô Mặc để làm đệm cho thằng bé đi!”
Hassan nhà ông tuy có hơi ngốc nhưng cực kỳ biết săn sóc, còn rất nghe lời, dáng người cũng vô cùng tốt! Tiểu giống cái, con sắp được thể nghiệm rồi đó!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi